Tiểu Dạ Khúc

Chương 21


Đọc truyện Tiểu Dạ Khúc – Chương 21

Edit: SpongeBob

Beta: Gà

Trên giờ Triết học C.Mác, Kim Tịch cầm bút, nghiêm túc ghi lại các trọng điểm trên sách.

Lâm Lạc xáp lại gần, nhỏ giọng hỏi cô: “Năm mới có về không?”

“Không về đâu, ôn tập cuối kì.”

“Được đấy! Chiêu Chiêu với Đường Đường cũng không về, tối mai bọn mình đi vào trung tâm thành phố đón năm mới nhé!”

Kim Tịch ngẩng đầu liếc cô nàng một cái, nói: “Giáo viên hướng dẫn không phải đã cảnh cáo rồi sao, trong lúc ăn tết không được đi những nơi đông người còn gì, chính cậu là người nói lại với lớp đấy.”

“Chỉ nói là không khuyến khích đi, chứ cũng không lập trạm kiểm soát ngăn ở trước cửa, lá mặt lá trái chạy đi thôi.”

Sở Chiêu quay đầu lại nói: “Tốt nhất là đừng đi, những địa điểm nổi tiếng trong kỳ nghỉ lễ có nhiều người đến lắm, tớ không muốn chen thành bánh chưng thịt đâu. Lễ Quốc Khánh lần trước người nào đó đi núi Thái Sơn, chưa xem mông người khác đủ à?”

“Thế cậu nói chơi gì giờ.”

Sở Chiêu nghĩ nghĩ: “Nếu tất cả mọi người đều không muốn ra ngoài đón năm mới, thì bọn mình đi mua bia, đồ nhắm, mấy thứ linh tinh, mời học trưởng phòng đối diện sang đón năm mới cùng luôn.”

Kim Tịch đồng ý: “Được đấy.”

Lâm Lạc cười lạnh nói: “Bây giờ muốn mời các anh trai học trưởng đối diện của cậu á, muộn rồi, mấy cây cải trắng ở phòng ngủ đối trong viện quốc phòng diện chính là vật phẩm tốt nhất của toàn bộ kí túc xá, đã sớm được người ta hái đi rồi.”

“Không phải chứ, ai thế?”

“Còn có thể là ai đây, mấy đóa kim hoa cuối hành lang kìa, đã hẹn bọn họ đi đón năm mới thắt chặt tình hữu nghị rồi.”

“Đồng ý rồi à?”

Lâm Lạc cười lạnh nói: “Có mỹ nữ mời, còn có thể không đồng ý à, người vui nhất chính là huấn luyện viên Hứa của các cậu đấy, chiều hôm nay lúc nói chuyện với đóa kim hoa nhỏ trên sân thể dục, còn lộ ra mặt chó tươi cười vui vẻ ấy.”

Sở Chiêu lên tiếng mắng: “Đại móng heo.”

Kim Tịch cắn đầu bút, rầu rĩ nhìn ra ngoài cửa sổ, vào mùa đông ở phương nam lá cây vẫn xanh tươi như trước, một trận gió lớn thổi qua, lay động rơi xuống.

Xem ra là trời sắp mưa rồi.

“Trời ơi!” Bỗng nhiên cô sợ hãi kêu một tiếng: “Quần áo tớ vẫn đang phơi trên mái nhà, chưa thu vào đó!”

Mấy cô bạn cùng phòng vẫn rất bình tĩnh, nghiễm nhiên chỉ có mình cô lo lắng.

“Tớ phải về thu quần áo.” Kim Tịch vội vàng dọn sách vở chuẩn bị chuồn đi.

Lâm Lạc nhanh tay giữ chặt cô: “Với tính cách lúc nắng lúc mưa của thầy giáo môn Triết học C.Mác này, chắc chắn có điểm danh cuối giờ, cậu đi rồi, nhất định sẽ bị trừ vào thành tích cuối kì của cậu đấy, cậu đã kiên trì cả một học kì không bùng học rồi, giờ ra cửa chuồn đi là vô cùng thiệt thòi luôn, có muốn học bổng nữa không hả.”

“Tớ cũng không thể không cần quần áo của tớ mà.”

Sở Chiêu ra chủ ý: “Nếu không cậu hỏi mấy học trưởng của cậu xem, ai ở phòng ngủ thì giúp cậu thu hộ quần áo là được.”

Kim Tịch nghĩ nghĩ, gửi cho Bạc Diên một tin nhắn —

Học trưởng Bạc Diên!!!

Trong phòng đấu vật, Bạc Diên vừa mới huấn luyện xong, ra một thân mồ hôi khô nóng bừng bừng, điện thoại trong túi chợt rung lên.

Thấy ba dấu chấm than, khóe miệng anh khẽ nhếch, soạn tin nhắn: Học muội thối.

Học trưởng có ở phòng ngủ không ạ, nếu có thì có thể giúp em thu quần áo vào được không, em đang đi học, không thu được.

Bạc Diên quay đầu nhìn trên đài đấu vật, các học sinh bị anh đánh cho thất linh bát loạn, mệt mỏi ngồi phịch trên mặt đất.

(Thất linh bát loạn: tan tác, hỗn loạn,…)

Anh trả lời: Có.

Kim Tịch: Làm phiền học trưởng rồi ạ! 人´∀`) 人´∀`)

Bạc Diên: Phải là làm phiền anh Bạc Diên.

Kim Tịch: À.

Lúc này, Lâm Lạc ló đầu đến: “Làm người ta đội mưa thu quần áo cho cậu, kêu một tiếng anh, cũng không thiệt gì.”

Kim Tịch vội vàng che điện thoại: “Nhìn trộm là xấu đấy!”

…………

Khi cô do dự trong chốc lát, Bạc Diên đã cởi bao đầu gối với bao cổ tay ra, mặc áo khoác rồi nhanh chóng rời khỏi phòng đấu vật.

“Bạc Diên, còn chưa tan học mà, cậu chạy đi đâu đấy?”

“Thu quần áo cho cô nàng của tôi.” Sắc mặt Bạc Diên mang ý cười, sải bước ra khỏi phòng học đấu vật.

Tiếng “Anh Bạc Diên” này, Kim Tịch vẫn chịu khổ mà gọi.

Thẩm Bình Xuyên muốn làm anh cô, Bạc Diên cũng muốn làm anh cô, còn vai vế Hứa Triều Dương lại càng cao, trực tiếp nhảy đến hàng thầy giáo.

Đại móng heo này sao toàn thích chơi kiểu này thế, bất lực thật sự.

Lâm Lạc nói, Kim Tịch giống như con thỏ nhỏ mềm mại đáng yêu, đừng nói là con trai, ngay cả con gái cũng muốn nhốt cô vào lồng sắt nhỏ để nuôi lớn đây này, rảnh rỗi thì ôm một cái, xoa một tẹo.

Biến thái!

Kim Tịch tự giác cách xa các cô ấy, cúi đầu soạn tin: Anh Bạc Diên, có thu được quần áo không ạ, anh có nhận ra đồ của em không, mấy bộ em hay mặc ấy.

Bạc Diên: Anh thấy rồi, trên sân thượng chỉ có vài bộ, đều là của em.


Kim Tịch thở phào nhẹ nhõm, gửi đi icon con thỏ nhỏ đang làm nũng: Cảm ơn ạ.

Bạc Diên gửi tin nhắn thoại đến, hình như trong giọng nói có tiếng gió siêu to, âm thanh của Bạc Diên vô cùng trầm mạnh: “Kiểm tra một tí nhé, hai cái áo lông màu tro với màu trắng, khăn quàng cổ anh tặng em nữa.”

Kim Tịch: Đúng rồi, đúng rồi ạ.

Cô để ý, màn hình  biểu thị đối phương vẫn đang nói chuyện, nhưng lâu ơi là lâu vẫn không thấy gửi giọng nói đến.

Thật lâu sau, chỉ thấy Bạc Diên gửi một tin nhắn: Còn có, cái thứ màu hồng nhạt…

Cái thứ… thứ gì?

Kim Tịch nghĩ ngợi, bỗng nhiễn siết chặt điện thoại.

“Đệch!”

Suýt quên, cô còn phơi áo ngực màu hồng nhạt.

**

Không bao lâu sau, ngoài của sổ bắt đầu có vài hạt mưa tí tách rơi lộp bộp, lá cây xanh mướt ngoài cửa được cơn mưa to ào ào gột rửa.

Trong màn hình điện thoại có tin gửi đến.

Bạc Diên: Có mang ô không?

Kim Tịch: Có ạ.

Bút bi xoay vài vòng trên đầu ngón tay cô, cũng không tiếp tục viết nữa.

Thật vất vả mới chịu đựng đến giờ tan học, Kim Tịch nhớ thương quần áo của mình, không chờ nổi bạn cùng phòng chậm chạp thu dọn sách vở, cô vội vàng chạy ra khỏi phòng học.

Trên hành lang có một người con trai cao cao gầy gầy gọi cô lại: “Kim Tịch.”

Kim Tịch quay đầu lại: “A, lớp trưởng, có chuyện gì à?”

So với Kim Tịch thì lớp trưởng cao hơn 10 cm, dù sao cũng là một thân 1m70, đeo kính đen nhã nhặn, bình thường trắng nõn, mặt mũi thanh tú, nhìn qua nho nhã lịch thiệp.

Trên khuôn mặt trắng nõn của lớp trưởng hiện ra vài vệt hồng: “Tối mai cậu ….cậu…..cậu….”

Bây giờ Kim Tịch đang vội vàng như nung như nấu, lớp trưởng cứ “Cậu” nửa ngày cũng không nói ra lý do, Kim Tịch nói đơn giản: “Lớp trưởng, tớ có việc gấp, đi trước nhé.”

“Tớ muốn hỏi là tối mai cậu có việc gì không?”

Lớp trưởng đuổi theo Kim Tịch, cùng cô đi xuống cầu thang: “Nếu không có việc gì, tớ muốn… muốn cùng cậu đón năm mới.”

“Không có việc gì, nhưng…”

“Vậy hẹn rồi nhé.” Lớp trưởng sợ bị từ chối, không cho cô nói hết lời trong miệng, vội vàng rời đi: “Tối mai, quán cà phê Eco của trường mở cửa suốt đêm, bọn mình đón năm mới ở đấy nhé.”

Nhìn bóng dáng nhỏ bé đầy chất văn của lớp trưởng, Kim Tịch hơi cau mày, đúng lúc này, một âm thanh lười biếng không để ý của một người con trai truyền đến từ bên cạnh —-

“Xem ra là có hẹn rồi.”

Kim Tịch quay đầu lại, thấy Bạc Diên đang lười biếng dựa vào lan can hành lang, sau lưng là mưa rơi ào ào như chuỗi hạt.

Anh xắn tay áo, lộ ra cổ tay trắng nõn, trong tay cầm cái ô đen, khớp xương mu bàn tay hơi nhô lên, vương vài giọt mưa.

Anh đứng ngược sáng nhìn cô, cong khóe miệng mỉm cười, đang đưa tay vẫy vẫy cô, ngón tay dài đầy mạnh mẽ.

“Em đang muốn đi tìm học trưởng nè.” Kim Tịch cầm quai đeo balo, chạy về phía anh.

Chỉ nghe một tiếng “Lạch cạch”, Bạc Diên mở ô đen ra, nước mưa từ viền ô rơi từng giọt xuống.

Anh thấy Kim Tịch cách mình tầm hai mét, giọng điệu nhàn nhạt mà không kiên nhẫn, giống như là đương nhiên —-

“Đi thôi.”

Kim Tịch dừng một chút, vẫn chui vào dưới ô đen của Bạc Diên.

Ô không tính là quá to, che cho hai người, cũng không hoàn toàn không ướt mưa, Kim Tịch dựa vào bên cạnh anh, có thể cảm nhận rõ nhiệt độ cơ thể anh, xuyên qua quần áo mỏng manh mà làm nóng cơ thể cô.

Ngay cả bước chân của cô cũng có chút cứng đờ.

Kẻ xấu Bạc Diên cáo trạng trước, lẩm bẩm: “Em sao đấy?”

Kim Tịch khó hiểu: “Em có làm gì đâu?”

“Em đẩy anh.”

Tiếng nói của Bạc Diên mang theo chút khàn khàn, trầm thấp mà từ tính.

Kim Tịch cách xa anh một tẹo, còn không phải sợ mưa làm ướt quần áo anh à, thế nên mới dựa sát thế, đúng là không thấy tấm lòng của người tốt.

Dáng vẻ cô gái nhỏ của cô, không biết sao mà đụng trúng điểm cười của Bạc Diên, khóe miệng anh giương lên vẫn không hạ xuống nổi, nghiêng ô về phía cô.

“Tịch thối, ngày mai em với con gà gầy còm kia đón năm mới à?”

“Anh đừng gọi bậy người ta, cậu ấy là lớp trưởng lớp em.”

Bạc Diên nhíu mày: “Cậu ta thích em.”

Kim Tịch không để ý nói: “Cậu ấy vô cùng có trách nhiệm với công việc, em cũng khá thích cậu ta mà.”

Trong hơi thở của Bạc Diên lộ ra một tiếng hừ nhẹ: “Thế em có ghét người nào trong trường à?”

Kim Tịch cúi đầu tự hỏi một vòng, hình như không có, ngay cả dì quản lý kí túc xá hung dữ thế, hàng ngày cô cũng cười mỉm chào người ta.

Bạc Diên thở dài bất đắc dĩ.


Đúng lúc này, một chiếc xe màu đen có rèm che bên đường phóng vụt qua, làm nước mưa đọng ven đường bắn tung tóe, bốn phía đều là nước.

Bạc Diên vội vàng khoác vai Kim Tịch, kéo cả người cô, bảo vệ ở bên cạnh mình.

Kim Tịch cảm thấy mình giống một con mèo, bị anh xách lên dễ như trở bàn tay, quăng lung tung khắp nơi.

Nếu cô đánh nhau với anh chắc chắn sẽ bị đè mài trên mặt đất.

Kim Tịch run run một chút.

“Nghĩ gì thế?” Bạc Diên thấy sắc mặt cô đổi tới đổi lui, trong đầu không biết đang nghĩ cái quỷ gì nữa.

Kim Tịch thành khẩn thẳng thắn nói: “Em đang nghĩ, thân thủ Thẩm Bình Xuyên chắc chắn không bằng anh.”

Anh cười nhạt một tiếng: “Nói sự thật đấy à.”

“Thẩm Bình Xuyên còn đánh không lại em.” Kim Tịch nói: “Anh ấy vô cùng vô cùng vô cùng yếu.”

Bạc Diên cúi đầu nhìn cô, trên trán cô có vài sợi tóc ướt, con ngươi đen nhánh cùng với làn da trắng nõn đến mức cảm thấy sáng bừng trong suốt, khiến các nét trên khuôn mặt cô càng rõ ràng hơn.

“Dám lấy chai rượu đập cho đầu người ta thành cái gáo, Thẩm Bình Xuyên cũng không yếu đâu.” Bạc Diên dịu dàng nói: “Em là chỗ mềm của cậu ta thôi.”

Kim Tịch có chút đăm chiêu gật đầu: “Vậy… về sau em không bắt nạt anh ấy nữa.”

“Ngoan lắm.”

Không biết có phải do anh uống sữa hay không, hình như Kim Tịch ngửi thấy mùi sữa nhàn nhạt trên người anh.

Thì ra trên người con trai cũng có mùi hương êm dịu này.

Nửa sau đoạn đường, tay Bạc Diên vẫn khoác trên vai Kim Tịch, vô cùng tự nhiên ôm vai cô.

Kim Tịch cũng không cảm thấy khó chịu, có lẽ là do bị gió làm cho lạnh run rồi.

Đến tòa 8 kí túc xá nam, Bạc Diên thu ô lại, dẫn Kim Tịch về kí túc xá của mình.

Kim Tịch dựa vào cạnh cửa, thấy anh mở ngăn tủ lấy quần áo của cô ra.

Quần áo được anh gấp ngay ngắn, thành một đám đậu phụ be bé.

Kim Tịch không thể tin nổi, khen ngợi nói: “Kỹ thuật thần tiên gì thế này!”

“Muốn học không, anh dạy em.”

Kim Tịch lắc đầu như trống bỏi: “Không cần!”

Bảo cô mỗi ngày gấp chăn gấp quần áo như thế, thà chết luôn cho xong.

Cuối cùng, Bạc Diên cầm áo ngực màu hồng nhạt của cô ra.

Mặc Kim Tịch đỏ lên, đưa tay định cướp lấy, Bạc Diên giơ tay cao hơn, chưa đưa cho cô.

“Anh… Làm gì thế.”

Khóe mắt Bạc Diên cong cong, im lặng cười một cái, đầu ngón tay gắp hai miếng của áo ngực sát lại, rồi giấu vào trong hai lớp quần áo.

“Ăn nhiều một chút, học sinh tiểu học.”:

Hai má cùng với đôi tai Kim Tịch đỏ bừng lên, vốn đang rất ngượng, nghe được lời anh nói, cô không phục hừ nhẹ một tiếng: “Mới không phải là học sinh tiểu học nhé!”

Học sinh tiểu học mặc áo lá, cô danh xứng với thực mặc áo ngực đó được không.

Tầm mắt đen như mực của Bạc Diên dừng lại trước ngực của cô giây lát, rồi xách cổ áo của cô lên, đẩy cô ra ngoài: “Sau này không cho phép phơi cái đó bên ngoài để người ta nhìn thấy.”

“Sân thượng trên mái nhà có ai đâu.” Kim Tịch quay đầu lại nói: “Với lại trong phòng ngủ bọn em không có chỗ phơi.”

“Có thể phơi ở phòng ngủ của anh.” Bạc Diên nói không chút để ý: “Anh chừa cho em mấy móc.”

Kim Tịch: …..

Thôi không nhọc lòng Bạc gia anh.

Vào buổi tối, Bạc Diên thật sự cầm theo búa với dây thừng gõ cửa phòng 410.

Anh đóng vào vách tường bên ban công trong phòng các cô vài móc sắt, treo vài dây phơi quần áo.

Đợi sau khi anh rời đi, Lâm Lạc khó hiểu hỏi Kim Tịch: “Học trưởng có ý gì thế?”

Kim Tịch gian nan nói: “Ý của anh ấy là… Để bọn mình phơi nội y ở trong phòng.”

Mấy cô gái đồng thời mở to hai mắt: “Đệch!”

Kim Tịch: “Xấu hổ nhỉ.”

Sở Chiêu: “Ấm áp quá đi.”

Lâm Lạc: “Mẹ ơi, con phải gả cho anh ấy.”

**

Chạng vạng ngày 31, Hứa Triều Dương đi vào trong kí túc xá.

“Lạ ghê, vừa xuống tầng gặp được mấy em gái phòng đối diện, tớ chào các em ấy nhưng không ai có sắc mặt hòa nhã hết.”


Trên giường Kinh Trì đấy ắp áo mưa chưa dùng, anh ta vừa soạn hàng vừa ghi sổ sách: “Ai bảo chiều qua cậu nói bậy, đồng ý cùng mấy đóa kim hoa đi đón năm mới thắt chặt tình hữu nghị chứ.”

Hứa Triều Dương khó hiểu: “Vì cùng các em gái đón năm mới, hàng xóm chúng ta không để ý chúng ta luôn à?”

“Là không để ý tới cậu, tớ cùng Bạc Diên đều không trêu các cô ý.”

“Vậy các cậu không đi tiệc đón năm mới tối nay hả?”

Kinh Trì duỗi người: “Tớ không đi, rõ ràng là đón năm mới cùng mấy đóa kim hoa bé nhỏ kia sẽ đắc tội toàn bộ nam sinh kí ở túc xá, sau này anh đây còn làm ăn gì được nữa.”

Hứa Triều Dương nhìn về phía Bạc Diên: “Cậu đi không?”

Ngoài ban công, Bạc Diên buông cọ xuống, cầm một khối bột chì lên, thản nhiên nói: “Ngăn cản đường tiền tài của người ta như là giết cha mẹ người ta, không đi.”

Lúc này Hứa Triều Dương có chút nóng nảy: “Nhưng tớ đồng ý với người ta rồi, cuối cùng không thể để mình tớ đi chứ.”

Bạc Diên quay đầu lại, yên lặng liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Cậu bé sống xa nhà, phải bảo vệ hình tượng bản thân, tốt nhất là không tham gia mấy cái thắt chặt mối quan hệ hữu nghị mang động cơ không trong sáng giữa nam nữ.”

Hứa Triều Dương: ….

Đúng lúc này, cửa phòng ngủ nữ đối diện mở ra, các cô gái ăn mặc xinh đẹp nổi bật đi ra.

Hứa Triều Dương nâng giọng hỏi: “Học muội đi đâu thế?”

Kim Tịch: “Đi siêu thị mua đồ ăn vặt, buổi tối đón năm mới ở quán cà phê ạ.”

“Khá vui nhỉ.”

“Không phải học trưởng cùng với phòng 401 bên kia định đi thắt chặt tình hữu nghị sao, không chuẩn bị gì hả?”

Hứa Triều Dương bất đắc dĩ gãi gãi gáy: “Bọn anh không đi nữa.”

“Sao lại không đi?”

“Học trưởng Bạc Diên của em bảo, cậu bé sống xa nhà, phải bảo vệ hình tượng bản thân, tốt nhất là không tham gia mấy cái thắt chặt mối quan hệ hữu nghị mang động cơ không trong sáng giữa nam nữ.”

Kim Tịch nhướng mày, nở nụ cười: “Vậy mấy anh chỉ chơi trong phòng thôi à.”

Hứa Triều Dương: “Ừ, chơi game.”

“Thế học trưởng có muốn theo bọn em đến quán cà phê không?”

“Chắc không đâu, chủ yếu do Kinh gia với Bạc gia của em không muốn cùng con gái…”

Anh ta còn chưa dứt lời, bàn chân đã bị ai đó đi ngang qua hung hăng giẫm một phát.

Bạc Diên lười biếng đi ngang qua Hứa Triều Dương, đem bức tranh treo trên tường hong gió, tầm mắt không để ý mà rơi xuống trên người Kim Tịch, lẩm bẩm: “Bọn anh đi.”

**

Hứa Triều Dương đóng cửa phòng lại, chỉ vào Bạc Diên ồn ào nói: “Cậu cậu cậu… Vừa nãy nói thế nào, giữ mình trong sạch, bảo vệ bản thân! Vậy tại sao giờ đồng ý với mấy em ấy hả?”

Kinh Trì nở nụ cười: “Nghe qua định luật ‘Chân hương’ chưa.”

(Định luật “Chân hương”: Ngôn ngữ mạng, kiểu vả mặt ý, lời nói với hành động không đồng nhất.)

Bạc Diên mở tủ quần áo bắt đầu tìm quần áo, thuận miệng nói: “Đêm nay tôi vốn định trải qua cùng Tịch thối, không phải ‘Chân hương’ “

Hứa Triều Dương: “Thôi đi, Tịch thối không phải là con gái chắc?”

Bạc Diên: “Không giống nhau.”

Hứa Triều Dương: “Có cái gì mà không giống chứ.”

Bạc Diên nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Người khác là người khác, cô ấy là cô nàng của tôi.”

Hứa Triều Dương: …..

Ngại thật đấy!

Quán cà phê rất rộng, lớp trưởng nhìn thấy Kim Tịch bước vào, tay đẩy đẩy kính đen trên mũi, lập tức đứng lên, vô cùng khẩn trương.

“Bạn học Kim Tịch, cậu đến rồi, ngồi đi.”

“Chào buổi tối bạn học.”

Nhưng mà, khi cậu ta nhìn thấy ba bạn cùng phòng đằng sau Kim Tịch, sắc mặt không quá tự nhiên: “Cậu… Cậu còn dẫn theo bạn học à.”

“Đúng vậy, nhiều người chơi mới vui.”

Lâm Lạc thấy sắc mặt lúng túng của lớp trưởng, hỏi: “Lớp trưởng đại nhân đây là không chào đón bọn mình đến à?”

Lớp trưởng cười miễn cưỡng: “Sao vậy được, ngồi đi ngồi đi.”

Mấy người ngồi xuống, bắt đầu lúng túng nói chuyện dài dòng.

Nửa tiếng sau, Kim Tịch ra ngoài, lúc về lại dẫn theo mấy người con trai.

Sắc mặt lớp trưởng lập tức từ xanh chuyển sang đen.

“Đây… Đây cũng là bạn của cậu à?”

“Đúng vậy, rủ nhau đi chơi mà, nên hẹn khá nhiều bạn, đây là những chàng trai ở phòng ngủ đối diện bọn mình.”

Ba chữ “những chàng trai” từ trong miệng mềm mềm của cô phát ra, vô cùng dễ nghe.

Bạc Diên cười khẽ, đầu lưỡi chống hàm, im lặng đảo một chút.

Bởi vì nhiều người, nên mọi người đổi sang một cái bàn lớn hơn.

Vốn ngay từ đầu, lớp trưởng đặt trước chỗ bàn hai người ở góc tường vô cùng lãng mạn, vì muốn cùng Kim Tịch trải qua một đêm đẹp, không nghĩ tới người càng đến càng nhiều, càng nhiều lại càng nhiều, từ bàn đôi sang bàn giữa, cuối cùng thay sang bàn lớn.

Kim Tịch ngồi tít vị trí bên trong của bàn, bên cạnh là ba bạn nữ.

Bạc Diên nhìn cục diện này…. Muốn tấn công vào cũng khó.

May mắn, Kim Tịch giữa đường lại ra ngoài một lúc, lúc về dẫn theo Thẩm Bình Xuyên.

Sắc mặt lớp trưởng càng trầm xuống: “Đây là ai?”

Kim Tịch giải thích: “Thẩm Bình Xuyên, anh trai trên hộ khẩu của mình.”

Sau khi Thẩm Bình Xuyên cùng mọi người chào hỏi thì tìm vị trí trống ngồi xuống.

Kinh Trì đang muốn nhường đường cho Kim Tịch, chợt Bạc Diên ho nhẹ một tiếng.


Đương nhiên đàn ông rất hiểu tâm tư đàn ông, Kinh Trì lập tức đứng lên, nói với Kim Tịch: “Học muội, em ngồi chỗ anh đi, cạnh học trưởng Bạc Diên của em, anh ngồi trong cho.”

Kim Tịch “Ồ” một tiếng, không nghĩ nhiều, ngồi xuống bên cạnh Bạc Diên.

Cô mặc áo lông trắng mềm như bông, cổ tròn, sau gáy lộ ra nước da trắng nõn, trên cổ treo đôi bao tay nhỏ, trên bao tay còn in hình con thỏ nhỏ hoạt hình.

Bạc Diên vân vê lông mềm trên bao tay, Kim Tịch hỏi: “Tay anh lạnh không?”

“Em sờ thử thì biết.”

Kim Tịch lấy mu bàn tay đụng đụng vào tay anh, vừa ấm áp, cũng không quá nóng.

Nhớ anh bệnh nặng vừa khỏi, không nên bị cảm, Kim Tịch dứt khoát tháo bao tay xuống đưa qua, nhẹ nhàng nói: “Cho anh đeo đấy.”

Hứa Triều Dương rất muốn nói, Bạc gia của em không cần chiều chuộng như thế, cậu ta như cún ở phòng ngủ ấy. Ngày nào cũng cởi hết quần áo tập chống đẩy hít đất, làm sao mà bị gió thổi cái liền ngã bệnh, giờ thành gì không biết, Bạc Đại Ngọc chắc.

Nhưng hình như Bạc Diên quyết tâm không cần mặt già nữa, còn mẹ nó cầm lấy bao tay hai con thỏ con tự đeo vào.

Bao tay con gái căn bản không đeo vừa bàn tay to rộng của con trai, không mang vừa được chỉ đến nửa bàn tay, làm bao tay con gái nhà người ta căng phồng lên.

Trong bao tay, còn giữ lại nhiệt lượng thừa của cơ thể con gái, lớp lông mềm bao quanh anh, bỗng nhiên anh thích cảm giác mềm mềm mỏng mỏng của con gái.

Hứa Triều Dương mắt trợn trắng nhìn anh, Kinh Trì cười không nói, mà Hạ Vưu nhìn chằm chằm bao tay của Kim Tịch như phát bệnh, nói thật nó vô cùng đáng yêu! Bản thân cũng muốn mua một đôi.

Lớp trưởng nhìn thấy mà trợn mắt há mồm, bọn họ đều là ma quỷ à.

Quán cà phê dần dần đông sinh viên hơn, mọi người tụ tập cùng nhau đón năm mới, không khí cũng càng ngày càng náo nhiệt.

Lâm Lạc chuẩn bị bài, mọi người cùng nhau chơi ma sói.

Đây là trò chơi chủ yếu nói vài lời thuyết phục, Bạc Diên vô cùng giỏi, mặc kệ là sói hay thường dân, đều có thể giúp bạn cùng phe thắng, ngoài dự đoán của mọi người chính là, Kim Tịch thế mà cũng có thể ngụy trang, giả heo ăn thịt hổ, luôn lừa được một loạt kẻ ngốc, hơn nữa nếu Kim Tịch và Bạc Diên đều là sói, thì gần như có thể nói là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Cuối cùng lớp trưởng đại nhân nho nhã lịch sự thua thảm hại còn thấy buồn tẻ vô vị, vì vậy liền xin rút lui đi về.

Sau khi chơi nửa tiếng, Lâm Lạc đề nghị: “Chơi thế này cũng không có ý nghĩa lắm, hay là thi thố thưởng phạt tí đi?”

“Thi thố thưởng phạt gì cơ?”

Lâm Lạc nghĩ nghĩ: ” Chơi trò lớn ‘Lời thật lòng Đại mạo hiểm đi’.”

“Lại trò này à, bất lực ghê.”

Tuy mọi người oán giận trò này chán òm, nhưng cũng không nghĩ được trò nào khác, trong hoạt động tập thể, ‘lời thật lòng đại mạo hiểm’ không bao giờ bị lỗi mốt cả.

Vòng thứ nhất, Kim Tịch cùng Bạc Diên đánh trực diện, Bạc Diên làm người sói, bị Kim Tịch là pháp sư kill trực tiếp.

Dựa theo quy tắc, ai đánh rớt anh, thì sẽ do người đó trừng phạt.

Mọi người đã sớm trông mong Bạc Diên bị xử lý, chỉnh anh một lần thật tốt vào, để nghiền ép sự hận thù vừa nãy.

“Lời thật lòng hay đại mạo hiểm?”

Bạc Diên nhíu mày, không chút do dự chọn “Lời thật lòng”.

Nếu chọn lời thật lòng sẽ bị hỏi ba câu mới có thể cân bằng với một lần đại mạo hiểm.

Bạc Diên thẳng thắng vô tư, không sợ bọn họ hỏi.

Kim Tịch đang muốn mở miệng, Hứa Triều Dương vội vàng ghé vào bên tai cô, nhỏ giọng thì thầm vài câu.

Bạc Diên nhìn bộ dạng gian trá âm hiểm của anh ta, liền biết là việc không tốt, anh nói với Kim Tịch: “Em đừng để ý tới cậu ta, hỏi câu em muốn hỏi đi.”

Tạm thời Kim Tịch không nghĩ ra câu hỏi, vẫn cứ dùng chiêu mà Hứa Triều Dương chỉ cô —-

“Hứa Triều Dương hỏi, đêm qua anh ngây người nửa tiếng trong nhà vệ sinh để làm gì?”

Lập tức mấy người con trai không có ý tốt trao đổi ánh mắt.

Thẩm Bình Xuyên hét lên: “Này này, sao lại để em gái thối của chúng ta hỏi vấn đề không lành mạnh này hả!”

Kim Tịch còn chưa kịp phản ứng lại, tưởng là làm Bạc Diên thừa nhận chuyện mình bài tiết không mấy lịch sự trước mặt mọi người thế này cũng coi là chỉnh anh.

Thế mà không ngờ, Bạc Diên chỉ cười nhạt, thẳng thắn phóng túng nói: “Ông đây phát tiết, sao nào.”

Mấy cô gái nghe hiểu ý tứ của Bạc Diên, che miệng nở nụ cười.

Hứa Triều Dương không buông tha tiếp tục truy hỏi: “Hình như trong nhà vệ sinh lúc đó có ánh sáng phát ra, lúc cậu làm cái kia, có phải đang xem ảnh chụp của ai không?”

Bạc Diên: “Đến lượt cậu hỏi thì cậu hẵng hỏi nhé.”

Hứa Triều Dương đẩy đẩy Kim Tịch, Kim Tịch phản ứng nói: “Thế em hỏi nhé, anh có xem ảnh ai không?”

Mấy người Kinh Trì đã sớm cười đến gập người trên bàn.

Bạc Diên do dự một lát, rốt cục trầm thấp “Ừ” một tiếng, vậy mà hai má còn hồng hồng.

Cuối cùng còn lại một câu hỏi, chắc chắn muốn nghe miêu tả sinh động: “Cậu xem ảnh ai.”

Điện thoại của Bạc Diên rõ ràng nằm trên bàn, có thể là ảnh chụp của ai, các cô gái hoa chân múa tay vô cùng tò mò.

Thẩm Bình Xuyên, người lúc đầu cảm thấy câu hỏi không được lành mạnh, lúc này ồn ào hơn tất cả, kích động lớn giọng hỏi: “Cậu xem ảnh ai? Nói mau nói mau!”

Bạc Diên liếc nhìn anh ta một cái: “Ông đây sao phải nói cho cậu biết.”

Vấn đề cuối cùng này, phải do Kim Tịch hỏi.

Thẩm Bình Xuyên giục Kim Tịch: “Em gái thối, hỏi xem ảnh ai đi.”

Kim Tịch cảm thấy nếu cứ hỏi thế, quả thực có chút quá đáng, đây là đào bới tất tần tật chuyện riêng tư của người ta, cho dù là ‘Lời thật lòng hay Đại mạo hiểm’, cũng không nên chơi người ta như thế.

Nhưng mọi người lại chờ mong như thế.

Cô nghĩ nghĩ, mở miệng hỏi: “Người trong ảnh của anh, không ở đây với chúng ta nhỉ.”

Ném vấn đề này ra, xem như là khá ôn hòa, chỉ cần Bạc Diên thừa nhận là không ở đây, việc này sẽ chấm dứt như thế.

Thẩm Bình Xuyên thất vọng: “Em hỏi vấn đề gì thế! Nếu không hỏi được thì để anh hỏi cho.”

Kim Tịch trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái, sau đó chờ mong nhìn Bạc Diên: “Không ở đây đúng không?”

Nhưng không ngờ Bạc Diên khẽ nhếch khóe môi, đôi mắt phượng tràn ngập tính công kích, ý vị thâm trường mà nhìn về phía cô, tiếng nói trầm thấp trong trẻo—–

(Ý vị thâm trường: ánh mắt sâu xa, mang chút trêu chọc.)

“Cô ấy có ở đây.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.