Đọc truyện Tiểu Bạch Thỏ, Em Chạy Đâu Cho Thoát – Chương 4: Điều tra Lâm Mạn Ninh
Tần Á Á cau mày:”Hả? Chỉ bằng cây tăm thôi sao? Vậy Tiểu Ninh, lần đầu tiên của cậu coi như uổng phí rồi.”
Lâm Mạn Ninh nghĩ tới gương mặt đẹp trai của Hắc Bạch Lam, nghĩ đến đêm qua anh nồng nhiệt và kĩ thuật của anh thì mỉm cười, không uổng, không uổng, lần đầu tiên làm cô rất hài lòng.
Nhưng cô lại cố tình nói khác đi, Lâm Mạn Ninh gật đầu:”Phải vậy, biết sao giờ, giờ tớ mệt quá, để tớ ngủ một lát.”
– “Nhỏ vậy cũng làm cậu mệt được sao? Lâm mạn Ninh, hôm qua tớ có mượn được của chị họ vài cuốn phim đen, có muốn cùng xem không?”
Lâm Mạn Ninh bật dậy:”Thật sao? Nhanh, mở lên, chúng ta cùng xem.”
Tần Á Á lấy vài cuốn phim để lên giường rồi cầm đồ ăn vặt ra, cô cho một cuốn phim vào máy tính rồi bóc gói socola.
Trên màn hình xuất hiện một nam một nữ đang quấn lấy nhau, nam mạnh mẽ, nữ cuồng nhiệt, nhưng nhìn hắn còn thua xa người đàn ông tối qua của cô.
Hắc thị…
Hắc Bạch Lam ngồi trên tầng cao nhất của công ty, anh nhâm nhi ly rượu vang và ngắm nhìn thành phố.
“Cốc…cốc…cốc…” Lúc này có tiếng gõ cửa, Hắc Bạch Lam đặt ly rượu xuống:”Vào đi.”
Cô thư kí Lê đi vào:”Hắc tổng, đã điều tra ra được vị tiểu thư tối hôm qua ạ.”
Hắc Bạch Lam nâng khóe miệng:”Nói.”
– “Cô ấy tên là Lâm Mạn Ninh, là vị tiểu thư của Lâm gia, rất được cha mẹ cưng chiều, năm nay cô ấy mười bảy tuổi.”
Hắc Bạch Lam cau mày:”Mười bảy tuổi?”
– “Vâng.” Thư kí Lê nói.
Hắc Bạch Lam mỉm cười, với thân hình đó anh cứ nghĩ cô đã hai mươi, không ngờ tiểu bạch thỏ này lai phát triển sớm đến thế.
– “Còn gì nữa?” Anh hỏi.
Thư kí Lê nói:”Lâm tiểu thư này thường ngày rất ăn chơi, nhưng thành tích học tập lại rất tốt, trong trường cũng chưa vướng vào mối tình nào.”
Anh mỉm cười, thật quá hứng thú với cô, một tiểu thư danh giá khi qua đêm cùng người đàn ông khác không hề bắt anh chịu trách nhiệm, còn chủ động bỏ trốn.
– “Được rồi, lui đi.”
Thư kí Lê gật đầu:”Vâng ạ.”
Kí túc xá, Lâm Mạn Ninh chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, nhưng đầu óc cứ nghĩ đến mỗi lần người đàn ông kia ra vào trong cơ thể cô, thật sướng phát điên lên.
– “Tiểu Ninh, cậu chảy máu mũi kìa.” Tần Á Á vỗ vai cô.
Lâm Mạn Ninh đặt bịch bánh xuống, ngẩng đầu lên, cô dùng tay bịt mũi mình lại chạy vào phòng tắm.
– “Tiểu Ninh, cậu suy ghĩ gì mà chảy máu mũi vậy? Từ trước đến nay xem phim này, cậu có biểu hiện như thế đâu?”
Lâm Mạn Ninh xua tay:”Trời nóng quá, đi ra đi, tớ muốn đi tắm.”
– “Ây, Tiểu Ninh, tối qua hắn…người đó có dùng bao không? Cậu cẩn thận..”
Lâm Mạn Ninh cau mày, phải rồi đêm qua hắn đều ra bên trong cô, cơ hội mang thai rất cao.
Không được, không được rồi, cô nhìn Tần á Á:”Tiểu Á, thay quần áo đi, lát ra ngoài cùng tớ.”
– “Được.”
Lâm Mạn Ninh tắm rửa xong thay một bộ váy khác rồi cầm theo túi xách ra ngoài cùng Tần Á Á.
– “Cậu đi đâu vậy?” Tần á Á hỏi.
Lâm Mạn Ninh bắt một chiếc taxi:”Đi mua thuốc tránh thai.”
– “Tiểu Ninh, cậu không sợ bố mẹ cậu phát hiện sẽ tức giận sao?”
Lâm Mạn Ninh nhún vai:”Thế thì giấu đi đừng để họ phát hiện.”
Bảy giờ tối, tại quán bar Ảo cư, tiếng nhạc rập rình kéo theo hàng trăm người điên cuồng lắc lưu, Tần á Á và Lâm Mạn Ninh ngồi trong góc uống rượu.
– “Tiểu Á, ra nhảy thôi.”
Tần Á Á cau mày:”Tiểu Ninh, cậu đừng uống nữa, lát chúng ta phải về trường, mai là ngày đầu tuần bảo vệ sẽ kiểm tra đó. Nếu ông ta nói với hiệu trưởng chúng ta về khuya sẽ…”
Lâm Mạn Ninh kéo theo cô bạn đang nhiều lời đứng dậy:”Nào, nhảy đi.”
Lâm Mạn Ninh lắc lưu cơ thể theo tiếng nhạc, ánh mắt mơ hồ, mái tóc cô đung đưa theo cơ thể, trông lúc này thật xinh đẹp.
Phía xa, một người đàn ông đang nhìn cô với ánh mắt đầy thú vị.
– “Hắc thiếu, lâu lắm rồi anh mới trở lại đây, đêm nay anh có muốn em làm gì không?”
Hắc Bạch Lam vuốt ve gương mặt cô:”Bảo bối, muốn bao nhiêu?”
– “Em không cần tiền nữa, em muốn anh.”
Hắc Bạch Lam cười lạnh:”Nhưng hôm nay anh không muốn em, ngoan ngoãn ngồi sang một bên.”
Lúc này Chu Diệu Mẫn đi vào, cô ta thấy anh đang ngòi cùng người phụ nữ khác liền tức giận.
– “Tiện nhân, đi chỗ khác.” Cô ta quát.
Người phụ nữ kia lo sợ vội rời đi, Chu Diệu Mẫn lấy lại bình tĩnh, ngồi xuống cạnh anh.
– “Lam, chúng ta về nhà thôi.” Giọng cô ta khiến người khác nghe thật kích tình nhưng đối với Hắc Bạch Lam thì thật chán ghét.
Anh ta uống hết ly rượu trong tay:”Hôm nay tôi không hứng, để hôm khác, đi đi.”
– “Lam, anh không quan tâm em nữa sao? Chúng ta về nhà đi.”
Hắc Bạch Lam bóp chặt ly rượu trong tay:”Cút.”
Chu Diệu Mẫn nhìn tay anh rồi nhìn sang gương mặt lạnh lùng của anh, cô ta thở dài rồi đứng dậy rời đi.
Không được, anh ta sắp chán cô rồi, cô không thể ngu ngốc để anh ta đá cô đi như những người phụ nữ khác, cô muốn tài sản của anh ta, muốn cả con người anh ta. Chu Diệu Mẫn quay lại nhìn anh một lần nữa rồi đi ra khỏi quán bar.
Đến khuya, khi cả hai cô gái đều đã say không biết được gì, cả hai đỡ nhau ra khỏi quán bar.
– “Taxi, taxi.”
Lúc này hai chiếc xe sang trọng đỗ đến, Hắc Bạch Lam bước xuống xe.
– “Đưa cô ấy về.” Anh nhìn vào Tần Á Á.
Rồi cúi người xuống bế ngang Lâm Mạn Ninh lên ngồi vào một chiếc xe khác.