Bạn đang đọc Tiêu Dao Bá Vương: Chương 29
Một tiếng ầm vang như sấm động chín tầng mây, cả trời đất đều rung động
Chiến mã chấn kinh, bốn vó đạp loạn, mấy kỵ sĩ ngồi không chắc đều bị ngã ngựa, chưa chiến đấu đã bị ngã mặt mũi bầm dập.
– Ổn định lại mau! Lí Hữu Hợp liều mình hô to.
Nhưng đây không phải là binh sĩ hắn tự tay huấn luyện nên căn bản khống chế không được. Hơn nữa, một đợt khói đen mù mịt dâng lên cùng với mùi gay mũi tràn ngập không khí, đám cung binh, bộ binh vốn luôn trầm ổn cũng xôn xao. Những người này từng đóng quân ở Bàn Long quan, với mùi dầu đen gay mũi rất quen thuộc. Nhưng đây không phải đối chiến với quân Địch, vì sao bên quân mình lại xuất hiện dầu đen cháy?
– Đại tướng quân đâu? Một vị tướng khẽ hỏi
Đại tướng quân không đến, quân lính bắt đầu nghi hoặc, sự nghi hoặc như viên sỏi ném đá xuống mặt hồ yên tĩnh, dần nổi thành những gợn sóng. Nháy mắt, nhân lúc Chu Bằng không có để Lí Hữu Hợp, sự nghi hoặc bắt đầu bùng nổ. Bắt đầu có mấy tướng quân lớn gan ruổi ngựa về phía trước khỏi Chu Bằng với Lí Hữu Hợp.
Nhưng Chu Bằng đã bị Lí Hữu Hợp giết, lấy đâu ra đáp an? Lí Hữu Hợp chỉ có thể trấn áp, triệu đám thủ hạ của mình để ngăn lại sự ồn ào. Hắn không có kinh nghiệm cầm quân, đương nhiên không biết áp chế bọn họ, hơn mấy chục vạn quân tụ lại một chỗ, ồn ào như bão biển, không thể khống chế.
Khi một gã chém đầu một tiểu giáo đầu, thì Tề Tranh khẽ chửi một tiếng
– Ngu ngốc! Nghĩ từng đọc qua mấy bản binh thư thì có thể lĩnh quân xung phong liều chết? Dám chém tướng trước trận, tự đi chết đi
Hắn vẫy vẫy tay, để người mở cửa thành, tự tay mang hai vạn binh mã đi ra. Cũng không thể để Lí Hữu Hợp làm hỏng tinh binh của nước Tề được. Hắn còn muốn thu nạp bọn họ để đến Bàn Long quan, đánh thiên hạ.
– Lí Hữu Hợp, ngươi ăn hối lộ, phạm pháp, kết bè kết cánh, thông đồng với địch bán nước, lạm sát quân sĩ, ngươi biết tội chưa?
Tề Tranh cầm thương, chỉ ra Lí Hữu Hợp phía xa.
– Muốn gán tội cho người khác thì thiếu gì lí do?
Lí Hữu Hợp ra hiệu cho đám thân cận nhanh chóng áp chế sự ồn ào, đám tử sĩ đó không phải là quân sĩ thực sự, nào biết tốt xấu, lập tức giết hại quân sĩ.
Một kẻ không cam lòng nghển cổ phản kích lại, võ nghệ kém nên chỉ mười chiêu đã bị chém ngã nhưng hành động này đã gây cơn sóng gió trong toàn quân.
Một người, hai người, ba người… Vô số quân sĩ bắt đầu phản kích, trận địa vốn chỉnh tề giờ trở nên rối loạn.
– Lí Hữu Hợp, ngươi định giết người diệt khẩu sao?
Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo, lạnh lùng từ xa bay tới, chữ cuối cùng thốt ra, hai kẻ tử sĩ bên phe Lí Hữu Hợp bị đứt tâm mạch, ngã mà chết.
Một thân ảnh xẹt qua trước mắt mọi người, Trữ Tiếu Mộng như quỷ mỵ, đột nhiên xuất hiện bên Tề Tranh. Tề Tranh vốn đang sẵng giọng, trợn mắt, vừa nhìn thấy thân ảnh yểu điệu đó thì bể tình dịu dàng lại nổi lên, trong phút chốc, trước mắt sáng bừng.
Tim Trữ Tiếu Mộng run lên, cả người như tẩm trong mật đường, ngọt đến mê say, khiến nàng choáng váng. Nàng kìm lòng không đậu, ngửa đầu cười với hắn. Nụ cười đẹp như hoa đào nở rộ, hồng rực khắp núi, khiến lòng người say mê. Nàng cũng không để ý, tay nhỏ bé vươn tới, cầm chặt tay nắm cương của hắn, không chút che dấu tình cảm với hắn.
Hắn nắm chặt tay, nếu không phải đang trên trận chiến, hắn sẽ nhảy xuống chiến mã, ôm chặt nàng vào lòng. Hắn cười vui vẻ. Nàng luôn nhiệt tình như vậy, đương nhiên chỉ là trên hành động, còn lời nói của nàng lại vô cùng rụt rè, có lẽ cả đời này hắn không thể nghe được câu: “Thiếp yêu chàng” của nàng.
Nhưng so với lời ngon tiếng ngọt thì hắn còn thích nàng hơn.
Lí Hữu Hợp tức giận hừ một tiếng
– Gian phu dâm phụ.
Nghe vậy, vẻ mặt Trữ Tiếu Mộng đang dịu dàng đột nhiên thu lại, nàng nhìn về phía Lí Hữu Hợp, vẻ mặt lạnh như băng
– Lí Hữu Hợp, chứng cứ ngươi thông đồng với địch bán nước còn rành rành ra đó, dám chối cãi sao?
Nàng vứt một hộp sứ xuống đất, hộp sứ vỡ tan, dầu đen tung tóe
Nháy mắt, quân sĩ hai bên đều ngây ra. Tể tướng một nước, dưới một người trên vạn người, quyền thế, danh lợi vô cùng, người như vậy vì sao phải thông đồng với địch? Chẳng lẽ Lí Hữu Hợp muốn làm hoàng đế?
– Một hộp dầu đen có thể chứng minh cái gì?
Lí Hữu Hợp không thèm quan tâm
– Từ hơn 6 năm trước, nước ta và nước Địch đã liên kết đồng minh, giờ quốc gia có tặc tử làm loạn, nước Địch vì nhân nghĩa mà giúp đỡ, đây là việc thiện. Yêu nữ không biết liêm sỉ, còn nói cái gì?
Lời vừa dứt, ai nấy rớt cằm
Cho dù làm đám dân phu, đầu bếp không biết chữ cũng không tin tưởng chuyện “nhân nghĩa” như vậy. Đám quân lính đó hoàn toàn chỉ vì “nhân nghĩa” không cần lợi ích gì sao? Quân lương ở đâu ra, chết trận tiền trợ cấp ở đâu có?
Chuyện trước mắt thật rõ ràng, rõ là Lí Hữu Hợp óc bị nước vào. Cho nên khi Lí Hữu Hợp giơ cao tay, lớn tiếng kêu gọi:
– Chúng tướng nghe lệnh, hợp lực bắt tặc tử, bình định loạn quân!
Suốt hai mươi vạn đại quân, ngoài những kẻ tử sĩ dưới quyền hắn, không một ai động đậy.
Tề Tranh mắt lạnh nhìn hắn biểu diễn, cảm giác như xem hài kịch
– Đủ rồi, Lí Hữu Hợp, đừng làm mất mặt nữa
Rốt cục, Lí Hữu Hợp phát hiện điều khác lạ, cũng không hiểu vì sao mình một lòng vì nước, luôn nghe lời thánh nhân dạy, vì sao lại rơi vào kết cục này, hắn sai lầm rồi sao? Ngược lại, đám tử sĩ hắn nuôi nhãn lực cao hơn, 40 người giục ngựa đỡ hắn trốn chạy
– Tướng gia, đi mau!
Hai trăm tử sĩ còn lại gắt gao che chắn, không cho bọn họ truy kích Lí Hữu Hợp.
Thiết vệ thống lĩnh Nhạc Minh Phong quát:
– Các ngươi vẫn còn khăng khăng, kiên trì giúp Trụ làm chuyện xấu sao?
Đám tử sĩ này mặt không đổi sắc. Nhạc Minh Phong còn muốn khuyên can, Tề Tranh khoát tay.
– Những người này đều là những cô nhi Lí Hữu Hợp tìm về tự tay nuôi, chỉ trung thành với Lí Hữu Hợp, sẽ không đầu hàng đâu
Tuy rằng hắn cũng thấy tiếc cho đám tử sĩ này, mỗi người đều có thể làm hảo hán thiện chiêns, nhưng đáng tiếc lại bị Lí Hữu Hợp dạy thành những kẻ chỉ biết nghe lời một cách mù quáng.
– Nhạc Minh Phong, bọn họ giao cho ngươi. Tề Tranh nói
– Mạt tướng lĩnh mệnh.
Nhạc Minh Phong giơ ã tấu, dùng sức vung lên, hai ngàn kỵ binh bao vây đám tử sĩ
Tề Tranh lại nói:
– Lâm Dược nghe lệnh, ra lệnh cho ngươi chiêu hàng địch, chỉ cần bọn họ chịu buông vũ khí thì chuyện trước sẽ không truy xét.
– Mạt tướng lĩnh mệnh. Lâm Dược cũng thống lĩnh một đội nhân mã, chấp hành nhiệm vụ.
Hắn nhìn Trữ Tiếu Mộng cười:
– Nàng có muốn cùng ta truy kích Lí Hữu Hợp?
Nàng không nói gì, eo nhỏ uốn éo, xoay người lên ngựa lưng, cùng hắn cưỡi chung một con
Tề Tranh lập tức ôm chặt nàng, cảm nhận hơi ấm và hương thơm quen thuộc, sự bình thản lại dâng đầy, lúc này mới phát hiện, hắn đã yêu nàng đến độ khắc cốt minh tâm.
Nàng lấy được chứng cứ thông đồng với giặc của Lí Hữu Hợp, trong lòng hắn rất hiểu, với võ công của nàng, trên đời không có mấy người có thể làm nàng bị tổn hại. Nhưng hiểu là một chuyện, áp lực trong lòng là chuyện khác.
Hắn không thể không lo lắng cho nàng, ngày ngày đêm đêm, lúc nào cũng lo lắng, luôn chỉ nghĩ đến nàng. Hắn thậm chí còn có ý nghĩ cùng nàng ẩn cư rừng núi, nhưng ý nghĩ này lại hoàn toàn trái ngược với giấc mộng của hắn.
– Tiếu Mộng, về sau đừng tùy tiện rời khỏi ta nữa. Hắn khẽ nói vào tai nàng
– Ừm. Nàng gật đầu.
Hắn cười khổ.
– Nàng không hiểu đâu
Nàng quay đầu lườm hắn một cái:
– Không hiểu được chàng
– Tiếu Mộng, ta…
– Nếu không đuổi, Lí Hữu Hợp sẽ chạy.
Thậm chí nàng còn bình tĩnh hơn hắn, chẳng lẽ thật sự là anh hùng khó vượt ải mỹ nhân?
– Nhanh lên! Nàng thúc giục hắn!
Tề Tranh thở dài một tiếng, chọn lấy hai trăm thân vệ, đuổi về hướng Lí Hữu Hợp đào vong.