Đọc truyện Tiểu Công Chúa Đáng Yêu – Chương 38
Nói là dễ chứ cũng chật vật lắm. Hậu nhùn là đồ ác ma ****** không lương tâm!! Nhìu bài cả năm đứa nó phải chụm đầu vào làm còn toát cả mồ hôi,
có lúc Hậu cũng góp vui thế là cả đám cãi nhau um sùm vì bất đồng quan
điểm
Trong bữa trưa Trân vừa nhai cơm vừa tóm tắt sơ lượt về tình
sử của Hạnh. Cũng lâm ly bi đát chứ chẳng kém ai. Chàng là bạn của anh
nàng, quen nàng từ thuở ấu thơ. Lớn lên chàng đi học ở xa, bảo nàng đợi. Lúc đầu còn thư từ về, sau thì mất tăm………..
Nó vừa nhai cọng mì
vừa chop chép khen…….chuyện tình đẹp thuở học trò…….mà nếu chỉ có vậy
thôi thì Hạnh không vì lời tỉnh tỏ của Bảo mà nghĩ học đâu nhĩ từ chối
là xong, không lẽ nhỏ bệnh????_nó suy nghĩ tay thoan thoát cái điện
thoại dứa bàn
Cái nhỏ này nó ốm, điện thoại cũng ốm theo luôn chắc!!_nó rũa thầm
Nhìn Trân lắc đầu ra hiệu….không liên lạc được. Cả hai cùng thở dài ngao ngán
-đó vì thế ta không yêu ai hết!!_Trân quả quyết_nhìn con Hạnh thấy hết
ham, chờ như vọng phu_Trân rút hết nước mía trong li vào miệng
-thiệt không đó!!_nó nháy mắt tinh nghịch
-mi lại nữa rồi đấy, đầu óc sâu bọ!!
-câu này nghe quen quen!!!_nó cười
-thôi, chuyện Hạnh còn lo chưa xong, mi còn bày trò, hay lát nữa về ghé nhà nó thử….._Trân đề nghị
-ok, vậy đi chứ cứ vầy sốt ruột chết được
Reeeng…………._tiếng chuông tan học vang lên
Chỉ chờ có thế nó Trân nhanh chóng phóng xuống nhà xe.
-cô đi đâu đấy, định trốn àh_hắn chặn trước cổ xe nó
-trốn cái giề, tránh ra!!!_nó thở dài
-chứ đi đâu đó…??_hắn tò mò
-tui là tù nhân của anh àh, sao phải khai…….._nó hất mặt
-cô nên nhớ cô là người thất hứa đấy khỉ???
-ok, nhớ!! Cái gì cũng từ từ, hấp tấp hổng chuyện_nó cười
-Phong tránh ra!!_Trân kéo áo quăng anh chàng ra khỏi đầu xe nó một cánh nhẹ nhàng
-mi hay quá_nó vỗ tay
-là sao???_Trân khó hiểu
-giải quyết con kì đà cản mũi!!_nó chỉ vào hắn_xe đâu?? Không đi àh??
-không biết bị gì xì hết hơi rồi!! chán ghê, mi chở ta đi_nói rồi cô nàng nhảy tót lên sau xe nó
-ok!!!!
Nó phóng nhanh ra khỏi nhà xe tiến về cổng
-mà hai cô đi đâu đó!!!
-cho Nguyên nó nghỉ một ngày đi_Trân quay lại nói_bọn tui tới nhà Hạnh!!
Thế là hai cô nàng mất hút trong dòng người đông đút…..
Băng qua mấy con đường dài, chạy mãi mới đến nhà Hạnh, mệt bở hơi tai,
thêm con heo đằng sau muốn chết quá_nó lấy tay quẹt bớt mồ hôi trên má
-mi quạt mạnh lên nóng quá_nó hét
-hết cỡ rùi, ta mệt muốn chết rùi nè_Trân cầm cuốn tập phẩy liên tục
-mi đang quạt cho mi hay cho ta đó!!
-tất nhiên cho……!!! Hihi xí quên_Trân cười trừ
-hèn chi nãy giờ……có tẹo gió nào đâu….._nó cằn nhằn
-được rùi mà quạt hết lực luôn nè……._Trân dung hai tay phẩy thật mạnh cuốn tập lên xuống đều đặn
-được chưa???_Trân
-lắc quá, ngồi yên!!!_nó hết
-mi nói gì????_Trân không nghe rõ do chiếc xe tải vừa lướt qua_mi nói lại đi_Trân giật tai nó
-áh……._nó mất thăng bằng xe đánh võng một vòng lớn rồi bay vào nhay cột điện….
Rầm……._cả hơi con bé lăn lốc trên vỉa hè
Phải mất một lúc nó mới loạn choạng đứng dậy được, nhăn mặt xoa đầu gối….
Dũng may là mặc quần dài!!! Ui đau_nó suýt soa
-mi có sao không???_nó khều nhẹ con bạn nằm dài kế bên
-không sao?? Chỉ có trăng …….._Trân sao trán nhăn nhó…._mi chạy kiểu gì hay vậy_Trân liết nó
-tại ai thưa cô_nó đỡ bạn dậy_cô không kéo tay con không lắc xe con có té như vầy không…….._nó liết
-ủa???_Trân ngớ ra cười trừ nhìn cái mặt hậm hực của nó_ xin lỗi mà!!!
-cũng may ta lái giỏi chứ không hai đứa ra đường nằm hết_nó lên giọng
-uh, mi giỏi giờ sao!!!_Trân nhìn chiếc xe rồi nhìn nó
-sao trăng gì nữa!!, đi bộ hết……
-chiếc xe này bán phế liệu được rồi đó_Trân tắc lưỡi
-mới quẹo bánh trước có tí……_nó dựng xe lên chỉnh lại_ không được, phải đem ra tiệm thay luôn bánh mới thôi…….
-sao cũng được, nhanh lên nóng quá……._Trân nhặt ba lô lên
-nóng!!_nó nhíu mày săm soi bạn_bịt mặt kín mích mặt ló mỗi hai con mắt mà còn sợ nóng…..
-nóng chứ, nhanh đi, bên kia có tiếm sửa kìa!!!
Hai cô bàn dắt nhau qua đường, kéo lê chiếc xe theo sau……
-sửa cái này mất bao lâu hả chú_nó hỏi người thợ
-nhanh thôi, nhưng tiệm hết loại bánh này rồi……
-vậy không sửa được hả chú_Trân
-được, nhưng hai giờ nữa mới xong, lát mới có bánh thay_chú thợ nhìn nó cười
-chú coi cháu bán chiếc xe này được bao nhiêu cháu đổi chiếc khác_Trân đi xem lần lượt từng chiếc xe chưng bày trước tiệm
-hả??_nó ngạc nhiên chạy lại chỗ bạn
-một chiếc cũng mấy triệu ta không mang theo tiền_nó nói nhỏ
-ta có!!_Trân quả quyết
-chắc không!!_nó thở dài_ta nhớ không lầm mi ra đường có mang theo nhiều tiền đâu
-thì đây nè_Trân giơ chiếc thẻ ATM ra
-trời ạh_nó ôm đầu_mi tìm đâu ra máy rút tiền…..
-ờ há_Trân ngớ người_chú ơi, có thanh toán bằng ATM hay thẻ tính dụng không chú..
-không_người thợ nói vọng ra
Trân nhìn nó, nó lắc đầu……
Bạn nó bao nhiêu tuổi rồi àm ngây thơ thế này, như vầy chắc có bữa bị
dí chạy tóe khói vì tội ăn quịt mất thui_nó nhĩ quay trở vào trong
-vậy chú cho cháu gửi xe lại sửa. hai giờ nữa cháu quay lại lấy
-vậy không đổi xe àh_người thợ thoáng tiết nuối
-cháu không mang tiến mặt, cháu gửi xe nhé_nói rồi nó kéo Trân ra đường
-đi bộ hả_Trân nhìn nó mặt méo sẹo
-chứ sao, đi cho khỏe người, còn vài mét là mới mà_no cười
-vài ngàn mét thì có……
Lê lết cuối cùng hai đứa cũng tới nới. Buổi trưa SG đúng là nóng thật,
nóng không thể chịu được (vậy mà vẫn chịu được đầy thôi). Trước mặt nó
là một biệt thự sang trọng với hai hàng hoa trải dài tới cổng nhà và một hòn non bộ được bố trí đạp mắt với vòi phun và cá cảnh.
Tính tong_tiếng chuông cửa vang lên
Một người phụ nữ xuất hiện trên màn hình….
-cháu là bạn của Hạnh, cháu đến thăm bạn ấy……._nó lễ phép
-vâng cô chờ tí
Cánh cổng từ từ mở ra chào đón. Lướt qua san mà nghe nhẹ cả người, một
rừng hoa thơm ngấy mùi lan, nước trong hồ bắn hẳn ra ngoài tạo thành một góc ẩm ướt đối chọi hẳn với cái nóng giữa trưa….
-mời hai cô vào, cô Hạnh đang ở trên phòng_một phu nữ trạc 50 ra đón nó
-vâng, cảm ơn bác………
-Hạnh nó bệnh hả bác tư_Trân
-bác cũng không biết nữa, sáng giờ có ăn uống gì đâu, ai vào phòng cũng đuổi ra, hỏi không chịu nói……_bác tư thở dài_ không biết cô ấy bị gì
nữa……
Trân nhăn mặt, nghĩ ngợi…..
-ba mẹ Hạnh có nhà không bác??
-không, họ đi công tác hơn tuần nay rồi………..
-còn anh Vinh??? (anh hai của Hạnh)_Trân
-cậu ấy vừa ra ngoài……. Trân lên xem Hạnh sao rồi……chứ vầy bác lo lắm….
-vâng cứ để đó cháu……..
-àh, còn cô bé này……._bác tư nhìn nó
-là bạn thân của bọn cháu đấy ạh_Trân ôm hai vai nó
-sao từ trước tời giớ tôi không thấy hai cô dẫn tới chơi…..??
-àh, nó bận lắm bác ạh, không rãnh rỗi như cháu đâu_Trân nháy mắt với nó làm con bé phì cười
-thôi bọn cháu lên xem nó ra sao
Cốc cốc!!_nó lịch sự gõ cửa
-em đã bảo đừng làm phiền em nữa mà_Hạnh hét
Nó nhìn Trân lắc đầu. Cửa không khóa nó nhẹ nhàng đẩy cánh cửa vào phòng
Bụp_nguyên một cái gối to đùng bay ngay vào mặc nó rồi rơi bịch xuống đất
Hạnh đang ngồi bẹt dưới giường tay ôm chiếc gồi bông cứng ngắt
-mi sao thế…..sao lại khóc_nó nhẹ nhàng đi lại gạt giọt nước mắt trên khóe mi cho Hạnh
Hạnh bất ngờ rồi nhanh chóng ngoảnh mặt đi. Nhưng nó đã kịp nhìn thấy
hai hàng nước chảy dài ra trên má Hạnh. con bé khóc, chắc chắn, đôi mắt
sưng húp mộng nước như hai quả cà chua thế kia….
-hai mi tới đây chị vậy…..?_Hạnh đưa tay cố quẹt lấy quẹt để cho khô nước mắt
-mi làm gì đó, đau mắt bây giờ_nó nhíu mày giật tay Hạnh, con bé cứ dụi dụi mắt mãi mà nước mắt có ngừng rơi đâu
-mi sao vậy_Trân quay đầu Hạnh lại
-không có gì mà??? Hai mi về đi…….._Hạnh chóng cự hét lên
-có gì nói ta nghe…????_Trân
-không có gì mà, hai mi về đi, về đi cho ta yên………._Hạnh hét lấy tay bịt hai tai lại
-con nhỏ này….._Trân nổi giận_ mi có xem hai đứa ta là bạn không……..
-mi không hiểu đâu, về đi, về đi……..
Chát _ Trân tức giận tát vào má Hạnh. Con bé ngớ người, dấu tay in hằng trên má, Hạnh đưa tay sờ bên má, thừ ra rồi ôm nó òa khóc như trẻ con….
Nó vỗ vai bạn. Con bé nấc lên từng tiếng cố kìm nén nhưng không được, nước mắt cứ tuôn rời…..
-mi thôi đi, khóc hoài, có chuyện gì nói ta nghe đi_Trân ngồi xuống cạnh bạn
-anh ấy……..không thương ta nữa rồi…….hức……..
-hồi đó ta đã bảo với mi rồi, mà mi có nghe đâu, anh ta không thật lòng………
-không đâu….._Hạnh lắc đầu_ không đâu……..hức anh ấy đã lấy vợ hơn một năm nay…..hôm qua anh hai mới nói…….anh hai ác lắm…….
-mi thôi đi, anh Vinh muốn tốt cho mi thôi, anh ta là đồ xấu xa, trơ trẽn……mi khóc chỉ có phí nước mắt_Trân trì triết
-không không………._Hạnh hét_không đâu……..
Nó im lặng vỗ vai Hạnh…..bạn nó đang đau, mối tình đầu dang dở………Trân càng nói con bé càng khóc lớn hơn……..
-mi tỉnh lại đi………đứng khóc nữa…anh ta không đáng đâu…_Trân nhìn chằm chằm Hạnh giọng kiên quyết
-huhu cho ta……. Khóc…. hôm nay nữa thôi….hôm nay nữa thôi….._Hạnh nấc từng tiếng
Nước mắt Trân lăn dài trên má. Cả ba đứa nó ôm nhau khóc. Nó cố ngước
mặt lên cho nước mắt đừng rơi. Nó biết cảm giác này, thất vọng tột cùng
đau đớn tột cùng. Đã lâu nó chiềm vào quên lãng, tự dưng lại bị khơi
dậy…..lòng nó nỗi sống cơn sống buồn dai dẳn…….
Bên ngoài có ba
người con trai đang dựa vào cánh cửa nghe từng tiếng khóc nứa nở của ba
cô gái bên trong. Họ im lắng mỗi người một suy nghĩ xa xăm……
Nó đỡ
Hạnh lên giường. Con bé khóc nhìu quá_nó nhìn bạn mà thấy tội. Gương mặt sưng húp đỏ âu chắc con bé khóc từ tối đây….tên khốn nào hại con bé ra
thế này…..nó mà gặp được nhất định đánh cho nhừ sương……..kéo chăn, sờ
nhẹ lên trán con bé, nó thở dài
Bước ra ngoài. Nó Trân ngẩng người
nhìn ba anh chàng đứng trước cửa ngạc nhiên. Trân nó bước lại gần, nhẹ
ngàng xoay lưng lại tựa vào tường như tư thế của ba anh chàng đang làm.
Nó ngẩng đầu qua trái nhìn hắn cười buồn. Hắn bất giác giơ tay lên sờ
nhẹ vào đôi mắt đỏ hoe của nó. Nó nhanh chóng ngoảnh mặt đi né tránh, nó đang sợ cái gì thế này, sao mông lung thế, những hồi ức nó muốn quên tự dưng lại ùa về làm tim nó nhói đau, nó đã quên rồi mà, sao còn…….
-Bảo, anh vào đó đi_nó nói phá tan sự im lặng
-nhưng………._Bảo lưỡng lự
-còn ngại gì nữa, đây là lúc anh thể hiện bản thân đấy_ Trân cười
Bảo lưỡng lự rồi đẩy nhẹ cửa tiến vào trong. Bốn đứa tám con mắt nheo
mắt nhìn qua khe cữa nhỏ. Anh chàng đặt tay lên tráng Hạnh, con bé tỉnh
dậy phì cười trước hành động lóng ngóng như kẻ trộm bị bắt quả tang
-nói lớn lên_Trân hét vào_nhỏ qua bọn này hông nghe gì hết
Hai đứa trong phòng thoáng đỏ mặt. Bé Trân thì ung dung nhe răng cười
Lóc tóc_tiếng gì vậy nhỉ??_nó nghĩ. Nó tiến tới cánh cửa sổ phía trước cầu thang
Mưa .Mưa tí tách rơi.. Lạ thật mới nắng gặt giờ lại mưa to, trời Sg dạo này thất thường quá. Đứng lặng trước ô cửa sổ nhỏ thông ra vườn nó giơ
tay ra đón những hạt mưa nhỏ nhảy múa nhẹ nhàng trong long bàn tay nó.
Mát thật đấy, ngoài con hẻm hiu quanh không bóng người mưa ôm trọn cả
con đường. Nó chống tay nhìn vào khoảng xa xăm….
-mát quá nhĩ_Trân lên tiếng
Nó ngạc nhiên nhìn sang bên cạnh. Trân đã đứng đó từ bao giờ nó không hay……
-hay là……._nó nhíu mày nghĩ
-mi đi theo ta_nó kéo Trân theo chạy vào phòng Hạnh
Hạnh ngừng tiếp chuyện Bảo quay sang nhìn hai đứa bạn
-sao vậy???????
-mi theo ta_nó dùng tay còn lại kéo tay Hạnh
Lôi hai đứa bạn xuống lầu, chạy thẳng ra sân……….
-tắm mưa nha_nó hét hóa cùng tiếng rít dữ dội của gió và những ngọn cây đang nghiêng mình chống đỡ cơn mưa dữ dội
Hai con bạn phì cười cùng kéo nó ra giữa sân. Ba đứa bạn vòng tay nhau
cùng ngước mặt lên trời hứng những giọt mưa va mạnh vào mặt
Đau, rát!!! Nhưng vui……._ba nhóc nhìn nhau cười…………..
-hết buồn chưa_nó hét chống chọi tiếng mưa lớn
-hết rồi…….._Hạnh hét vang trả lại……..hét để giải thoát nỗi đâu trong
lòng, cho nó hòa cùng mưa, cho lòng nó nhẹ nhỏm hơn, hét hết ra , đổ hết đi những phiền muộn………….
-hết chưa……….._nó tiếp tục hét, mưa hất mạnh vào mặt, chảy tòng tọc theo đuôi tóc dài
-hết rồi………_ba đứa cùng la thật lớn rồi cười vang
Nó hất nước vào mặt bạn. Kéo hai đứa kia vào cuộc chơi rượt đuổi trong mưa với nó.
Tiếng cười hòa vào cùng tiếng mưa. Mưa lạnh, lạnh lắm nhưng biết đâu được nó sẽ xoa dịu được nỗi đau trong long
-lạnh quá đi_ba đứa rên rung cầm cập đi vào nhà
-cuối cùng cũng chịu vào rồi àh_hắn lắt đầu tay cầm một sấp khăn bông
Từng đứa nhẹ nhàng rút một chiếc choàng vào người
-bác pha sẵn nước trong bồn các cháu vào tắm đi_bác tư cười hiền nhìn ba cô nhóc đang rung lên từng đợt…….
Như bắt được vàng , ba cô nàng cuốn cuồn chạy vào phòng tắm. Trân và nó chạy nhanh đến cửa phòng tự dưng đứng khựng lại, làm Hạnh đâm đầu vào
lưng hai đứa nó
-sao vậy???_Hạnh xoa cái trán tội nghiệp
-mi vào trước đi_hai đứa đồng thanh né ra hai bên cánh cửa
-sao vậy???_Hạnh nhíu mày lập lại lần hai khó hiểu
-có….một cái ……phòng tắm…..àh_một đợt gió ùa vào, nó rung lên quấn chặc hai tay vào khăn
-thì sao???
-nhìn mặt mi không tốt lắm, tắm trước đi………_Trân cũng cuộn mình vào chiếc khăn ấm
Hạnh phì cười kéo hai cô bạn vào trong
-tắm chung luôn???_Hạnh
-nhưng……….????_nó Trân ngạc nhiên
-ta có ăn thịt hai mi đâu mà sợ?_Hạnh phì cười_phòng tắm rộng lắm……
Ba đứa bước vào, đúng là rộng thật, cái bồn nước như được đặt trước cho cả ba, rộng ơi là rộng.
Ba cô nàng được hòa mình vào làn nước ấm trong vắt, dễ chịu thật….
-hắc xì, hắc xì, hắc xì…_nó nhảy mũi 1 lượt ba cái…..
-tự dưng bày trò tắm mưa chi không biết_Trân
-mi cũng có tham gia_nó quẹt mũi
-mi không kéo ta thì ta đâu có ra ngoài đó làm chi……..
-vậy mà hồi nãy có đứa bảo vui đấy_nó trề môi
– tại….._Trân bí lí
Hạnh chống càm lên hai đầu gối quan sát hai đứa bạn cãi nhau. Con bé
nghe lòng mình nhẹ hơn, vui hơn, nó có hai người bạn tuyệt vời.
Tình bạn chân thành là thế đấy, luôn bên ta lúc ta cần, sẻ chia giúp ta vượt qua khó khắn….^^
-thôi mà……._Hạnh can ngăn
-thôi sao được mà thôi_nó Trân đồng thanh quay mặt nhìn Hạnh
-cảm ơn hai mi_Hạnh choàng tay ôm cổ cả hai con bé_cảm ơn hai mi nhìu lắm
Nó Trân cùng cười nhẹ nhõng, choàng tay ôm lại, vỗ lưng Hạnh
-có gì đâu, bạn bè cả mà……….
-cảm ơn hai mi nhìu lắm hai con bạn của ta……..
-cảm ơn hoài_nó trề môi……..