Tiểu Binh truyền kỳ

Chương 40: Cổ Vũ Chém Giết .


Đọc truyện Tiểu Binh truyền kỳ – Chương 40: Cổ Vũ Chém Giết .


Ưu Na và Lăng Lệ hốt hoảng từ trong phòng chạy ra, mặc dù thân người vẫn còn trên dây an toàn, nhưng nhanh chóng chạy về phía trước. Lúc chạy đến một chỗ rẽ , một người từ phía đối diện chạy tới đụng vào Ưu Na đang chạy ở phía trước. Ưu Na đương nhiên từ tiếng kêu đau của người đụng cô ấy là ai, cho nên không thèm quan tâm đến chỗ đau, cũng không vội dậy liền hỏi người đụng cô ấy: “Ái Nhĩ Hy, rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao loa phát người của toàn đại đội tập trung ở khu A4?”
Ái Nhĩ Hy nhe răng xoa mông nghe thấy lời này bất giác kinh ngạc: “Sao? Không phải là lệnh của chị sao? Xem em nè, trang bị đầy đủ vũ khí rồi này?” Nói rồi nhặt cây súng laser liên xạ SL rơi dưới đất lên.
Ưu Na bây giờ mới phát hiện Ái Nhĩ Hy đã thay đồ chiến đấu, trên người ngoài cây súng laser liên xạ SL, còn có khẩu súng ngắn đeo ở thắt lưng, 5 trái lựu đạn, 3 hộp đạn năng lượng, ở bắp đùi còn có cây trủy thủ đa năng.
Lăng Lệ vừa đỡ Ưu Na đứng dậy vừa nói với Ái Nhĩ Hy: “Ta và chị hai ở trong phòng nói chuyện, chị hai hoàn toàn không ra lệnh nào cả.”
“Cái gì! Là ại lại ra lệnh bừa bãi vậy? Hơn nữa còn ra lệnh vũ trang đầy đủ tập hợp, lẽ nào muốn tấn công những người đàn ông trong khu A4 sao?” Ái Nhĩ Hy kinh ngạc nói.
Lời này khiến Ưu Na và Lăng lệ giật mình, bọn họ kêu lê: “Thôi chết rồi!” nói xong liền chạy đến khu A4, Ái Nhĩ Hy vội gọi theo chờ mình với rồi chạy theo.
Đến của thông đạo khu A4, Ưu Na và Lăng Lệ đều kinh ngạc đứng ở đó, Ái Nhĩ Hy thở hổn hển chạy đến vừa định nói gì, cũng bị cảnh trước mắt khiến cho sững cả người.
Thông đạo vốn rộng rãi ở khu A4 bây giờ đã chật ních, đầy người đứng ở hai bên tường của thông đạo. Đứng ở cánh cửa lớn kim loại phun chữ A4 to kia là hơn 20 người lính đặc chủng mặc giáp cầm súng bắn laser loại lớn. Những người có chút ít kiến thức về quân giới đều biết cái súng laser loại lớn đó là một trong những trang bị của lính đặc chủng, súng sấm sét. Loại súng này là nói là súng thì vẫn không bằng nói là súng máy, bởi vì tia bắn ra của loại máy này không phải là chùm tia, mà là quang cầu, uy lực nổ tương đương 2 trái lựu đạn!
Sau lính đặc chủng là những nữ binh thân mặc đồ chiến đấu đầu đội mũ giáp có thể chống lại được sự tấn công của tia laser thông thường, đồ của bọn họ giống hệt như bộ đồ mà Ái Nhĩ Hy mặc, gần trăm người như vậy cầm súng bất động đứng ở đó.
“Chuyện này rốt cuộc là chuyện gì? Rốt cuộc ai là người tập trung bọn họ ở đây?” Ưu Na kinh ngạc hỏi, nhưng điều khiến Ưu Na ngạc nhiên hơn nữa là, không ai trả lời câu hỏi của cô ấy, tất cả nữ binh đều nhìn thẳng không động đậy.
Lúc Ưu Na muốn nói gì, những nữ binh này đột nhiên đồng loạt đứng nghiêm, giơ súng lên kính chào, đồng thời quay đầu nhìn về phía Ưu Na, giọng nói nhu mì nhưng có chút cứng rắn từ miệng của bọn họ đồng thời vang lên: “Chào sếp!”
Ưu Na biết bọn họ không phải chào mình, bởi vì ánh mắt của bọn họ không nhìn mình, mà là nhìn cái người đứng đằng sau mình kia. Ưu Na tiếng lấy tay bịt miệng kêu lên ngạc nhiên của Lăng Lệ và Ái Nhĩ Hy. Ưu Na quay đầu nhìn lại với ánh mắt phúc tạp, cô ấy không hiểu tại sao chỉ trong chốc lát, người đó đã nhận được sự tôn kính xuất phát từ trong lòng của những nữ binh kia.

Ưu Na quay đầu nhìn lại, miệng há to, muốn nói ra nhưng tiếng kinh ngạc đã bị cô ấy kìm nén lại. Cô ấy kinh ngạc nhìn toàn thân dính đầy máu,Đường Long lưng cởi trần từ bên ngoài đi vào. Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Đường Long, Ưu Na bất giác cảm thấy thân mình bắt đầu run run. Ưu Na đột nhiên cảm thấy sợ Ưu Na, cảm giác sợ hãi này so với hồi nhỏ nhìn thấy giáo viên còn dữ dội hơn!
Đường Long đi ngang qua 3 người bọn Ưu Na đứng ngẩn ngơ nhìn mình, lúc đi vào chỗ các nữ binh đang đứng chào mình, Đường Long không dừng lại đáp lễ, đồng thời lạnh lùng nói: “Chào mọi người.” Lúc Đường Long hạ cánh tay xuống tiếp tục đi về phía trước, những nữ binh kia lại xoạt một tiếng đồng loạt, hạ súng xuống, đứng tư thế nghỉ, đồng thời nhìn theo sự di chuyển của Đường Long.
Ánh mắt của Ái Nhĩ Hy nhìn Đường Long đi từ bên cạnh mình đi qua một cách mơ màng, cô ấy không ngờ một chàng trai cách đây không lâu ình cảm giác trẻ con có chút thô lỗ đột nhiên thay đổi, biến thành hào hùng vĩ đại đến thế. Điều khiến tim mình đập mạnh hơn nữa là, mình lại cảm thấy chàng trai đang cởi trần máu nhuốm máu lại phát ra mê lực lạ thường.
Lúc này Lăng Lệ ngạc nhiên nhìn Đường Long, cô ấy hoàn toàn không ngờ rằng chỉ trong thời gian ngắn chàng trai này đã thay thế hoàn toàn địa vị của chị hai, bất kỳ ai nhìn thấy dáng vẻ cung kính của những nữ binh này, liền biết mọi người đều nghe lệnh của chàng trai này. Tại sao lại như vậy? Anh ta không phải là đi tìm Khiết Ti sao? Lẽ nào đây là sự giúp đỡ của Khiết Ti? Không thể nào! Những người ở đây ngoài lính đặc chủng là thuộc hạ của Khiết Ti, những nữ binh khác đều không có quan hệ gì với Khiết Ti, bình thường đâu có qua lại với nhau, bây giờ sao lại có thể tập hợp cùng nhau ở đây được? Rốt cuộc người này làm sao mà làm được?
Khiết Ti mình mặc giáp đứng đối diện Đường Long cũng cứ thế nhìn Đường Long, bọn người Ưu Na kia không nhìn thấy chính diện của Đường Long, cho nên không thể nào cảm nhận được cảm giác của Khiết Ti nhìn Đường Long bước đến.
Lúc này trong lòng Khiết Ti rất kinh ngạc, bởi vì cô ấy cảm nhận được mê lực của Đường Long, cái mê lực đó chưa nói ra thì đã qua rồi. Nhưng nhìn thấy động tác đi qua đáp lễ của Đường Long, cùng với dáng vẻ đi từ ngang qua hai hàng lính, đều khiến cho tim của Khiết Ti đập mạnh. Bởi vì dáng vẻ đó của Đường Long dường như là một đại nhân vật đang tuần tra thiên binh vạn mã!
“Tại sao mình lại nghe theo lệnh của anh ta? Anh ta muốn giết sạch những người trong đó! Tại sao bây giờ mình hoàn toàn không thèm suy nghĩ đến chuyện trại cô nhi nữa? Tại sao mình cảm thấy sôi sục? Nhưng đây là chuyện đi giết người!” Trong đầu Khiết Ti suy nghĩ lung tung, còn đôi mắt dưới mặt nạ thì ngẩn ngơ nhìn Đường Long càng ngày càng đến gần.
“Mở cửa ra!” Đường Long đi đến dừng cách của lớn chỉ có 1m, vẫy tay nói.
Không biết làm sao, trong đầu Khiết Ti có chút hỗn loạn, nghe thấy lời Đường Long nói, trong đầu liền trống trơn. Cô ấy lập tức kính lễ đáp: “Vâng, thưa sếp!” Nói xong, cô ấy nhìn ra sau gật đầu, ngay lập tức có một lính đặc chủng cầm một tấm thẻ điện tử quẹt qua cái khóa một cái, một tiếng bíp, cánh của lớn từ từ mở ra.
Những nữ binh đứng phía sau, nhìn thấy cửa lớn mở ra được một ít, liền nắm chặt vũ khí trước ngực, di chuyển, đứng theo tư thế chiến đấu, hai mắt chìm chằm chằm Đường Long đang đứng dẫn đầu
Ưu Na lúc này mới tỉnh lại, nhìn thấy cảnh này bất giác sợ hãi la lên: “Ngài muốn làm gì?!” Đương nhiên không có bất kỳ người nào trả lời câu hỏi của cô ấy. Cô ấy nhìn thấy cảnh nay, nghiến răng, lo lắng chạy đến trước mặt Đường Long, chặn Đường Long nói: “Thưa sếp, ngài muốn làm gì? Ngài muốn đem những người ở bên trong …..”
Đường Long liếc nhìn Ưu Na, khóe miệng nở nụ cươi nham hiểm nói: “Đương nhiên, tôi muốn diệt sạch những binh lính muốn lăng nhục thuộc hạ của tôi!”
Ưu Na sợ hãi nắm chặt cánh tay của Đường Long hét lớn: “Không được! Ngài không được làm như vậy! Ngày sẽ hủy diệt chúng tôi!”

Đường Long để mặc Ưu Na nắm chặt tay mình, không có phản ứng gì, chỉ lạnh lùng nói: “Lẽ nào cô cam tâm sống những ngày bị người ta lăng nhục như vậy sao?” Nếu như cô lo lắng chuyện trại cô nhi, yên tâm, tôi sẽ giải quyết.”
Ưu Na nghe thấy lời này của Đường Long, sưng người, nhưng nhanh chóng lắc đầu hốt hoảng nói: “Không, cho dù ngài có thể giải quyết chuyện của trại cô nhi, ngài cũng không thể làm như vậy được, lẽ nào ngài có thể địch nổi cả quân khu này sao?
“Quân khu? He he, cho dù Nguyên Soái lăng nhục thuộc hạ của tôi, tôi cũng sẽ hạ bệ ông ta! Nói cho cô biết, trước khi đến đây tập hợp tôi đã giết hơn 50 quân nhân lăng nhục thuộc hạ của tôi.” Hai mắt Đường Long phát ra tia lạnh nói.
Ưu Na nghe thấy lời này, ánh mắt bất giác chủ động đến những vết máu kia trên người Đường Long. Đột nhiên, màu sắc tươi đỏ kia khiến cô ấy giống như cảm thấy điều gì sợ hãi rụt tay lại. Vào lúc này, cánh cửa đã mở ra khe trống đủ để 3 người cùng đi vào.
“Bốn lính đặc chủng khống chế ánh sáng, phát thanh, những người khác cách ly người của ta và những người khác, nhớ kỹ không có lệnh của ta không được nổ súng!” Đường Long nói xong liền vẫy tay, dẫn đầu đi vào khe cửa bên trong không ngừng vọng ra tiếng nhạc inh ỏi, ánh sáng tối tăm. Đương nhiên, những nữ binh phía sau, lập tức theo sau Đường Long chạy vào.
Ưu Na ngồi bệt trên đất ngẩn ngơ nhìn cánh cửa lớn tối tăm đó, môi run run khuôn mặt trắng bệch. Cô ấy biết những người bọn minh tiêu rồi, tại sao những nữ binh kia lại nghe theo lời người đến đây chưa đầy 1 ngày, hoàn toàn không quen này? Tại sao bọn họ không suy nghĩ kỹ, lẽ nào bọn họ không biết kết quả của việc này sao? Mặc dù mình cũng rất ghét cuộc sống như thế này, nhưng những cô nhi không có chỗ dựa như mình có thể phản kháng sao? Một đại đội nho nhỏ thì làm sao địch lại nổi cả quân khu?
Ái Nhĩ Hy đỡ Ưu Na dậy, cô ấy đương nhiên hiểu được cảm giác của Ưu Na, cho nên nhỏ giọng nói: “Em có thể hiểu được tại sao các chị em lại nghe theo lời của anh ta, bởi vì một cảm giác quy thuộc được người ta xem trọng chưa bao giờ có được.”
Ưu Na sững người lặp lại lời của Ái Nhĩ Hy: “Cảm giác quy thuộc được người ta xem trọng?”
Ái Nhĩ Hy gật đầu: “Đúng vậy, chị không nghe thấy lời của Đường Long nói lúc nãy sao? Câu nói đó của anh ta ‘tôi muốn tiêu diệt hết những binh lính lăng nhục thuộc hạ của tôi kia!’ Còn câ ‘ cho dù Nguyên Soái lăng nhục thuộc hạ của tôi, tôi cũng sẽ hạ bệ ông ta!’ Câu nói này mặc dù rất ngông cuồng, nhưng đối với bọn người chúng tôi chưa bao giờ được người khác coi trọng, đối với những cô nhi lúc chưa bao giờ được ngươi khác lo lắng mà nói, lại rất cảm động như thế! Đặc biệt là câu ‘thuộc hạ của tôi’ lời này từ miệng Đường Long phát ra, khiến các chị em cảm nhận sâu sắc cảm giác quy thuộc của mình, bởi vì sau khi bọn họ nghe thấy lời này, cũng có cảm giác đó.
Sau khi Ưu Na nghe những lời này, ánh mắt trở lại linh hoạt, cô ấy từ từ nhai những lời nói của Ái Nhĩ Hy, trong khoảng khắc cô ấy biết phương pháp quản lý của mình là sai.
Mặc dù mình dùng ý nghĩ chăm lo cho trại cô nhi này để chị em nhẫn nhịn sống cuộc sống bị mọi người lăng nhục, nhưng mọi người đều biết những người bọn mình cho dù không chăm lo cho trại cô nhi, cũng không thể nào có được tự do. Bởi vì những người bọn mình từ lúc vào trại cô nhi ông trời đã định trước cuộc sống như thế, ông trời cũng đã định phải mang sự sỉ nhục này xuống mồ.
Ưu Na bất giác nghĩ đến chuyện ngày xưa của mình: mình vừa ra đời thì đã là cô nhi, bởi vì từ lúc có ký ức đến nay mình đều sống ở trong trại cô nhi. Ở đó không ai biết cha mẹ của mình là ai. Mình từ nhỏ đã chịu sự huấn luyện nghiêm khắc của các sỹ quan huấn luyện, học các kiến thức, trong đó kiến thức về làm sao lấy lòng làm cho người đàn ông vui là môn học chính! Có rất nhiều cô nhi đều bị sỹ quan tẩy não, thậm chí có người coi việc trở thành một kỹ nữ giỏi nhất là mục tiêu của đời mình.

Không biết là đáng buồn, hay là may mắn, ngay cả những đứa trẻ cùng với mình, qua sự sơ ý của sỹ quan huấn luyện nói với hệ thống mạng bên ngoài, tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Mặc dù không lâu sau đó hệ thống đã bị sỹ quan huấn luyện tắt đi, nhưng lúc này, những người này đã có cảm giác thiện ác của mình.
Lúc biết hàm ý của kỹ nữ, mình và các chị em giống nhau, vừa khóc vùa khấn cầu đâu không phải là sự thật! Mặc dù mọi người đều muốn rời khỏi nơi này, nhưng, sự cảnh giới của trại cô nhi có thể so sánh với trại tập trung, hoàn toàn không có cơ hội để trốn chạy. Cũng có một số chị em mạo hiểm nối liên lạc với bên ngoài, đưa tin tức của trại cô nhi cho giới báo chí. Nhưng kết quả là cv hững chị em này bị những sỹ quan kia lăng nhục đến chết, hoàn toàn không có một phóng viên nào đến đây phỏng vấn. Sau chuyện này, sỹ quan cắt đứt đầu nối, cũng tăng cường cảnh giới. Từ đó không còn ai có thể tiếp xúc với thế giới bên ngoài nữa.
Tiếp đó, khi mình vừa tròn 18 tuổi, cùng với một loạt những người cùng tuổi, bị đưa lên thuyền vận chuyển. Mặc dù mọi người đều là lần đầu tiên được ngồi phi thuyền, nhưng những người trên phi thuyền không ai cảm thấy vui. Bởi vì những người trên phi thuyền này đều được lênh dâng hiến lần đầu tiên của mình cho các quan chức cấp cao.
Khi mình vừa xuống phi thuyền, điều đón tiếp mình là một chuyện khiến mình bị sỷ nhục. Mình bị người ta trang điểm giống như một món hàng, đưa đến bên cạnh người quý nhân kia. Đó là một ông già tuổi bằng ông của mình.
Sau chuyện này, Ưu Na không có ký ức, cô ấy chỉ biết khi lão già kia cười dâm đãng đi đến bên mình, đại não bắt đầu ngừng vận chuyển, khi mình tỉnh lại, mình đã ngồi trên tàu vận chuyển rồi. Mà trong phi thuyền đội vỗn có gần trăm người, lúc này chỉ còn lại mấy chục người, những chị em này có người len lén khóc, có người thần trí tê dại ngồi ngây đó, còn có người hôn mê mặt mũi bầm dập.
Từ miệng của những sỹ quan giám sát biết được, những chị em không có kia, nếu không bị những quý nhân kia muốn đi, thì bị những quý nhân đó ngược đãi đến chết. Những người còn lại trên phi thuyền đưa họ đến một nơi khác, để mọi người nghỉ ngơi, đồng thời để mọi người chữa trị thương tích. Mọi người tưởng rằng chuyện này đã kết thúc, nhưng khi mọi người đã hồi phục lại, những sỹ quan lần nữa ép buộc họ bắt họ lên phi thuyền, bắt đầu chuyến tặng quà khác.
Những ngày như vậy kéo dài 1 năm, những chị em ngày trước sau khi bị lăng nhục còn biết khóc, nhưng dần dần cũng giống như mọi người biến thành mất cảm giác. Sau một năm, 100 người cùng tổ với mình kia, chỉ còn lại 10 người không bị đưa đi, cũng không bị chết, mà mình là một trong số đó.
Một năm sau, mình mới 19 tuổi mà như 30 tuổi, được đưa đến đại đội này. Sau khi đến nơi này, nhìn thấy những tiền bối trước mình, sau khi biết sau khi thành niên ở trại cô nhi bị đưa đi 1 năm, những người không bị đưa đi cũng không bị chết, đềuu bị đưa đến các đại đội ở các nơi. Thân phận kỹ nữ của mình được bọc lên 1 lớp vỏ màu sắc quân nhân, biến thành một quân kỹ thế giới bên ngoài không thể nào biết đến!
Ở đây mặc dù cũng giống như ngày trước đón tiếp những người đàn ông khác nhau, nhưng ít nhất mình có được thời gian của riêng mình, không bị tặng tới tặng lui. Đồng thời những quân nhân kia phải trong thời gian quy định mới có thể ở lại nơi này, cũng để mình có thời gian nghỉ ngơi.
Dần dần, dung mạo chưa già đã lão hóa kia của mình cũng dần dần hồi phục bình thường. Nhưng cũng có lẽ may mắn, đã hồi phục được dung mạo của thanh xuân, khiến mình không cần gặp những vị quan cấp thấp, tiếp đó sau khi những vị tiền bối tuổi già nhan sắc tàn phai kia mất tích kỳ lạ, mình cuối cùng trở thành sỹ quan chỉ huy cao nhất của đại đội này.
Lúc này, mình biết trong cơ thể của những người xuất thân từ những trại cô nhi như mình đều có gắn một thiết vị định vị có chức năng nổ loại nhỏ. Mình có thể biết được, là vì những chị em không chịu nổi áp lực, tinh thần suy sụp, sau khi mặc áo giáp chạy ra khỏi thế lực phạm vi của đại đội thân mình đột nhiên phát nổ, nổ tung thành hạt bụi.
Sau khi mình biết được, những chuyện chăm sóc trại cô nhi, cẩn thận dò la, cuối cùng biết được ông chủ đằng sau của trại cô nhi là một người thần bí của thế giới ngầm nắm trong tay đại quyền quân chính của cả Liên Bang, quyền lực tài thế không ai bì nổi. Sau khi biết được những chuyện này, điều ước câu nguyện được tự do của mình cũng đã chết.
Sau khi nguyện vọng đó chết đi, mình bắt đầu nghĩ cách để cho các chị có lòng tin sống tiếp, bởi vì những chị em không chiu nổi áp lực đã liên tiếp tự sát. Vì thế mình mình tạo ra câu chuyện hoang đường những người mình làm như vậy là vì những đứa trẻ có vận mệnh giống như mọi người không cần phải trải qua cuộc đời giống như mọi người.
Sau khi câu chuyện hoang đường này được truyền đi, mọi người bắt đầu kiên cường chịu đựng, thậm chí bắt đầu có cười có nói. Lúc những người quân nhân kia không đến đây, mọi người băt đầu luyện tập. Còn có những chị em dựa vào sự say mê của những quân nhân cấp cao đối với mình, có được các loại trang thiết bị, khiến cho đại đội phi hành này không còn là đại đội phi hành đơn thuần.
Mấy năm trở lại đây, đại đội của mình so với đại đội khác, trở nên yên tĩnh, cũng không có người tự sát nữa. Trong nội bộ, sự đánh giá phục vụ của đại đội này là tốt nhất. Tiếp đó không biết đại đội này thể hiện tốt hay là gì, trại cô nhi bắt đầu đưa những thiếu nữ là lễ vật mấy lần, vừa thành niên đến đây trước. Thậm chí có lúc trực tiếp đưa những thiếu nữ không xinh đẹp lắn đến đây.

Mình đã từng cho rằng mình sẽ cứ sống như thế này, cho đến khi mình biến mất một các kỳ lạ. Nhưng thật không ngờ, sỹ quan chỉ huy cao nhất của hành tinh này lại đột nhiên điều một nam quân nhân đến nơi này, hơn nữa còn sỹ cao cao cấp hơn mình! Càng không ngờ rằng chàng trai này chỉ mới 19 tuổi, đến chưa được 1 ngày, thì đã phá đi sự yên tĩnh của đại đội!
Ngày trước mặc dù nhìn thấy dáng vẻ cười nói của các chị em, nhưng mình luôn cảm thấy họ thiếu cái gì đó, mặc dù mình vẫn cứ tìm hiểu xem bọn họ thiếu cái gì, nhưng vẫn không tìm ra. Cho đến hôm nay, mình cuối cùng đã phát hiện ra trên người của các chị em không hề có thiếu sót gì. Mình cuối cùng cũng đã hiểu điều mà bọn họ thiếu là gì, đó chính la cảm giác được sống. Mà nhưng tất cả những điều này đều vì câu nói của chàng trai không biết trời cao đất dày, cuồng vọng kia: “Cho dù là Nguyên Soái lăng nhục thuộc hạ của tôi, tôi cũng sẽ hạ bệ ông ta!”
Câu nói này mặc dù cuồng vọng, mặc dù đơn giản, nhưng lại bộc lộ sự quý mến bảo vệ thuộc hạ của chàng trai này. Nghe ngữ khí của câu nói này của chàng trai, nhìn vẻ mặt lúc nói câu này của anh ta, không ai nghi ngờ anh ta đang nói chơi, đều tin chắc chàng trai này nhất định sẽ giữ lời hứa của anh ta.
Lời nói chân tình xuất phát từ trong lòng, mặc dù không có lực chấn động đối với người bình thường, nhưng đối với những người chưa bao giờ có được sự ấm áp nào, không chỗ nương tựa mà nói, lại là đòn chí mạng, cũng sẽ vì người nói ra câu nói này cam tâm tình nguyện trả giá bằng tất cả những gì mình có.
Mình chỉ muốn các chị em được sống, mới khiến bọn họ nhẫn nhịn gánh vác, miễn cưỡng nở nụ cười. Nhưng điều này lại khiến bọn họ mất đi tia sáng của đời người, biến thành một xác sống biết đi. Có lẽ, bất luận là vì chuyện gì, sống chân thật mới quan trọng nhất.
Ái Nhĩ Hy nhìn thấy ánh mắt của Ưu Na ngày càng sáng, sững một lát rồi lo lắng nói: “Chị hai, chị không sao chứ?”
Đang suy nghĩ tỉnh lại, Ưu Na cười thật tươi, lắc đầu nói với Ái Nhĩ Hy: “Chị không sao, đi, chúng ta cũng đi thoio.” Cô ấy đứng dậy thoát khỏi vòng tay đang đỡ mình dậy của Ái Nhĩ Hy, chỉnh đốn quân phục, ưỡn ngực ngẩng cao đầu đi vào cánh của lớn đang mở.
Ái Nhĩ Hy ngạc nhiên nhìn theo bóng của Ưu Na, cô ấy không biết tại sao chị hai lại biến thanh một người khác. Cô ấy hốt hoảng nói với Lăng Lệ đang đứng đó không nói lời nào: “Lăng Lệ, chị hai sao đột nhiên biến thành người khác? Từ trước đến giờ chị chưa bao giờ thấy chị hai cười tươi đến mê người như vậy, nụ cười đó giống như nụ cười được thoát khỏi mọi gánh nặng, chuyện này rốt cuộc là chuyện gì? Chị hai sao lại thay đổi lớn như vậy?”
Lăng Lệ nhìn Ái Nhĩ Hy , thở dài nói: “Có thể là lời hồi nãy chị nói, khiến chị hai có cảm xúc. Hài, những tai mắtmà bọn mình si sinh sắc tướng mới có, đã bị hành động này của Đường Long, co thể không còn nữa.”
Ái Nhĩ Hy ngẩn ngơ, đương nhiên cô ấy nhanh chóng hiểu được hàm ý đằng sau của câu nói đó, cô ấy cười nói: “Thôi bỏ đi, ai có thể biết được Đường Long lại có sở thích giết người biến thái như vậy, trong chốc lát đã giết chết hơn 50 người. Nhưng, không biết tại làm sao, mới đầu khi nghe thấy Đường Long nói giết hơn 50 người, lúc đầu còn giật mình sợ, tiếp đó là một cảm giác thích thú nổi lên.”
Ái Nhĩ Hy nhìn thấy Lăng Lệ không nói lời nào, biết cô ấy đang buồn về chuyện tai mắt, cũng cười dùng súng laser liên xạ chĩa vào của nói: “Đi vào không?”
Lăng Lệ cười khổ nói: “Chị hai đã đi vào rồi, có thể không vào sao? Đưa khẩu súng ngắn cho tôi.” Nói rồi đưa tay ra.
Ái Nhĩ Hy cũng không nói nhiều, móc khẩu súng ngắn đeo ở lưng quẳng cho Lăng Lệ, sau đó liền chạy vào. Còn Lăng Lệ hai tay chụp khẩu súng, nói: “Hài, xui xẻo, lại phải lôi kéo tai mắt từ đầu rồi.” Nói xong liền đi vào cửa lớn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.