Tiểu Công Chúa Đáng Yêu

Chương 34


Đọc truyện Tiểu Công Chúa Đáng Yêu – Chương 34

Hai: -tôi muốn nhảy với công chúa cảu tôi

-mời Phong chọn

Hắn
bước về phía hai chiếc hộp trong tiếng xôn xao tán thưởng của các cô gái bên dưới vẫn những câu quen thuộc thôi không đáng nói……

Chọn đại một tờ giấy bên trên, mở ra hắn nhíu mày nhìn dòng chữ bên trong rồi quay sang nhìn nó_một cái nhìn khó hiểu

Sao lại nhìn tui_ nó nghĩ mặt ngơ ngát

Ai náy đều như nín thở…..chờ đợi…..

-Phong đọc cho mọi người cùng nghe thực hiện nào_lớp trưởng nhắc phá tan không khí iên tĩnh đáng sợ

-ah…….tôi muốn ‘hôn’ công chúa của tôi.

HẢ…..HÔN……HẢ…..HÔN_nó lắp ba lắp bắp chạy lại chỗ hắn giật mảnh giấy mở to hai con mắt ra nhìn

-cái quái gì vậy_nó như hét lên sửng sốt

-hôn đấy_hắn cười tinh ranh

-hôn cái ‘đầu’ anh í_nó gắt

Trời phật ơi con ăn ở có đức lắm sao mà…….gặp nhìu bất hạnh vậy nè_nó nhăn nhó khổ sở thút thít than thở

-sao lại phải hôn_Đoan khó chịu nhìn lớp trưởng

Lần đầu tiên nó thấy chị Đoan nhà nó tốt quá….như một thiên thần cứu
rỗi cuộc đời đen tối của nó. Nhưng hy vọng mong manh của nó nhanh chóng
tắt ngỏm vì……

-đây là luật_Tuấn nói mà không mảy mảy may để ý bộ dạng rất chi là tội nghiệp của nó

Bên dưới bắt đầu có tiếng xôn xao bàn tán, một số tỏ vẻ không hài lòng, số khác lại tỏ ra thích thú

-hôn đi, hôn đi!!_một nhóm nam phía góc trái nói vọng lên_hôn đi, hôn đi_mọi người hòa theo hối

Nó cười méo xẹo nhìn hắn cầu cứu

Hắn cười tươi nhìn nó ……..ý gì vây trời_nó nhăn mặt

-anh mà hôn tôi thì coi chừng đó_nó đe dọa

-chứ biết sao giờ, không cô đứng đây luôn àh_hắn tiến sát nó

-anh………_nó giơ hai tay ra phòng vệ

-vậy cô muốn đứng đây phải không_hắn cười khinh khỉnh

Tiếng reo hò ngày càng to một hối thúc hơn

-nhát gan thế, hay hồi nào tới giờ cô chưa hôn ai hả khỉ_hắn nhíu mày cười khảy

-ai……ai nói thế_nó nhăn nhó_hôn thì hôn sợ gì

Hôn hả? tất nhiên nó hôn rồi người hiện đại mà lị nhưng chỉ xã giao.
Hồi ở Mỹ ( ba mẹ nó đi công tác xin theo chơi) ra đường chào nhau toàn
hôn chứ gì nữa, nó cũng hôn ông nó má nó kịch liệt lắm nhưng……..cái hôn
này có nghĩa là……._nó lấy tay vuốt mồ hôi sau một hồi suy luận cực
nhọc_không lẽ nụ hôn đầu tiên của mình lại diễn ra ở đây giữa bao nhiêu
người trong ngày lễ tình nhân ý quên halowen chứ, lại còn với cái tên
…..vẹt này nữa……huhu những tưởng sẽ lảng mạn lắm!! sẽ có nào nến nào hoa và một bản nhạc piano nhẹ nhàng nữa chứ

Hắn phì cười nhìn thái độ nó

-đứng yên_hắn nghiêng người

Môi hắn chạm nhẹ vào môi nó. Nó nhắm tịt mắt lại tới đâu hay tới đó……….

Thấy vẻ lo lắng của nó hắn chỉ hôn cho lấy lệ nếu không chắc lát về khó mà yên thân…với con nhóc này

Tiếng vỗ tay vang lên cũng là lúc kết thúc màn tra tấn

Nó vọt nday xuống dưới, bao con mắt ghen tị bủa vây, nhưng kệ!! trốn cái đã tính sau!!

Đã định vị được chỗ Trân Hạnh, hự!! mấy con bạn yêu dấu đấy, có ăn cùng hưởng có họa thì tự chịu_chả là lúc nãy nguy cấp quá nó nhìn xuống Trân Hạnh cầu cứu ai ngờ……bọn nhóc ôm nhau cười sặc sụa ghét thế cơ chứ


Nó hậm hực bược lại tính sổ thì

Bịch_nó đổ nhào về phía Trân

May quá nhóc Trân chụp được nó, mém chút nữa lại thêm phần nổi tiếng vì chụp thêm vài con ếch giữa lễ hội nữa

-hứ_mấy chục cái lườm huýt nó vang lên từ các cô gái lạ hoắc nó không quen

ạc đâu ra lắm kẻ thù vậy nhỉ. mà cũng may nó mang mặt nạ đấy

-cái cô kia, làm gì đó, không biết xin lỗi hả_Trân quát

-sao tôi phải xin lỗi_cô gái khinh khỉnh

-cô….._Trân định xông tới nhưng bị nó giữ lại

-thôi đi……._hai đứa kéo lê Trân về bàn ăn

-rõ ràng nó gạt chân mi mà!!_Trân bực mình nhìn nó

-ờ kệ nó_nó bình tĩnh gắp thức ăn

Nếu như mọi hôm ai mà tự ý gay chuyện với nó thì không yêu rồi, đâu ra
đấy chứ ân đền oán trả….nhưng hôm nay nó đã đủ nổi rồi không cần thêm
nữa……may cho mấy cô đấy. nó quyết định ‘tu’ để tích đức nếu cần có thể
đi chùa thêm…….chứ cứ như hôm nay thì chết mất.

-món này ngon thiệt_nó nhai nhóp nhép cái bánh trên dĩa

-ờ, ăn thử cái này đi_Hạnh chỉ nó

-ờ, ngon ghê, mi cũng ăn thử đi Trân_nó gắp bỏ vao đãi Trân

-ờ_Trân bỏ vào miệng_ngon thật, món này tên gì vậy??

-không biết, không có ghi_nó nhìn quanh

-lấy dủ chưa ra kia ngồi ăn đi_ba nhóc bước tới dẫy ghế ở góc phòng

Ba anh chàng thì đang bận tiếp chuyên với mấy bạn gái khác……..chuyện gì thì ai biết……bị lôi ra bao vậy một góc

-cho anh ngồi với nhé_ba anh con trai lạ hoắc bước tới chỗ bọn nó

-vâng tùy anh_nó vẫn tiếp tục ăn.

-ạc…..nước, nước_nó vỗ ngực cho thức ăn trôi xuống

-này em uống đi_một anh chàng vội vàng đưa nó ly nước

nó chụp lấy liền ực một hơi

-may quá, cảm ơn anh_nó khuyến mãi một nụ cười tươi như hoa

-cái con nhỏ này_Trân cóc nhẹ đầu nó quay sang nhìn ba anh chàng bên cạnh

-ủa mà ba anh học lớp nào sao em chưa thấy bao giờ_Trân bắt chuyện

-ba đứa anh cùng học khoa kinh tế_một anh trả lời

-àh, hèn chi_Trân cười

-còn ba cô bé học khoa nào

-bọn em mới học 12 thôi àh_Hạnh

-àh, ba em ăn xong chưa, bọn anh mới nhảy một bản nhé

-sao hai mi_nó nhìn hai cô bạn

-mình có quen ba người này đâu_Hạnh

-đây chỉ là giao lưu, làm quen xã giao thôi mà, ba cô bé đâu cần e dè thế_một anh chàng lịch thiệp cười

-vâng_ba nhóc cười bước ra hòa cùng điệu nhảy…….

-anh là Dũng, sinh viên khoa kinh tế năm hai_Dũng giới thiệu_còn em tên gì học lớp 12 mấy


-không nói được không_nó hỏi

-uh, tùy bé thôi_Dũng thản nhiên hơi giận dỗi

-vâng_nó cười tươi làm Dũng hơi quê…..tưởng làm mặt giận nó sẽ nói ai ngờ trớt quơt

Bản nhạc kết thúc trời cũng đã khuya từng hàng người ra xe đi về

-hay để bọn anh đưa ba em về nhé_ba anh đề nghị

-dạ cảm ơn nhưng thôi_ba đứa nó từ chối

-không sao đâu đừng ngại

-về thôi_Nhật Bảo hắn lôi bọn nó đi_xin lỗi ba anh nhé, bọn tôi đưa mấy cô ấy về được rồi_hắn nhìn Dũng

-bb nhé_nó vẫy tay chào

-cô có quen họ không_hắn hỏi nó

-không, thì sao

-không quen ma cô nói chuyện với họ vui vẻ vậy àh_hắn nheo mắt khó chịu nhìn nó

-anh sao vậy, kệ tui chứ_nó liết

-còn nhảy nữa chứ_hắn tức tối

-ngộ nha, kệ tui liên quan gì điến anh àh_nó lại liết

-cô không thấy lúc nhảy anh ta……..anh ta……_hắn ngập ngùng tức giận nhưng không nói nên lời

-anh ấy sao?_nó ngây ngô

-cô ngốc àh, anh ta cố ý chạm đến người cô đấy, sau này nhớ tránh xa ra nghe chưa_hắn thuyết giảng

-thì nhảy phải vậy thôi_nó vẫn ngây ngô

Mặt hắn nghệch ra nhìn nó

-trời ời, cô ngây thơ hay giả ngây thơ đó_hắn nhăn nhó

-cái gì chứ_nó suy nghĩ_àh_cười bí hiểm_cảm ơn, nhưng tui tự biết bảo
vệ mình, mà anh đang ‘bận rộn’ thế mà cũng để ý tui dữ hen_nó cười

-để ý gì, chướng mắt thôi_hắn đi nhanh tránh cái nhìn của nó

Nó đừng sau cười tươi………làm gì xấu hổ vậy_nó nghĩ

Ba anh chàng này hình như có thần giao cách cảm…..hai cô bạn bên cạnh không khác gì nó.

sao hôm nay vui không_mẹ nó hỏi bốn đứa

-vâng_nó Hương đồng than, chỉ có Đoan là giận dỗi vì từ đấu tới giờ có nói được câu nào với hắn đầu

-ủa, sao con khoát áo choàng vậy_mẹ hắn nhìn nó

-áo khỉ bị bung ra rồi mẹ_hắn

-ủa để bác xem_mẹ hắn xoay lưng nó lại_ủa sao ra thế này

-dạ…….con không biết nữa_nó gãi đầu_lúc nãy thấy vầy rồi ạh

-phải có người cắt nó mới ra vậy chứ_hắn đâm chiêu nhìn Đoan

Hắn không có ý gì hết nhưng làm Đoan giật cả mình

-cho cháu xin phép lên phòng trước nhé_Đoan nói

-uh, thôi bốn đứa đi nghỉ đi, lát con đem chiếc vay xuống bác đi may lại cho_mẹ hắn nhìn nó

-vâng, cảm ơn bác_nó cười chạy lên phòng……thay đồ tẩy trang……

Rinh bộ đồ xuống chỗ mẹ hắn ngồi tám một chút định khai thác tí thông

tin về người chị kia nhưng thôi…không bác ấy lại buồn …….nó chạy
lên……định qua phòng Hương nói chuyện cho vui nhưng……nó đừng khựng trước
cổng

-chị gọi em qua có chi không_Đoan ngồi xuống giường

-em làm phải không_Hương nhìn em

-làm gì_Đoan úp úng

-váy của Nguyên đấy, do em cắt phải không

-thì sao?

-em có biết em làm gì không_Hương gắt_ người khác mà biết thì sao

-em không nói chị không nói ai mà biết_Đoan nằm xuống giường

-không có gì giấu được mãi đâu, sao em lại làm thế

-em ghét nó vậy thôi

-nhưng Nguyên nó có làm gì em đâu_Hương khuyên em

-nó giành Phong của em, em ghét nó em ghét nó

-em àh

-chị đừng nói nữa…….sao em chịu thua nó_Đoan như hét lên_…từ khi nó
sinh ra nó luôn được người ta yêu thương……luôn sống trong giàu sang
…luôn được mọi người che chở. Nó có tất cả có gia đình có cả ba lẫn mẹ có anh em……em em cũng như nó cũng là cháu của ông sao ….. ông chỉ
thương mình nó……em yêu Phong nó cũng giành của em là sao……là sao hả
chị_Đoan gụt đầu vào vai Hương

-em gái àh_Hương xao đầu em thở dài

Nó đừng ngoài nghe tất cả

Đúng nó hạnh phúc thật đấy……nó được người ta quan tâm thật đấy……..nó có ba có mẹ mà còn nhiều nữa là khác……nó sống không thiếu thốn gì……cả vật
chất lẫn sự yêu thương nó có đủ……đúng rùi nó quá hạnh phúc_nó nhìn xuống sàn…….nó phải làm sao…..không lẽ chính nó lại cướp đi hạnh phúc của
người khác sao………nó ít kỉ vậy sao………nó thích Phong không nhỉ……._nó đăm chiêu suy nghĩ

sao biết được_nó thở dài dựa vào tường

Mà cũng phải 18 năm nay nó có yêu ai đâu mà nói chưa yêu thì cũng không đúng mà cũng chẳng sai. Kí ức 2 năm trước lại trổi dậy trong nó, một kí ức
buồn……………

-cô sao thế khỉ_hắn bước lại gần làm nó giật thót

-có sao đâu_nó đi về phòng

-mặt cô buồn so thế kia mà không sao àh_hắn đi theo quay mặt nhìn nó

-anh đừng quan tâm tui thế nữa_nó nói nhìn hắn rồi chạy vọt vào phòng đóng cửa lại

Hắn đứng ngẫng tò tè…..khó hiểu………..

Khỉ hôm nay sao thế nhỉ_hắn bước vào phòng…..leo lên giường…..đắp chăn…..suy nghĩ

Nó bước vào phòng. Căn phòng sao im lặng quá, nhìn bốn bức tường vô tri nó thở dài…..nó cần một người tâm sự……mẹ àh….không đã hơn 12h rồi…..mở
cửa bước ra ban công, vẫn bầu trời đầy sao tuyệt đẹp. Nó nhìn lên trời
mông lung suy nghĩ….mới ngày hôm qua thôi mọi việc vẫn bình thường sao
hôm nay lại rối ren thế này, thái độ của Đoan thay đổi quá nhanh… hơn cả tốc độ của chiếc chong chóng tre chống trọi lại cơn gió dữ trong một
trận bão khủng khiếp… đúng khủng khiếp thật …..con người ta có thể thay
đổi nhanh chóng đến thế sao…..hay từ đó tời giờ nó chưa kịp nhận ra ….Nó phải làm sao bây giờ giá như chưa từng nghe những gì Đoan nói thì tốt
biết mấy…..Nó không phải suy nghĩ nhiều làm chi cho mệt

Mình thật ích kĩ_nó lắc đầu xua đi suy nghĩ vừa mới thoáng qua

Cốc cốc cốc_tiếng ai đó gõ cửa

Nó không thèm lên tiếng ngoảnh mặt đi tiếp tục nhìn những ngôi sao
trong dãy ngân hà đầy màu sắc, lung linh rực rỡ giữa màn đêm đen
tối……..những người bạn thân quen của nó từ ngày đặt chân đến đất SG

Cốc cốc cốc_lại tiếng gõ cữa

Giờ này ai còn thức nữa trời_nó nghĩ bước ra cửa

-ủa, có chi không_nó nhìn hắn

-àh, ờ……….àh tui muốn uống nước cam_hắn cười sau một hồi lúng túng suy nghĩ để nặng ra một cái lý do hợp lý.

Lăn qua lăn lại mãi cũng khó chịu nên đi tìm hiểu là hay nhất…..may con khỉ còn thức…..

-cái gì nữa đây, anh không ngủ thì để người khác ngủ chứ, nhiều chuyên_nó đóng cửa phòng lại

-cô không làm thì tui đành gọi bác Hoa dậy đấy_hắn giữ lấy cánh cửa nói vọng vào

-sao câu này nghe quen quá vậy, thôi được, mệt anh quá_nó thở dài cùng hắn bước xuống nhà


-này uống đi_nó đặt cốc cam lên bàn rồi kéo ghế ngồi xuống phía đối diện nhăm nhi cốc cam của mình

-cô hôm nay sao thế khỉ?_hắn đưa ly cam lên môi nhìn nó

-có sao đâu_nó cười nửa miệng

-sao lại buồn vậy, có gì không vui àh??

-không………._nó ngân dài

-hay là cô nhớ nhà??

-không…………

-hay ở đây ai bắt nạt àh, àh quên khỉ không bắt nạt người ta thì thôi chứ nhỉ_hắn cười tinh ranh nhìn nó

-lại nữa rùi đấy…….._nó liết

-chứ sao…………..??_hắn nhìn nó như nài nỉ

-gì chứ_nó ngữa người ra ghế

-sao cô buồn thế, hay nhà tôi đón tiếp không chu đáo_hắn hỏi tiếp

-đã bào không phải mà_nó bật dậy giọng khó chịu

-chứ sao…….

-chứ sao hoài……….._nó lại ngữa người ra sau thở dài_mà này_nó nhìn
hắn_khi người ta không hài lòng về mình, người ta ghét mình thì mình
phải làm sao

-ai ghét cô àh………….

-anh cứ trả lời đi

-thì kệ họ, cô sống cho cô chứ có phải cho họ đâu, hãy là chính mình là tốt nhất………

-hãy là chính mình…….._nó nhắc lại_ờ thì là chính mình…….._nó cười_xong chưa đưa ly đây tui rửa

-này_hắn đưa ly cho nó

Chờ nó úp xong hai chiếc ly vào khây, hai đứa cùng bước về phòng

-thôi ngủ đi, không biết cô đang buồn về cái gì nhưng quên đi_hắn nói
như ra lệnh_ngủ ngon nhé cô khỉ lanh chanh_hắn cười bước vào phòng

-uh, ác mộng nhiều vào_nó cũng vào phòng

Đóng cửa lại nó ngồi bệch xuống sàn dựa lưng vào cửa

-hãy là chính mình ah_nó đăm chiêu nhắc lại

Không lẽ nó đã làm tổn thương Đoan sao……..nhưng mình có làm gì đâu
nhả…..ôi trời phải làm sao bây giờ…._nó thở dài_ mệt ngủ suy nghĩ nhiều
cũng chả phải là mình nữa………

Nó tắt đèn bước lên giường ……….. suy nghĩ tiếp……

Sương đêm rũ xuống dần trên những ngánh cây me ven đường…….nó vẫn đang
miệt mài với những suy nghĩ rối ren trong đầu…….phải làm sao vẹn cả đôi
đường đây nhỉ…..Đoan là chị nó điều đó nó không phủ nhận được….nó cũng
muốn chị nó hạnh phúc lắm mặc dù Đoan rất ghét nó……nhưng ……từ gìờ nó
phải cảnh giác với Đoan hơn…….Đoan là người rất thủ đoạn…….nó đã quá
quen từ ngày Đoan bước vào nhà họ Nguyễn…….còn hắn nữa, tình cảm của nó
nữa, nó cần thời gian, cần thời gian để trải nghiệm, nó chưa yêu ai,
không….đúng hơn chưa dám yêu ai đơn giản vì nó nghĩ rằng yêu là
khổ…………..

-Á_nó bấc giát hét lên như một người điên…….rồi im bặt…..mọi người vẫn đang ngủ

Không nó phải về Hà Nội, phải về Hà Nội……….nhất định, nhất định……..nó quá mệt mỏi chìm vào giấc ngủ

Ở phòng bên, hắn cũng đang lo lắng….lo lắng cho nó liệu viêc gì mà có thể làm nhóc khỉ lanh chanh hồn nhiên hay nói hay chọc phá buồn rười
rượi thế kia……nhìn nó mà hắn sót sa thay ……. nụ cười không còn
trên đôi môi nó…..nó buồn hắn cũng buồn theo. Sao mình lại để ý tới
khỉ vậy….không lẽ mình đã thay đổi…..thay đổi rồi sao…….

La lá la……na na na_điện thoại nó reo

Nó quơ tay lọ mò tìm điện thoại trên bàn đèn

-alo, Nguyên………… nghe đây_giọng ngáy ngủ mắt vẫn nhắm

-mi đó hả, dậy chưa_giọng thánh thót của Trân vang lên

-mi…… nghe …..giọng …..ta mà…. không ….biết …ah, mà …có …chi …không_nó kéo dài từng tiếng

-không………..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.