Đọc truyện Tiêu Chuẩn Pháo Hôi Nghịch Tập – Chương 47
Kỳ thật thế giới thứ 2 Thẩm Hàm liền hoài nghi, nhưng hắn suy nghĩ thấy không có đạo lý, vì thế buông xuống, nhưng tới thế giới này lại lần nữa có cái ôm quen thuộc, Thẩm Hàm có chút không tin được.
Nhân lúc Kiều Quý Dương ôm mình người khác nhìn không tới, Thẩm Hàm thoáng mở to mắt, trước mặt là khuôn mặt cương nghị của Kiều Quý Dương, mặt mày thư lãng, đôi môi có chút mỏng, nếu vứt ấn tượng ban đầu của Thẩm Hàm, Kiều Quý Dương kỳ thật rất soái, lạnh nhạt mà đạm nhiên rất có mị lực, nhưng bởi vì Thẩm Hàm luôn xem cậu là đứa nhỏ, cho nên hắn cũng xem nhẹ Kiều Quý Dương sự thật cậu đã thành đàn ông lỗi lạc.
Kiều Quý Dương ôm Thẩm Hàm, làm bộ làm tịch như là lo lắng Thẩm Hàm xảy ra chuyện, cúi đầu tầm mắt cậu với Thẩm Hàm đối diện, trong nháy mắt, tâm như nổi trống.
Cả người Thẩm Hàm tắm máu, mặt có vết cắt, lúc này còn nhỏ máu, làm cả người hắn thêm một loại yêu diễm.
Thẩm Hàm vẫn luôn thiên gầy, vô luận ăn bao nhiêu cũng không béo, bởi vì thiên gầy, cho nên hắn nằm trong ngực Kiều Quý Dương, vừa lúc lộ ra xương quai xanh, tinh xảo xinh đẹp.
Cổ cũng lộ ra, làn da tinh tế, hầu kết cũng tinh xảo xinh đẹp, Kiều Quý Dương mỗi lần nhìn hầu kết Thẩm Hàm đều có loại dục vọng muốn cắn một ngụm.
Giờ phút này Thẩm Hàm, như một đứa nhỏ được Kiều Quý Dương ôm, nhân vật hai người trao đổi, Kiều Quý Dương thấy mình muốn điên rồi, bởi vì Thẩm Hàm trong ngực quá đẹp, đẹp đến mức nơi nào đó của cậu lại có khuynh hướng ngoi đầu.
Nội tâm Kiều Quý Dương trộm muốn bình tĩnh, chỉ là lần nữa cúi đầu vừa vặn gặp ánh mắt Thẩm Hàm, tiếp theo, trái tim mất khống chế.
Thẩm Hàm tùy ý mà ngã trong ngực cậu, mắt hơi híp, không buồn không vui, nhưng trong ánh mắt, lại như có muôn vàn tinh quang có thể làm Kiều Quý Dương trầm mê.
Kiều Quý Dương đột nhiên cúi đầu, môi hai người cách rất gần, Kiều Quý Dương bỗng phát hiện cái gọi là nước ấm nấu ếch xanh căn bản không làm được, bởi vì cậu muốn ôm Thẩm ca, muốn hôn Thẩm ca, muốn nhìn bộ dáng trên giường của anh.
Bởi vì đưa lưng về phía những người khác, cho nên Kiều Quý Dương dựa càng gần, đột nhiên Kiều Quý Dương thấy trên cổ lạnh căm căm, sau đó cậu liền nghe Thẩm Hàm nhẹ giọng nói: “Quý Dương, em dám.”
Kiều Quý Dương chợt tỉnh táo lại, để trên cổ cậu là đại đao.
Vành tai Kiều Quý Dương bắt đầu đỏ lên, Thẩm Hàm trong ngực lại lần nữa nhắm hai mắt lại, làm bộ ngất đi. Kiều Quý Dương trộm thở phào nhẹ nhõm, may mắn Thẩm Hàm bỏ qua “Hôn”, nếu không thật xấu hổ.
Tôn Dương mang theo các đồng đội xử lý hiện trường, Kiều Quý Dương ôm Thẩm Hàm đặt trong xe, Kiều Quý Dương cho rằng như vậy Thẩm Hàm sẽ “Tỉnh” lại, kết quả Thẩm Hàm vẫn như cũ không có trợn mắt, không có biện pháp, Kiều Quý Dương chỉ có thể rời đi giúp Tôn Dương xử lý những dị năng giả thiếu cánh tay gãy chân.
Kiều Quý Dương đi rồi, Thẩm Hàm mới mở to mắt, lọt vào trong tầm mắt là đỉnh xe màu xám, hắn hít sâu vài cái, cũng làm mình bình tĩnh trở lại.
Xác thật, Kiều Quý Dương ôm như ái nhân hai đời, nhưng này cũng không thể nói cái gì, có lẽ là trùng hợp.
Nhưng Thẩm Hàm không thể lừa gạt mình, lúc Kiều Quý Dương muốn hôn, cả người hắn đều bắt đầu mềm, tim đập nhanh, hắn cảm thấy đó không hẳn là tâm động, nếu thật sự phải nói là cái gì, đại khái chỉ có thể nói là hắn quá khẩn trương, rốt cuộc người muốn hôn hắn là nhóc con hắn nuôi lớn.
Kỳ thật Thẩm Hàm cũng biết, mình tìm cớ, hắn lạnh nhạt thế nào với tình cảm hắn rõ ràng, có thể làm hắn khẩn trương thành như vậy, trong thế giới này ấy vẫn là lần đầu tiên.
Trong lòng than nhẹ, Thẩm Hàm thấy về căn cứ bình tĩnh một chút lại nói, nguyên nhân là vì Kiều Quý Dương do mình nuôi lớn, cho nên hắn mới không muốn nuôi hỏng.
Thẩm Hàm nằm trong xe, bọn Tôn Dương bên ngoài lại bận tối mày tối mặt, bởi vì bọn họ phát hiện những người này tuy gãy tay gãy chân, nhưng không có một ai chết, nhưng nếu lái xe hai tiếng rưỡi, phỏng chừng bọn họ cũng không sống được.
Thẩm Hàm biết, tới căn cứ thì những người đáng chết đều chết, còn tàn, tổng cộng có hai: Tần Văn Chiếu Lam Gia Mỹ.
Cuối cùng Tôn Dương cắn răng quyết định đặt họ sau xe tải đều mang về, nếu sống không được, cũng là tạo hóa, ai bảo bọn họ hại anh em.
Sắp xếp những người này xong, Tôn Dương lên xe nhìn nhìn Thẩm Hàm, phát hiện hắn hô hấp vững vàng, tựa hồ không có trở ngại, vì thế thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Như Thẩm Hàm sở liệu, hai tiếng rưỡi sau, trở lại căn cứ, 7 người trung với Tần Văn Chiếu thành tử thi, Tần Văn Chiếu Lam Gia Mỹ thì ở lằn ranh sinh tử, không biết có thế sống sót hay không.
Tôn Dương đưa đến đội chữa bệnh, Thẩm Hàm lúc này đã tỉnh, hắn cùng Kiều Quý Dương cũng theo tới, nói mình trong lòng bất an, tuy vì tự vệ, nhưng bọn họ cũng bị thương.
Đội chữa bệnh có hơn 40 dị năng giả hệ chữa khỏi, dị năng giả lợi hại nhất trong đó là Lâm Tư Tư, Thẩm Hàm Kiều Quý Dương tới trước mặt Lâm Tư Tư, thành khẩn mà nói: “Bác sĩ, cứu hai người bọn họ đi.”
Lâm Tư Tư thấy người đến là Thẩm Hàm Kiều Quý Dương liền cả kinh, lại nhìn người bọn họ đưa tới, Lâm Tư Tư hơi hơi mỉm cười nói: “Tôi nhất định sẽ dùng hết toàn lực.”
Lâm Tư Tư sớm không phải ngốc bạch ngọt, từ lúc rời Thẩm Hàm, cô ngọt không nổi, tới căn cứ cô càng thêm không ngọt nổi, khuê mật tốt nhất từng muốn hại chết cô, nhưng cô không có năng lực báo thù, chỉ có thể nhìn khuê mật cùng bạn trai sinh hoạt sáng rọi ở căn cứ.
Giờ phút này, Lâm Tư Tư thấy Tần Văn Chiếu thiếu một bàn tay cùng một chân, nhìn Lam Gia Mỹ mất một tay mặt còn có vết thương, cô thề nhất định phải chữa khỏi cho hai người bọn họ, nếu chết thì tính là trừng phạt gì, dùng thân thể như vậy sống sót mới là trừng phạt chân chính.
Lúc Thẩm Hàm nghe Lâm Tư Tư nói, cười cười nói: “Cảm ơn cô, dù cô trị thành thế nào, chúng tôi đều duy trì.”
Lâm Tư Tư đương nhiên hiểu ý Thẩm Hàm, ý của anh là muốn giết hai người bọn họ liền không cần trị, nếu muốn hai người bọn họ sống chịu tội, phải trị thật tốt, hết thảy tùy cô.
Hốc mắt lại có chút hồng, cô nhìn Thẩm Hàm, nhịn nước mắt nói: “Yên tâm đi, giao cho tôi.”
Sau đó Thẩm Hàm Kiều Quý Dương liền đi, Tôn Dương cũng kiên trì bảo Thẩm Hàm trở về nghỉ ngơi, còn lần nữa cường điệu: “Không phải tất cả đồng đội đều như Tần Văn Chiếu, đội anh em này tuyệt đối sẽ không giết hại lẫn nhau, cậu không cần thất vọng với chúng tôi……”
Thẩm Hàm suy yếu gật gật đầu, tựa hồ không có nghe vào, tâm như tro tàn, cái này làm cho Tôn Dương thực buồn bực, đối với Tần Văn Chiếu càng thêm chán ghét.
Thời gian Tôn Dương tới căn cứ phía nam rất lâu, so với Tần Văn Chiếu sớm hơn rất nhiều, hắn ta mang theo bảy tâm phúc, Tôn Dương cũng biết.
Lúc lập đội, Tôn Dương cho rằng Tần Văn Chiếu sẽ đặt người tín nhiệm bên mình, nhưng anh ta không nghĩ tới Tần Văn Chiếu đặt người tín nhiệm bên mình để tiêu diệt nhưng người nguy hại tới lợi ích của hắn ta.
Tôn Dương nghĩ nghĩ, lần thứ hai hắn ta hành động, như vậy vì sao Tần Văn Chiếu một hai phải giết Thẩm Hàm A Thành?
Hai người hình như trước kia có quen, như vậy Thẩm Hàm biết chuyển gì đó của Tần Văn Chiếu?
Tôn Dương suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên xoa xoa đầu, cưỡng bách mình không thèm nghĩ việc này, bởi vì dù sao không nhiều lắm quan hệ với anh ta.
Liếc liếc mắt nhìn phòng y tế, Tôn Dương thấy Lâm Tư Tư đang trị liệu cho Tần Văn Chiếu, anh ta không muốn chờ đợi, cũng rời đi.
8 giờ tối, Tôn Dương để đội trưởng khác đi giao nhiệm vụ, chính phủ biết bọn họ lấy được rất nhiều vũ khí, đối với việc chết mấy dị năng giả căn bản không để ý.
Thẩm Hàm Kiều Quý Dương trở về, ăn đơn giản chút gì, hai người trộm ra khỏi căn cứ, lại lần nữa đi thành phố Y.
Bởi vì cùng Tần Văn Chiếu phát sinh xung đột, hai người bọn họ đều quên chuyện tang thi trong tầng hầm ngầm, hiện tại bọn họ muốn đi thả những tang thi không tấn công người, đồng thời cũng muốn tang thi vương hệ tinh thần.
Hai người lái xe với một đội lái xe nhanh hơn nhiều, không đến hai giờ, Thẩm Hàm Kiều Quý Dương đã tới thành phố Y.
Tới kho vũ khí, hai người trực tiếp đi văn phòng, tận cùng văn phòng, còn có một cửa sổ, cửa sổ nhìn qua như hỏng, cho nên không ai động, nhưng trên thực tế, vô luận cửa sổ hay tay nắm đều là giả.
Kiều Quý Dương tìm được một nút nhỏ màu đen ở góc trái dưới cửa sổ, ấn xuống, cửa sổ chậm rãi mở ra, lộ ra lối bên trong.
“Ai nói cho em? Tang thi hệ tinh thần kia?” Vừa đi, Thẩm Hàm vừa hỏi.
“Dạ, hắn bảo vào, hắn nói chỉ có một, hắn là tang thi hệ tinh thần, sức lực rất nhỏ, còn mấy tang thi cấp 3 cũng không ra được, bọn họ bị nhốt ở nơi đó bốn năm.” Kiều Quý Dương nói xong, cửa sổ phía sau đóng lại, nhưng bên trong không phải tối đến không nhìn được, bởi vì có trang bị chiếu sáng tự động, với lại không phải dùng điện, cho nên đến bây giờ còn có thể sử dụng.
“Thanh âm hôm nay chúng ta nghe được chính là của họ sao?”
“Đúng vậy, bên trong có mấy tang thi sơ cấp, vẫn luôn không thăng cấp.”
Hai người tiếp tục đi phía trước, vài phút sau, bọn họ tiến vào một không gian to rộng, không gian có 40 tang thi, mặt khác còn có 10 mấy tang thi chuyển động, hẳn là các tang thi sơ cấp.
Kiều Quý Dương vừa muốn vào trong, Thẩm Hàm duỗi tay che phía trước, lúc này một người không khác tang thi lắm đi ra.
“Chào hai người, tôi chính là người giao lưu…… Tang thi, tôi là Từ Bách Tân, cảm ơn hai người có thể tới.”
Từ Bách Tân hẳn là sau khi tang thi hóa chậm rãi khôi phục thành nhân hình, cho nên làn da rất tốt, lại hàng năm sinh hoạt ở tầng hầm ngầm, làn da đặc biệt trắng, ngay cả môi đều có chút trắng, anh ta muốn cười, nhưng vì cơ bắp không bằng người bình thường, cho nên lúc cười rộ cứng đờ.
“Bọn họ sẽ không công kích người? Anh xác định?” Thẩm Hàm mở miệng trực tiếp hỏi.
“Trừ bỏ mấy tang thi sơ cấp tôi không xác định được, còn lại tôi xác định 100%, bởi vì bọn họ hoàn toàn nghe lệnh, với lại bọn họ cũng tiến bộ, tôi tin có một ngày bọn họ cũng sẽ sinh ra ý thức, có thể cùng hai người giao lưu.”
“Anh có dục vọng với thịt người?”
Từ Bách Tân sửng sốt, nuốt nước miếng, trả lời: “Có, nhưng tôi có thể khống chế. Tôi nghĩ người với động vật khác nhau, cho nên làm người có thể khống chế mình. Hiện tại thì còn cố sức mới có thể, nhưng tôi tin có một ngày tôi sẽ hoàn toàn khống chế được mình, các đồng bạn của tôi cũng vậy.”
Thẩm Hàm gật gật đầu, Kiều Quý Dương nhìn Thẩm Hàm, cậu rất muốn nói cậu đối với thân thể Thẩm Hàm tràn ngập dục vọng, lúc bọn họ muốn đi ra ngoài, bỗng nhiên trên mặt đất truyền đến một trận ầm ầm ầm.
Từ Bách Tân nhìn Thẩm Hàm, Thẩm Hàm cũng nhìn hắn, hai người lại nhìn Kiều Quý Dương, đều có chút ngốc.
Thẩm Hàm dẫn đầu phản ứng lại, hắn dồn dập mà nói: “Hỏng rồi, hẳn là người căn cứ, bọn họ hẳn là muốn huỷ hoại nơi này!”