Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 129: IQ áp chế


Đọc truyện Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh – Chương 129: IQ áp chế

Shared by: nguoichiase

=== oOo ===

Lúc này, trong lòng Lý Hiên có chút do dự, thắng cược một nha hoàn ngốc, thật sự có chút khi dễ người, cũng không phù hợp với thân phận thế tử của hắn.

Nhưng khi nghĩ đến thỏ nướng thì không sao bỏ được, chỉ vừa suy nghĩ một chút thì miệng đã đầy nước miếng, Lý Hiên ngẫm lại nói:

– Như vậy đi, nếu như ta thua, thỏi bạc này cho ngươi, nếu như ta thắng, con thỏ cho ta, bạc vẫn cho ngươi.

Có một thỏi bạc đền bù tổn thất, hắn có thắng được con thỏ kia thì cũng không bị áp lực tâm lý.

– Thua thì thua, nếu như ta thua, con thỏ nhỏ cho ngài, không muốn bạc.

Tiểu nha hoàn không đồng ý đề nghị của Lý Hiên, nếu đã đánh cược thì phải công bằng.

Trong lòng nàng thì đang cười trộm, lần trước, khi cô gia đánh cược với nhị tiểu thư, nhị tiểu thư và Tiểu Hoàn đều bị lừa, vị công tử này nhìn ngu ngốc như vậy, nhất định không thông minh bằng cô gia.

– Vậy thì tùy ngươi, ta đoán khối này rơi xuống đất trước.

Lý Hiên khoát khoát tay, như không có kiên nhẫn, chỉ về phía tay của tiểu nha hoàn có viên đá lớn hơn một chút, trong lòng đang suy nghĩ thịt thỏ nên nấu món gì ngon nhất, tiểu nha hoàn buông tay.

Đông!

Viên đá rơi trên đồng cỏ, phát ra một tiếng động hơi có chút ngột ngạt.

Hai viên đá, chỉ có một âm thanh.


Trơ mắt nhìn rõ ràng hai viên đá một lớn một nhỏ đồng thời rơi xuống đất, biểu hiện trên mặt Lý Hiên cứng đờ, sau cùng lộ ra giống như gặp Quỷ.

So với tưởng tượng của hắn, hình như có một chút không giống nhau…

Không tin tà, Lý Hiên tự mình nhặt hai viên đá từ dưới đất lên, bắt chước bộ dáng của tiểu nha hoàn, giơ chúng nó lên cùng một độ cao, buông tay… Hai tảng đá đồng thời rơi xuống đất, chỉ nghe được một tiếng vang.

Mang trên mặt nồng đậm nghi hoặc và khó tin, chạy qua một chỗ khác nhặt hai viên đá…

Thế giới quan của một người có lẽ cần nhiều hơn mười năm để hình thành, nhưng muốn phá hủy nó lại chỉ cần trong nháy mắt.

Rất rõ ràng, tiểu nha hoàn dùng hai viên đá, làm cho đường đường là Vương thế tử hoài nghi nhân sinh thế giới này, cũng làm cho hắn cảm nhận được IQ bị áp chế.

– Hứa Kiệt, Vương Trung, hai người các ngươi tới đây!

Nhìn về phía ngoài hô to.

Ở một bên, hai tên hộ vệ đang xem Lão Phương cùng Đầu Lĩnh Hộ Vệ đánh nhau lập tức chạy nhanh tới.

– Tiểu… Thiếu gia, có dặn dò gì?

– Hai người các ngươi cầm theo hai viên đá này leo đến gốc cây kia!

……

Lý Dịch nhìn xa xa hai hộ vệ đáng thương sung làm nhân viên thí nghiệm, từ cùng một độ cao như nhau buông tay, để hai viên đá kia rơi xuống, biểu hiện trên mặt Lý Hiên cũng từ không thể tin được biến thành chấn kinh, cả người có chút thất hồn lạc phách.

Có chút buồn cười lắc đầu, hai viên đá to nhỏ khác nhau, từ vị trí cách mặt đất khoảng một trượng rơi xuống, lực cản cơ hồ có thể bỏ qua.

– Vì sao?

Sau một lát, Lý Hiên có chút ngơ ngác đi đến bên cạnh hắn, lẩm bẩm nói:

– Ngoài dự liệu, thật sự là ngoài dự liệu, vì sao hòn đá nhỏ sẽ rơi xuống cùng lúc với hòn đá lớn, cái này, cái này nghĩ không thông a…

Lúc này, chuyện nướng thỏ đã sớm bị hắn quăng lên chín tầng mây.

Trong óc hắn, đã bị vô số hòn đá lấp đầy.

– Trên đời này có rất nhiều chuyện ngoài dự liệu, không phải mỗi chuyện đều phải suy nghĩ, ví dụ như…

Lý Dịch nhìn hắn, dằng dặc thở dài một hơi.

Cứ tưởng hắn muốn giải thích cho mình, bỗng nhiên Lý Hiên ngẩng đầu nhìn hắn.

– Ví dụ như… Ngươi cho rằng ta muốn lấy một ví dụ.

Lý Dịch vỗ vai hắn, thấm thía nói.


– Thiếu niên, vẫn còn quá trẻ tuổi!

………

Cảnh Hòa năm thứ nhất, bên trong Liễu Diệp Trại, một tiểu nha hoàn gần mười sáu tuổi dùng hai viên đá nhỏ lật đổ nhận biết trước đó của người này, khai sáng phương pháp nghiên cứu khoa học của quy luật tự nhiên, đồng thời cũng mở ra nghiên cứu về vật rơi tự do.

Có can đảm nghi vấn.

Tinh thần dũng cảm thí nghiệm, ủng hộ vô số hậu nhân, thôi động khoa học phát triển, cho đến hàng trăm hàng ngàn năm sau, vẫn có tác dụng không nhỏ đối với thế nhân, được đánh giá “Một trong những thí nghiệm vật lý đẹp nhất”, mà hai vật thể có kích thước khác nhau nhưng rơi xuồng cùng lúc trở thành một quy luật tự nhiên, được chính thức mệnh danh là “Định luật Tiểu Hoàn”…

……

Trong lúc vô hình, Tiểu Hoàn lại tạo cho Lý Dịch một chút phiền phức nho nhỏ, không đạt được đáp án, hiển nhiên Lý Hiên sẽ không hài lòng, lấy tính cách hiếu kỳ, nếu trong lòng nghĩ không ra chuyện này, sợ rằng cuối cùng sẽ hậm hực, nhưng muốn giải thích cho hắn rõ ràng, hiển nhiên là không thể, không có một chút cơ sở Vật Lý Học, khi Lý Hiên nghe được những từ như trọng lực hay trọng lực tăng tốc độ, khẳng định sẽ càng mơ hồ.

Phương pháp này không làm được, đành phải mở ra lối riêng.

Thế là Lý Dịch để hắn hiểu được, trong sinh hoạt có rất nhiều chuyện không giải thích được.

Sau một lát, quả nhiên Lý Hiên không hề quá xoắn xuýt vấn đề viên đá rơi xuống nữa.

– Vì sao nước sông luôn từ chỗ cao chảy xuống chỗ thấp?

– Vì sao lá trên cây luôn rơi trên mặt đất mà không phải bay hướng lên bầu trời?

– Vì sao trong nước có thể nhìn thấy bóng dáng của mình?

– Vì sao…


Dưới sự dẫn dắt của Lý Dịch, hắn bắt đầu xoắn xuýt những chuyện này.

Lý Dịch cảm thấy nếu sau này có thời gian nên viết một bản 10 vạn câu hỏi vì sao, nhất định sẽ bán chạy, đồng thời cũng có thể mở một chút dân trí, nếu thật nói như vậy, có lẽ sau này, giới Vật Lý Học phát hiện định luật trọng yếu, sẽ không có chuyện về Newton, Galileo nữa.

Mà khoan đã, cái thế giới này hình như vốn không có mà…

Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, hắn vẫn bỏ đi ý nghĩ này, nếu nói cho bọn hắn thổ địa dưới chân thực là một Đại Cầu, chỉ sợ không đợi đến khi bán chạy đã bị người ta cột lên xem như dị đoan mà thiêu chết.

Cho dù sau này sửa lại án xử sai, cũng sợ là chuyện của hơn ngàn năm sau.

Hôm nay, bọn người Lý Hiên tới nơi này không phải để chơi ném đá, mà quan sát nhà xưởng, học tập phương pháp sản xuất Như Ý Lộ và liệt tửu.

Nếu đổi lại người khác, Lý Dịch tất nhiên sẽ không làm như thế, kỹ thuật hạch tâm này tốt nhất vẫn nên nắm giữ trong tay, dù cho nhân thủ không đủ, sản lượng ít một chút, nhưng lại có thể đảm bảo sinh ý có thể luôn ổn định.

Vạn nhất sau khi đối phương đạt được cách điều chế cùng phương pháp chưng cất, trở mặt không nhận người quen, vậy hắn coi như lỗ lớn, nhưng Lý Dịch vẫn hết sức tín nhiệm đối với vị Tiểu Vương Gia không đáng tin cậy này, thứ hai, nếu như không hợp tác với người khác, khối bánh kem này sớm muộn cũng sẽ không giữ được, đây cũng là vì không có lựa chọn nào khác.

Hợp tác với Vương Phủ, hoàn toàn không cần lo lắng bí phương bị tiết lộ, tin tưởng tại phương diện này, Vương quản gia kia còn làm tốt hơn mình.

Sau khi quan sát nhà xưởng sản xuất Như Ý Lộ, tâm lý Vương quản gia lại bắt đầu có chút không yên ổn.

Chỉ đơn giản như thế, nhưng mà phân đi Vương Phủ năm thành lợi nhuận, chỉ phải suy nghĩ một chút chuyện này, tim hắn đang rỉ máu.

Có thể cũng chính là một chuyên đơn giản như vậy nhưng từ xưa đến nay lại không ai nghĩ đến, Vương quản gia thở dài một hơi, nghĩ đến sau này còn có nước hoa, xà phòng gì đó, lợi nhuận càng nhiều hơn, trong lòng mới hơi dễ chịu một chút.

Muốn hỏi Tiểu Vương Gia một chút, nhưng lúc quay đầu lúc nhìn thấy Lý Hiên một mặt mê mang, ngẩng đầu nhìn lên trời, tự lẩm bẩm.

– Đến cùng là vì sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.