Đọc truyện Tiểu Ca Ca Anh Không Thoát Được Đâu! – Chương 64
Bệnh viện rộng lớn, xe cấp cứu ra vào liên tục.
Chắc gần đây có tai nạn gì đó xảy ra.
Cát Na sắp hết công tác ở Phúc Kiến, cô dự định xin ở lại để điều trị cho Phương Dịch.
Cát Na kế thừa truyền thống y học của gia đình tồn tại hơn trăm năm, nhờ thiên phú y thuật mà danh tiếng ngày càng vang xa.
Có cô ở đây, các y bác sĩ được cơ hội học hỏi thêm kiến thức.
Nhưng bệnh viện này không đủ điều kiện điều trị, Cát Na lập tức làm thủ tục chuyển viện cho Phương Dịch về Thượng Hải.
Ban đầu Nguyên Thần còn do dự nhưng thấy mẹ Phương đi đi về về quãng đường xa như thế hắn liền quyết định chuyển viện ngay để tiện chăm sóc cho cả mẹ và Phương Dịch.
_______________________
Suốt quãng đường dài, Nguyên Thần vẫn không rời anh nửa bước.
Hai bàn tay lớn nhỏ đan xen vào nhau không tách rời dù một giây.
Hắn vẫn cứ nhìn anh như thế, hắn nhớ giọng nói của anh, nhớ cảm giác được anh chăm sóc lo lắng từng chút một.
Dẫu là bao lâu đi chăng nữa, hắn vẫn nguyện đợi anh.
Đợi ngày anh tỉnh lại, hắn sẽ nói cho anh nghe: ” Em sai rồi.
Em rất nhớ anh.
“
– Dì Phương, ba, Nguyên Thần ! – Cát Na hớt hải chạy vào phòng bệnh.
Trong phòng có đủ mặt mọi người, cô không kịp ổn định lại nhịp thở nên giọng nói run run lạ thường:
– Kết quả xét nghiệm máu của Tiểu Dịch đã có rồi.
Trong máu có chứa Sevoflurane* – một loại thuốc mê thường dùng trong phẫu thuật.
– Cái gì cơ ? – Nguyên Thần không thể tin vào tai mình, không thể tin vào những gì mình vừa nghe.
– Nó là thuốc mê bình thường nên sẽ không xảy ra biến chứng, nhưng chúng ta cần biết họ dùng thứ này để làm gì với Tiểu Dịch.
Chị đã cung cấp kết quả này cho cảnh sát rồi.
Thông tin này khiến mọi người đều như chết lặng đưa mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn Phương Dịch đang nằm yên giấc.
Lòng ai cũng dao động dâng lên cảm xúc khó tả.
_______________________
Buổi chiều.
Hai đồng chí cảnh sát đến cung cấp thêm thông tin cho gia đình.
Lúc này chỉ còn Nguyên Thần trong phòng đang ngủ gật bên giường bệnh, mấy đêm liên tục thức trông anh, hôm nay mới có thể chợp mắt được một lúc.
– Chào ngài.
– Một vị cảnh sát cao cao khẽ vỗ vai hắn.
– A, chào.
– Nguyên Thần dụi đôi mắt đã có quầng thâm mờ nhạt.
Theo lời hai vị cảnh sát, Trác gia khai báo thuốc dùng chỉ là thuốc mê bình thường.
Vì Phương Dịch cũng là nam nhân nên không dễ gì đưa đến Tòa nhà số 3 được, họ bàn kế cho anh dùng thuốc để tiện di chuyển.
Trác gia do làm ăn thua lỗ nên gần như phá sản, Trình An Khước cho điều tra gia cảnh của Phương Dịch nên vô tình truy ra được việc này.
Gã muốn mượn cớ giúp đỡ Trác gia để có cơ hội thu Phương Dịch về tay mình.
Càng nghe thì nỗi căm phẫn trong lòng của Nguyên Thần càng rực cháy.
Phương Dịch được hắn ngày ngày trân trọng, được mọi người yêu thương vậy mà Trác gia coi anh như món đồ muốn cho là cho, muốn định giá là định giá.
Ngực hắn phập phồng, nắm tay siết chặt hiện lên cả mạch máu.
Hắn ngước mắt nhìn anh rồi lại chợt nhận ra hình như anh đã ốm đi nhiều lắm.
Hắn ở cạnh bên anh mấy ngày nay, từ ngày đến đêm vậy mà sao hắn lại không nhận ra ?
Tiễn hai vị cảnh sát về, Nguyên Thần gọi Lục Khiến đến bàn việc.
Sau đó nhờ mẹ Phương trông chừng Phương Dịch, sợ mình bàn việc sẽ không chăm sóc kịp cho anh.
– Liên lạc với những đối tác cũ của Trình Hải, nhất là các công ty con vừa mở ở phía nam.
– Tại sao chúng ta phải làm thế ?
– Hầu hết các công ty con đều bị thu mua với mức giá thấp, bởi vì ban đầu họ nghĩ chỉ cần dựa hơi Trình An Khước để có chút danh tiếng nên đã bị lừa.
Bọn họ phải cắn răng chịu đựng bán lại công ty với mức giá thấp.
Trình An Khước gây thù oán nhiều như vậy, chỉ cần họ hợp tác với chúng ta thì chắc chắn tội trạng của gã sẽ không nhẹ.
– Hiểu rồi.
– Còn những người bị gã ta làm cho phá sản, chúng ta giúp họ lấy chứng cứ.
Họ sẽ theo phe mình, sau đó thu thập thông tin trình lên cảnh sát là được.
Lục Khiến chăm chú ghi lại từng câu Nguyên Thần dặn dò, không dám bỏ sót chữ nào.
Xong việc, cậu ghé vào thăm Phương Dịch.
Thấy tình trạng vết thương anh đã khá hơn, cậu mới đưa ý kiến:
– Dì Phương, mấy hôm nay mọi người thức đêm nhiều rồi.
Ngày mai để con thay ca.
– Sao thế được ? Không được không được.
Hay là con bảo ThầnThần về nhà nghỉ ngơi đi, mấy hôm nay thằng bé chưa ra khỏi bệnh viện một bước nào.
– Không được đâu dì ơi, Thần ca không đồng ý đâu.
Lục Khiến mà khuyên được Nguyên Thần điều gì thì chắc cậu sẽ được ghi tên vào Sách Kỷ Lục Guinness luôn rồi.
Cuối cùng vẫn là không giúp được gì, Lục Khiến chỉ có thể đến vào buổi chiều chạy tới chạy lui trông nom Phương Dịch, nhưng lại bị Nguyên Thần chê phiền phức vướng víu tay chân đuổi ra ngoài.
– Anh đợi đó, đợi khi nào Phương Dịch tỉnh lại thì em sẽ mách anh ấy cho anh biết tay.
Hừ !
_______________________
(*)
– Sevoflurane: là một methyl isopropyl ether có mùi thơm ngọt, không dễ cháy, được sử dụng như một thuốc gây mê đường hô hấp để gây mê và duy trì gây mê toàn thân.
^^^Trích Wikipedia.^^^