Tiểu Bảo Bối Của Tổng Tài Lạnh Lùng Ác Ma

Chương 17


Đọc truyện Tiểu Bảo Bối Của Tổng Tài Lạnh Lùng Ác Ma – Chương 17

-Thánh Nữ Anna, Erik muốn gặp cô!

Nó bắt đầu thấy tức giận.Chưa vào dược cổng nhà đã bị hỏi đưa đi rồi.Dù sao đây cũng là nhà của nó, mấy ngày chưa về, chắc nhà cũng đã đầy bụi rồi.Bây giờ điều nó muốn làm nhất là đi vào nhà và thư giãn trong chính căn nhà của mình, không muốn ai làm phiền.Nhớ thì cũng nhớ lại rồi, sao phải đi gặp tên đó làm gì nữa, chả giúp ích được gì.

Nó chỉ liếc mắt nhìn về phía dàn người mặc đồ đen kia, lặng lặng không nói gì dùng thân thủ nhảy vào nhà.Đám người kia hoàn toàn sững sờ, nhưng thể diện không cho phép bọn họ thể hiện ra ngoài.Như thế này mà đã kinh động thì làm sao làm người của Invisble được.

Chúng nhanh thoăn thoắt chặn Trần Băng Di trước cửa nhà.Nó cau mày nhìn về phía tên cả gan dám chắn đường vào nhà của nó.Khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc nào nhưng vẫn tản ra hơi thở lạnh lùng.

-Cút.

Trần Băng Di lạnh giọng yêu cầu tên đứng chắn trước mặt biến khỏi đường đi của nó.Tên dó chẳng lộ ra vẻ mặt gì, vẫn ngoan cố nói:

-Erik có chuyện muốn nói với cô.


Nó không phản ứng, trực tiếp dùng Chu San chén vào người ten đó.Thân ảnh chắn trước mặt đứt lùa ra làm đôi, cảnh tượng trông thật kinh khủng.Nhưng Trần Băbg Di đâu biết, giây phút đó lại có tên to gan dám chụp thuốc mê nó.

Mấy tên kia nhìn nhau rồi cùng hành động, tuy nhiên theo chúng biết thì Chu San là vật vô giá, một số tên không kiềm chế nổi lòng tham muốn đánh cắp nó.Đâu đơn giản như bọn chúng nghĩ.Một ten chỉ vừa dùng tay cầm Chu San lên thì nó từ vòng đeo đầu tinh xảo bỗng trở thành lưỡi hái tử thần.Vì quá phấn khích nên tên đó mất ảnh giác, Chu San có cơ hội liền trực tiếp chém đứt tay hắn.Tên kia hóa đá, nhất thời không kêu lên tiếng hét thảm thiết.Nhiều nhà dân xung quanh nhìn thấy định gọi báo cảnh sát vì dù sao Trần Băng Di đã quá quen thuộc với họ.Sau tai nạn thương tâm, bố mẹ nó vì quá đau buồn mà chết, bỏ lại nó bơ vơ trơ trọi.Nó được hưởng số tiền bố mẹ để lại nhưng vì cô chú của nó quá thâm độc nên đã dùng thủ đoạn để cướp đi, nó là ai chứ, nó sẽ không để chuyện này xảy ra.

Quay trở lại với câu chuyện, người dân xung quanh sau khi thất Chu San thì lập tức kinh sợ, nhất thời khí thở không thông, đầu óc trống rỗng.Đám người kia thì không như vậy chúng bắt đầu bế Trần Băng Di vào một chiếc xe màu đen và bỏ lại Chu San.Thế nhưng Chu San đau phải đồ vật vô tri vô giác, nó cũng có linh hồn, có thể nói chuyện được với”mẹ” nó-người tạo ra nó cơ mà.Chu San là vật bất tùy thân của Trần Băng Di, điều này nó hiểu, vậy nên nó lại biến thành cái vòng đeo đầu rất tự nhiên đội mình lên đầu nó, bọn kia tháo mãi không được thì mặc kệ.Chúng nhanh chóng lái xe đi.

Trần Băng Di được đưa đến biệt Cao gia.Miêu tả khái quá thì ngôi biệt thự này rất uy nghiêm, thể hiện một loại khí chất nào đó khiến người ta không bì nổi.Nó rất đồ sộ và được xây dựng theo kiến trúc Phương Tây.

Thấy chiếc xe đi vào, người canh cổng lập tức mở cổng để chiếc xe tiến vào.Chiếc xe chậm rãi đi vào gara.Đám mắc đồ đen nhắc người hầu rồi lại thay một chiếc xe khác lái đi.Đám người hầu tò mò không biết vị tiểu thư nào có thể làm cho thiếu gia của họ điên đến mức phải phái cả thuộc hạ thân tín của mình đi đón như vậy.

-Vị tiểu thư này nhà nào vậy, xinh thật!

-Xí,đi phẫu thuật thẩm mỹ chứ có gì đâu.

-Chả có gì đẹp cả!

-Đúng, ngực thì lép, mông thì nhỏ, được mỗi cái eo với cả cái mặt lại còn lùn nữa chứ!

-Không bằng chúng ta!

-Tôi thấy cô ấy đẹp mà!

-Đẹp thật!


-…

-Việc của các cô là chăm sóc cô ấy chứ không phải nhận xét, đánh giá cô ấy.

Bỗng giọng nói của Erik truyền tới.Hắn bước chân thong thả về phía nó.Đám người hầu xanh mặt:

-Thiếu…thiếu gia.

Hắn bước tới bế cô lên đi về phía phòng hắn.Đi qua đám người hầu còn không quên hừ lạnh làm họ chẳng nói chẳng rằng cứ muốn thu bé sự tồn tại của mình lại.Hắn thả nó xuống giường của hắn.Ngắm kĩ ngũ quan của Trần Băng Di.Gương mặt trái xoan đúng kiểu người Đông Nam Á, mái tóc ngắn ngang vai màu hạt dẻ được uốn cụp nhẹ, làn da trắng mịn không nhìn thấy lỗ chân lông, đôi mắt to tròn khi ngủ nhắm lại càng thêm phần kiều diễm, mũi nhỏ thẳng tắp, môi căng tròn đỏ mọng như có thể ép ra nước,…Hắn bỗng dưng cảm thấy có ý muốn chiếm đoạt nó.

-Tỉnh rồi thì dậy đi.-Hắn không nhiều lời nói một câu bình thường tới nỗi không thể nào bình thường hơn.

-Sao biết tôi tỉnh rồi?

Hắn lặng lẽ nhếch môi cười khinh bỉ, hình như hắn đánh giá cao trí thông minh của nó thì phải.Thuốc đã hết tác dụng lẽ nào không tỉnh.Nó còn đang định hỏi tiếp xem hắn muốn gọi nó tới đây có chuyện gì mà phải chụp thuốc mê nó mang đi trước mặt nhiều người thì có tên vào bẩm báo.


-Devill hiện tại đang xông vào đây, xin ngài cho chỉ thị.

-Devill đến nhanh nhỉ.

-Hắn nói muốn gặp Thánh Nữ Anna.

-Kêu người…

Erik còn chưa nói xong thì Devill đã tiến vào.

-Không biết Devill đại nhân tới đây có chuyện gì?

-Tôi…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.