Đọc truyện Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh – Chương 117: Lôi kéo hợp tác
Shared by: nguoichiase
=== oOo ===
Lão Phương quay đầu nhìn thấy mấy tên nam tử đi theo sau lưng một vị công tử trẻ tuổi từ bên ngoài đi vào.
Công tử trẻ tuổi ăn mặc lộng lẫy, khí chất phi phàm, nhưng mấy tên nam tử theo sau lưng hắn, thần sắc người nào cũng rất trang nghiêm, bên hông treo một thanh kiếm, khuôn mặt lạnh lẽo như muốn giết người, giống như người khác thiếu bọn họ mấy trăm lạng bạc.
Mấy người vừa đi vào cửa hàng, bầu không khí tràn đầy sát khí tràn ngập, hai cô gái đang muốn đi vào cửa hàng thấy cảnh này không khỏi tái mặt, vội vàng lui ra ngoài.
Vừa mới đuổi một nhóm đi giờ lại có một nhóm khác tới quấy rối?
Trên mặt Lão Phương hiện ra một tia giận dữ, bỗng nhiên đứng lên, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm mấy người, giống như chỉ cần bọn họ lộ ra bất kỳ ác ý gì sẽ lập tức động thủ.
Nhìn thấy bộ dáng hung ác này của hắn, công tử trẻ tuổi sững sờ, mà mấy người phía sau hắn lại biến sắc, lộ ra vẻ cảnh giác nhìn Lão Phương, một tay đã sờ lên chuôi đao bên hông.
Sắc mặt Lão Phương trở nên khó coi, phải nghiêm túc rồi.
Mấy người này đều không đơn giản, nếu một đấu một thì hắn vẫn có khả năng nắm chắc, nhưng cùng lúc đối mặt mấy người thì không có bất kỳ hi vọng đánh thắng.
Lão Phương đang khẩn trương giằng co cùng mấy tên nam tử thì nam tử trẻ tuổi kia đi ngang qua hắn, nhìn thấy Lý Dịch từ trong quầy đi ra, hơi kinh ngạc hỏi:
– Như Ý Phường gần đây nổi tiếng khắp Khánh An Phủ thật do ngươi mở?
Lý Dịch rất muốn nói một câu “Có phải ngươi bị mù?” nhưng nghĩ tới đối phương là Tiểu vương gia, cho nên cố gắng nhịn xuống.
Vừa quay đầu, nhìn thấy Lão Phương đang liếc mắt đưa tình với đám người đi cùng Lý Hiên, không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, mở miệng nói:
– Các ngươi đang làm gì đấy?
Lý Hiên lần theo hắn ánh mắt nhìn lại, sững sờ một lúc, sau đó khoát tay nói với những người kia.
– Các ngươi theo vào làm gì, đều ra ngoài cho ta.
Trong mấy tên nam tử, người đầu lĩnh nhìn thấy người trẻ tuổi trong cửa hàng, rốt cục thả lỏng, phất phất tay, mấy người lập tức rời khỏi cửa hàng.
Hắn và Lý Dịch cũng coi như người quen cũ, biết người trẻ tuổi kia chữa khỏi bệnh cho Vương Phi, là bằng hữu của Tiểu vương gia, sẽ không làm chuyện gì gây bất lợi cho Tiểu Vương Gia.
Ngược lại, bên người đối phương luôn có cao thủ đi theo làm cho trong lòng hắn rất khó hiểu, đại hán trước mắt này tuy nhìn qua rất chất phác, nhưng thực lực không thể khinh thường, mà cô gái trẻ theo bên cạnh hắn, võ công càng thâm bất khả trắc, cho dù trên giang hồ cũng không phải nhân vật không có tiếng tăm gì.
Lão Phương nhìn thấy một màn trước mắt, rốt cục ý thức được vị công tử trẻ tuổi này nhận biết cô gia, cũng yên lòng đi ra khỏi cửa hàng, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt của nam tử đầu lĩnh, hai người giao tiếp bằng mắt, giống như có một ngọn lửa nóng nào đó đang thiêu đốt.
Trong cửa hàng, Lý Hiên dò xét bốn phía một lát, sau đó mới thu tầm mắt lại, nói với Lý Dịch:
– Như Ý Lộ kia, trước cho ta 100 bình, ta sẽ đợi mang về luôn.
Lần trước nghe Lý Dịch bảo hắn sẽ mở một cửa hàng trong Khánh An phủ, bán Như Ý Lộ, trong lòng của hắn đã hiếu kì, Như Ý Lộ này đến cùng là gì, nhưng vì bề bộn nhiều việc, nên hắn tạm bỏ qua chuyện này.
Trong khoảng thời gian qua, Như Ý Lộ vang dội trong giới danh viện và tài tử, Lý Hiên cũng nghe thấy chút ít, trong lòng còn có chút không tin cả hai là một, nghe nói vật kia có công hiệu đuổi muỗi, hôm nay hắn muốn mua chút trở về hiếu kính Vương Phi, mới phát hiện chưởng quỹ cửa hàng này lại chính là Lý Dịch.
– 100 bình?”
Lý Dịch liếc hắn một cáo, nói.
– Đừng nói 100 bình, một bình cũng không có, Như Ý Lộ hôm nay đã bán sạch, đơn đặt hàng cũng xếp tới bảy ngày sau rồi, muốn cầm được Như Ý Lộ thì ít nhất cũng phải chờ thêm bảy ngày. Huống chi, một lần cũng chỉ có thể mua tối đa 20 bình.
Quy củ này do Lý Dịch định ra, mục đích là vì phòng ngừa một ít người mua số lượng lớn Như Ý Lộ, lại chuyển tay bán với giá cao.
– Bảy ngày?
Lý Hiên hơi sững sờ,
Sau đó lắc đầu.
– Bảy ngày quá lâu, chúng ta không có nhiều thời gian như vậy.
Đưa tay vỗ vai Lý Dịch, ánh mắt sáng ngời, mặc dù không nói chuyện, nhưng ý vị cũng đã rất rõ ràng.
Dù nói thế nào hai người cũng có giao tình, cùng nhau đi dạo qua thanh lâu, nếu chút chuyện ấy cũng không giúp được, không khỏi có chút keo kiệt.
Lý Dịch thở dài một hơi, nói:
– Quá trình sản xuất Như Ý Lộ hết sức phức tạp, để sản xuất ra một bình Như Ý Lộ tốn mấy canh giờ, huống chi chúng ta khuyết thiếu nhân thủ, căn bản không có khả năng sản xuất số lượng lớn.
– Chuyện này có đáng gì, ta tìm một số người trong vương phủ tới giúp ngươi là được?
Lý Hiên sững sờ một chút, sau đó phất phất tay, biểu thị chuyện này căn bản không phải vấn đề.
Lý Dịch lắc đầu:
– Có nhân thủ còn chưa đủ, để sản xuất Như Ý Lộ còn phải cần kiến tạo nhà xưởng, còn phải mua nguyên liệu, cần không ít bạc, huống chi, cũng không thể đặt toàn bộ tinh lực trên Như Ý Lộ, Như Ý Phường sắp tới sẽ bắt đầu đẩy ra nước hoa và liệt tửu cũng cần nhân thủ… Những chuyện này sẽ không làm phiền ngươi, ta để bọn hắn gấp rút đẩy nhanh tốc độ, thời gian ba ngày, góp không ra 100 bình Như Ý Lộ, nhưng 50 bình thì vẫn có, đến lúc đó ngươi sai người tới lấy là được.
– Nước hoa?
Lý Hiên khẽ giật mình.
– Đó là cái gì?
Vẻ nghi hoặc lóe lên một cái rồi biến mất, quay đầu nhìn Lý Dịch, thì thào hỏi:
– Liệt tửu… Mạnh cỡ nào?
Lý Dịch lấy ra một bình sứ nhỏ từ trong quầy, mở nắp, một mùi rượu cực kỳ nồng đậm từ trong bình bay ra.
Đây là rượu qua hơn mười lần chưng cất mới đạt được, mặc dù đã pha chế loãng ra nhưng độ cồn vẫn cao hơn mấy lần so với cái gọi là liệt tửu trên thị trường.
– Rượu ngon!
Mùi rượu vào mũi, trên mặt Lý Hiên hiện ra một tia ửng đỏ không bình thường, thân thể lắc lắc, vịn lên quầy hàng, nhìn Lý Dịch, ánh mắt sáng rực nói:
– Nhân thủ và nhà xưởng, ta giúp ngươi giải quyết, ngươi chỉ cần nói cho ta biết, liệt tửu này sản xuất như thế nào… Còn có… nước hoa kia, là cái gì?
Lý Dịch rất không hiểu, một người tửu lượng kém hắn tại sao lại cảm thấy hứng thú với liệt tửu… Bất quá những chuyện này cũng không quan trọng, nhìn Lý Hiên, trên mặt hiện ra tươi cười, nói:
– Để ngươi không công xuất lực, thật không có ý tứ, không bằng thế này đi, coi như chúng ta hợp tác làm ăn, đoạt được lợi nhuận, chia đôi, thế nào?
– Đây là một ý kiến hay…
Lý Hiên nghe vậy, sững sờ một lúc rồi không chút do dự gật đầu.
Không nguyện ý không công tiếp nhận ân huệ của người khác, vốn là người tham của, lại thà nhường ra năm thành lợi ích… Hắn quả nhiên không nhìn lầm người!
Ngoài cửa, nam tử đầu lĩnh đang tỷ thí khí lực với Lão Phương, sắc mặt đỏ chét, trên trán toát ra từng giọt mồ hôi, phía đối diện trái lại, Lão Phương vẫn bình tĩnh mây trôi nước chảy, khóe miệng còn lộ ra một nụ cười nhàn nhạt đứng đấy.
Nếu nói đánh nhau thì hắn có thể không thể thắng được đối phương, nhưng nếu so khí lực, toàn bộ Liễu Diệp Trại không ai có thể hơn được hắn, đối phương còn kém xa lắm!
Bên cạnh hai người, trên mặt mấy nam tử lộ ra một chút kinh sợ, đầu lĩnh của bọn họ vốn lấy khí lực thành danh nhưng so sánh với đại hán này, rõ ràng yếu hơn rất nhiều, không biết quái vật này từ đâu chạy tới?
“Rầm…”
Lúc này, mùi rượu nồng đậm từ trong cửa hàng bay ra, trừ Lão Phương, tất cả mọi người không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.