Bạn đang đọc Tiêu Dao Bá Vương: Chương 18
– Oa!
Dựa vào võ công của nàng sẽ không bị người đẩy ngã nhưng với hắn nàng hoàn toàn không có phòng bị, hơn nữa cũng không muốn chống đối, thân thể mềm mại rơi vào vòng ôm của hắn:
– Ngươi… ngươi… ngươi làm cái gì… chỗ này
Tuy rằng vành tai hắn và tóc mai chạm vào rất kích thích, rất vui vẻ nhưng bên ngoài quân doanh này là hơn tám vạn binh sĩ, nếu ai không cẩn thận đến đây thì đừng nói mặt mũi mà mọi thứ đều mất sạch.
– Nàng muốn ta làm gì
Nắm bàn tay nàng đang chỏ vào mũi mình, hắn nói:
– Chỉ cần nàng nói, ta sẽ liều mình cùng giai nhân
– Cùng ngươi cái đầu, mau đứng lên!
– Nhưng nàng nói có thể tính lãi. Hắn vô lại
Nàng tức chết đi được
– Đừng có mơ
– Như vậy chẳng phải nàng rất thiệt
– Tề Tranh … Nàng giậm chân
– Có ta
Hắn mặt cũng không dầy đến nỗi dám ở đây mà cùng nàng đến đỉnh Vu Sơn, chỉ là đùa nàng mà thôi:
– Tiểu nhân xin chờ ý chỉ của nương nương
Một ngày nào đó sẽ bị hắn làm cho tức chết mất thôi. Nàng lườm hắn, hậm hực nói:
– Đứng lên
Sau đó dùng sức đẩy hắn
– Tuân chỉ
Lúc kéo nàng đứng dậy, không quên lén lút hôn lên bàn tay ngọc của nàng. Nhưng vừa hôn, hắn đã ngây dại
– Tiếu Mộng…
Bàn tay nhìn trông có vẻ bình thường nhưng khi hôn lại có cảm giác khác lạ, thiếu đi sự mềm mại của da thịt và những đường vân tay
Hắn nắm tay nàng, kéo lên nhìn:
– Sao nhỉ, sờ thì bình thường nhưng lúc hôn lại…
– Ngươi làm gì? Buông ra
Nàng ra sức rụt tay về? Vì sao phải mang bao tay che? Chính là không muốn để hắn thấy trên người có những thứ không đẹp
Trước mặt hắn, nàng muốn mãi mãi giữ hình tượng thập toàn thập mỹ. Đương nhiên, trong lòng nàng cũng mơ hồ cảm thấy ý nghĩ này rất ngu ngốc. Là người thì cũng phải ăn uống, ngủ nghỉ, nàng không thể nào là tiên nữ cả đời được
Có cách gì? Nàng rất thích khi hắn chăm chú nhìn mình, ánh mắt dịu dàng tình ý, trong mắt còn cả sự tán thưởng. Nàng không phải là nữ nhân dịu dàng, cũng không biết làm nũng. Nàng vừa ngốc vừa thô lỗ, đôi lúc còn một chưởng đánh bat hắn
Giờ nàng thật hối hận, sớm biết có ngày bị dây tình vương vấn thì trước kia nên đối tốt với hắn một chút, săn sóc một chút thì sẽ không đến mức giờ thấy hắn vừa vui mừng vừa xấu hổ lại vừa áy náy.
Trữ Tiếu Mộng không nghĩ tới, nàng không rút tay Tề Tranh không biết nàng mang bao tay, rút tay về hắn thấy được ngay một chiếc bao tay trong suốt, mỏng như cánh ve rơi xuống.
Sau đó, hắn nhìn thấy bàn tay đầy vết thương, có bị bỏng, bị cắt, rất nhiều, dường như là khắp bàn tay
Hắn kinh ngạc nhìn nàng. Những vết thương này từ đâu mà có? Không phải vết thương cũ vì có nhiều vết thương còn chưa khép miệng, tơ máu vẫn còn, khẳng định là chỉ trong mấy ngày qua mà ra
Không phải là nàng đang bế quan sao? Luyện võ sẽ làm tay mình bị thương thế sao… khoan đã
Ngực hắn như bị một tảng đá lớn đập vào. Hắn nhớ tới Ô kim giáp trên người mình, nàng nói đây là nàng làm.
Cho nên nàng bế quan không phải là đang luyện võ mà là chế tạo áo giáp cho hắn mà bị thế này…
– Tiếu Mộng…
Lời còn chưa ra khỏi miệng, hắn dịu dàng nắm bàn tay bị thương kia lên định hôn, lòng đau khó nói
– Ngươi làm gì
Thấy hắn kề môi định hôn tay nàng, nàng hoảng sợ hét:
– Có độc!
Để chế tạo Ô Kim Giáp phải dùng chích tàm ti, loại tằm này chứa độc. Nàng công lực cao cường đương nhiên có thể kháng cự được bách độc bất xâm nhưng hắn bị trúng độc dù không chết cũng sẽ phải nằm mất mấy ngày là ít
– Nàng biết có độc sao còn chạm vào?
– Dựa vào công lực của ta, chút độc đó hai ngày là bức ra hết. Nhưng ngươi không được, nội lực ngươi chưa đủ
Nàng ra sức rụt tay về, đeo bao tay vào:
– Tóm lại, hai ngày này đừng tùy tiện chạm vào tay ta, trúng độc này rất phiền
– Nhưng bị như thế rất đau đúng không?
Nàng vĩnh viễn luôn như thế, bề ngoài lạnh băng, lòng lại phóng khoáng bảo hắn làm sao không thương nàng cho được.
Nàng quay đầu, nghĩ nghĩ rồi nói:
– Bình thường
Lúc chế tạo áo giáp nàng một lòng chỉ lo cho sự an nguy của hắn, chế tạo xong mới để ý tay toàn vết thương nhưng cũng không hề thấy đau đớn.
– Nhưng ta rất đau
– Á?
Nàng nghẹn họng nắm tay hắn, nhìn qua nhìn lại:
– Trên tay ngươi có miệng vết thương, cho nên đụng vào ta thì độc cũng truyền qua?
– Không phải tay đau mà là chỗ này
Hắn kéo tay nàng đặt lên ngực mình
– Tiếu Mộng, tuy rằng vết thương này là trên người nàng nhưng lại khắc vào lòng nàng. Nàng có thể cảm nhận nó đang chảy máu không? (Sến quá cha nội)
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt sâu như biển tình, nàng nhìn nhưng không thấy, trong biển tình đó là tình yêu của hắn với nàng, mênh mông, vô tân.
Nàng không biết nên nói cái gì? Tim đập thật nhanh, hốc mắt nóng lên, giống như có cái gì muốn rơi xuống……
Kìm lòng không đậu, nàng tựa đầu vào ngực hắn, cảm nhận nhiệt độ cơ thể hắn, trong lòng vô cùng thỏa mãn
Tề Tranh vươn tay ôm nàng:
– Tiếu Mộng, đừng làm ta đau lòng nữa được không?
– Ừm
Thật ảo não. Nàng không nói, biểu hiện không kích động nhưng nàng thương hắn bởi vậy nàng sẽ nghĩ ra mọi cách để bảo vệ hắn
– Tiếu Mộng… tình yêu của ta. Giọng hắn ngọt ngào như mật
Người nàng cứng lại. Nàng thích hắn gọi nàng như vậy nhưng… nàng nên đáp lại như thế nào? Tề Tranh của ta? Hix, nghĩ thôi mà cả người đã run lên.
Nếu có một ngày, nàng trở thành một tông sư võ học, có thể viết ra bí kíp luyện võ thì nhất định ở trang đầu tiên nàng sẽ viết: Trên đời khó nhất là tình yêu. So với tình yêu, luyện võ rất dễ dàng
Trữ Tiếu Mộng, thật phiền não.