Tiểu bảo bối ba tuổi

Chương 36


Đọc truyện Tiểu bảo bối ba tuổi – Chương 36

Chương 35: Thăm bệnh
Editor: Tiểu Mộc Hinh
Khương Hành bất đắc dĩ cười cười.
Xoa xoa đầu tóc mềm mại của con gái, Khương Hành cười nhẹ, kiên nhẫn ôn hòa hỏi cô bé: “ Vậy con đã đếm ra ba có bao nhiêu sợi râu chưa ?”
Khương Khương nhíu nhíu mày nhỏ, không vui vẻ nói: “ Chưa.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trình độ của con gái mình, Khương Hành đương nhiên biết, chỉ đếm đến mười thôi. Mặc dù ở độ tuổi này, con gái đếm được tới mười đã không tệ, nhưng Khương Hành vẫn rất buồn cười. Hỏi: “ Còn thiếu mấy cái mười lần nữa ?”
Khương Khương rất cao hứng nói với ba: “ Bây giờ con có thể đếm tới mười lăm rồi.”
Đã nhiều ngày không quan tâm chăm sóc con gái, lúc này Khương Hành nghe con gái tiến bộ, có chút ngạc nhiên ngoài ý muốn. Sau đó, vô cùng cưng chiều xoa đầu của con gái nhỏ: “ Bảo bảo thật giỏi !”
Khương Khương cũng cảm thấy chính mình rất giỏi, ngẩng đầu lên, sau đó cười hì hì nói: “ Con cũng cảm thấy con rất tuyệt nha !”
Khương Hành rất vui khi thấy sự tự tin của con gái, lại sờ đầu của con gái, nói: “ Bảo bối, daddy bây giờ rất mệt. Cần nghỉ ngơi, con muốn chơi ở đây hay là ra ngoài chơi ?”
Khương Khương nghĩ nghĩ, bò xuống giường: “ Daddy, con không mệt. Ba ngủ đi, con đi ra ngoài chơi. Ba nghỉ ngơi cho tốt.”
Nói xong liền nhảy nhót rời đi.
“ Được rồi.” Khương Hành cười cười, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ. Rất nhanh sau đó đã ngủ say.
Ra khỏi phòng, Khương Khương lập tức đi xuống lầu.
Chị gái đang xem TV.
Khương Khương ôm lấy ô tô nhỏ đặt trên bàn trà, sau đó ngồi xuống. Nói với chị gái: “ Chị, daddy ngủ rồi.”
Chị  gái không nhìn sang, mắt vẫn dán vào anime trên TV.
“ Ừ.”
Khương Khương làm ra động tác im lặng: “ Xuỵt.”
Khương Khương: “ Chúng ta chơi nhẹ tiếng một chút, nhỏ tiếng chút, không làm ầm ĩ, để cho ba ngủ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Khả: “ …Được thôi.”
Tầm một tuần trôi qua, lão thái gia ở phòng bệnh cảm thấy nhàm chán, lúc cháu trai đến, ông laikj hỏi đến hai đứa trẻ.
Vừa thấy Khương Hành đến, thì lại không ngừng hỏi: “ Bệnh cảm mạo của bọn nhỏ đỡ chưa ?”
Tình huống của ông nội tốt lên, Khương Hành cũng không có thoải mái được bao nhiêu. Ở công ty tồn đọng nhiều hợp đồng, mỗi ngày đều rất bận rộn, mấy đứa nhỏ ở nhà mới hết đau được vài ngày, lại không thân với ông nội, anh cũng lười đem hai đứa nhỏ qua đây.
Lúc này ông nội lại hỏi tới, Khương Hành có chút kinh ngạc.
“ Cũng tạm tạm.”
Chân mày lão thái gia cau lại: “ Tại sao lâu như vậy rồi mà không tốt lên, không đưa đi bác sĩ sao ?”

Khương Hành: “ Bác sĩ gia đình đã đến xem qua. Trong thời gian này lúc nào cũng mưa, bọn nhỏ bị cảm mạo, lại bị cảm lạnh, luôn lặp đi lặp lại.”
Nếp nhăn trên mặt lão thái gia càng sâu: “ Mấy đứa chăm sóc con thế nào vậy.”
Mặc dù bản thân anh là ông nội nuôi lớn, nhưng mà chăm sóc cơ thể con nít, mấy việc lặt vặt, ông nội từ trước tới giờ dều không có chăm sóc. Cho nên cũng không biết chăm sóc trẻ con phiền toái bao nhiêu. Khương Hành cũng không có kiên nhẫn giải thích này nọ với ông, nên chuyển đề tài, nói.
“ Nếu ông muốn gặp bọn trẻ, thì hai ngày nữa con sẽ đưa bọn chúng tới.”
Lõa thái gia do dự một chút, nói: “ Thôi, chờ thêm đã, cơ thể bọn nhỏ không tốt, đừng đến bệnh viện lại nhiễm bệnh.”
Dừng một chút, ông lại nói: “ Bác sĩ gia đình cũng đổi đi, năng lực hình nhưu không tốt lắm.”
Khương Hành bất đắc dĩ, có lệ cho qua.
Năm ngày sau, trời quang mây tạnh, mây trên trời trắng toát. Khương hành nói với Tần Thư Vân việc đem con gái đi thăm lão thái gia.
Tần Thư Vân nghe Khuong Hành nói lão thái gia muốn gặp bọn nhỏ.
Có chút nghi hoặc: “ Lão thái gia vì sao lại muốn gặp riêng hai đứa nhỏ a ?”
Theo như cô nhớ, lão thái gia hình như không chỉ không thân cùng bọn nhỏ, mà còn không thích hai đứa con gái của cô.
Không thì bọn nhỏ cũng không xa lạ với ông cố đến mức như vậy.
Khương Hành trấn an vợ: “ Có thể là ông nội tuổi đã lớn, càng muốn hưởng thụ cảm giác cháu trai cháu gái vây quanh. Em đừng sợ, có anh ở đây, bọn nhỏ sẽ không có việc gì đâu.”
Tần Thư Vân gật đầu.
Khương Hành đem con gái đi, thì chắc chắn cũng sẽ trông coi con, cũng không thể để hai đứa nhỏ bị lão thái gia bắt nạt đi. Nhưng mà, vừa nghĩ đến lão thái gia tâm tình u ám kia, phảng phất như mọi người đều đắc tội với ông ta, Tần Thư Vân liền theo bản năng kháng cự việc để cho bọn nhỏ tiếp xúc với ông cố.
Hai đứa nhỏ đều là thịt trên người cô rớt xuống, cô cũng không muốn cho bọn nhỏ chịu nhiều ủy khuất.
Trước khi đi ra ngoài, lúc thay quần áo cho con gái thì cô không ngừng dặn dò.
“ Đợi lát nữa gặp ông cố thì nhớ chào ông.”
“ Ông cố ngã bệnh, các con phải ngoan một chút, không được nghịch ngợm chọc ông cố tức giận.”
Khương Khương nhớ kỹ lời nói của mẹ.
Ông cố là bệnh nhân, cho nên lúc nhìn thấy ông cố, cô không được tùy hứng giống như trước đây, mà phải ngoan ngoãn chào ông.
Bởi vì cô bé quan tâm đến cảm nhận của bệnh nhân.
Lúc Khương Khương và Khương Khả đến đã mười giờ, lão thái gia đeo kính viễn thị, đối diện với một cuốn sách cổ, ngồi ở phía trước cửa sổ đọc sách.
Nghe thấy tiếng bước chân, ông nghiêng đầu nhìn qua, nhìn thấy bọn nhỏ đến, lấy kính xuống, khuôn mặt nghiêm túc thường ngày bây giờ lại lộ ra vẻ tươi cười.
Hai bạn nhỏ, một người mặc chiếc váy bồng màu trắng tinh, một người thì màu xanh lam. Cả hai đều sạch sẽ xinh đẹp, chiều cao cũng không khác nhau lắm.
Lão thái gia nhất thời lại không phân biệt được đâu là chị, đâu là em.
Đang suy nghĩ thì nghe tiếng của hai đứa nhỏ, nhút nhát đứng ở cách đó không xa, nhìn nhau một chút, sau đó cùng hô lên:
“ Ông cố.”

Âm thanh của bọn nhỏ vừa giòn lại ngọt ngọt, lão thái gia đã sống lâu như vậy, đây chắc là âm thanh dễ nghe nhất từ trước đến nay.
So với âm thanh của viên ngọc châu rơi xuống khay ngọc còn dễ nghe hơn.
Lão thái gia kêu lên một tiếng, rồi hướng về phía các cô vẫy tay: “ Đến đây với ông cố nào.”
Khương Khương và Khương Khả nhìn nhau.
Rồi sau đó, nghé con không sợ cọp, Khương Khương màu váy màu xanh lam, dẫn đầu đi qua, hỏi ông cố:
“ Ông cố, ông muốn ăn quýt mà con cho ông sao ?”
Lão thái gia không nghĩ đến, đứa nhỏ này vậy mà còn nhớ rõ việc này, hòa ái yêu thương nói.
“ Đungs đúng đúng, ông cố muốn ăn quýt của con.”
Khương Khương đi xung quanh một vòng, gãi đầu, phiền não nói.
“ Ai da, nhưng mà nơi này không có quýt.”
Lão thái gia: “ Ông lập tức cho người đi mua !”
Khương Khương: “ Vậy thì không phải con đưa cho ông .”
Khương Khương: “ Thội.”
Cô bé khoát tay.
“ Lần sau con tới thăm ông cố sẽ mang đến.”
Lão thái gia không ngừng gật đầu: “ Được được được.”
Khương Khường cười hì hì, sau đó hỏi về bệnh tình của lão thái gia:           
“Ông cố, mẹ con nói ông bị bệnh rất nghiêm trọng, ông có phải là rất khó chịu hay không ?”
Lão thía gia đứng ở một bên cười, nhìn đứa nhỏ đáng yêu đau lòng cho mình, lắc lắc đầu: “ Còn tốt, thân thể của ông cố khỏe mạnh, không có chuyện gì lớn.”
Khương Khương: “ Vậy thì ông cố dũng cảm quá nha.”
Mày nhỏ của cô đều nhíu lại: “ Con cảm thấy bị bệnh rất khó chịu, con không thích bị bệnh một chút nào. Lúc con bị bệnh siêu siêu khó chịu luôn.”
Đứa nhỏ này thật là đáng yêu.
Lão thái gia đúng là càng nhìn càng thích, hối hận bản thân mình không sớm nhận ra chắt nữ nhà mình tốt đến nhường nào.
Đều là do bản thân ông quá mức cố chấp.
Vẫn may, chắt nữ nhà mình rất tốt bụng.
Lão thái gia trìu mến sờ sờ đầu của cô bé: “ Con là trẻ con, ông là người lớn.”
Khương Khương: “ A, người lớn không sợ bệnh sao ?”

Lão thái gia lúc này không biết nên giải thích với cô bé nhưu thế nào. Nắm bàn tay nhỏ bé của cô, kéo cô bé đến bên giường, ngồi ở trên giường, giải thích với cô: “ Người lớn cũng sẽ sợ bị bệnh, nhưng mà người lớn phải kiên cường hơn.”
Khương Khương cái hiểu cái không gật đầu.
Một lát sau, cô ngửa đầu, đôi mắt trong suốt đen nhánh hỏi ông cố.
“ Ông cố, ông có thích con không a ?”
Lão thái gia nhẹ gật đầu: “ Thích.”
Hai ngón tay nhỏ của Khương Khương móc vào nhau: “ Vậy ông có thể thích mẹ con nhiều hơn một chút hay không, như vậy, con cũng sẽ thích người nhiều hơn một chút.”
Lão thái gia sửng sốt, không nghĩ đến trong đầu đứa nhỏ này còn nhớ đến chuyện đó.
Vội vàng đáp ứng: “ Được được, vậy thì ông cố cũng sẽ thích mẹ con nhiều hơn một chút.”
Khương Khả đứng ở một bên, còn có Khương Hành. Nhìn cuộc đối thoại của bọn họ, có chút líu lưỡi.
Lão thái gia quá mức cố chấp, mâu thuẫn với Tần Thư Vân, hầu như là không có biện pháp hòa giải, lúc này, lão thái gia lại dễ dàng đồng ý với Khương Khương.
Quả thực làm cho người ta giật mình.
Khương Hành nhìn nhìn con gái, một lát sau, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.
Xem ra là lão thái gia yêu ai yêu cả đường đi. Phát hiện điểm tốt của Khương Khương, thành kiến đối với Thư Vân cũng vì đề nghị của con bé, cho nên nhạt đi một ít.
Đây là kết quả tốt nhất, trên mặt Khương Hành mang theo ý cười.
Dù sao, lúc trước anh cũng chưa tùng nghĩ tới, ông nội khi còn sống, còn có thể sống tốt với Tần Thư Vân.
Cho bọn họ nước giếng không phạm nước sông, đó là kết quả lúc trước anh mong đợi nhất.
Nghe được lão thái gia đồng ý, Khương Khương nheo nheo đôi mắt, đôi mắt sáng như lưu ly tựa như mang cả ngôi sao trong đó, cực kỳ rực rỡ.
Khương Khương rất vui vẻ.
Lão thái gia cũng siêu cao hứng.
Khương Khả bị Khương Khương kéo lại, chơi ở trong phòng bệnh của ông cố cả một ngày.
Mà ba ba, lúc này cũng yên tâm, để hai đứa nhỏ lại với ông nội. Sau đó đi làm.
Một người già, hai đứa trẻ liền chờ ở trong bệnh viện.
Lão thái gia thích Khương Khương, mà Khương Khả, lại không quá thân cận với ông.
Nhưng lão thái gia đúng là yêu ai yêu cả đường đi.
Nhín thấy Khương Khương đáng yêu như thế. Lại nhìn Khương Khả giống y đúc Khương Khương, cảm thấy cả hai chị em đều đáng yêu, vậy thì Khương Khả chắc hẳn cũng đáng yêu không kém.
Cho nên khi Khương Khả nhút nhát đứng ở một bên, dùng đôi mắt xinh đẹp đánh giá ông cố thật kỹ, lão thái gia ngồi ở bên giường, khuông mặt cực kỳ hiền lành vẫy gọi Khương Khả tới.
“ Khả Khả, lại đây.”
Khương Khả kỳ thật không quá thích lão thái gia, nhưng mà bây giờ lão thái gia giải hòa với mẹ, nếu như cô không đi qua, vậy thì cô sẽ trở thành đứa trẻ không hiểu chuyện.
Huống chi, ở trong mắt lão thái gia, cô cũng giống Khương Khương, không hiểu gì hết.
Hơi mím môi, cô cúi đầu đi qua. Một lát sau, lúc cô ngẩng đầu thì đôi mắt cong cong, ngọt ngào, kêu một tiếng: “ Ông cố !”
Thôi, thích hay không cũng không quan trọng, quan trọng là đối tốt với cô là được rồi. Vậy nên cô cũng sẽ cười với ông ấy.
Lão thái gia cười ha hả sờ đầu của cô, lại sờ đầu của Khương Khương: “ Đúng là hai đứa trẻ ngoan.”
Sợ hai bọn cô nhàm chán, sờ đầu xong, lão thái gia cúi đầu hỏi Khương Khương: “ Hai đứa các con muốn làm gì a ?”

Lão thái gia có chút bất công, rất rõ ràng, mặc dù đối với Khương Khả là yêu ai yêu cả đường đi, nhưng mà ông ấy thích Khương Khương, khi cúi đầu nói chuyện, đều là hỏi Khương Khương trước.
Cái miệng nhỏ của Khương Khương cắn cắn ngón tay, suy nghĩ một chút, cảm thấy cô chơi gì cũng được. Chị gái muốn chơi cái gì, thì cô chơi cái đó.
Cho nên, cô nghiêng đầu hỏi chị gái.
“ Chị, chị muốn làm gì vậy ?”
Lão thái gia rất thích Khương Khương, thật ra trong đáy lòng Khương Khả có một chút ghen tị. Mặc dù biết là vì Khương Khương hoạt bát đáng yêu, tươi sáng, nhưng cô vẫn có chút chua ( ghen tị).
Đang ghen tị, thì nghe được câu hỏi của Khương Khương. Khương Khả lập tức sửng sốt.
Trong lòng, một cảm giác đắc ý lại mạnh mẽ đi ra.
Lão thái gia thích Khương Khương, mà Khương Khương lại thích cô, nghe lời cô. Sau đó có một loại cảm giác, cô là lão đại.
Quả nhiên, cô vừa ngẩng đầu thì thấy lão thái gia nhìn theo Khương Khương, mỉm cười với cô.
Xem ra lão thái gia cũng không có bất mãn với việc Khương Khương nghe theo cô.
Khương Khả cao hứng đến nỗi muốn bay lên.
Ngắm nhìn bốn phía, xung quanh hình như không có cái gì chơi vui. Sách của lão thái gia, bọn cô là trẻ em, nhất định là đọc không hiểu.
Cho nên.
Cuối cùng, ánh mắt Khương Khả khóa chặt tại màn hình TV.
Cô nói với lão thái gia: “ Ông cố, bọn con có thể xem TV chứ ?”
Biểu hiện của Khương Khả cực kỳ lễ phép, lão thái gia chú trọng hàm dưỡng, thích những đứa bé lễ phép, sự yêu thích đối với Khương Khả cũng tăng lên không ít.
Nhẹ gật đầu, sau đó cầm điều khiển lên, mở hoạt hình cho hai đứa nhỏ xem.
Khương Khả không quá thích xem hoạt hình, nhưng mà theo Khương Khương đã lâu, cũng có thể tiếp nhận.
Lão thái gia bình thương không thích xem hoạt hình, nhưng mà ông vẫn cùng hai bạn nhỏ xem chung. Ngẫu nhiên còn có thể đáp lại lời nói của Khương Khương, so với cô ở trong thân thể trẻ con, thì ông ấy càng giống hơn.
Hình dung một người già được gọi là Lão ngoan đồng*, trong lòng lão thái gia, có thể cũng là một đứa bé đi.
( * Lão ngoan đồng: Chỉ những người già mà vui tính như trẻ con.)
Mà đứa bé này, có lẽ là do ông ấy sinh bệnh xong, từ trong lòng mà sinh ra.
Buổi tối lúc trở về, Khương Khương vui vẻ nói cho mẹ tin tốt.
“ Mommy, ông cố nói, sau này sẽ thích mẹ nhiều hơn một chút đó.”
Vốn bởi vì hai đứa nhỏ đi tới chỗ của lão thái gia, Tần Thư Vân sợ mấy đứa nhỏ làm sai việc gì bị lão thái gia mắng, bây giờ nghe Khương Khương nói vậy, có chút ngạc nhiên.
Lập tức có chút mờ mịt nhìn về phía chồng.
Khương Hành giải thích với cô: “ Ông nội có chút thích Khương Khương.”
Tần Thư Vân không dự đoán được điều này, ngẩn người, một lát sau, bật cười nói: “ Rất tốt.”
Một tháng sau, lão thái gia xuất viện. Sau khi xuất viện, nghĩ đến trước kia mình đối với Tần Thư Vân không được tốt, nghĩ nghĩ, ông bảo Khương Hành mang hai đứa nhỏ và cô về nhà ăn cơm.
Tuy rằng, lão thái gia vì mặt mũi, không trịnh trọng nói áy náy, nhưng mà cho bọn họ không ít đồ vật, xem như biểu đạt sự áy náy của ông.
Thời gian nhanh chóng, rất nhanh đã đến tháng 9. Tháng 9 là tháng cuối thu.
Tuy rằng hai đứa nhỏ nhà bọn họ không cần chiến thắng ở vạch xuất phát hay cái gì, nhưng mà hai vợ chồng Khương gia thương lượng, vẫn là quyết định, muốn đưa hai bảo bối nhỏ đi nhà trẻ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.