Tiêu Chuẩn Pháo Hôi Nghịch Tập

Chương 2


Đọc truyện Tiêu Chuẩn Pháo Hôi Nghịch Tập – Chương 2

Giám đốc vốn có ý kiến với Thẩm Hàm, lớn lên đã gầy lại làm việc không nhiều, mấu chốt vì thích truyện tranh, thế nên mỗi tuần đều xin nghỉ một ngày đi đọc truyện tranh.

Nghe Thẩm Hàm nói, giám đốc thống khoái: “Được, tiền lương cũng không cần lấy, coi như bồi thường tổn thất cho chúng tôi, cậu có thể đi rồi.”

Thẩm Hàm vừa nghe liền cười, bọn họ vốn thiếu nhân thủ, cho nên vội tìm Thẩm Hàm, thậm chí hợp đồng cũng không ký, đừng nói bảo đảm, cơ bản là bọn họ bảo Thẩm Hàm đi làm ngày nào, Thẩm Hàm nhất định phải đi, hiện tại thì tốt, Thẩm Hàm đi, bọn họ liền trừ tiền lương.

Nguyên chủ Thẩm Hàm vốn không có tiền, tiền lương tuy không nhiều lắm, nhưng lại đủ cho nguyên chủ cầm cự 1 tháng.

Hắn không để bụng chút tiền ấy, nhưng nguyên chủ để ý, huống hồ việc bị người tùy ý xâu xé Thẩm Hàm không cho phép phát sinh trên người mình.

“Giám đốc, tôi có bức ảnh, ông muốn nhìn một cái không, là ông cùng Đặng tiểu thư ở kho hàng đằng sau gặp mặt, tôi không cẩn thận chụp được, cho nên……”

Đối với người đê tiện, Thẩm Hàm rất vui dùng thủ đoạn đê tiện đối phó, mà di động nguyên chủ quả thật có bức ảnh.

Nguyên chủ vốn cũng không phải người tốt, hắn giữ bức ảnh, cũng không nhất định làm gì, nhưng lúc này chủ thân thể này là Thẩm Hàm, như vậy hắn đương nhiên sẽ lợi dụng đồ của nguyên chủ.

Mặt giám đốc nháy mắt trắng, ông ta vốn dựa vào lão bà tìm việc, ngoài ra lão bà của ông ta lại lợi hại, nếu bị lão bà biết ông ta cùng Đặng tiểu thư, có khả năng ông ta sẽ bị lão bà cùng người nhà bà đánh chết.

“Cậu…… Cậu muốn gì, cậu muốn tiền của tôi?”

“Đừng suy bụng ta ra bụng người, giám đốc, chỉ cần trả tôi tiền lương.”

Giám đốc vừa nghe, lập tức gật đầu nói: “Cho cậu, cho cậu, cậu muốn gấp đôi tôi cũng cho cậu.”

“Gấp đôi không cần, hiện tại ông và tôi tìm kế toán kết toán, kết toán xong, tôi xoá ảnh chụp, từ đây hai ta không quen.”


“Được, được.” Giám đốc nịnh nọt xoa xoa tay nói.

Thẩm Hàm nhìn giám đốc, trong lòng cười lạnh, vị giám đốc này cũng coi như cực phẩm, dựa lão bà sinh hoạt cũng thôi không nói, còn trộm tanh, trộm tanh không nói, còn bắt nạt kẻ yếu, nhưng cũng không sao, người như này sẽ có người khác thu thập, Thẩm Hàm mặc kệ ông ta.

Cầm tiền, Thẩm Hàm tìm đường về nhà nguyên chủ.

Nguyên chủ ở tầng hai của toà nhà sắp phá bỏ di dời, hắn ở phòng trong cùng của tầng hai, nhà không lớn, 15 m2, không có phòng bếp, nhưng có một WC nhỏ cùng bồn rửa mặt.

Thẩm Hàm không thèm để ý, hắn để ý trên vách tường đều dán poster, là poster về truyện tranh.

Hắn biết nguyên chủ nhiệt tình yêu thương truyện tranh, hiện tại Thẩm Hàm dùng thân thể này, làm trao đổi, Thẩm Hàm quyết định hoàn thành tâm nguyện trở thành tác giả truyện trang của nguyên chủ, còn ý tưởng khác của nguyên chủ, Thẩm Hàm không để ý.

Đang chuẩn bị ăn chút đồ, đột nhiên trong đầu vang lên một tiếng: “A!”

Ấn đường nhăn lại, Thẩm Hàm chờ đợi nhãi con phiền toái kia giải thích.

“Xin lỗi, em quên nói cho anh, có thứ anh không có khả năng khống chế.”

“Như.”

666 lại bắt đầu run bần bật, bởi vì ký chủ không vui khi nó xuất hiện quá rõ, cũng không vui nghe thấy tin tức này, nhưng nó cũng không có biện pháp nha, này không phải nó có thể khống chế, nó chỉ có thể ủy khuất quệt miệng tiếp tục nói: “Có khả năng tối ngày nào đó anh đụng nữ chủ cùng nam chủ.”

“Cậu có thể ngủ đông, về sau không cần ra.”

666 khóc lóc ngủ đông, Thẩm Hàm lại suy nghĩ một chút, quyết định vẫn không để ý, dù nhìn thấy nữ chủ thì sao chứ, anh không cướp, có đụng mặt thì cũng là gặp thoáng qua mà thôi.


Người gặp thoáng qua nhiều vậy ai nhớ rõ ai?

Đúng bởi vì thế, những nhân tài làm ra vẻ “Chỉ cần quen biết chính là duyên phận”, chẳng lẽ không biết có rất nhiều duyên phận gọi là “Nghiệt duyên” à?

Hắn cùng Thẩm Thành Hoa còn có phận cha con á, hắn cùng Thẩm Hạo còn có duyên làm anh em, còn không phải vẫn thành tử địch.

Tùy ý ăn chút thức ăn, Thẩm Hàm nhìn tiền gửi ngân hàng của nguyên chủ, 7 ngàn 7, mà tiền thuê nhà 1 ngàn, thêm tiền điện nước, không sai biệt lắm 1 tháng trừ 1 ngàn 5, ăn uống 1 tháng 1 ngàn 5, nói cách khác 7 ngàn, chỉ đủ cho hắn sinh hoạt 2 tháng rưỡi.

Thẩm Hàm phải nghĩ biện pháp kiếm tiền trước, bởi vì hắn không phải đứa bé có thể dựa cha mẹ, hiện tại hắn muốn thực hiện mộng làm tác giả truyện tranh phải có đầy đủ thời gian cùng tiền tài bảo đảm.

Đang tự hỏi, “Cốc cốc cốc” tiếng đập cửa truyền tới, Thẩm Hàm đứng dậy mở cửa, kết quả mới vừa mở, liền truyền vào thanh âm chửi bậy của người tới.

“Mày là con rùa hả, mở cửa mà lâu thế? Nhanh lên, lấy tiền ra đây, ngày mai tao muốn đi tham gia thi nhảy của người già và trung niên, tao phải mua quần áo mới.”

Lúc nhận ký ức, Thẩm Hàm có chú ý tới nguyên chủ cùng ba mẹ quan hệ không tốt lắm, nhưng hắn không nghĩ tới một người mẹ thế mà nói chuyện cùng con trai mình như vậy.

“Đần ra đấy làm gì, đưa tao 2 ngàn, nhanh lên, nuôi mày lớn như thế mà giờ vẫn đần độn, thật làm sốt ruột muốn chết. Nhanh lên.”

Người đàn bà không kiên nhẫn đẩy Thẩm Hàm, Thẩm Hàm lúc này mới ngẩng đầu, đây là mẹ nguyên chủ, không phải mẹ hắn, tôn trọng phải đến từ hai bên, người này không tôn trọng con trai mình, như vậy cũng đừng nghĩ Thẩm Hàm tôn trọng bà ta.

“Không có, bà có thể đi rồi.” Thẩm Hàm nói.

Thẩm Hàm nói xong, người đàn bà dừng một chút, sau đó đi đến cạnh cửa, giữ cửa, lại vỗ đùi, ngồi xuống hàng hiên, bắt đầu khóc kêu: “Ai nha, trời ơi, tôi sao lại có mệnh khổ nha, nuôi con trai còn không bằng nuôi một con chó…… Tôi cũng chỉ muốn mua bộ quần áo, con trai cũng không cho nha…… Đồ không lương tâm……”


Người đàn bà gào kinh động hàng xóm, tức khắc 5, 6 người ra, có 3 người lại khuyên, nhưng nhiều người, người đàn bà kia kêu càng hăng hái.

Cuối cùng những người này đều bắt đầu khuyên Thẩm Hàm, nói 1 bộ quần áo cũng không tiêu bao nhiêu, trước cho bà ta mấy trăm đồng.

Thẩm Hàm mới không có tâm tư nghe nhóm người này nói, vì thế quay người lại, đi rồi.

Người đàn bà kia cho rằng Thẩm Hàm đi lấy tiền, vì thế thỏa thuê đắc ý mà nói: “Xem, đi lấy tiền, đối đứa con trai như vậy, không thể quá mềm yếu.”

Vài người khuyên bên cạnh, tức khắc cảm thấy có chút xấu hổ, cũng hiểu người đàn bà này khóc kêu căn bản là giả bộ.

Không tới vài phút hàng xóm đều đi, chỉ còn lại mình mẹ Thẩm Hàm, bà ta đứng lên, vỗ vỗ mông, chuẩn bị vào nhà chờ Thẩm Hàm, kết quả đẩy cửa mới phát hiện cửa khóa.

Bởi vì mẹ mình, Thẩm Hàm từng không tin trên đời có người thật sự sẽ đối con mình không tốt, lại vì ba, Thẩm Hàm phát hiện, trên đời này không có gì không có khả năng.

Thẩm Hàm kỳ thật không có nơi để đi, đương nhiên hắn cũng không đi ngân hàng lấy tiền, đi ngang quán cà phê wifi, Thẩm Hàm vào.

Cà phê wifi có chút loạn, trên mặt đất rất nhiều rác rưởi vứt loạn, trên bàn thứ gì cũng có, những hộp mì gói đều không dọn, người ngồi trước máy tính hút thuốc, mang tai nghe, trong miệng còn không ngừng mắng thô tục.

Nhíu mày, Thẩm Hàm muốn rời đi, nhưng người đàn ông trước quầy bar trực tiếp qua đây, thậm chí choàng vai hắn, dáng vẻ anh em tốt nói: “Tiểu soái ca, bên này bên này, đám đàn ông thúi bọn họ em không cần để ý tới, anh tìm cho em nơi sạch sẽ.”

Hất tay người nọ khỏi vai mình, thanh âm Thẩm Hàm không quá hữu hảo, “Không cần, dơ loạn không sao cả, nhưng tôi ghét người thân cận.”

Người đàn ông vừa rồi còn ôm Thẩm Hàm sửng sốt, rồi sau đó ha ha cười, lại lần nữa đặt tay ở đầu vai Thẩm Hàm, Thẩm Hàm muốn tránh thoát, lại phát hiện lực của người này rất lớn, nếu Thẩm Hàm giãy giụa, tất nhiên nhất định rối loạn, mà Thẩm Hàm lúc này không có tâm tình bị người vây xem.

Thẩm Hàm vẫn nghĩ, sau khi về phải rèn luyện thân thể này thực tốt mới được, nếu không dễ bị người quản chế, tuy hắn cùng người này so, không nhất định thua.

Thẩm Hàm vẫn luôn cho rằng dùng vũ lực rác rưởi để giải quyết vấn đề không phải người thông minh, hắn từ trước đến nay không tán thành, nhưng trải qua sự kiện của cha mình, hắn cảm thấy có đôi khi vũ lực mới là phương thức giải quyết vấn đề trực tiếp nhất.

Thấy Thẩm Hàm trong ngực không động, người đàn ông lại buông lỏng ra, sang sảng cười, người đàn ông nói: “Anh tên Trình Chí Trác, chủ quán cà phê, em trai nhỏ lần đầu đến đây đi?”


Trình Chí Trác? Thẩm Hàm suy nghĩ một chút, người này không phải bằng hữu tốt của nam chủ thế giới này sao?

A, quả nhiên thế giới này rất nhỏ, nhỏ đến Thẩm Hàm xoay người một cái, vẫn cùng chủ tuyến thế giới này có liên quan.

“Tôi tên Thẩm Hàm.” Thẩm Hàm trả lời.

“Ai, nhóc con, đừng cự người ngoài ngàn dặm, tới cửa hàng của anh, đã nói lên em cùng anh có duyên phận, đúng không, người ta nói kiếp trước ngoái đầu trăm lần mới đổi một đời gặp thoáng qua, em xem chúng ta nói nhiều như vậy, thuyết minh hai ta kiếp trước xoay cổ không biết bao nhiêu lần nha.”

“Cho nên?”

“Cho nên, chúng ta phải quý trọng đó.”

Thẩm Hàm chán ghét lý luận duyên phận, bị người này nói như vậy, lại còn không chút nghiêm túc nào, trêu chọc là nhiều, ngược lại làm Thẩm Hàm không chán ghét thế.

Lại nhìn, phát hiện Trình Chí Trác quả nhiên xứng làm nam 2, soái khí, nhiều tiền, hẳn còn chút thâm tình.

Nữ chủ đến cuối cũng không biết, thân phận thật của Trình Chí Trác không phải chủ quán cà phê, anh là một đồng chí “Không theo lẽ thường”.

“Đi thôi, nếu lần đầu tới, anh giới thiệu cho em game võ đấu vương tọa, nếu chơi trò này, tiền mạng của em miễn, thế nào?”

“Tôi cự tuyệt.”

Thẩm Hàm trả lời thực dứt khoát, hắn hoàn toàn không nghĩ tới, Trình Chí Trác vị này thế mà bỗng xoay người, ở lối đi nhỏ hẹp, đẩy Thẩm Hàm lên vách tường, tay Trình Chí Trác đặt trên tường, vừa lúc cố định Thẩm Hàm.

“Lại cự tuyệt, anh hôn em.”

Lúc này ở cửa nhà Thẩm Hàm, mẹ hắn Hạ Lan Trân rốt cuộc phát hỏa, một chân đá cửa nhà Thẩm Hàm, bà ta nghiến răng nghiến lợi lầm bầm lầu bầu: “Thằng nhãi ranh, lần sau tao giết mày.”



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.