Đọc truyện Tiêu Dao Lục – Chương 4: Chuyển đến
Kinh ngạc mất một hồi lâu, Tần Khinh Tuyết cuối cùng cũng bình tâm trở lại. Bất quá giọng nói của nàng vẫn còn run rẩy:
– Khí thể đồng tu, thân thể cực hạn, nội khí ly thể, ngươi rốt cuộc là loại quái vật gì?
Diệp Thiên gãi đầu, nữ nhân này dường như không được lễ phép cho lắm. Tại thế giới của hắn, hai từ quái vật này có ý nghĩa đặc biệt nghiêm trọng. Chẳng qua ở tại đây mấy ngày, Dương Thiên cũng biết thế giới này văn hóa khác biệt, có lẽ quái vật ở đây là một cách tán thưởng khác chăng?
– Ta cũng không rõ, chỉ là thấy việc này rất đơn giản. Cũng không đáng kinh ngạc như biểu cảm của ngươi a.
Tần Khinh Tuyết im lặng, nội tâm thầm kêu may mắn. May mắn khoang xe của nàng rộng lại cách âm, không có ghi hình. Những người khác không ai biết những việc Diệp Thiên vừa làm. May mắn vì Diệp Thiên chọn đi theo nàng, nếu là Lý Mộ Vũ, kết quả rất khó tưởng tượng. So với Tần Khinh Tuyết, tư tưởng của Lý Mộ Vũ bị ảnh hưởng nhiều từ gia đình. Cái gì mà quân nhân, góp sức cho quốc gia. Diệp Thiên có thể chất cực mạnh, điều này không sai. Nhưng nếu hắn kiêm tu của Luyện Khí đến nội khí ly thể thì là một phạm trù hoàn toàn khác. Hai thứ này kết hợp đâu chỉ là một cộng một bằng hai, Diệp Thiên lại đem cả hai luyện đến đỉnh cao. Trên thế giới này liệu còn ai là đối thủ của hắn? Dị Năng Giả cấp SSS hay Tu Đạo Giả Tông Sư Chi Cảnh? Về phần Võ Giả Tần Khinh Tuyết không nghĩ đến, bởi vì nàng có thể đảm bảo tuyệt đối không có một ai đồng tu Khí Thể đạt đến cấp độ này.
Tuy gia đình cũng có người làm trong quân đội, gia gia là nguyên lão quốc gia, bản thân là cố vấn cao cấp, Tần Khinh Tuyết cũng không có cố chấp như Lý Mộ Vũ. Diệp Thiên rất mạnh, nhưng đây là sức mạnh thuộc về hắn, hắn có quyền làm điều mình muốn. Đương nhiên, một kẻ đáng sợ thế này vẫn phải khống chế trong phạm vi nhất định, không để hắn làm ra loại chuyện thương thiên hại lý. Hiện tại Diệp Thiên đã mất trí nhớ, một khi hắn nhớ ra…lỡ như đối phương có thân phận đặc biệt hoặc từng là tội phạm…hậu quả thật khó tưởng tượng. Suy nghĩ một lát, Tần Khinh Tuyết nghĩ ra một biện pháp, để Diệp Thiên che giấu năng lực, sống như một người bình thường, hạn chế tiếp xúc với tầng thứ kia là tốt nhất. Theo thời gian qua đi, khi hắn đã quen với con người mới này, cho dù nhớ lại chuyện cũ thì vẫn sẽ bị tính cách hiện tại ảnh hưởng.
Giống như hai loại nước đen trắng trộn lẫn lại, số lượng bên nào nhiều hơn thì ảnh hưởng sẽ lớn hơn. Đây là biện pháp tốt nhất mà Tần Khinh Tuyết có thể nghĩ ra trong thời gian ngắn. Dù sao đối với loại quái vật này, biện pháp đối phó thực sự không nhiều, lại không thể quá cứng rắn mà đắc tội đối phương.
Tần Khinh Tuyết thử dò hỏi:
– Tiếp theo đây ngươi dự định thế nào? Tuy ta có hứa sẽ để ngươi tự do, đồng thời dìm sự kiện kia xuống nhưng năng lực của ngươi thật quá đặc thù, đoán chừng phía trên sẽ phái người theo dõi.
Diệp Thiên giả vờ suy nghĩ một lát rồi lắc đầu:
– Không có ký ức, ta cảm thấy thế giới này rất lạ lẫm. Có lẽ trước tiên phải làm quen, tìm hiểu một phen rồi hẳn quyết định.
– Rất tốt. Vậy ngươi đến nhà ta ở một thời gian. Khi nào nghĩ ra hẳn quyết định cũng chưa muộn.
Diệp Thiên giật mình buộc miệng nói ra:
– Ở cùng ngươi? Nam nữ thụ thụ bất thân, nữ nhân của thế giới này đều tùy tiện như vậy sao?
Tần Khinh Tuyết trừng mắt:
– Ngươi nói ai tùy tiện? Khoan, ngươi vừa nói nữ nhân của thế giới này, lẽ nào ngươi đến từ thế giới khác?
Biết mình lỡ miệng, đầu óc Diệp Thiên lập tức xoay chuyển:
– Hiện tại ta không có ký ức, đối với mọi thứ đều xa lạ, giống như một thế giới hoàn toàn mới a.
Tần Khinh Tuyết nghe xong liền gật gù, giải thích này tùy có hơi qua loa nhưng cũng rất hợp lý. Tất nhiên nguyên nhân chính là do nàng có nằm mơ cũng không nghĩ đến Diệp Thiên vậy mà thực sự đến từ một thế giới khác.
– Vậy ý của ngươi thế nào, có muốn ở cùng ta hay không?
– Chỉ cần ngươi không ngại, nam nhân như ta sao phải từ chối.
– Rất quyết đoán nha.
Theo Tần Khinh Tuyết về đến nhà, Diệp Thiên rốt cuộc cũng hiểu vì sao nàng lại thoải mái ở cùng như vậy. Tần Khinh Tuyết ở trong một cái trang viên khổng lồ nằm ở khu vực ngoại thành. Chính giữa là một tòa biệt thự rất lớn, xung quanh trang viên được thiết kế tinh xảo từ đường đi, vườn hoa, khu vực đánh golf… var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push([“6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7″,”[yo_page_url]”,”[width]”,”[height]”]);
Lối kiến trúc của biệt thự đối với Diệp Thiên rất lạ lẫm. Nó chia thành từng phòng ra lớn nhỏ khác nhau, được nối lại bằng cầu thang và hành lang. Diện tích nhỏ hơn Thái Hư Thần Cung vô số lần nhưng thiết kế rất tốt, không có cảm giác chật hẹp. Nếu như không có gì ngoài ý muốn, hắn và Tần Khinh Tuyết mỗi người sẽ ở một phòng. Thì ra đây mới là định nghĩa ở chung nhà của nàng.
Xe từ cửa vào đến cổng biệt thự cần mất hơn mười phút, Tần Khinh Tuyết cũng tiện thể giải thích về nơi này. Đây là trang riêng viên của Tần Khinh Tuyết, những người khác của Tần gia cũng không ở nơi này. Bên trong chỉ có quản gia, giúp việc, lái xe cùng vài người có chức vụ đặc thù.
Xe dừng trước cổng biệt thự, chỉ có quản gia đi ra nghênh đón Tần Khinh Tuyết. Nàng không phải loại người thích hư vinh, cũng không cần tất cả người giúp việc đứng xếp hàng chào đón mình.
Đưa Dương Thiên vào phòng khách, Tần Khinh Tuyết để hắn ngồi xuống rồi nói tiếp:
– Vườn hoa, sân golf…cùng phần lớn các khu vực chung trong biệt thự ngươi đều có thể đến. Tất nhiên không tính phòng riêng của một vài người. Quan trọng nhất chính là tuyệt đối không được lại gần căn phòng cuối hành lang. Nơi đó là phòng nghỉ của gia gia mỗi khi đến chơi, bên trong có cất rất nhiều bảo vật của hắn. Cho dù là ta cũng chưa từng bước vào.
Diệp Thiên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Hắn cũng không có hứng thú gì với căn phòng kia. Cái gọi là bảo vật kia trong mắt Diệp Thiên chẳng có chút giá trị gì, còn chẳng bằng đi tìm hiểu thế giới mới lạ này.
Tần Khinh Tuyết giới thiệu Diệp Thiên với quản gia và những người khác trong nhà dưới thân phận khách quý. Sau khi để quản gia sắp xếp cho hắn một phòng xong nàng lập tức rời đi. Tần Khinh Tuyết phải tiếp tục xử lý hậu quả Diệp Thiên để lại, đối phó một đám người liên tục gọi điện đến hỏi thăm thông tin về hắn cũng như trấn an dư luận, dìm chuyện này xuống, thuê nhân công đem cái hố khổng lồ kia lấp lại.
Diệp Thiên được quản gia sắp xếp cho một căn phòng khá lớn, bên trong đầy đủ tiện nghi. Ở tại đặc khu vài ngày, hắn thông qua thần thức quan sát cũng biết được cách sử dụng vài thứ. Diệp Thiên không có đồ đạc gì, quản gia đợi hắn làm quen phòng một lúc liền muốn dẫn hắn đến siêu thị mua sắm.
Diệp Thiên đương nhiên không từ chối. Thế giới rộng lớn, phải đi nhiều mới học được nhiều. Để tìm hiểu chuyên sâu phải có kiến thức cơ bản. Vậy muốn có đủ kiến thức cơ bản trong thời gian ngắn nhất phải đi nơi nào? Tất nhiên là nhà sách rồi.
Khác với tàng kinh các tại Thần Giới, bên trong chất đầy công pháp, thần kỹ giá trị cao, muốn vào phải trả một cái giá rất đắt, nhà sách tại nơi đây khá đơn giản. Không có tiền cũng có thể vào, thậm chí đọc lén miễn phí, chỉ có thuê hoặc mua mới phải trả tiền. Vậy nên vừa rời khỏi trang viên, mục tiêu đầu tiên của Diệp Thiên chính là nhà sách lớn nhất thành phố.