Tiểu Dã Miêu Dưới Móng Lãnh Sư

Chương 2


Đọc truyện Tiểu Dã Miêu Dưới Móng Lãnh Sư – Chương 2

Tục ngữ nói đúng, trời làm bậy vẫn còn sống, người tự làm bậy không thể sống.

Nhìn “Con trai” bước vào cửa nhà, Mộ lão gia thật sự cảm thấy những lời này
nói thật đúng, rõ ràng là hoàn cảnh của hắn hiện tại !

“Cha, sao người lại dậy sớm như vậy? Trời vừa mới sáng thôi mà!” Mộ Chi Kì nhìn cha ngồi ở vị trí chủ thượng, mày nhọn khẽ động.

“Hắn” ngũ quan thanh tú tuấn nhã, quần áo tơ lụa màu xanh nhạt, tóc đen lấy
dây màu xanh nhạt cột một nửa tóc lên, cầm trên tay một chiếc quạt bằng
bạch ngọc, bộ dáng tao nhã nho nhã mê đảo bao cô nương trong thành.

Trong Hoan Hỉ thành ai chẳng biết Mộ phủ có Mộ thiếu gia phong lưu phóng
khoáng? Khuôn mặt tuấn tú luôn ẩn hiện nụ cười, chỉ cần tuỳ ý kể câu
chuyện vui cũng làm cô nương người ta thích thú, phấn khởi.

Hết
người này đến người nọ đều nghĩ cách tối ưu nhất để khuê nữ nhà mình
được làm Mộ gia thiếu phu nhân, còn có người đến tận cửa bày tỏ lòng hâm mộ với Mộ lão gia, mong muốn song phương có thể kết làm thân gia.

Mỗi khi nghe đến mấy cái tin đồn đãi này, còn có bằng hữu bái phỏng bày tỏ, Mộ lão gia vừa phẫn nộ lại vừa xấu hổ, chỉ có thể pha trò cho qua, làm
như nghe không hiểu.

Đùa giỡn cái gì chứ! “Con trai” của ông
thật có thể cưới vợ, Mộ gia đã sớm con cháu cả sảnh đường, sẽ không để
cho “Con trai” hắn đến hai mươi tuổi mà người vẫn còn cô đơn một mình!

“Hừ! Con cũng biết trời đã sáng? Lúc này mới trở về, con nói con chạy tới
nơi nào?” Trợn trừng mắt, Mộ lão gia tức giận đến run run chòm râu.

“Cha, người không phải biết rõ còn cố hỏi sao?” Không chút để ý đến tâm tình
của cha, liếc mắt một cái, Mộ Chi Kì lười biếng ngồi vào trên ghế.

“Con mới từ Túy Nguyệt lâu trở về, cả đêm cũng chưa ngủ, người muốn nói gì có thể chờ con ăn no ngủ ngon hay không?”

Mộ Chi Kì nói xong, lười biếng ách xì một cái.

“Túy Nguyệt lâu? Lại đi Túy Nguyệt lâu? “Con” một cô nương khi không chạy
tới Túy Nguyệt lâu làm gì?” Mộ lão gia tức giận đến rống to.

“Suỵt!” Mộ Chi Kì nhanh ý chạy lại bảo cha mình nhỏ giọng. “Cha, cẩn thận tai
vách mạch rừng, nếu như bị nghe thấy được, chuyện đó chắc chắn không tốt lắm đâu cha à.” Nàng lắc lắc ngón tay, thực thân thiết nhắc nhở lão cha nhà mình.

“Con……” Mộ lão gia tức giận đến thiếu chút nữa thở không nổi. Thật sự là một bước sa chân ngàn năm mang hận nha !

Nhớ lại năm đó, chỉ vì một trận đánh cuộc, ông dù chết cũng muốn sinh ra
con trai, bằng không phải làm cái bô cho họ Nhiếp kia! Không nghĩ tới,
đứa nhỏ vừa ra sinh, lại chính là một nữ oa nhi.

Bản thân ông
cũng nhận thức, sinh nữ nhi cũng tốt, ông đã chờ hơn mười năm mới được
đứa con, yêu thương còn không kịp, quản chi nó là nam hay là nữ.

Không nghĩ tới họ Nhiếp khốn kiếp kia lại ở ngoài cửa nói mỉa mai, nói ông cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu một cái bô.

Phải nhẫn nhịn, nhưng không thể nhẫn nhịn được! Dưới cơn giận dữ, ông đã nói sinh con trai. Lời vừa ra khỏi miệng, đã không còn kịp hối hận nữa rồi.

Thở dài một hơi, ông đem nữ nhi nuôi như nam tử, vì việc này, phu nhân ông
còn cùng ông náo loạn một thời gian, nhưng là biết ông sĩ diện, cuối
cùng cũng chỉ chịu đựng đè nén, theo ông cùng nhau giấu diếm.

Nữ nhi từ nhỏ tư chất thông minh, hai tuổi đã cầm bút, ba tuổi đã đem tứ
thư ngũ kinh* xem xong, hơn nữa đọc đến đâu là nhớ đến đấy, bốn tuổi đã
biết viết ra thành văn, ngay cả hắn là lão cha nhìn xem đều kinh diễm
không thôi, so với con Nhiếp gia, tuyệt không kém cỏi.

* Là bộ sách làm nền tảng cho Nho giáo

Văn nàng viết ra, ngay cả đương kim thánh thượng đều yêu thích không thôi,
thẳng thắn mà nói bằng tài năng văn thơ thần đồng, tương lai nhất định

sẽ là văn sĩ Trạng Nguyên trẻ tuổi nhất.

Nghe được lời này ông
một trận kinh hoàng, nếu thật sự là con trai, ông nhất định kiêu ngạo
không thôi, nhưng mà lại là đứa con gái! Nữ nhân làm quan, đây là tội
khi quân, ông cũng không muốn phạm pháp!

Nơm nớp lo sợ trong vài năm, ông nhận ra như vậy không phải là biện pháp tốt, đành phải khi nữ
nhi bảy tuổi, nói dối nàng bệnh nặng một trận, cũng không cho nàng lại
viết thơ làm từ, để cho nàng biến thành người bình thường.

Nhưng thân phận vẫn không thể thay đổi được, đành phải cho nàng tiếp tục làm
thiếu gia Mộ gia, cũng bởi vì vậy, tính tình nữ nhi càng lúc càng hoang
dã, ông hoàn toàn không quản được.

Thế cho nên đến bây giờ, là
hai mươi tuổi, một chút bộ dạng cô gái cũng không có, lại còn bên ngoài
trêu hoa ghẹo nguyệt, làm các cô nương xuân tâm nhộn nhạo, thậm chí còn
đến nơi yên hoa tìm hoan mua vui, quả thực muốn tức chết người làm cha
là ông mà!

Nàng là cô nương đó! Một đại cô nương thì đi thanh lâu làm gì? Muốn làm gì ở đó?

Mộ lão gia càng nghĩ càng tức, một hơi đau nhức ở ngực, thẳng đến không thở nổi?

Thấy cha miệng thở ra hít vào, Mộ Chi Kì xem cũng biết cha nàng đang suy
nghĩ gì, miệng đang nhâm nhi trà, nàng lười biếng nhướng mày.“Cha, hãy
bình tĩnh, tuổi của người cũng không còn nhỏ, đừng quá kích động, bằng
không mẹ của con sẽ lại làm quả phụ.”

“Con……” Mở miệng ra nói là không tốt, mỗi một lời nói ra đều làm cha giận thêm.“ Con…… Con thật là muốn ta tức chết mà, khi không đi Túy Nguyệt lâu, con đi đến đó làm
gì?”

“Cha, một người nam nhân đi thanh lâu làm gì, người không biết thật à?” Mộ Chi Kì tựa tiếu phi tiếu* dẫu môi.

(*tựa tiếu phi tiếu: cười như không cười)

“ Con…… Con là nam sao?” Mộ lão gia tức giận đến cả người gào lên.

“Toàn Hoan Hỉ thành ai chẳng biết Mộ phủ chỉ có Mộ thiếu gia, con không phải
nam thì là cái gì?” Phe phẩy chiếc quạt bạch ngọc, Mộ Chi Kì cười đến
phóng đãng.

“ Con……” Nghiệt nữ mà!

Thấy cả người cha
giống như sắp bị nàng chọc đến tức chết, Mộ Chi Kì đành phải thu hồi bộ
dáng thong dong, lười biếng, đổi thành biểu tình vô tội, “Bằng không,
cha còn muốn con phải như thế nào? Biến trở về thân nữ nhi sao? Chỉ sợ
khi Mộ thiếu gia biến thành Mộ tiểu thư, tội khi quân xét nhà đã tới
rồi!”

Cũng đừng quên, nàng mới trước đây viết văn vẻ, còn làm
cho thánh thượng ban thưởng bức hoành (tấm biển), giờ phút này vẫn được
đặt tại đại sảnh trong nhà.

“Đến lúc đó, đừng nói suy yếu ba
đời, chỉ sợ Mộ gia chúng ta chỉ ở một thế hệ này liền toàn bộ bị diệt
hết, ha ha……” Nói xong, nàng còn tự đắc cười to.

Thấy lão cha đang nhìn chằm chằm, nàng ngay lập tức thu hồi tươi cười, ho nhẹ vài tiếng, tiếp tục uống trà.

“ Con……” Mộ lão gia đã không biết nên nói cái gì, chỉ có thể xoa trán,
khóc không ra nước mắt than nhẹ: “Ai! Ta rốt cuộc là tạo ra cái nghiệt
gì, sao lại dạy dỗ con thành nghiệt nữ thế này……”

“Oán ai? Còn
không phải tại ông sao ?!” Mộ phu nhân đi vào đại sảnh, tức giận liếc
mắt nhìn phu quân một cái.“Ai kêu ông sĩ diện, không có việc gì lại nói

dối!”

Hừ, hiện tại mới oán than, còn kịp sao?

“Ai kêu họ Nhiếp kia muốn khiêu khích ta?” Mộ lão gia thở phì phì vỗ đầu.“Bằng
không ta sẽ nói dối sao? Hừ! Hơn nữa ta cũng đã thề, người Mộ gia ta
tuyệt đối không gả cho Nhiếp gia, bằng không liền suy giảm ba đời……

“Gả cho Nhiếp gia có cái gì không tốt?” Mộ phu nhân đánh gãy lời nói phu
quân, “ Vô Tung nhà người ta rất có tương lai, là một nhân tài tiêu
biểu, hai mươi tuổi coi như đã có uy quyền tiến đến làm đại tướng quân,
vì triều đình lập bao nhiêu công lao hiển hách, thời gian trước mới bình định dị tộc, mấy ngày tới sẽ khải hoàn hồi kinh.

“Rất giỏi sao?” Mộ lão gia hừ lạnh.

“Thực sự rất giỏi.” Mộ phu nhân trừng mắt nhìn qua, mỗi lần nhắc tới việc này bà liền nổi giận, cắn răng, mắng liên thanh, nếu không tại ông, Kì nhi
chúng ta từ lâu vốn đã tốt như vậy, sẽ không đến bây giờ hai mươi tuổi
còn không ra nam không ra nữ. Mọi người chỉ biết có Mộ thiếu gia, không
biết trên thực tế là Mộ tiểu thư, ông nói đi, ông tính để cho Kì nhi làm Mộ thiếu gia bao lâu? Cả đời sao?”

“Ta……” Bị Mộ phu nhân hỏi
liên tục, Mộ lão gia ấp úng, chột dạ nói không nên lời. Mà Mộ Chi Kì
ngồi một bên ở ghế tâm tư đã sớm lạc vào cõi thần tiên, không rảnh nghe
cha mẹ khắc khẩu.

Lúc nàng nghe được mẹ nói người nọ chiến thắng khải hoàn hồi kinh, tách trà trên tay thiếu chút nữa rơi xuống đất.
Không thể nào? Người nọ sắp về đến đây…… Mồ hôi lạnh từ giữa trán chảy
xuống, sắc mặt cũng trắng bệch……

Hắn thật sự đã trở lại……

* * *

Trên gác xép, Mộ Chi Kì đứng núp ở một góc, khuôn mặt trắng bệch nghiêm nghị, nhìn nam nhân tuấn mỹ được mọi người hoan nghênh.

Hắn cưỡi một con tuấn mã màu đen, tóc dài đen tùy ý phân tán, thêm một tia
không kềm chế được, hai năm không thấy, ngũ quan lại có thêm vẻ phong
sương, nhưng lại không tổn hao gì đến nét tuấn mỹ của hắn, ngược lại làm cho hắn càng thêm mê người.

Chỉ có biểu tình lạnh như băng kia
là không thay đổi, không vì lập công lớn mà kiêu ngạo, cũng không vì mọi người hoan nghênh mà mỉm cười, phảng phất hết thảy này đều là đương
nhiên.

Bộ dáng lãnh đạm kiêu ngạo kia, đều giống như năm đó.

Không, thậm chí càng thêm khí phách hơn so với năm đó!

“Sao lại…… Không chết ở biên ngoại?”

Thật không thể tưởng tượng nổi! Dị tộc dũng mãnh thiện chiến nổi tiếng thiên hạ, nàng tưởng hắn nhất định là chết mất xác, tuyệt đối sẽ không trở
lại.

Huống chi, hai năm rồi chưa từng nghe qua tin tức gì của
hắn, nàng càng đương nhiên cho rằng hắn nhất định sẽ chết ở trên chiến
trường.

Nhưng mà, hắn đã trở lại, hơn nữa bình định được bọn man di, khải hoàn trở lại.

“Trời muốn hại chết ta sao?” Dẩu môi, Mộ Chi Kì thật muốn khóc. Đột nhiên,
đôi mắt lạnh kia giống như cảm giác được ở phía trên nhìn chăm chú, quét lại hướng nàng. Dọa! Nàng động tác nhanh chóng che giấu thân mình, chỉ
sợ bị phát hiện. Làm ơn! Trăm ngàn không cần phát hiện…… Nín thở chờ đợi hồi lâu, nghe thanh âm hoan nghênh dần dần đi xa, nàng mới nhẹ nhàng
thở ra một chút.

“Sao vậy? Dáng vẻ ngươi sao lại khẩn trương đến thế? Xảy ra chuyện gì?” Tần Túy Nguyệt đi vào sương phòng, mặt mày như
họa, dung nhan làm cho người ta kinh diễm.


“Túy Nguyệt!” Mộ Chi
Kì nhanh chóng xông lên, dùng sức bắt lấy tay Túy Nguyệt ,“Làm ơn, cho
ta mượn Túy Nguyệt lâu của ngươi ở lại!”

“Đang êm đẹp, sao lại
không ở nhà mình, muốn tới nơi yên hoa này của ta ở lại?” Tần Túy Nguyệt nhíu mày, nhìn thấy vẻ mặt Mộ Chi Kì không còn bộ dáng thong dong trong quá khứ, không khỏi cảm thấy thú vị.

“Ngươi biết rõ còn cố hỏi! Nhiếp Vô Tung trở về tin tức đều truyền khắp đại giang nam bắc, ngươi
không biết sao?” Nữ nhân này biết rõ nàng muốn trốn người, lại vẫn giả
ngu!

“Tránh được nhất thời, tránh được cả đời sao?” Tần Túy
Nguyệt không cho là đúng nhìn Mộ Chi Kì, giãy tay nàng ra, tao nhã ngồi
trên ghế.

“Có thể trốn nhất thời thì nhất thời.” Mộ Chi Kì nghiêm mặt, vẻ mặt kích động.

Trên đời này, người biết nàng là nữ nhi không nhiều lắm, trừ bỏ cha mẹ nhà
nàng , vài tri kỷ bạn tốt biết, còn có.. có…… Nhiếp Vô Tung.

Nghĩ đến năm đó bị hắn phát hiện, nàng liền biết vậy chẳng làm.

Sớm biết vậy lúc trước sẽ không tham lam xem nam sắc, chính mình hôm nay cũng sẽ không rơi vào tình thế này.

Lúc ấy khi bị hắn phát hiện, nàng sợ tới mức muốn đẩy hắn ra để thoát đi,
ai ngờ đến nam nhân lạnh như băng kia nhưng lại xoay người chế trụ nàng, không để ý nàng giãy dụa, thô bạo kéo quần áo của nàng, tinh tường nhìn đến mảnh vải bao ở bộ ngực sữa khéo léo.

“Ồ…… là nữ?” Nhiếp Vô Tung nhíu mày, nhìn rõ ràng miên nhũ, kinh ngạc ngay từ đầu sớm biến mất, cảm thấy nồng đậm hứng thú.

Như là phát hiện ra cái sự việc tốt lành, cực kỳ có hứng thú nhìn người nhỏ bé dưới thân bối rối .

“Ngươi, ngươi……” Mộ Chi Kì hoàn toàn nói không ra lời, như thế nào cũng không
nghĩ tới hắn lạnh như băng sẽ điên cuồng tùy tiện làm thành như vậy, rõ
như ban ngày liền xé rách quần áo của nàng.

“Kinh nguyệt đã đến
sao?” Mắt nhìn xuống dưới đến tiết khố tuyết trắng của người đang kịch
liệt vặn vẹo hơi hơi phiếm ra một tia màu đỏ, lại đối chiếu bộ dáng nàng yếu đuối tái nhợt, liền dễ dàng đoán ra.

Mộ Chi Kì đỏ mặt, vừa
tức lại quẫn bách.“Thả ra…… Buông!” Tên khốn kiếp này, uổng phí nàng
từng tán thưởng thân thể hắn, còn lén lút động tâm qua ……

Hừ! Nàng thật sự là mắt bị mù!

“Không nghĩ tới lúc ngươi tức giận còn rất đáng yêu.”

Hai má tái nhợt kia vì lửa giận mà phiếm hồng, đôi mắt trợn tròn vo, hoàn toàn không giống với bộ dáng hắn thấy lúc trước.

Nàng như vậy, bất ngờ lấy lòng hắn.

Đôi môi mỏng mơ hồ cong lên, ngón tay thon dài tiến vào trong mảnh vải, ở
giữa khe rãnh hai vú mê người nhẹ nhàng chậm chạp di động.

“Ngươi…… Ngươi làm gì vậy?” Mộ Chi Kì trừng lớn mắt, trừng mắt nhìn tay Nhiếp Vô Tung, tức giận đến giãy dụa vặn vẹo.“Nhiếp Vô Tung, bỏ tay ngươi ra!”

“Còn quá nhỏ, không đủ mê người, bất quá cũng không sao, một, hai năm còn
kém không nhiều lắm.” Nhìn nàng, Nhiếp Vô Tung ý vị sâu xa nói xong,
khuôn mặt anh tuấn xẹt qua một tia tà khí.

Nàng hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt hắn như muốn đoạt lấy làm cho người ta sợ hãi, như đang
tập trung nhìn con mồi, mà nàng, là con mồi của hắn.

Tâm, không hiểu vì sao run run, ở dưới ánh mắt của hắn, nàng hoảng hốt.

Mà hắn, lại vào lúc này buông nàng ra.

Vừa được tự do, Mộ Chi Kì nhanh chóng chỉnh sửa quần áo lung tung, nhanh
chóng bò lên, còn không có kịp chạy, một đôi bàn tay to liền ôm thắt
lưng của nàng.

“A!” Nàng không kịp phản ứng, đã bị ôm lấy. “Buông –”

Nàng mở miệng phẫn nộ, thân thể giãy dụa.

Nhiếp Vô Tung không đem giãy dụa của nàng giống con mèo nhỏ để vào mắt, một
tay vững vàng giam giữ nàng, đôi môi mỏng ở bên tai nàng nói nhỏ.“Tường
cao như vậy, ngươi chỉ một mình không có trở ngại sao? Cũng là nghĩ
ngươi xiêm y không chỉnh tề lại từ cổng Nhiếp gia ta đi ra ngoài?”


Hắn nói làm cho nàng ngừng giãy dụa, trừng mắt nhìn tường cao, nói không ra lời.

Hắn vừa nói xong, đầu lưỡi tiếp theo khẽ liếm vành tai khéo léo giống vỏ sò kia.

“A!” Mộ Chi Kì chạy nhanh che lỗ tai, quay đầu trừng hắn.“Ngươi……”

Còn không kịp mắng chửi người, hắn đã nhanh chóng ôm lấy nàng, mũi chân nhẹ chút, phóng qua bức tường cao.

Động tác đột nhiên tới này làm cho nàng kinh hãi, hai tay theo bản năng gắt
gao ôm chặt cổ của hắn, chỉ sợ không cẩn thận rớt xuống.

“Ngươi
muốn tiếp tục ôm ta sao?” Rơi xuống mặt đất, Nhiếp Vô Tung cúi đầu nhìn
người trong lòng, đôi môi mỏng cong lên một nụ cười nhẹ.

“A!” Mộ Chi Kì nhanh chóng thu hồi tay, đẩy hắn ra, nắm chặt vạt áo, chạy nhanh thoát đi.

Vừa vặn lời nói đến sau đó, lại làm cho nàng dừng lại bước chân –

“Con mèo nhỏ, đêm mai giờ tý đến chỗ này chờ ta.”

“Ai để ý đến ngươi!” Nàng quay đầu trừng hắn, từ nay về sau nàng sẽ cách
hắn thật xa, không bao giờ muốn liếc mắt nhìn đến hắn một cái.

“Ngươi không sợ ta đem chuyện ngươi là nữ nhi nói ra sao?” Nhiếp Vô Tung nhếch môi uy hiếp, nhìn cặp mắt trừng càng lớn của nàng, càng giống con mèo
nhỏ giương nanh múa vuốt, thực đáng yêu.

“Ngươi…… Đê tiện!” Dám uy hiếp nàng?

“Một khi bị Thánh Thượng biết được, chính là khi quân tội lớn, ngươi cảm
thấy Mộ phủ có thể nhận nổi sao?” Nhiếp Vô Tung không thèm để ý nàng lên án, cười thật nhẹ nhàng lại có tự tin, như là biết trước nàng sẽ khuất
phục.

“Ngươi……” Mộ Chi Kì trừng mắt nhìn hắn, lại không có kế
sách, ai bảo nhược điểm của nàng bị nắm! Nàng hung hăng cắn răng, trừng
hắn liếc mắt một cái, cũng không quay đầu lại rời đi. Từ nay về sau, bắt đầu nàng bi thảm ở dưới dâm uy của hắn, hắn nói Đông, nàng không dám đi Tây, giống như con mèo nhỏ ôn thuần, rõ ràng là nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng chỉ có thể khuất phục.

Mà họ Nhiếp vương khốn kiếp
kia, khi nàng mười sáu tuổi say rượu, ti bỉ muốn thân thể của nàng, mà
nàng hoàn toàn không có năng lực phản kháng, chỉ có thể mặc hắn khi dễ,
thầm hận trong lòng.

Thật vất vả, năm ấy nàng mười tám tuổi, hắn nhận thánh chỉ, phụng mệnh bình định dị tộc.

Biết có thể thoát khỏi ma chưởng của hắn, nàng cao hứng chỉ kém không đốt
pháo chúc mừng, lại mỗi ngày thắp hương bái Phật hy vọng hắn chết ở bên
ngoài.

Không nghĩ tới, mới qua hai năm tự do, nàng cũng đã sắp quên hắn, hắn lại đã trở lại.

Đây không phải ông trời muốn hại chết nàng sao?

“Không được, ta nhất định phải trốn! Ta nhất định phải trốn đi thật xa.” Mộ Chi Kì cắn ngón tay, khẩn trương đi qua đi lại.

Mà Tần Túy Nguyệt thì đang ngồi ở ghế ưu nhàn cầm bát trà, một bên uống
trà ngon, một bên thưởng thức bộ dáng bạn tốt bối rối hiếm thấy.

“Trốn như thế nào ? Trốn ra sao ?” Nàng uống ngụm trà, lành lạnh hỏi.

Mộ Chi Kì dừng lại bước chân, kiên quyết nhìn nàng.“Mặc kệ, dù sao ta nhất định ở lại Túy Nguyệt lâu, trước khi hắn rời đi, ta chết cũng không trở về!”

Nàng cũng không tin, hắn sẽ thần thông quảng đại, biết nàng ở Túy Nguyệt lâu.

Đêm, rất khuya

Mộ Chi Kì ngủ thật sự say, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ vào chiếc chăn tơ tằm
mềm mại, thỏa mãn thở hắt ra, môi khẽ mở ra, như là mộng đẹp, hơi hơi
cong lên.

Cho đến khi một tia hơi thở bừa bãi nhiễu loạn giấc ngủ của nàng……

Da thịt không hiểu bắt đầu có chút khó chịu, nàng nhanh chóng mở mắt, nhìn đến một thân ảnh cao to ở mạn giường mỏng manh.

Dọa!

Ôm chặt chăn, nàng kinh hách ngồi dậy, còn không kịp há mồm thét chói tai, người phía mạn giường đã lên tiếng.

“Con mèo nhỏ của ta, nàng cho là tránh ở đây, ta tìm không ra sao?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.