Đọc truyện Tiểu Ca Ca Anh Không Thoát Được Đâu! – Chương 22
Buổi sáng.
Phương Dịch không đến tập đoàn mà đi thẳng đến công ty con của Nguyên thị để tiếp tục chụp ảnh.
Anh đứng trước gương mỉm cười thật tươi xốc lại tinh thần bước ra khỏi nhà.
Chuyên viên trang điểm lại vào vị trí.
Theo lời của JKay họ chỉ cần chú tâm vào đôi mắt hút hồn của Phương Dịch.
Họ điểm một chút hồng cam cho đôi mắt ngọt ngào, dưới mắt phải điểm thêm vài hạt nhũ mắt lấp lánh.
Màu son nhẹ nhàng như quả cherry vừa chín.
Anh mặc lên người áo sơ mi có vài sợi xích vàng, quần tây trắng khiến Phương Dịch cân đối hơn, che lấp đi dáng người gầy của anh.
Chuyên viên trang điểm đeo cho anh một cái khuyên tai kẹp vành, những chiếc lá bạc vàng làm cho da trắng của anh sáng thêm.
Phương Dịch bây giờ là một tiểu thiên sứ lạc chốn nhân gian, sạch sẽ lại sáng trong không vướng chút bụi trần.
Cứ như chỉ cần lơ đãng phẩy tay đã có một luồng tiên khí.
– Chào hoàng tử.
Trình An Khước từ cửa ngoài bước vào đưa tay lên ngực cúi người trước Phương Dịch.
Phương Dịch hoảng hốt xua tay:
– Trình tổng, ngài…ngài…
– Tôi đùa một chút.
Nhưng thật sự cậu rất xinh đẹp.
– Gã lại mỉm cười.
Phương Dịch gật đầu cảm ơn rồi nhanh chóng vào vị trí.
Hôm nay không chụp ảnh quảng bá nữa mà sẽ quay video.
Nhưng trong suốt quá trình hôm nay cứ bị NG mãi.
Phương Dịch mọi thứ đều tốt chỉ riêng ánh mắt cứ vô hồn, nụ cười lại cứng đơ thật sự giả tạo.
JKay quyết định cho mọi người tạm nghỉ.
Đi đến nói chuyện với Phương Dịch:
– Nếu không khỏe thì hôm nay tạm dừng.
– Không sao, cho tôi thử lại lần nữa.
Tiến độ công việc hôm nay cũng không tính là trễ, suy nghĩ một lúc JKay nói:
– Được rồi, bây giờ thế này nhé.
Cậu nhìn vào vị trí tường trống bên kia, dùng trái tim để vẽ lên bóng hình người mà cậu yêu nhất.
Không cần là hình ảnh quá mãnh liệt, chỉ cần nhẹ nhàng sâu lắng.
– Về phương diện này thì JKay có khá nhiều kinh nghiệm trong việc chỉ đạo.
Lát sau, Phương Dịch lại lần nữa xuất hiện trong ống kính.
Đôi mắt nhẹ nhàng lại âm trầm nhìn vào bức tường trước mặt.
Bức tường lạnh băng, hệt như vẻ uy nghiêm của một người.
Người ấy rất cao, đối với anh luôn tươi cười, vòng tay lại rất ấm.
Một giây bất chợt nào đó, anh lại nhìn thấy người ấy đang đứng trước mặt mình.
Đồng tử của anh giãn ra, nơi khóe môi nở nụ cười nhẹ nhàng.
Ánh mắt Phương Dịch dịu dàng, thể hiện rõ sự yêu chiều người trong trí nhớ.
_______________________
– Cậu Phương quả thật rất xuất sắc mà.
– Trình An Khước mỉm cười nói với Phương Dịch.
– À…Trình tổng quá khen rồi.
Gã quay lại cười, nụ cười của gã chưa bao giờ là tốt đẹp.
Rồi gã quay sang nói với mọi người:
– Vất vả rồi, hôm nay tôi mạn phép chiêu đãi các vị.
– Trình tổng khách sáo quá rồi.
– Nên làm nên làm.
Gã lại nhìn Phương Dịch, lần nữa mỉm cười ra hiệu:
– Đi thôi.
Phương Dịch không tìm đâu ra cớ từ chối, hơn nữa về nhà cũng chẳng có việc gì làm.
Anh gật đầu đồng ý.
_______________________
Mọi người ăn uống vô cùng vui vẻ, Trình An Khước liên tục mời rượu Phương Dịch nhưng đều bị anh khước từ:
– Ngại quá, dạ dày tôi không tiện uống rượu.
– Tiếc thật đấy.- Gã lại nhếch mép cười.
JKay là tên nghiện rượu, lại biết cách pha trò làm cho mọi người mấy phen cười vỡ bụng.
Phương Dịch ngồi ăn cũng góp vui vài câu, tâm tình anh tốt lên.
* Ting ! * – Điện thoại hiện thông báo có tin nhắn, khuôn miệng đang cong lên chợt chùn xuống.
Tâm tình anh lần nữa tách biệt khỏi những người đang vui vẻ kia.
Phương Dịch nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn trên điện thoại, cơ thể anh lạnh cả lên.
[ Hôm nay em không về, đừng chờ cơm.
]
Tám chữ, dòng tin nhắn chỉ vỏn vẹn tám chữ mà anh cứ đọc đi đọc lại.
Cả ngày hôm nay không gặp nhau, không nói với nhau câu nào mà dòng tin nhắn chỉ có tám chữ không hơn không kém.
Cảm thấy nơi cổ họng khô khốc, anh vội cầm lấy ly nước trên bàn nhưng lại bắt hụt làm cái ly thủy tinh rơi xuống đất vỡ ra từng mảnh.
Tiếng thủy tinh vỡ nghe thật đáng sợ, Phương Dịch rời ghế định nhặt lên liền bị JKay ngăn lại:
– Cậu ngốc à ? Nguy hiểm lắm.
– Phục vụ ! – Trình An Khước đi ra ngoài gọi to.
Phương Dịch ngồi trên ghế im lặng không nói chuyện.
Ngay bây giờ anh rất muốn rời khỏi nơi ồn ào ngập ngụa khói thuốc này.
Anh vờ nhìn đồng hồ rồi đứng lên cúi đầu:
– Xin lỗi, ngày mai tôi còn phải đi làm nên xin phép phải về trước.
Mọi người chơi vui vẻ.
– Nam thần phải về rồi ư ? Tiếc quá.
Về cẩn thận nhé.
– Ai đó lanh mồm lên tiếng.
– Có được không hay để tôi đưa cậu về ? – JKay nói.
– Không phiền cậu, tôi không uống rượu, vẫn tỉnh táo mà.
Lôi lôi kéo kéo qua lại, cuối cùng vẫn là Trình An Khước đứng lên tách hai người ra:
– Thôi được rồi, bây giờ tôi cũng phải đi.
Nếu không phiền cho tôi xin một vé được đưa cậu Phương về.
JKay nghe thấy liền không cho Phương Dịch có cơ hội từ chối.
Đẩy Phương Dịch về phía Trình An Khước bảo anh đi về.
______________________
Phương Dịch bước lên chiếc Bugatti Veyron lần trước anh từng nhìn thấy.
Trình An Khước choàng tay về phía Phương Dịch thắt dây an toàn giúp anh.
Phương Dịch nghe được mùi nước hoa nồng nặc xông thẳng vào cánh mũi khiến đầu óc cũng khó chịu.
Không biết vô tình hay cố ý mà tay gã cứ chạm vào tay Phương Dịch làm anh nổi hết cả da gà.
Gã lấy từ sau ghế một túi quà đưa cho Phương Dịch:
– Tặng cậu.
– Thấy Phương Dịch xua tay từ chối gã liền nói tiếp.- Không cần quá lo lắng.
Cậu làm người đại ngôn cho sản phẩm hợp tác giữa Trình Hải và Đại Lục Nguyên thị kia mà, cứ xem như đây là tiền lương đi, chỉ khác rằng không phải tiền mặt mà là hiện vật.
Phương Dịch gật đầu cảm ơn đặt món quà nặng lên chân.
Anh nhìn ra thành phố đang dần ngược chiều qua ô cửa kính.
Trên trời bắt đầu có những hạt trắng rơi xuống:
– Tuyết ? Cũng phải nhỉ, sắp đến Giáng Sinh rồi.
Trình An Khước chỉ cười, miệng gã nhếch lên vừa đủ, nói là giả tạo thì cũng không hẳn, nhưng nói là thật lòng thì chắc chắn là không.
Cứ cách vài phút gã lại nhìn sang bên cạnh, nhìn người kia bằng ánh mắt thèm thuồng đầy ham muốn.
Phương Dịch cảm thấy lạnh sống lưng, anh vơ tay lấy áo khoác mặc vào.
Đèn vàng nhấp nháy rồi chuyển đỏ.
Trình An Khước dừng xe trước vạch kẻ.
Cửa hàng thú cưng bên đường thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
Chú cún con chân ngắn đuổi theo tia đèn laze của nhân viên cửa hàng, tia laze màu đỏ chiếu đến đâu cún con đều nhanh chân chạy đến.
Bỗng nhiên chú cún trượt chân ngã sóng soài.
Phương Dịch bật cười vì sự đáng yêu ấy.
Trình An Khước ngược lại chỉ cong cong khóe miệng:
– Con chó ngỡ rằng thứ nó đang đuổi theo là một thực thể, có thể là tò mò mà đuổi theo, cũng có thể vì nó có ảm giác hứng thú chưa từng có, cũng có thể đơn giản là nó muốn đuổi và đuổi.
Cậu nhân viên kia thì lại rất vui vẻ vì trêu được con chó ngốc.
Chẳng phải sau cùng ai cũng bật cười vì nó vấp ngã hay sao ?
Môi Phương Dịch tắt hẳn nụ cười ban nãy.
Trình An Khước nói lời này quả thật không sai.
Đuổi theo một thứ không tồn tại là điều vô cùng ngu xuẩn, lầm tưởng nó thuộc về mình lại càng ngu xuẩn hơn.
Cuối cùng thì chẳng phải nó lại được kết thúc bằng ” một trò đùa ” hay sao ?
Và chỉ khi đến ” cuối cùng ” thì con người ta mới nhận ra mình chính là ” điều ngu xuẩn ” trong ” một trò đùa “.