Tiểu Bạch Thỏ, Em Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 62: Ngất xỉu trong phòng thay đồ


Đọc truyện Tiểu Bạch Thỏ, Em Chạy Đâu Cho Thoát – Chương 62: Ngất xỉu trong phòng thay đồ

Tiểu Á nhìn đồng hồ rồi nhìn xung quanh, Lâm Mạn Ninh đã vào trong ba mươi phút rồi, đến giờ vẫn chưa ra. Cô lấy điện thoại ra gọi cho cô, nhưng Lâm Mạn Ninh không nghe máy. Tiểu Á cau mày, nhờ nhân viên chuyển đống đồ về nhà mình rồi đi vào nhà vệ sinh.

– “Tiểu Ninh, cậu xong chưa?”

Tiểu Á nhìn xung quanh, thấy túi xách của bạn mình, cô cau mày cầm lấy rồi gọi:”Tiểu Ninh, cậu đâu rồi? Bị sao vậy?”

Nhưng những căn phòng riêng ở đó đều mở cửa, không có Lâm Mạn Ninh ở bên trong, cô liền đi ra ngoài.

“Tít..tít..tít..” Lúc này điện thoại trong túi Lâm mạn Ninh reo lên lần nữa, Tiểu Á lấy ra xem, rồi vội vàng nghe máy.

– “Mạn Ninh, em làm gì lúc giờ không nghe máy vậy?” Hắc Bạch Lam thở phào hỏi, gọi cô mấy chục cuộc rồi nhưng không thấy cô trả lời, làm anh lo lắng không thôi.

Tiểu Á cuống quýt nói:”Tiểu Ninh hình như mất tích rồi, cô ấy để lại túi xách rồi biến mất.”

– “Cô nói gì? Mạn Ninh có chuyện gì?” Hắc Bạch Lam đúng dậy khỏi ghế rồi hỏi.

Tiểu Á nói:”Cô ấy nói là muốn vào phòng vệ sinh, nhưng tôi đợi cô ấy ba mươi phút vẫn chưa thấy cô ấy ra, gọi điện thì cô ấy không nghe, liền vào trong tìm, nhưng chỉ thấy mỗi túi xách của co ấy.”

– “Giờ cô đang ở đâu?”


Tiểu Á trả lời:”Shop thời trang mới mở ở đường Hương Phủ.”

“Tút..tút..tút..” Anh quả quyết tắt máy rồi đi ra khỏi phòng:”Hủy cuộc họp, tôi có việc.” Anh nói với thư kí Lê rồi vội vã rời khỏi công ty.

Thư kí Lê đang vừa nghe điện thoại vừa ghi chép, nghe anh nói vậy chỉ cau mày rồi gật đầu.

Hắc Bạch Lam lái xe đến shop thời trang, anh đi lên phòng hệ thống camera:”Ai phụ trách giám sát camera ở đây?”

– “Là tôi. Xin hỏi anh có chuyện gì?” Một người đàn ông đang ngồi uống nước trà lên tiếng.

Hắc Bạch Lam đi vào:”Bạn gái tôi bị mất tích ở đây, tôi cần xem lại camera.”

– “Được, mời anh vào đây.” Người kia nói.

Hắc Bạch Lam mở camera ở chỗ gần nhà vệ sinh, màn hình chỉ quay đến lúc 9:30 rồi sau đó bị đen toàn bộ camera gần đó. Tiểu Á đứng bên cạnh:”Có manh mối gì chưa?”

– “Camera bị hỏng rồi, không có manh mối gì”.

Tiểu Á thút thít nói:”Vậy gọi cho bố mẹ cô ấy đi, họ sẽ…”

– “Không cần, đừng làm họ lo lắng, cô đưa túi xách của cô ấy cho tôi.”

Tiểu Á đưa túi xách trong tay cho Hắc Bạch Lam, anh mở ra, chính xác là tiền vẫn còn nguyên, không có dấu hiệu bị xáo trộn, vậy ai bắt cóc cô, bắt vì mục đích gì?

Anh không kìm được mà nghĩ đến Tô Duệ, lần trước cô đứng trước mặt anh còn hùng hổ tuyên bố sẽ khiến anh quên được Lâm Mạn Ninh.

Hắc Bạch Lam chạy ra khỏi phòng, anh nhấn ra rời khỏi shop thời trang, đeo tai nghe rồi gọi cho Tô Duệ.

– “Trả người đi, em đừng làm mấy trò ngu ngốc đó nữa.”

Tô Duệ đang ở trong vườn đi dạo cùng vài chú chó nhỏ, thấy anh gọi, cô liền vui vẻ nghe máy, ai ngờ anh lại nói mấy chuyện mà cô chẳng hiểu gì.

– “Trả ai? Anh nói gì thế?” Tô Duệ hỏi.


Hắc Bạch Lam hít thở sâu:”Tô Duệ, anh không muốn đôi co với em đâu, Lâm Mạn Ninh bị em bắt đi rồi, mau thả cô ấy ra.”

– “Anh nói gì mà kì vậy? Em không hề bắt cô ta.”

Hắc Bạch Lam nói:”Tốt nhất em đừng  làm tổn hại cô ấy, anh sẽ không bỏ qua cho em đâu.”

– “Anh gọi điện cho em chỉ để cảnh cáo em là không nên đụng đến cô ta sao? Anh đang bức em đấy.”

Hắc Bạch Lam khó khăn nói:”Em muốn gì, cứ nói thẳng ra đi, đừng dùng cô ấy để ra điều kiện với anh.”

– “Hắc Bạch Lam, anh bị mù quáng quá rồi, em không hề đụng đến cô ta, trong mắt anh, em là một người vô liêm sĩ đến thế sao?”

Hắc Bạch Lam cau mày, Tô Duệ rất ít khi nói dối, ở cạnh cô anh biết, nhưng nếu không phải là cô thì sẽ là ai?

Anh cúp máy rồi lái xe đến tổ chức, Tô Duệ nhìn điện thoại, ánh mắt tóe lửa, gọi điện để tuyên bố anh yêu cô ta đến thế nào sao?

Hai tay cô nắm chặt lại, một chú chó cào vào chân cô, Tô Duệ tức giận cúi người xuống bắt lấy rồi quăng con chó đi.

– “Ẳng..” Một tiếng là thất thanh của chú chó nhỏ vang lên rồi tắt hẳn, nó đã chết. Những con còn lại lo sợ chạy đến gần nó.

Tô Duệ ngồi thụp xuống, vò tóc mình:”A…không được…anh là của em…mãi mãi là của em…A…”

Hắc Bạch Lam mở cửa xe định đi vào trong tổ chức của mình thì nhận được điện thoại.


– “Tìm được cô ấy rồi.” Tiểu Á vui mừng nói trong điện thoại.

Hắc Bạch Lam cau mày:”Cô ấy đang ở đâu?”

– “Anh đến shop thời trang vừa nãy đi rồi nói tiếp.”

Hắc Bạch Lam vội vàng lái xe đến lại shop thời trang đó, anh đi vào trong, đi lên lầu ba, ở dãy ghế chờ anh thấy Tiểu Á đang ngồi cạnh Mạn Ninh.

– “Mạn Ninh, em không sao chứ? Vừa rồi em đi đâu vậy?”

Lâm Mạn Ninh lắc đầu, vừa rồi cô nhớ rõ ràng là mình bị bắt đi, nhưng đến lúc tỉnh dậy lại ở trong phòng thay đồ, tại sao lại kì lạ đến vậy?

– “Vừa nãy có người phát hiện cô ấy ngất xỉu trong phòng thay đồ, nhưng tại sao túi xách lại ở nhà vệ sinh, cậu vào thử đồ cũng không nói cho mình biết một tiếng, muốn làm tớ lo chết sao?” Tiểu Á nói.

Hắc Bạch Lam bế ngang cô lên:”Anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra.”

Tiểu Á vội đi theo anh, chiếc xe rời khỏi shop thừi trang đi đến bệnh viện. Một người đàn ông đứng trong góc, nhấc máy lên nghe.

– “Ông chủ, mọi chuyện đã xong rồi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.