Đọc truyện Tiểu Ca Ca Anh Không Thoát Được Đâu! – Chương 37
Cơ thể đau nhức lại còn nóng ran.
Phương Dịch uể oải mở mắt.
– Ca, anh tỉnh rồi.
– Nguyên Thần tay cầm khăn chườm trán cho anh.
– Gì vậy ? – Giọng Phương Dịch khàn khàn, nói không thành tiếng.
– Anh sốt rồi.
Nghỉ ngơi một chút, em xuống bếp lấy cháo lên cho anh.
Nói rồi hắn vụt chạy rời khỏi phòng.
Phương Dịch từ sáng sớm đã mê man, nhiệt độ cơ thể tăng cao.
Nguyên Thần có gọi cho bác sĩ nhưng do các tuyến đường phủ tuyết nên không thể đến, chỉ có thể nói sơ qua biểu hiện rồi bác sĩ chỉ cách hạ sốt.
Không bệnh cũng lạ, thời tiết hôm qua đã âm mấy độ, vậy mà còn phải ” làm việc ” từ phòng ngủ vào đến phòng tắm, xuống tận nhà bếp.
– Cháo đến rồi.
Ca, cố gắng ngồi dậy ăn chút đi.
– Nguyên Thần mặc quần sọt cởi trần, hai tay cẩn thận bê bát cháo nóng hổi.
Phương Dịch khoát tay bảo không ăn, anh trở mình đưa lưng về phía hắn.
– Dịch ca, đừng giận em mà.
Em sai rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa.
-…
– Bảo bối a ~ Ăn tí gì đi.
Giận thì giận nhưng bản thân anh là quan trọng nhất.
Ngoan nào, từ sáng người ta đã thức dậy làm cho anh đó…
-…
” Cháo Nguyên Thần nấu ? Người không phân biệt được đâu là muối đâu là đường thì còn có thể nấu ăn được hay sao ? “
Anh đang giận hắn, nhưng nghĩ lại tấm lòng của hắn thì anh lại nguôi ngoai.
Phương Dịch chống tay ngồi dậy, cơn đau dữ dội từ mông truyền đến sống lưng.
Nguyên Thần vội vàng đỡ anh dậy, dùng gối đệm lưng cho anh.
Hắn cầm bát cháo nóng, thổi từng thìa bón cho Phương Dịch.
– Khụ ! Khụ !
– Ca, không sao chứ ? – Hắn bỏ bát cháo xuống, vỗ vỗ lưng anh.
Đúng là không thể tin được mà.
Cháo hắn nấu rất lỏng lại còn ngọt gắt cả họng.
Nguyên Thần cảm thấy không ổn, chạy xuống nhà mang lên cốc sữa:
– Em chuẩn bị sẵn rồi, không ăn được thì anh uống đi.
Phương Dịch cầm lấy cốc sữa chậm rãi uống.
” Đúng là sữa vẫn dễ uống hơn.
“
Nguyên Thần nhìn anh uống sữa một lúc lâu, sau đó đứng dậy cầm áo khoác:
– Anh từ từ uống, nhưng phải uống hết.
Nếu uống xong thì nằm nghỉ thêm chút nữa.
Em đi mua thuốc cho anh.
Phương Dịch không kịp trả lời thì hắn lại vụt chạy đi.
Anh nhìn ra cửa sổ, thấp thoáng dưới tầng bóng dáng thanh niên chạy giữa đường tuyết.
Làm sao có thể giận tiếp nữa đây.
Chừng 30 phút sau Nguyên Thần đã lạch bạch chạy về.
Trên tóc và vai áo có lấm tấm vài hạt tuyết, Phương Dịch phủi sạch cho hắn.
Nguyên Thần đi lấy nước cho anh uống thuốc.
Nhìn Phương Dịch mặt đỏ hồng vì sốt, đôi mắt cũng đỏ hoe do khóc tối qua mà hắn xót xa, hắn ôm lấy anh hôn lên gò má nóng nóng.
– Đừng hôn, lây bệnh đó.
– Lây cũng được, cơ thể em vẫn tốt hơn anh.
– Em giả vờ gì chứ ? Chẳng phải hôm qua là lấy cớ ghen tuông để dùng ” đồ chơi ” hay sao ? – Phương Dịch cốc vào trán hắn.
– Xin lỗi mà bảo bối.
Nằm xuống đi, em bôi thuốc cho anh.
– Thuốc gì ? – Phương Dịch hốt hoảng.
Nguyên Thần nhìn chằm chằm vào những vết đỏ trên người anh, tầm mắt lại rơi xuống hai điểm hồng đang sưng tấy.
– Không được nhìn bậy, biến thái.
– Phương Dịch kéo chăn che lại.
– Em sẽ không làm bậy khi anh đang bệnh đâu.
– Hắn lấy từ túi quần ra một tuýp thuốc.
– Không cần bôi đâu.
Qua vài ngày sẽ khỏi thôi.
– Không được ! Phải bôi.
– Nguyên Thần nghiêm nghị.
– Được rồi.
Em đi đi, anh tự bôi.
– Không được, em bôi cho anh.
– Nguyên Thần.
– Phương Dịch trừng mắt.
Nguyên Thần đành phải dúi vào tay anh tuýp thuốc rồi bê bát cháo cùng ly sữa xuống lầu.
Trước khi đi còn không quên dặn dò:
– Nếu bôi không được phải gọi cho em.
Em đi thu dọn ” chiến trường ” ở bếp, lát nữa sẽ lên kiểm tra đó.
Chẳng biết ” chiến trường ” hắn nói là ” chiến trường ” do hắn bày ra lúc nấu cháo hay ” chiến trường ” đêm qua của hai người.
Phương Dịch không nghĩ nhiều, chật vật bôi thuốc.
Nguyên Thần đúng lên tên ma lanh, toàn mua thuốc dạng bôi.
Nhưng đúng là rất hiệu quả, bôi vài lần đã khỏi rồi.
______________________
Nguyên Thần lên đến phòng thì Phương Dịch đã chìm vào giấc ngủ.
Hắn đến bên giường tăng nhiệt độ máy sưởi, cẩn thận đắp chăn cho anh.
Đưa tay đặt lên trán cẩn thận dò xét, chắc chắn rằng đã hạ nhiệt mới đi lại máy phun sương cho ít tinh dầu giúp anh dễ ngủ.
Xong việc hắn hôn lên mái tóc mềm mại của người thương rồi khép cửa rời khỏi phòng.
– Alo ? Được rồi, ngày mai 7h đến nhà tôi.
Được.
Hắn nhìn vào cánh cửa phòng ngủ, mỉm cười:
– Tặng anh một bất ngờ, bảo bối.