Đọc truyện Tiểu Bạch Thỏ, Em Chạy Đâu Cho Thoát – Chương 82: Biết chuyện
Hoắc Thuyến đi ra khỏi phòng, Tiểu Á khó hiểu chạy theo anh. Xuống đến chỗ đậu xe, cũng là lúc xe của Hắc Bạch Lam dỗ lại.
Anh đang lo lắng bước xuống xe, Hoắc Thuyến thấy anh liền điên cuồng lao đến.
– “Được lắm, tao cũng đang muốn tìm mày đây…đồ khốn nạn”.
“Bụp” Hoắc Thuyến giơ tay đấm vào mặt anh. Hắc Bạch Lắm tuy chưa biết gì nhưng vãn tức giận đáp trả lại.
– “Anh bị thần kinh sao?” Hắc Bạch Lam trả lại anh ta một cú đấm vào mặt.
Hoắc Thuyến cười lạnh, lau đi vết máu:”Mày còn đến đây làm gì? Đến để xem Mạn Ninh đau khổ thế nào sao?”.
– “Cô ấy đang ở đâu?” Hắc Bạch Lam hỏi.
Hoắc Thuyến nắm lấy cổ áo anh:”Mày có tư cách hỏi sao? Mày đã làm cô ấy đau khổ như vậy, lại còn đi kết hôn cùng người khác….”
“Bụp” Lại thêm một cú đấm vào mặt anh:”Tao nói cho mày biết, ngày hôm qua, khi mày kết hôn thì cô ấy đã bị tại nạn….”
– “Mày vui vẻ bên người phụ nữ khác, cô ấy thì phải chống trọi với tử thần để giành lại sự sống. Mày còn đến đây làm gì nữa”.
Hắc Bạch Lam như hóa đá, các tế bào như bị tê liệt, cô bị tai nạn thật sao?
– “Cô ấy đâu? Tôi phải đi gặp cô ấy”.
Hoắc Thuyến quát:”Muộn rồi, cô ấy đã được cha mẹ đưa đi rồi, cả đời này mày đừng mong gặp lại cô ấy”.
– “Các người nói dối…” Hắc Bạch Lam tức giận nói.
Không thể xảy ra chuyện như vậy được, anh vì cô đã đáp ứng lấy Tô Duệ để cô có được thuốc giải, vì cô mà chuẩn bị kế hoạch ruồng bỏ cô ta, nhưng giờ phút này….
Khi nghe thấy tin này, mọi thứ đều như đổ xuống biển. Mạn Ninh của anh, cô đang phải chịu đựng những gì?
Tại sao anh lại sơ suất như vậy, để cho cô gặp nguy hiểm.
“Bụp” Hoắc Thuyến không đợi anh nghĩ xong đã điên cuồng đánh anh:”Tôi nói cho anh biết, từ giờ đừng hòng làm tổn thương đến cô ấy…”
Hắc Bạch Làm để mặc những cú đấm đó vào mặt mình, anh đáng bị như vậy, bảo vệ không tốt cho người mình yêu, anh đúng thật quá vô dụng.
– “Anh Tiểu Thuyến, anh dừng lại đi….đừng đánh nữa sẽ xảy ra án mạng mất” Tiểu Á vội ngăn Hoắc Thuyến lại.
Hắc Bạch Lam lái xe về đến biệt thự của mình, cả người dính đầy máu, mặt mũi bị thâm tím. Anh bất lực đi vào trong.
– “Thiếu gia, cậu…”
Anh đi thẳng vào phòng rồi đóng cửa lại, mặc kệ những lời hỏi thăm của người giúp việc.
– “Mau dùng mọi cách tìm ra chỗ của Mạn Ninh cho tôi, trong vòng hôm nay”.
Anh gọi điện cho thuộc hạ rồi đi vào phòng tắm, để mặc dòng nước lạnh lẽo xối mạnh lên người mình. Anh mỉm cười chua xót, Mạn Ninh của anh, giờ này cô thế nào rồi?
Tắm xong anh đi về phía tủ lấy ra một chai rượu, một hơi uống hết nửa chai.
Nếu như anh bảo vệ cô tốt hơn thì hôm nay, khi kế hoạch thành công anh đã có thể ôm cô vào lòng, nói với cô những điều anh chưa kịp nói.
Lần này, chỉ lần này nữa thôi, anh sẽ không để cho bọn họ đụng vào cô nữa đâu. Như vậy là quá đủ rồi.
Lê Tiểu Du ngồi đối diện Hoắc Thuyến, cô cau mày, sáng nay cô đã hỏi rõ Hàn Thiên Lãnh ra mọi chuyện rồi, cô nói.
– “Mọi người đã hiểu lầm anh ấy rồi, Hắc tổng thật ra có nỗi khổ riêng của mình…”
Hoắc Thuyến nói:”Hắn rõ ràng làm tổn thương Mạn Ninh như vậy, đây không phải có nỗi khổ, hắn là cố ý…”
Lê Tiểu Du thở dài:”Chúng ta thực sự chưa biết một chuyện…”
Cô từ từ kể lại cho anh nghe. Sau khi nghe Lê Tiểu Du kể ra mọi chuyện anh vẫn tiếp tục im lặng.
Liệu chuyện này có đáng tin?
– “Em biết anh nhất thời sẽ không tin, anh cứ suy nghĩ kĩ đi, em về công ty làm việc đây”.
Hoắc Thuyến đứng dậy:”Để anh đưa em về”.
Trong căn phòng kín bưng nồng nặc mùi rượu, Hắc Bạch Làm vẫn điên cuồng uống thêm số rượu kia.
“Tít…tít…tít” Lúc này điện thoại anh reo lên, là thì kí Lê gội.
– “Có chuyện gì?” Giọng anh yếu đuối, trầm thấp.
Thư lí Lê cau mày:”Hắc tổng, anh uống rượu sao?”.
– “Ừm” Hắc Bạch Làm nhìn những vỏ chai rượu dưới sàn rồi nói tiếp:”Một chút”.
Thư kí Lê biết vì sao anh lại uống rượu! Cô từ từ nói.
– “Hoắc tổng, bên phía tập đoàn của lão gia đang chuẩn bị gặp rắc rối, số cổ phiếu đều được mua hết rồi….”
– “Tôi điều tra ra được, là do Trịnh Tâm Như và người tình của bà ta làm”.
– “Sắp tới là buổi lễ kỉ niệm 30 năm thành lập tập đoàn Phương Đông, bà ta đã sắp xếp người trà trộn vào”.
Hắc Bạch Lam cười lạnh, chính ông ta là người hại anh và Mạn Ninh, là người đầu xỏ gây nên mọi chuyện, bây giờ lại bị vợ kế sau lưng hãm hại, đúng là ác giả ác báo.
Nhưng anh lại không thể để mặc như vậy được, lí do cũng bởi vì ông là bố anh, nếu muốn hại ông chỉ có thể là anh, không thể để một người ngoài như bà ta đụng đến.
– “Đón Trịnh Kiều Ân về đi, đến lúc cần dùng đến rồi!” Anh nói rồi cúp máy.
Tiếp theo anh uống hết một ly rượu, hình ảnh Mạn Ninh thấp thoáng trong chất lỏng màu đỏ đó thật xinh đẹp.