Tiểu bảo bối ba tuổi

Chương 15


Đọc truyện Tiểu bảo bối ba tuổi – Chương 15

Chương 15
Editor: Tiểu Mộc Hinh
Hai đứa nhỏ nhanh chóng lăn ra ngủ, cả hai chìm vào giấc ngủ rất ngọt ngào.

Khương Hành từ phòng tắm bên cạnh trở về, nhìn thấy hai đứa nhỏ đang nằm yên lặng trên giường, chút nóng nảy vì công việc rất nhanh đều tan biến. 
Màn đêm cũng trở nên yên tĩnh.
Khương Khương có một giấc mộng vô cùng ngọt ngào.
Cô mơ thấy nhiều đom đóm.
Trên bãi cỏ được thắp sáng bởi những con đom đóm, ngồi một cô bé giống hệt cô, cô ấy đang nhìn xung quanh, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.
Khương Khương rất vui khi nhìn thấy cô bé và hét lên “Chị ơi” rồi chạy tới.
Cô nắm tay chị gái.
Bóng tối xung quanh, đột nhiên vỡ vụn như những mảnh thủy tinh.
Sau đó, họ rơi vào thành phố giải trí đầy màu sắc.
Con chim vàng đang bay, hót líu lo.
Chiếc xe ô tô điện màu vàng, bấm còi inh ỏi, lo lắng hét lên: “Tránh ra, tránh ra!”
Thỏ mẹ xách giỏ đưa thỏ trắng nhỏ vào thành.
Ảo thuật gia đang biểu diễn trên sân khấu, chú hề mũi đỏ đội nón đang cầm đĩa và cầu xin khán giả cho tiền boa.

Khương Khương đưa chị gái của mình, trượt xuống cầu trượt và rơi vào một bể bóng nhiều màu sắc.
Chị gái nở một nụ cười rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời.
Khương Khương đưa em gái, vui vẻ chạy nhảy, đi tàu lượn và cười vô cùng hạnh phúc trên tàu lượn siêu tốc.
Họ lại vào rừng, nhìn con khủng long bạo chúa khổng lồ và hét vào mặt chúng.
 Họ lại chạy đến đồng cỏ, và những con khủng long bay đưa họ lên trời.
Trên bầu trời xanh, họ nhìn thấy một chiếc máy bay khổng lồ đang bay ngang qua. Thế là họ lại lên máy bay.
 Máy bay đưa họ xuống mặt đất, và sau đó họ lại chạy xuống biển, chơi đùa với rất nhiều cá heo.
Khương Khương tỉnh lại, vừa mở mắt ra liền thấy sắc trời bên ngoài đã sáng, ánh mặt trời len lén xuyên qua khe hở trên rèm cửa, chiếu lên hoa văn trên mặt đất, sáng lấp lánh ánh vàng.
Mommy và dady đã ra khỏi phòng, chỉ còn cô và chị gái.
Chị gái vẫn chưa tỉnh.
Khương Khương lặng lẽ liếc nhìn khuôn mặt hồng hồng của echị gái mình, sau đó che đi khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy, trong lúc chị gái đang ngủ say, khẽ hôn lên má cô ấy.
Mà chị gái i, giống như nàng công chúa trong Người đẹp ngủ trong rừng, người bị đánh thức bởi nụ hôn của hoàng tử, chỉ chợt tỉnh giấc vào lúc này.
Khương Khương vội vàng lui về phía sau, che cái miệng nhỏ nhắn, kiếm một đôi mắt to sáng ngời, ngượng ngùng nhìn vẻ mặt khiếp sợ của chị gái.
Sau đó nở một nụ cười tươi như hoa.
Âm thanh ngọt ngào.
“Chị, buổi sáng tốt lành!”
Giọng nói ngọt ngào như tiếng kêu của chim Hoàng Oanh nhỏ lúc sáng sớm.

Khương Khả ngồi dậy, sờ nước miếng trên má, liền thấy em gái mình như một con thú nhỏ nhút nhát, trùm chăn bông lên đầu.
Giống như một con chim cút ngớ ngẩn.
Khương Khương ngồi ở trên giường một hồi.
Khương Khương phủ chăn bông lên đầu một lúc, mới yên lặng vươn đầu nhìn trộmchị gái,thấy chị gái liền rụt người lại, tiếp tục chui đầu vào chăn bông.
Cũng cười khúc khích.
Giống như một kẻ ngốc nhỏ.
 Nước miếng trên mặt đã được lau khô, Khương Khả từ trên giường đứng dậy, đi ra ngoài phòng.
Khi ra ngoài, cô tình cờ gặp mẹ đi vào.
Nhìn thấy con gái tỉnh lại, Tần Thư Vân cười cười, đi tới, nắm tay con gái, đi vào phòng.
Khương Khương vẫn đang trùm đầu ở trên giường.
Khi Tần Thư Vân ôm Khương Khả quay lại, cô lặng lẽ vươn đầu ra khỏi chăn bông. Sau đó, thấy mẹ và chị gái bước vào.
Theo phản xạ, cô rụt đầu lại và ngồi trên giường với đầu của mình.
Tần Thư Vân khó hiểu buông tay con gái lớn, đi tới, nghi ngờ hỏi: “ Bảo bối bị sao vậy?” Vừa nói, cô vừa nhấc chăn bông trên đầu con bé lên.
Hai má của Khương Khương đỏ lên thành quả cà chua nhỏ, có chút ngượng ngùng nói với mẹ: “Mẹ, con vừa hôn chị gái, bị chị nhìn thấy.”
Đôi lông mi dài nhướng lên, đôi má thẹn thùng của cô bé nhỏ nhắn đỏ bừng. Tần Thư Vân nhìn đứa con gái nhỏ đáng yêu mà cười ngây ngô.
Xoa xoa cái đầu nhỏ của con, vén chiếc chăn bông màu vàng đang quấn quanh người, ôm xuống rồi đi dép vào cho con bé.

“Con heo nhỏ lười biếng, mặt trời chiếu tới mông rồi, dậy mau.”
Nghe mẹ nói, Khương Khương vội vàng chạy đến bên cửa sổ, mở rèm cửa, nhìn ra bên ngoài.
Quả nhiên, mặt trời đã ở trên cao, rất sáng và chói chang.
Khương Khương chạy về.
Mommy liền chải đầu cho bọn họ.
Chị ngồi trước gương bàn trang điểm.
Mẹ đang cầm chiếc lược gỗ chạm trổ đẹp đẽ, những ngón tay trắng xinh, nhẹ nhàng chải tóc cho chị gái
Tóc của Giang Khả để trên vai, vì không được bảo dưỡng, nên khi chạm vào tóc của cô bé có cảm giác cực kỳ khô. Cảm giác không được tốt khi chải đầu. 
Sau khi chải đầu cho con gái, Tần Thư Vân thoa một ít tinh dầu dưỡng tóc cho trẻ em, sau đó chải búi hai cục tròn trên đầu cho con bé.
Khương Khả nhìn đầu mình trong gương.
Mặc dù cách chải tóc của mẹ rất đơn giản, nhưng thật tuyệt vời, đặc biệt đẹp. Nó tinh tế hơn nhiều so với tóc mà Lâm Dung làm.
Lâm Dung làm lụng vất vả, chải đầu cho cô một cách tùy tiện, để cô trông không khó coi mà thôi.
Tóc được buộc bằng chiếc băng đô hoa, buộc chặt lại.
Khi buộc tóc cho Khương Khả, Khương Khương yêu cầu: “Mommy, con muốn chải giống chị và buộc những bông hoa giống nhau.”
Cái miệng nhỏ nhắn mang theo ý cười, cổ nhỏ ngước lên đầy tinh quái: “Vậy, đến khi đó, không ai có thể nhận ra bọn con là ai. ”
Bây giờ sự khác biệt giữa hai đứa trẻ vẫn rất rõ ràng, làm sao bọn họ có thể không nhận ra được.
Nhưng Tần Thư Vân không có chọc thủng  tâm tư của đứa trẻ, liền theo lời chỉ dẫn của cô, buộc tóc cho cô giống như Khương Khả.
Mái tóc của Khương Khương mượt mà và mềm mại, rất khác với Khương Khả.
Khương Khả nhìn cô, vươn tay sờ sờ đầu của cô, có chút ghen tị.
Tóc Khương Khương đã được buộc chặt.

Nhìn vào gương một cách hài lòng, cô nhảy khỏi ghế và vui vẻ đi vòng quanhchị  gái mình,
“Chị gái, chị gái, chị xem tóc chúng ta buộc giống nhau.”
Tần Thư Vân nhìn dáng vẻ vui mừng của cô gái nhỏ, cười cười, vươn tay kéo tay nhỏ của Khương Khương, nói: “ Được rồi, chúng ta thay quần áo đi, xuống lầu ăn sáng. Chị gái con chắc là đói rồi. ”
 Khương khương bình tĩnh lại, ngoan ngoãn nắm lấy tay mẹ mình.
Nhưng vẫn rất vui. 
Bàn tay nhỏ bé chạm vào bông hoa trên đầu, với một đôi mắt đen láy, vui sướng nhìn chị gái.
Mẹ nắm tay hai chị em rồi cùng nhau rời khỏi phòng. Về phòng của cô và chọn quần áo cho họ.
Mommy mặc cho chị gái một chiếc váy xanh xám,  Khương Khương một chiếc váy trắng.
Hai chiếc váy cùng kiểu, có hoa ở viền cổ, được làm bằng sợi, trông rất thần tiên. Tất cả đều là đồ mới.
Vốn dĩ cô muốn cùng chị gái mặc cùng một chiếc váy cùng màu, khi nhìn thấy hai chiếc váy hoàn toàn giống nhau ngoại trừ màu sắc, Khương Khương nhất thời không nói nên lời, vui vẻ cười lên lộ ra hai núm đồng tiền.
Vội vàng giục mẹ mặc cho mình.
“Mommy , nhanh lên, con muốn thay váy xinh đẹp kia a !”
Tần Thư Vân thay Khương Khương rồi mới thay cho Khương Khả.
Lúc Khương Khả thay váy xong, Khương Khả đứng một bên mỉm cười nhìn nhìn, thấy chị gái mình cũng mặc bộ váy xinh đẹp giống mình, cô vui vẻ đi vòng quanh chị.
Chiếc váy bồng bềnh như những cánh hoa, nhẹ nhàng và thanh thoát.
Khương Khương chạy một lúc rồi chạy đến, vui vẻ nhìn chị gái mình với đôi mắt sáng như ngọc và thốt lên: “Chị ơi, chị đẹp quá!” Ngừng một chút, cô chỉ vào má hồng của mình, nhếch miệng lên cười để lộ hàm răng trắng đều, đôi mắt cười đến híp lại, đuôi mắt hếch lên, lộ hai núm đồng tiền, vui vẻ nói: “Em cũng rất đẹp nha !”
“Chúng ta đều xinh đẹp!”
—————————————————————-
Tiêu Mộc Hinh: Ừm, trong tháng 3, 4, 5 có lẽ mình không ra được nhiều chương vì trong ba tháng này mình rất bận. Ôn tập để kiểm tra một tiết rồi lại đi thi HSG ( mặc dù không biết có đậu hay không -.-), sau đó lại đến tháng 5 là thi học kỳ. Nhưng mọi người đừng bỏ quên tui nà, tui sẽ buồn đó, dù bận nhưng truyện thì vẫn tiếp tục nà. 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.