Đọc truyện Tiểu Bạch Thỏ, Em Chạy Đâu Cho Thoát – Chương 51: Cuồng nhiệt(18+)
Hắc Bạch Lam bế cô vào phòng rồi dùng chân đóng cánh cửa lại, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường vừa trao cho cô nụ hôn mãnh liệt. Đối với anh và cô, trong lúc này câu nói nào cũng trở nên thừa thãi, chỉ có hành động mới khiến họ hiểu nhau.
Lâm Mạn Ninh ôm lấy cổ anh, miệng khẽ mở ra đáp lại nụ hôn của anh, đôi mắt cô phủ một tầng sương mỏng, cổ họng phát ra những tiếng “ân a” đầy khiêu khích.
Bàn tay anh đặt lên một bên ngực cô, từng ngón tay khẽ chuyển động như khiêu khích, hôn đến ngộp thở anh mới buông cô ra, bầu ngực cô phập phồng khiến anh càng ngấm thêm dục vọng.
Bàn tay anh vòng ra sau cởi đi chiếc khóa váy, tấm lưng trần trắng muốt hiện ra dưới ánh đèn pha lên trong phòng ngủ càng khiến cô đẹp đến mê hồn, đêm nay cô quả thực rất dịu dàng.
Anh hôn nhẹ lên cổ cô, liếm mút đầy kích thích, Lâm Mạn Ninh nắm lấy drap giường. Chiếc váy xinh xắn của cô nhanh chóng tuột khỏi người, để lộ ra một cơ thể hoàn mĩ.
Hắc Bạch Lam thở hắt ra rồi ngấu nghiến lấy phần ngực căng tròn ấm áp của cô.
– “A..ư…”
Bàn tay nhỏ bé của cô lần mò vào ngực anh, sờ xoạng một cách ngây ngô, ánh mắt anh càng sẫm lại, phía dưới căng phình đến nghẹt thở.
Hon dần xuống phía dưới, khi chạm đến hoa huy*t hồng hào khiến anh dâng lên một cỗ cảm xúc không tên, lưỡi khẽ miết nhẹ bên ngoài, thứ chất lỏng bên trong cô chảy ra càng nhiều hơn.
– “A…Đừng…Lam…a….”
Tiếng rên rỉ câu hồn ấy lọt vào tai anh như một đòn trí mạng, anh nhanh chóng cởi quần áo của mình ra rồi đặt chân cô lên vai mình, nơi đó hiện ra không có chút che đậy.
Anh dùng lực đưa tiểu đệ của mình vào trong, bên trong nóng ấm, co bóp lấy vật nam tính của anh, da đầu anh căng cứng, có ngày anh sẽ chết bên trong cô mất thôi.
Lâm Mạn Ninh nắm lấy bắp tay cuồn cuộn của anh:”Ưm..”
– “Bảo bối, em cảm thấy thế nào?”
Lâm Mạn Ninh lắc đầu, ngày trước cô từng xem những bộ phim cấm mà người đàn ông hay hỏi người phụ nữ của mình như vậy, nhưng hiện tại cô không thể nào trả lời một cách tự nhiên như trong phim đó được.
Hắc Bạch Lam ra vào như vũ bão, mỗi lần đều chạm đến nơi sâu thẳm nhất của cô:”Xem ra lắc đầu là không hài lòng, vậy anh phải học hỏi hơn rồi.”
Nói rồi anh nâng người cô dậy, xoay cô một vòng, rồi anh tiến vào từ phía sau.
– “A…ư…chậm lại…” Lâm Mạn Ninh áp mặt vào gối để che đi tiếng rên rỉ của mình.
Bên ngoài, trời đổ cơn mưa rào, trong cắn phòng có ánh đèn lờ mờ đó, trên giường vẫn có đôi nam nữ quấn lấy nhau không rời, những tiếng rên rỉ, tư thế, hanh động của họ ăn ý nhau đến lạ.
Lúc này…
Hắc gia, cả biệt thự vẫn sáng trưng, ông Hắc đứng trong thư phòng nhìn ra bên ngoài, nhưng hạt mưa vô tình tạt vào tấm kính, đôi mắt ông thoáng nét buồn.
Năm xưa, vì gia đình ông phải kết hôn với mẹ của Hắc Bạch Lam, giữa ông và bà không có tình cảm, nhưng họ vẫn sinh ra anh như yêu cầu của gia đình. Khi đó, ông chán ghét cái cuộc sống gia đình không chút ấm áp này, ông chỉ nghĩ mình nên tìm cảm giác mới, xa lạ nhưng lại ấm áp.
Không thể ngờ được bản thân càng ngày lại càng lún sâu, ngày mẹ anh mất, không phải ông cố tình vắng mặt, mà bởi vì ông cảm thấy có lỗi, ông đã đứng phía xa nhìn anh rất lâu.
Khi ấy ông đủ điều kiện để sinh những đứa khác với những người phụ nữ kia, nhưng ông đã không làm vậy, ông đã nghĩ cho anh, lấy thêm vợ khác cũng là nghĩ cho anh, nhưng cách mà ông nghĩ đó lại khiến anh lầm tưởng ông ghét bỏ anh, để rồi Hắc Bạch Lam ngày nay hận ông đến tận xương tủy.
Nếu anh không chống đối, thì ông đã không dùng đến biện pháp mạnh với anh.
– “Lão gia, ông đừng suy nghĩ nữa, cẩn thận ảnh hưởng đến sức khỏe, khuya rồi, đi ngủ thôi.” Trịnh Tâm Như mở cửa đi vào phòng, nhẹ nhàng tiến đến nói với ông.
Ông Hắc quay đầu lại:”Bà cứ về phòng ngủ trước đi, tôi cần suy nghĩ vài chuyện.”
– “Tôi biết ông sắp xếp chuyện này là vì muốn tốt cho nó, không cần suy nghĩ nhiều, hại sức khỏe.” Trịnh Tâm Như nói.
Ông Hắc thở dài, đáng lí ra ông phải lấy mình làm gương, để anh tự do tìm hạnh phúc của mình, nhưng ông muốn anh có một gia đình hạnh phúc hơn, và Tô gia còn có thể giúp đỡ sự nghiệp của anh, nên ông vẫn là muốn anh lấy Tô Duệ.
– “Tôi biết rồi, bà về phòng đi, tôi giải quyết vài chuyện đã.”
Trịnh Tâm Như nhìn ông rồi đi ra khỏi phòng, ánh mắt bà trong phút chốc trở nên trống rỗng, lão già này vẫn còn tình nhanh như vậy, xem ra kế hoạch của bà thật không thể thực hiện sớm vậy được.
Ông Hắc nhấc điện thoại lên gọi cho thám tử của mình:”Điều tra xem con bé ở cạnh Hắc Bạch Lam dạo gần đây là người như thế nào.”
– “Vâng, tôi biết rồi.” Bên kia cung kính nói rồi tắt máy.
Ông Hắc đặt điện thoại xuống, nhìn bàn tay mình, đây là lần đầu tiên ông ra tay đánh anh, có lẽ anh lại càng hận ông hơn.
Sáng hôm sau…
Lâm Mạn Ninh cựa mình thức giấc, chỗ bên cạnh đã trống, cô dụi dụi mắt rồi ngồi dậy. Quần áo đã được thay từ khi nào, cô bước xuống giường, đi được hai bước thì bên dưới đau rát khiến cô khẽ cau mày.
Lúc này, cánh cửa phòng mở ra, Hắc Bạch Lam một thân âu phục đen đi vào, ánh mắt chứa đầy ôn nhu nhìn cô.
– “Để anh giúp em.”
Lâm Mạn Ninh im lặng để anh bế mình vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, ngày hôm qua kể từ lúc cô nói yêu anh thì đến giờ vẫn còn ngượng ngùng. Hắc Bạch Lam mỉm cười véo nhẹ má cô.
– “Xuống ăn sáng thôi.”
Hai người ngồi vào bàn ăn, Lâm Mạn Ninh cúi thấp đầu xuống rồi ăn những món gần mình.
– “Em sao vậy?” Hắc Bạch Lam hỏi.
Lâm Mạn Ninh ngẩng đầu lên:”Không sao…em thì có chuyện gì được chứ..”
Thay đổi cách xưng hô khiến cô có chút không quen, hai má khẽ phiến hồng. Hắc Bạch Lam bật cười.
– “Mặt anh..đã bôi thuốc chưa?” Lâm Mạn Ninh nhìn bên má bị đỏ của anh.
Hắc Bạch Lam giơ tay sang ngắt nhẹ mũi cô:”Thế nào? Có phải thấy anh xấu đi rồi định bỏ đi hay không?”
Lâm Mạn Ninh lắc đầu, chỉ là đỏ một bên cũng chẳng thể che lấp đi vẻ đẹp trời ban của anh.
– “Ăn sáng đi, rồi anh đưa em về, không thôi mẹ em lại lo lắng.”
Lâm Mạn Ninh gật đầu.
Hắc gia…
Ông Hắc ngồi trogg thư phòng, một người tầm ba mươi tuổi mặc một bộ quần áo của thám tử đứng đó.
– “Ông chủ, tôi đã điều tra ra được rồi.”