Bạn đang đọc Tiểu Cữu Vĩ Hồ: LẠI MỘT ĐÊM TRĂNG!
Sau một hồi vật lộn, cô cũng lấy được củi đưa về cho anh như anh đã dặn, cô thực kô hiểu vì sao cô lại phải nghe lời anh, nhưng thật lòng thì….cô sợ anh, thực sự sợ, cứ nhớ lại đêm trăng tháng trước, lần đầu gặp anh đã bị anh đuổi giết, còn suýt muốn moi tim cô ra… nghĩ lại càng rùng mình.
– Củi đây rồi – cô đưa củi bỏ xuống
Anh sắp đống củi lại để đốt lửa, cô thì ngồi xuống kế bên, trời đã bắt đầu tối hẳn, đêm tối đen như mực….đêm không trăng
– Đêm không trăng – cô bất giác cất tiếng trong khi anh vẫn thong thả xếp củi lại, đột nhiên đôi mắt cô đỏ lên, nó nổi bật giữa đêm đen và nhìn về phía anh. Anh vẫn không phản ứng gì cả, hòan tòan kô một chút lo sợ
* CHÚ THÍCH: ĐÊM KHÔNG TRĂNG: là ngày không có trăng, hoặc có thể vầng trăng đã bị che lấp đy, nó làm cho sức mạnh của lòai sói không tồn tại, bởi vậy, vào các đêm không trăng, lòai hồ ly bình thường bị loài sói đuổi giết giờ sẽ lợi dụng đêm nay để đi bắt giết loài sói để moi tim luyện khí. Tim loài sói( thợ săn) rất quý, nó có dạng một viên pha lê đen luôn phát sáng có thể gia tăng khí lực cho loài hồ ly, còn có thể gia tăng cấp độ (vd: tăng đuôi…)
Anh vẫn cứ kệ cô mà sắp củi lại, dường như kô biết đến sự nguy hiểm ở nơi cô, như kô biết đến đôi mắt đỏ rực đầy hận thù đấy!
Còn cô, cô nhìn anh như hổ đói, khao khát trả thù rất lớn, cả đời cô chưa bao giờ bị đối xử như một ác nhân như thế, mặc dù là hồ yêu, nhưng cô thấy uất ức.
– Đưa tôi hai con dao bạc của cô- câu nói của anh nhẹ nhàng mà làm cô bừng tỉnh, nhưng đôi mắt vẫn đỏ gay
– Để…để làm….gì? – Cô hơi lùi lại và thấy sợ hãi, rồi đột nhiên nhớ lại đêm rằm tháng trước, sợ cái cảnh bị anh truy đuổi
– Sao chứ – Amh cười nhếch mép, rồi tiến lại phía cô một cách đểu giả – Cô sợ tôi ăn thịt cô đấy ak?
– Hừ, đêm kô trăng, kô bk tôi thịt anh hay anh thịt tôi đâu nhé! – Cô khinh bỉ
– Sao? Ôh, hèn gì mắt cô đỏ thế kia, đúng là xấu xí, đưa dao đây – Anh quay lại với vẻ mặt lạnh lùng thuờng ngày và chìa tay ra
Cô cúi xuống nhổ hai con dao bạc găm ở chân mình ra và đưa cho anh, nhưng cũng kô quên hỏi lại
– Sao anh biết tôi có hai con dao bạc đó?
– Chả biết, nói mò thôi, trúng thì trúng – anh nhún vai thờ ơ
*XOẸT XOẸT*
tiếng kim lọai va chạm vào nhau tạo thành một tạp âm khó nghe. cô thoáng nhíu mày kô hiểu anh đag có ý định làm cái gì. Nhưng sau khi thấy đốm lửa bắt đầu sáng và cháy lên mới hiểu ra
– Cũng giỏi phết
Sau đó thì hai người nướng nai lên rồi cùng nhau nhấm nháp
– Oa, ngon quá! – Cô xoa xoa bụng thỏa mãn
Bỗng anh cất tiếng lạnh lùng
– Ai?
Cô giật nẩy mình, biến thành cáo rồi ôm lấy anh bay lên cây( anh mất hết sức mạnh vì là đêm kô trăng). Anh hấp thụ ánh sáng triệu tập cung bạc, giương cung lên sẵn sàng tư thế chiến đấu.
Đó là một cô gái, có vẻ đẹp sắc sảo nhưng đag bị thuơng. Anh thở dài như đã hiểu
– Lại một con hồ tinh.
Cô nhíu mày nhìn về phía ả hồ ly bị thuơng
– Tim đen sao – và rồi hoảng hốt, cô hét lớn – CẨN THẬN, CÓ BẪY
Nhưng đã không kịp, ả nhanh hơn lao về phía anh, giăng lưới quốn lấy anh và cô. Cả hai đều kô thể thoát ra được. Anh giận dữ buông câu chửi thề:
– SHIT!!!
Cô ả đi lại hướng hai người, nhếch mép, cất giọng mỉa mai
– Sói săn với Hồ Yêu ở chung với nhau ak? – ả ta nói xong thì phun một bãi nước bọt ra, khinh thuờng. Trong lúc đó, cô nhớ đến hai con dao bạc của mình ở dưới chân và cố gắng lấy nó
Ả hồ ly kia bắt đầu giương vuốt đen của mình nhanh như cắt bay về hướng anh, nhắm thẳng vào tim lao đến
* Phập *
Bàn tay đầy lông lá đang cố móc tim anh ra. Mặc dù rất đau nhưng anh vẫn kô hề bộc lộ cảm xúc trên khuôn mặt, tay dù bị trói nhưng vẫn gắng dùng nguyên khí yếu ớt của mình chống đỡ. Vì là đêm kô trăng, nguyên khí của loài người trong anh vẫn quá yếu, kô thể nào chống đỡ được lâu.
Sau một hồi, tạp âm dòn vang xuất hiện
– Roẹt, roẹt, bốp…
Hàng lọat chiêu thức ánh sáng của phép thuật phát ra. Cô nhanh chóng thoát khỏi chiếc lưới của cô ta, đâm một nhát vào bụng ả khiến ả ngã nhào. Giương đôi mắt đỏ của mình đe dọa
– Hắn là của ta, ngoài ta ra kô một ai được quyền hại hắn
Câu nói trẻ con đó đầu tiên khiến anh ngỡ ngàng, nhưng rồi sau đó thì cười lớn vì ngạc nhiên. ” Quả là đáng yêu, ngay cả khi giận cũng rất đáng yêu…Ôi mình điên mất”.
Ả hồ ly như kô thể nào chống đỡ thêm được nhưng đòn đánh tới tấp của cô nữa, liền bị ngã nhào xuống đất nằm la liệt, hoảng sợ miệng cầu xin:
– Làm ơn tha cho tôi, tôi sai rồi, làm ơn đy
Cô thấy vậy cũng mủi lòng, dù sao ả cũng nhận sai và xin tha thứ, cô nói : Đc rồi, cô đy đy, đừng để tôi thấy cô nữa
Sau đó cô quay lại đy về phía anh lo lắng:
– Anh sao rồi, ouch, máu chảy nhiều thế này, đau lắm kô
Anh lơ đi câu hỏi của cô
– Cô tha cho cô ta, cô ta sẽ lại hại người thôi
– Kệ đi, cô ta cũng biết sai…
Cô chưa nói xong thì anh trợn mắt, hét lớn
– Cẩn thận……Hự…
Cô bàng hòang, anh đang ôm lấy cô, lưng anh bj ả kia dùng vuốt móc vào rất sâu, máu tuôn ra xối xả.
Thế mà anh còn cười và nói :
– Cái này coi như tôi đền cho cô chuyện đêm trăng trước.
Cô rít lên đầy giận dữ, đôi mắt đỏ của cô bây giờ đã đỏ hơn bao giờ hết, quay lại nhìn ả
– Fuck, ngươi chết chắc rồi
Sau đó bật dậy, tay cầm hai thanh ” THẦN KIẾM LY HẢI” tiến tới chỗ ả hắc hồ kia ttong khi ả ta đang hoảng sợ và biết rằng hôm nay mình đã chọn nhầm đối tượng để tấn công.
*SOẠT, RẦM*
Cô lao nhanh chém đứt ngang người ả hắc hồ kia, ngồi xuống bên cạnh cái xác xấu xí, đưa thanh kiếm lên cao rồi khoét một cái lỗ nơi ngực ả, moi tim ả ra rồi đi về phía anh. Thay bằng đôi mắt đỏ rực của sự tức giận lúc nãy thì bây giờ là đôi mắt cũng màu đỏ nhưng tràn đầy sự lo lắng và ấm áp. Ngồi xuống bên cạnh anh, nhíu mày lại, cầm hai thanh *THẦN KIẾM LY HẢI* đâm chéo xuyên qua quả tim màu thẫm đang cầm trên tay
– Anh gắng chịu một chút, để tôi giúp anh
– Đừng, tôi không sao, đừng dùng cách đó, cô sẽ mệt và mất nguyên khí, sẽ kô tự vệ khỏi bọn thợ săn được đâu
Cô mỉm cười vui sướng, ánh mắt tinh nghịch trêu ghẹo
– Sao hả, anh lo cho tôi đấy à, hay anh thích tôi rồi, cũng phải, tôi xinh đẹp thế mà, haha
-…..- anh kô biết nói gì trước sự tự tin của cô
– Ngồi yên nhé, sẽ nhanh thôi!
Cô lồm chồm bò dậy, đứng trước mặt anh và bắt đầu lẩm nhẩm câu thần chú gì đó mà anh nghe không rõ. Rồi bất chợt, từ của tim cô cầm trên tay có một luồn sáng màu hồng bay về phía anh, bao trọn lấy cơ thể anh. Anh chưa kịp phản kháng thì cô đã làm, anh thấy lo lắng khi cô bắt đầu có những biểu hiện khó chịu trên khuôn mặt.
(* sự lo lắng của anh với cô chỉ như một người bạn, hoặc một ân nhân*)
Anh bắt đầu thấy kô ổn khi cô cứ tiếp tục truyền nguyên khí của mình vào anh như thế, cô sẽ kiệt sức mà gục mất, rồi làm sao mà cô có thể tự vệ
– Đc rồi, dừng lại đy, tôi đỡ nhiều rồi
Đáp lại anh chỉ là một cái mỉm cười, cho đến khi anh lành vết thương hẳn cô mới dừng lại, cười một lần nữa và bắt đầu thả lỏng thân thể, ngã xuống. Anh nhanh chân chạy lại đỡ lấy cô, bực mình
– Cái này gọi là tốt bụng hay là ngu nữa không biết
Cô thều thào
– Gì..đây, tôi….cứu anh…đấy nhé! Dám nói tôi… ngu ak
– Ngủ đy cô nương, tôi đưa cô về!
Cô hoàn toàn thả lỏng cơ thể, mặc kệ anh bế, miệng vẫn kô quên thì thào
– số 14 đường Lê Quý Đôn quận 2
Anh phóng như bay ra chỗ đỗ xe lúc nãy, cho cô ngồi ngang phía trước, cởi áo khoác trùm ngang người cô, một tay giữ lái một tay ôm chặt cô kô cho bị ngã. Lao về thành phố.
Giữa cơn gió lạnh của mùa Xuân, cô hơi rúc người sâu hơn về phía ngực anh tìm hơi ấm
Anh tự dưng thấy bực bội và nghĩ ” Đối với ai cô ta cũng dễ dàng sà vào như vậy ư, ngay cả với ng định giết mình?”
Anh vít ga phóng thẳng đến địa chỉ cô đọc lúc nãy.
Trước mặt anh là một căn nhà nhỏ chừmg 100 mét vuôn hai tầng màu xanh biển nhạt xinh xắn, đèn vẫn chưa tắt, chắc hẳn bố mẹ cô đang mong.
Bế cô lên rồi bước đến cổng nhà và nhấn chuông, lát sau thì có một người trung niên đy ra và mở cửa. Bố cơ ngạc nhiên khi thấy con gái rượu của mình đang nằm ngủ ngon lành trên tay của một người con trai…..kô mấy lạ lẫm.=)))
– Con của tôi, nó làm sao thế?
– Cô ấy kô sao, chỉ là mệt nên đã ngủ ạ, bác cho cháu vào nhà đưa cổ lên phòng được chứ ạ?
– Ừ, cậu vào đy
Bố cô đưa anh lên tận phòng nhi, căn phòng rất dễ thuơng, màu vàng và hồng là hai màu chủ đạo kết hợp hài hòa. Đặt nhẹ cô lên giường rồi đắp chăn lại cho cô, anh xin phép ông Ngọc Kim rồi đi ra về.