Đọc truyện Tiểu Ca Ca Anh Không Thoát Được Đâu! – Chương 25
Chiếc xe liên tục rẽ hướng, bên trong xe lại bị che kín hoàn toàn, không thể xác định được vị trí.
Thuốc mê có lẽ vẫn còn di chứng, Phương Dịch cảm thấy cứ mờ mờ ảo ảo.
Nhìn qua Lục Khiến, không biết có phải là hoa mắt hay không nhưng anh nhìn thấy mắt cậu ta ươn ướt.
Lục Khiến khóc sao ? Không phải cậu ta mạnh mẽ lắm sao ? Anh thật sự đã nể phục cậu ta, nhưng có lẽ cậu ta vẫn còn là một đứa trẻ.
Suy nghĩ của anh bị gián đoạn bởi chiếc xe đang lao nhanh đột nhiên thắng gấp.
Anh lờ mờ nhận ra có người đứng chắn trước xe nhưng vẫn không thể nhìn ra được đó là ai, chỉ biết rằng lúc này anh cảm thấy vô cùng an toàn.
– Mẹ kiếp, muốn chết à ! – Tên lái xe nhấn còi inh ỏi.
Người kia như không nghe thấy, một tên xuống xe lao như điên vào người ấy.
Gã to xác giơ nắm đấm lên, người kia vụt qua tránh, đồng thời tay co lên nhấn mạnh khuỷu tay xuống lưng gã.
Tên côn đồ ngã xuống đất, cát bay mịt mù.
Có biến.
Mấy tên còn lại trên xe lấy từ dưới ghế mấy cây sắt to tổ chảng xuống xe.
Người kia chớp nhoáng đá vào bụng tên trọc ngồi ở ghế phụ lái ban nãy.
Tay giữ chặt thanh sắt từ tên khác đập vào đầu tên còn lại.
Người đó nắm lấy cổ áo tên trọc giơ nắm đấm, tên lái xe lồm cồm bò dậy cầm lấy cây sắt dùng sức đập mạnh.
Nhưng không ngờ người kia nhanh tay, nắm lấy vai tên trọc đẩy lại khiến cây sắt đập thẳng vào lưng gã rồi xô vào tên kia.
Cả đám đã ngã rạp.
Lúc này, Phương Dịch mới nhận ra người đó.
Là Nguyên Thần.
Thật sự là Nguyên Thần, không phải ảo giác.
Hắn khắp người là nộ khí, dưới cái áo mangto vướn bụi nổi lên cơ bắp căng cứng làm cho hắn trông đáng sợ vô cùng.
Ánh mắt hắn hiện tại chính là sắp giết người, Phương Dịch nhìn thấy còn lạnh cả sống lưng.
Ngực hắn phập phồng, phủi tay mấy cái.
Cùng lúc Phương Dịch nhanh tay cầm lấy thanh thép ban đầu, dùng hết sức cứa vào.
Thanh thép bị ma sát nóng lên, tăng thêm sức làm cho dây trói bị đứt ra.
Anh nhanh tay tháo ra dây trói khắp người, gỡ miếng băng keo trên miệng.
Lục Khiến hoảng hốt vì hành động của Phương Dịch.
Anh dùng một thanh sắt lớn còn trong xe đập vỡ cửa kính, dùng miếng kính vỡ cắt dây cho Lục Khiến.
Phương Dịch mở cửa đẩy Lục Khiến ra ngoài, anh theo sau.
Nguyên Thần phóng người về phía họ.
Một giây phút nào đó anh tưởng nghĩ rằng Nguyên Thần đến là cứu Lục Khiến, lao nhanh về phía họ nhưng mục tiêu là Lục Khiến.
Nhưng Phương Dịch đã lầm.
Là lầm to.
Hắn lao vào anh, ôm chặt anh.
Cái ôm vừa ấm áp vừa đau đớn.
Anh vùi mặt vào ngực hắn, rất ấm.
Hắn cúi người hôn lên mái tóc hương cỏ non:
– Anh có sợ không ? – Âm thanh hắn khàn đặc, nghe qua khiến trái tim không khỏi xao xuyến.
– Có, rất sợ.
Nhưng giờ thì hết rồi.
– Phương Dịch cọ cọ vào ngực hắn.
Lát sau, cảnh sát đến lấy lời khai rồi tống cả bọn côn đồ lên xe.
Một tên ngã gần chỗ đứng của Nguyên Thần bỗng mở mắt, gã rút từ dưới giày một con dao bấm.
Thừa lúc Nguyên Thần vẫn còn ôm Phương Dịch gã chộp lấy chân hắn giơ cao con dao đâm mạnh xuống.
Nguyên Thần không phòng bị, con dao đâm thẳng vào cẳng chân tuôn máu.
Hắn vịn vào vai Phương Dịch lấy điểm tựa, nhấc chân còn lại đạp mạnh vào đầu gã khiến gã ngất xỉu.
Phương Dịch hoảng hốt nhìn Nguyên Thần.
Hắn chỉ nhẹ nhàng rút con dao ra, vậy mà đã khiến Phương Dịch bật khóc rồi.
Cảnh sát nhanh chân áp giải tất cả, tiếng còng ” lách tách” đều đều vang lên.
Lục Khiến nói lời cảm ơn với Phương Dịch, nhưng có lẽ vì quá hoảng sợ nên âm thanh hơi khó nghe.
Cảnh sát đưa cậu ta về.
Nguyên Thần cũng đưa Phương Dịch lên xe về nhà.
Suốt dọc đường Nguyên Thần vẫn luôn nắm chặt lấy tay anh, tuy vậy hắn cứ im lặng không nói gì, Phương Dịch như chú thỏ nhỏ không dám lên tiếng, chỉ liếc nhìn vết thương trên chân hắn.
_______________________
Bác sĩ đi ra, Phương Dịch đang thấp thỏm lo lắng bật dậy hỏi bác sĩ ngay:
– Nguyên Thần em ấy sao rồi bác sĩ ? Lúc nãy bị đâm ở chân máu chảy rất nhiều.
Chân có còn dùng được nữa không ? Em ấy là CEO Đại Lục Nguyên thị không thể không dùng chân được.
Bác sĩ nói gì đi chứ ?
Bác sĩ ngơ người vì một tràng những câu nói của Phương Dịch, tự dưng quên mất phải nói gì, chỉ vô thức lắc đầu.
Phương Dịch mắt đẫm lệ, cầm tay bác sĩ khóc nức nở:
– Sao như thế được kia chứ ? Tại sao lại không thể cứu ? Hức hức…
Nguyên Thần đứng phía sau cũng lắc đầu ảo não.
Hắn chẳng biết nên cười hay khóc vì sự đáng yêu này của Phương Dịch.
Hắn choàng tay ôm lấy eo anh, phả vào cổ anh làn hơi nóng:
– Em phải cắt bỏ chân rồi.
Phương Dịch giật mình, quay người nhìn hắn rồi khóc to hơn.
Bác sĩ trợn tròn mắt, miệng lắp bắp:
– Không…ơ…
Nguyên Thần ra hiệu bác sĩ đi về.
– Sao lại khóc ? – Nguyên Thần khẽ lau nước mắt trên gương mặt xinh đẹp.
– Xin…xin lỗi.
Vì cứu anh mà chân em…- Phương Dịch lại khóc to hơn.
– Vậy thì anh phải đối tốt với em chút.
– Nguyên Thần tinh quái nhịn cười.
Phương Dịch gật đầu liên tục, cứ như trẻ con vậy.
– Ngoan, đừng khóc.
Em vẫn còn một chân, hơi khó khăn nhưng vẫn sẽ luôn hết lòng ” phục vụ ” anh.
Phương Dịch biết hắn lừa mình liền đấm bình bịch vào ngực hắn.
Miệng anh mím lại tức giận làm đôi má trắng mềm nhô ra.
Nguyên Thần làm sao nhịn nổi, cúi người cạp lên gò má thơm thơm như bánh mật.
_______________________
Phương Dịch dìu hắn vào phòng, sau đó xuống bếp nấu cháo cho hắn.
Trong tủ lạnh may là vẫn còn nguyên liệu, vì sợ hắn chờ lâu nên anh chỉ làm món cháo hàu đơn giản.
Nguyên Thần không biết ơn còn cả gan trêu chọc Phương Dịch:
– Anh cho em ăn hàu là có ý định bất chính gì đây ?
Phương Dịch híp mắt trừng hắn.
– A…- Nguyên Thần làm nũng há to miệng ý bảo Phương Dịch bón cháo cho.
– Em bị thương ở chân chứ có phải tay đâu ? Tự ăn đi, đã lớn rồi còn gì.
– Em nhỏ tuổi hơn anh mà…- Hắn trề môi, khịt khịt mũi.
– Em cũng biết mình nhỏ tuổi hơn à ?
Cuối cùng vẫn là Phương Dịch chịu thua.
Chậm rãi thổi cháo nguội rồi bón cho Nguyên Thần, cẩn thận dùng khăn lau miệng cho hắn.
Biết anh vẫn chưa ăn gì, Nguyên Thần rất biết chuyện bắt anh ăn cùng mình cho bằng được mới yên tâm.
– Chân em phải băng bó mấy ngày.
Hay là anh giúp em tắm đi.
– Nguyên Thần chính là ranh ma cơ hội, rất biết tìm thời cơ.
Phương Dịch do dự một chút, nhưng rồi nghĩ đến chân hắn bị thương thì sẽ không thể động gì đến mình, anh liền gật đầu đồng ý.