Đọc truyện Tiểu Bảo Bối, Em Là Của Riêng Tôi – Chương 3332:Sự thật
Thời tiết vẫn tốt như cũ, lối đi bộ rộng rãi, một chiếc xe thể thao như ngôi sao chổi xẹt qua đường phố.
Lục Phong một tay vịn tay lái, một tay chống trên đầu, cửa sổ xe mở rộng ra, xe chạy băng băng, gió thổi vùn vụt làm mái tóc rối loạn, dưới mái tóc này gương mặt ấy rất hoàn mỹ, nhưng ánh mắt lại tối tăm để lộ cảm xúc của anh lúc này.Anh đã nhờ người điều tra về tiểu thư Saphia:
– Năm năm trước tiểu thư Saphia mới xuất hiện ở Paris, sự xuất hiện của cô ấy cũng vừa khớp với thời điểm một tuần sau khi Hạ tiểu thư rời đi, Huỳnh thị đứng đầu về thiết kế thời trang nên tiểu thư Saphia cũng theo vào Huỳnh thị, không biết có phải là rất có năng khiếu hay không, những năm này tác phẩm của cô ấy được những người cùng ngành rất khen ngợi, nhưng cô lại rất ít khi xuất hiện tại các bữa tiệc, cho nên rất ít người biết mặt cô.
Lục Phong tức giận nắm chặt quả đấm, năm năm trước cô ấy đến Paris , thời gian lại trùng hợp như thế, sau khi Bảo Nhi mất tích, hơn nữa lần trước ở sân bay nước Mỹ cũng đã điều tra được tin tức, cô ấy đi chuyến bay sang Pháp chứ không phải Mỹ, với lại trên đời nào có chuyện trùng hợp như thế, trong mắt liền lóe lên, đây chắc chắn không phải trùng hợp.Được lắm, nha đầu này xa anh bao nhiêu năm bây giờ lại dám lộng hành như vậy!
…. Điện thoại di động đột nhiên vang lên.
– Nói!
– Tớ nói Lục Phong này, cậu đừng có lạnh nhạt với người ta như vậy được không?
– Minh Huy, nếu cậu tiếp tục nói nhảm, có tin tớ sẽ để cho cậu vĩnh viễn không thể về được hay không?- Gầm nhẹ một hồi.
– Được rồi được rồi, chuyện cậu nhờ mình điều tra đã có kết quả, cô ấy hiện đang sống ở biệt thự Hạ gia!
– Hạ gia?- Anh nheo mắt suy nghĩ, đúng rồi, thật sự là cô rồi, nếu cô không phải là Bảo Nhi thì tại sao lại ở nhà Hạ Gia, nha đầu, em giỏi lắm, dám lừa gạt cả tôi!
……..
Cô đang bần thần ngồi trước cửa sổ trong phòng, cô rất sốc khi nghe lại những lời Hàn Dư kể, thật sự như thế sao? Tất cả những hiểu lầm giữa cô và anh đều do một tay Gia Linh dựng lên, bây giờ tâm trí cô đang bay nơi nào, liệu lần này xuất hiện ở đây là quyết định đúng? Đã qua năm năm rồi nhưng cô không thể quên anh được, cứ hễ đứng trước mặt anh mọi sự chuẩn bị của cô đều sụp đổ.
Cốc…cốc…cốc- Tiếng gõ cửa vang lên!
– Mời vào !
– Tiểu nhi, đồ ăn mẹ đã chuẩn bị ở dưới, bây giờ ta có chút chuyện bên công ty nên đi trước!- Bà Hạ mở cửa đi vào nói!
– Vâng!- Cô chỉ đáp một tiếng, bây giờ tâm trạng cô đang rất rối!
_________________
Ring…ring…ring
– Cậu là ?- Quản gia thấy anh bấm chuông cửa liền đi ra mở nhưng sao nhìn anh lạ quá !
– Tiểu thư đâu ?- Anh không thèm trả lời câu hỏi của bà mà hỏi ngược lại.
– Nhưng…..
Quản gia chưa nói xong anh đã xông vào, mặc kệ có cho hay không, bây giờ anh chỉ muốn gặp cô để hỏi tại sao lại lừa dối anh, chẳng lẽ anh đau cô mới vừa lòng sao ?
Rầm- Cánh cửa bị một lực mạnh đá bay ra, cô đang ngồi bên trong không tránh khỏi giật mình, quay mặt lại nhìn xem chuyện gì đang xãy ra thì lại thấy thân người cao to đang đứng ở đó, hai mắt ánh lên tia tức giận, cô khiếp sợ đứng thẳng người dậy, sao anh lại biết cô ở đây là tới chứ ? Anh điều tra cô sao ?
– Tổng….tổng giám đốc Triệu…. -Cô lắp ba lắp bắp nói
Ngay lập tức cô bị anh dồn vào vách tường, muốn chạy cũng không được? Hốt hoảng đẩy anh ra những lực cô và lực anh chênh lệch quá lớn :
-Anh mau thả tôi ra, rốt cuộc anh muốn làm gì?- Bảo Nhi bị sợ khiến gương mặt tái nhợt, liều mạng giãy giụa.
– Tại sao lại gạt anh?
Thân thể gắt gao đè ép cô, không cho cô phản kháng, giọng nói trầm thấp kèm theo gương mặt tức giận chậm rãi nói ra. Không khí trong phòng trở nên khẩn trương khác thường, Bảo Nhi không nói lời nào, chỉ nhìn anh chằm chằm, trong mắt tràn đầy tức giận.
– Tại sao lại gạt anh?Hả? Em nói đi
Giọng nói đột nhiên cao lên, âm thanh của Lục Phong có chút run rẩy, sắc mặt chợt tái nhợt, năm năm qua, anh ngày đêm đều nhớ đến cô, thầm mong cô có thể trở về bên mình, thế nhưng cô gái này lại dám lừa anh, dám phủi sạch quan hệ với anh, làm bộ như không biết anh.
Bảo Nhi lấy lại bình tĩnh, đôi tay chống trước ngực của anh, lạnh lùng mở miệng:
– Tôi không biết anh đang nói gì cả, mau thả tôi ra!
– Em…..- Anh tức giận nói không nên lời, gân xanh đã nổi lên đầy người!
– Sao ?- Cô đưa ánh mắt lạnh nhạt lên nhìn anh, nó khiến cho tâm can anh đau nhói!
– Tiểu nhi bảo bối, sao em đối xử lạnh lùng với anh như vậy?
Đau lòng nói, bàn tay không chút do dự sờ lên gò má của cô, Bảo Nhi muốn né ra, nhưng lại bị anh giữ chặt trong hai cánh tay căn bản không có chỗ để né, Lục Phong thương tiếc nhìn chằm chằm gương mặt này, khiến anh không cách nào thở được.