Đọc truyện Tiểu Ca Ca Anh Không Thoát Được Đâu! – Chương 7
Những cơn sóng êm ả xô vào bờ, từng đợt nối tiếp nhau mang theo chất muối giản dị vốn có của biển.
Chiếc chuông gió từ các cửa sổ trong căn nhà gỗ lần lượt reo lên âm thanh trong trẻo.
9h sáng.
Phương Dịch tay vỗ vỗ cái đầu đang đau như búa bổ.
Hai phút sau, chống tay ngồi dậy liền bị cái eo già cỗi vừa đau vừa nhức níu lại, toàn thân ê ẩm không chút sức lực.
Bên cạnh, Nguyên Thần vẫn còn ôm gối ngủ ngon như chẳng có chuyện gì.
Anh hốt hoảng nhìn lại cơ thể trần trụi của cả hai.
Phương Dịch tức tốc chạy vào phòng tắm mặc kệ cả cơn đau như chết đi sống lại.
Tiếng nước từ vòi hoa sen chảy xuống sàn nghe lách tách, hơi nước nóng xông vào từng tế bào trên cơ thể Phương Dịch.
Đứng dưới vòi hoa sen, không hiểu vì sao mũi của anh bất giác cay cay.
Phương Dịch bàng hoàng nhớ lại chuyện tối qua.
Kí ức đêm định mệnh lần trước cũng ùa về.
Có lúc mơ hồ lại có lúc rõ ràng chân thật.
Hai hàng nước mắt ấm nóng hòa vào dòng nước lạnh lẽo của vòi hoa sen.
Phương Dịch chân run run khụy xuống.
Bên ngoài, Nguyên Thần nghe thấy tiếng động liền chạy đến gõ cửa phòng tắm:
– Dịch ca…!Anh làm sao thế ?
– Tôi muốn yên tĩnh.
Nguyên Thần hiểu vì sao anh lại như thế.
Hắn quay về dọn dẹp lại “chiến trường” tối qua, gom tấm drap nồng nặc mùi dịch thể bỏ vào máy giặt.
Mắt không ngừng liếc nhìn cửa phòng tắm.
30 phút sau, Phương Dịch quần áo chỉnh tề bước ra khỏi phòng.
Nguyên Thần ở phòng khách chờ đợi trong lo sợ nhìn thấy anh vội vàng đứng phắc dậy:
– Phương Dịch, em là thật lòng.
Anh có thể…
– Cậu im đi.
Cậu…cậu chính là cái người ở Bar Royal đúng chứ ? – Phương Dịch cắt ngang lời nói của Nguyên Thần, giọng nói đứt quãng lại có chút khàn khàn.
– Cậu im lặng ? Là đúng rồi ư ? Cậu trả lời tôi !!!
Lần đầu tiên Nguyên Thần nhìn thấy Phương Dịch tức giận, ánh mắt anh lúc này sắc bén nhưng lại mang theo đau đớn, khóe mắt đỏ hoe ướt nước.
Càng nhìn càng thấy đau lòng.
– Đúng là như thế.
Nhưng hôm qua chẳng phải anh đã chấp nhận em rồi hay sao ? – Hắn lo lắng nắm lấy tay anh.
– Tôi…
Phương Dịch chẳng biết nói gì nữa.
Mang balo lên vai rời khỏi nhà.
Nguyên Thần đuổi theo níu anh lại:
– Em là thật lòng với anh.
Chỉ cần anh chấp nhận em, anh muốn gì cũng được.
Nghe thấy câu nói đó, Phương Dịch dừng bước.
Anh xoay người nhìn chằm chằm vào người trước mặt:
– Muốn gì cũng được ? Ha ha ha.
Nụ cười của Phương Dịch đầy khinh bỉ nhưng nghe qua lại vô cùng đau thương.
Một tràn cười ứa nước mắt, Phương Dịch giật tay ra khỏi Nguyên Thần.
Anh bước nhanh ra đường lớn bắt xe về thành phố.
Lúc này Lý Thuấn cũng vừa về đến, trong nhà chỉ còn một mình Nguyên Thần đang xếp lại đồ đạc.
– Cháu phải về ư ? Thế còn Phương Dịch đâu rồi ?
Nghe đến đây, Nguyên Thần đang xếp đồ chợt dừng tay, rồi lại tiếp tục:
– Anh ấy về trước rồi…
Nguyên Thần ra xe, vừa đội nón vào thì Lý Thuấn cầm theo một hộp chứa màu đen đưa cho hắn:
– Đây là loại nước hoa Phương Dịch tự mình điều chế.
Ta đã kiểm tra, không vấn đề.
Nguyên Thần nhận lấy bỏ vào áo khoác, cúi chào Lý Thuấn.
Chiếc motor vụt ra khỏi sân nhà hướng thẳng về thành phố.
_______________________
– Con về rồi à ?
Nghe thấy tiếng mở cửa, bà Phương dừng tay đan len, nhìn thấy Phương Dịch chạy nhanh về phòng.
* Cạch ! *.
Phương Dịch khóa trái cửa.
Nằm trên giường lấy chăn phủ kín người.
Cuộn tròn trong chiếc chăn bông ấm áp, anh vùi mặt vào gối cố lấy lại bình tĩnh.
” Tối qua là mình chủ động.
Mình không điều khiển được bản thân.
Mình…!”.
Đầu óc Phương Dịch rối như tơ vò.
Anh ngồi dậy lấy bản báo cáo ra chỉnh sửa.
Hiện tại, chỉ có công việc mới giúp được anh mà thôi.
Phương Lam ở bên ngoài tay chân lóng ngóng không yên, đi đi lại lại trước phòng Phương Dịch.
Đến khi nghe tiếng mở cửa, bà mới thở phào nhẹ nhõm:
– Con làm mẹ lo quá.
– Con xin lỗi.
Do lúc nãy con mệt nên về phòng nghỉ một lúc.
– Con không khỏe sao ? – Bà Phương đặt tay lên trán Phương Dịch xem nhiệt độ cơ thể.
– Không đâu mẹ ạ.
Chỉ là con hơi mệt thôi, bây giờ thì khỏe rồi.
Mẹ xem.
– Anh xoay một vòng cho mẹ kiểm chứng.
– Không phải con bảo là con đi đến 3 ngày ư ?
Phương Dịch hơi ấp úng, say đó liền trả lời ngay:
– Con làm xong việc nên về sớm với mẹ.
– Mẹ ở nhà vẫn ổn mà.
Con đừng lo nhiều thế mà ảnh hưởng công việc.
Mẹ có làm sủi cảo con thích, mau xuống ăn.
Phương Dịch theo mẹ xuống nhà.
Trong lòng chợt nhói lên cảm giác đau đớn.
_______________________
Nguyên Thần trở về nhà chính của Nguyên gia – ” tòa lâu đài ” với phong cách cổ điển ở rìa phía tây Thượng Hải.
Chiếc motor chạy vào garage như bán mạng.
Trong căn phòng rộng lớn cạnh cửa sổ, thiếu niên 23 tuổi tay cầm chai rượu ực liền mấy hơi.
* Xoảng ! * – Những mảnh vỡ bay tung tóe, vài mảnh cắt vào tay, vào mặt của Nguyên Thần bật máu.
Hắn lúc này chẳng còn quan tâm điều gì, hiện tại trong đầu chỉ duy nhất hình ảnh Phương Dịch đang khóc.
Ánh mắt lúc sáng khiến tim hắn như thắt lại.
Nguyên Thần bây giờ có cảm giác gì, bản thân chính là người hiểu rõ nhất.
– Sao thế ? – Cửa phòng bật mở, Nguyên Đạt bước vào.
– …
– Có bao giờ con như thế này đâu kia chứ ?
Nguyên Đạt đến bên con trai, ánh mắt dịu dàng xoa đầu Nguyên Thần.
Hắn vẫn im lặng.
Có lẽ ông biết được chuyện gì đã xảy ra.
Nguyên Đạt năm nay đã 50 tuổi.
Từ khi Nguyên phu nhân qua đời, ông một tay nuôi lớn Nguyên Lập và Nguyên Thần.
Trước đây, dù cho công việc có dày đặc như thế nào, ông đều dành thời gian cho các con.
Nhưng đó là trước đây, vì bây giờ chúng đã lớn, đã sẵn sàng vươn cánh bay ra khỏi tổ, không thể cứ ở trong vòng tay bảo bọc của ông mãi được.
Dù rằng ông hay trách mắng, nhưng ông thương hai con rất nhiều, cả Nguyên Lập và Nguyên Thần đều hiểu được điều đó nên lúc nào cũng kính trọng, yêu thương ông.
Nay thấy con trai mình vì tình cảm mà bi lụy, người làm cha sao có thể không đau lòng ?
– Thật ra ngày trước cuộc hôn nhân của ba và mẹ con là được ông bà nội sắp đặt.
Chắc con cũng còn nhớ rằng ba và mẹ chưa bao giờ hòa hợp đúng chứ ?
Dừng một lúc, Nguyên Đạt nhìn Nguyên Thần rồi lại tiếp:
– Ba từng yêu một người phụ nữ, một người mà ba biết chắc dù cho hết kiếp này ba vẫn luôn nhớ thương…!Ba hối hận lắm.
Hối hận vì không giữ bà ấy ở bên mình.
Ba biết mình rất có lỗi với mẹ con, nhưng trái tim ba không thể làm gì khác.
Ngày mẹ con mất, ba cũng rất đau khổ, vì đã mất đi một người bạn, một người tri kỉ…
Nói đến đây, đáy mắt Nguyên Đạt long lanh hơn.
Xoa đầu Nguyên Thần, ông chậm rãi dùng băng cá nhân dán lại những vết thương của con.
Nguyên Thần hơi bất ngờ.
Đây là lần đầu Nguyên Đạt nhắc về mẹ của hắn trong suốt 20 năm kể từ khi bà ấy mất đi.
– Cho nên là…!Con đừng để hối hận như ba, có được không ?
Nghe đến đây, hắn đứng lên ôm chầm lấy ông.
Một cái ôm từ lâu chưa bao giờ có, khiến Nguyên Đạt sững người vài giây.
– Cảm ơn ba.
Nguyên Đạt lại lần nữa xoa lên mái tóc của Nguyên Thần.
Thật lòng, ông không kì thị nhưng cũng chẳng ưa thích cái gọi là đồng tính luyến ái.
Nhưng chỉ cần con ông hạnh phúc thì bất cứ là gì đi chăng nữa ông cũng nguyện lòng.
Nguyên Thần bây giờ có được sự ủng hộ của ba càng thêm phấn chấn.
Thấm thía được lời dạy của ông lại càng nhân đôi dũng khí.
Hắn nở nụ cười đắc thắng, ánh mắt sáng như sao: ” Tiểu ca ca, anh không thoát được đâu ! “.