Đọc truyện Tiểu Bạch Dương – Chương 9
Bị bắt học suốt 2 tiếng đồng hồ, Bạch Tân Vũ cuối cùng cũng hoàn thành một việc mà từ trước đến nay chưa từng làm bao giờ… gấp chăn, càng làm cho cậu không tài nào hiểu nổi là, không chỉ gấp chăn, mà còn phải thi đua nữa chứ. Vừa nghĩ tới mỗi ngày trời chưa sáng hẳn đã phải rời giường, còn phải tốn thời gian xếp chăn, cậu đã cảm thấy không còn niềm vui trên cuộc đời này nữa.
Du Phong Thành dường như đã quên mất chuyện uy hiếp cậu ở phòng rửa mặt hồi sáng, hắn ra vẻ một cậu bạn học tốt, dạy cậu gấp chăn, trải giường, Phùng Đông Nguyên và Tiền Lượng cho là hai người bọn cậu không có chuyện gì, cũng lấy làm vui vẻ theo. Hai người đơn giản cho rằng, giữa người tuổi trẻ với nhau thì cái gì chóng đến cũng chóng đi, chẳng có việc gì to tát mà đáng để tâm.
Sau khi giảng giải nội vụ xong, Trần Tĩnh cho mọi người nghỉ ngơi một tiếng, thấy sắp đền giờ ăn cơm trưa, nghĩ đến sau khi ăn trưa xong, có thể nằm trên giường nghỉ ngơi một lát, Bạch Tân Vũ nóng lòng mong cho cái đồng hồ chạy mau hơn một tí. Cậu cảm thấy hôm nay có lẽ là ngày dài nhất trong cuộc đời cậu, nhiều chuyện xảy ra như vậy, mà bây giờ vẫn còn là buổi sáng.
Lúc nghỉ ngơi, Bạch Tân Vũ lại đi đến phòng thường trực, muốn gọi một cuộc điện thoại, bởi vì hôm nay mới là ngày đầu tiên chính thức nhập ngũ, thành ra có rất nhiều tân binh sốt ruột muốn báo bình an cho gia đình, Bạch Tân Vũ vừa đến nơi thì trông thấy nào là bà ngoại ơi, hay ba ơi, cả hàng người dài đến bốn mét, Tiền Lượng đi cùng cậu phàn nàn cả buổi trời, Phùng Đông Nguyên An thấy vậy an ủi bọn cậu, “Ngày hôm qua lúc hai người nghỉ ngơi tớ có đi gọi điện, khi đó ít người lắm, hai người đừng nóng, ngày mai sẽ không có nhiều người như vậy đâu.”
Tiền Lượng nói: “Mình đi chỗ khác một lát, tìm chỗ ngồi hút thuốc lá đi.”
Bạch Tân Vũ bỗng vực dậy tinh thần, “Đi, đi hút một điếu.”
Phùng Đông Nguyên cười nói: “Các cậu còn hút thuốc lá nữa hả, tớ không biết hút.”
“Thế dạy cậu ha.”
Phùng Đông Nguyên lắc đầu một cái, “Tớ không học đâu, hút thuốc có hại cho sức khỏe.”
Hai người kéo cậu ta vào trong một cái chòi nghỉ mát, Bạch Tân Vũ moi một điếu thuốc ra đưa cho Tiền Lượng, Tiền Lượng ánh mắt sáng lên, “Oa, em chưa từng thấy bao giờ nha, tiếng Anh nữa chớ, có phải đắt lắm không vậy.”
“Không phải tiếng Anh, đó là nhãn hiệu của nước Đức.” Bạch Tân Vũ hơi tỏ vẻ đắc ý nói.
“Em phải thử một chút mới được.” Tiền Lượng nhóm lửa, cẩn thận hít một hơi, làm ra vẻ mặt hưởng thụ, “Ừm, thuốc xịn.”
Phùng Đông Nguyên cười khúc khích, “Thứ này thì có gì hay ho chứ.”
Bạch Tân Vũ đưa cho cậu một điếu, “Không muốn thật hả.”
Phùng Đông Nguyên lắc đầu.
Tiền Lượng nói: “Đông Nguyên, tớ thấy cậu thật thà lắm nha, có phải cậu cũng là… học sinh gương mẫu gì đó không vậy.”
Phùng Đông Nguyên hơi ngượng ngùng nói: “Ừ, tớ còn là lớp trưởng, chủ tịch hội học sinh nữa.”
“Thật hả, chắc thành tích của cậu giỏi lắm.”
Sắc mặt Phùng Đông Nguyên hơi ảm đạm, “Cũng không tệ lắm, nhưng kỳ thi đại học lại làm không tốt, nếu như thi vào được top 3 toàn trường thì có thể được miễn học phí, tớ vẫn còn kém một chút.”
Bạch Tân Vũ trời sinh thiếu dây cót, không hiểu được cảm giác đau buồn của Phùng đông nguyên, thờ ơ nói: “Đại học chán muốn chết, học làm gì.” Ký ức của cậu về đại học, là những lúc ở nước ngoài cua gái Tây, uống rượu Tây, đua xe trắng đêm, đến giờ cậu cũng chẳng biết đại học có bao nhiêu môn, thì đã bị đuổi từ đời nào rồi.
Tiền Lượng hích cậu một cái, Bạch Tân Vũ không phản ứng kịp, “Gì ế?”
Phùng Đông Nguyên thở dài, “Mà quân đội cũng hay, sau này có thể còn được phát lương nữa.”
“Hở? Còn có tiền lương à.”
“Xét theo trường hợp, nếu có thể thăng lên sĩ quan thì có, tớ ở quân đội cũng không tiêu tiền, lại còn có thể gửi về một chút cho gia đình, em gái tớ còn phải đi học nữa…” Phùng Đông Nguyên lẩm bẩm dự tính.
Bạch Tân Vũ rốt cuộc cũng hiểu ra chút ít, khờ khạo hỏi: “Nhà cậu nghèo lắm hả?”
Tiền Lượng không nhìn nổi nữa, cố gắng nháy mắt với cậu, “Tân Vũ.”
Phùng Đông Nguyên cười cười, “Không sao, đâu có mất mặt gì, tình hình nhà em đúng là không tốt.”
Bạch Tân Vũ chưa nghĩ đã nói: “Anh cho cậu tiền, cậu cần bao nhiêu? Dù sao anh tạm thời cũng không xài được.”
Phùng Đông Nguyên ngẩn người, “Không, không cần đâu, đủ ăn đủ mặc cả rồi.”
Bạch Tân Vũ tùy tiện nói: “Ôi dào, không phải em gái cậu muốn đến trường sao? Nói đi, muốn bao nhiêu, không cần trả đâu.”
Gương mặt Phùng Đông Nguyên hơi đỏ lên, “Không cần đâu mà anh.”
“Cậu khách sáo cái gì, nói không cần trả là không cần trả mà.” Suy nghĩ của Bạch Tân Vũ rất đơn giản, Phùng Đông Nguyên đối xử tốt với cậu, cậu cũng nên đối xử tốt với người ta một chút.
Phùng Đông Nguyên đứng bật dậy, “Thật không cần đâu, các cậu hút đi, tớ đi trước.” Nói rồi xoay người đi mất.
“Ai…” Bạch Tân Vũ khó hiểu nhìn cậu ta, “Thật là…”
Tiền Lượng thở dài, cau mày nhìn cậu.
Bạch Tân Vũ mù mịt hỏi, “Gì? Cậu trừng anh làm chi?”
“Em nói này… có phải anh thiếu não không vậy.”
Bạch Tân Vũ trợn to hai mắt, bởi bị trách nên ù ù cạc cạc, “Chi vậy, còn nguyên xi nha.”
Tiền Lượng dúm điếu thuốc lá, “Ai chẳng biết nhà anh có tiền, viết lồ lộ trên trán anh đây này, nhưng anh đâu cần phải khoe khoang khắp nơi chứ, Phùng Đông Nguyên thật thà như vậy, anh không thể tổn thương lòng tự tôn của người ta được.”
Bạch Tân Vũ ngẩn người, cậu phản ứng dữ dội, cả giận nói: “Ai khoe khoang chứ! Anh có lòng tốt muốn giúp cậu ta, nghèo không có tiền đóng học phí thì đòi tự tôn cái gì, trưởng thành chút đi chứ.”
Tiền Lượng tức giận chỉa ngón tay vào cậu vài giây, sau đó chán nản bỏ tay xuống, rồi cũng xoay người đi mất.
Bạch Tân Vũ bị bỏ lại trong chòi nghỉ mát, đứng ngớ cả buổi trời. Cậu không nghĩ ra được mình làm đã sai chỗ nào, cậu vốn có ý tốt, ai dè lại làm mất lòng người ta nữa chứ? Thế này là thế nào, bộ người trong quân đội ai ai cũng không bình thường giống như Du Phong Thành hả trời? Cậu hậm hà hậm hực rút điếu này hút tới điếu khác hút, nín cả một bụng oan ức không có chỗ phát tiết, cậu thấy mình sắp nổ tung đến nơi rồi.
Hôm nay chỉ mới là ngày đầu tiên nhập ngũ của cậu thôi đấy ư? Cả thế giới dường như đều muốn gây khó dễ cho cậu, đúng là tuyệt vời thật đấy… Ô hay, vẫn còn chưa qua nửa ngày đâu đây này!
Bạch Tân Vũ đột nhiên sực nhớ ra, thời gian nghỉ ngơi chỉ có một giờ, tiếp theo còn phải xếp hàng đi ăn trưa, con mẹ nó ăn một bữa cơm cũng phải xếp hàng, đọc thơ, chỗ gì đâu mà quái quỷ hết sức!
Quay về ký túc xá, nhìn thấy mọi người đã đến đông đủ cả, may mà cậu không đến trễ. Cậu cố ý đứng bên cạnh Phùng Đông Nguyên, hơi chột dạ mà liếc nhìn Phùng đông nguyên một cái.
Phùng Đông Nguyên ngoảnh mặt sang cười với cậu, rồi quay đi, Bạch Tân Vũ buồn bực trong lòng.
Bọn họ xếp hàng đi đến phòng ăn, sau khi lấy cơm xong, là đọc thơ như thường lệ, đọc thuộc lòng rồi mới bắt đầu ăn cơm.
Bạch Tân Vũ lần này cố ý chờ Du Phong Thành ngồi xuống xong, chọn cái bàn xa tít chỗ hắn. Nhưng như vậy cũng tức là tách khỏi tất cả mọi người trong đội, Bạch Tân Vũ ăn vài miếng cơm, len lén liếc nhìn bàn Du Phong Thành, Tiền Lượng và Phùng Đông Nguyên cũng ở đấy, cả bàn vừa cười vừa nói với nhau, trong lòng cậu bỗng nảy sinh ra một cảm giác. Ngôi sao xấu này đối xử với những người khác rất bình thường, duy chỉ với cậu là giống như có thù hằn gì ấy, tại sao vậy nhỉ.
Bạch Tân Vũ càng ăn càng khó chịu, chung quanh không có nổi một người nói chuyện với cậu, cảm giác này quả thật hơi cô đơn. Con người là động vật quần cư, không chịu nổi cách sống cá nhân, hơn nữa Bạch Tân Vũ lại phụ thuộc từ nhỏ, có tính ỷ lại vào kẻ mạnh, càng không thể chịu được việc bị cô lập. Cậu thấy nhớ Tiền Lượng và Phùng Đông Nguyên, cậu vừa ăn, vừa tự xem xét lại bản thân mình có thật đã nói sai điều gì rồi hay không.
Nhưng rõ ràng cậu có ý tốt mà…
Mau cơm nước xong, Bạch Tân Vũ quay về ký túc xá một mình, quẳng người lên giường, nhắm mắt lại, tưởng tượng mình đang ở nhà, nhưng tấm ván gỗ cứng dưới thân đúng lúc nhắc nhở lại tình cảnh hiện giờ của cậu.
Người của ký túc xá lục tục trở về, tụ năm tụ ba trò chuyện, tất cả mọi người dường như đều cảm thấy mới lạ và thú vị đối với ngày nhập ngũ đầu tiên này.
Bạch Tân Vũ nghe thấy động tĩnh giường bên cạnh, vừa mở mắt, quả nhiên là Du Phong Thành đã trở lại, đang cười như không cười mà nhìn cậu. Cậu vội vàng xoay người, đưa lưng về phía Du Phong Thành.
Du Phong Thành không khách khí trèo lên, đầu gối đè bên cạnh cậu, “Này, dậy.”
Bạch Tân Vũ kéo chăn phủ lên đầu, cố gắng trốn tránh hiện thực.
Du Phong Thành kéo chăn ra, vặn gương mặt cậu đối diện hắn, cười ác nói: “Muốn ngộp thở chết hả.”
Bạch Tân Vũ đề phòng nói: “Cậu muốn làm gì?”
Du Phong Thành chỉ chỉ cậu, “Anh không phát hiện mình đang ngủ trên giường ai hả?”
Bạch Tân Vũ ngẩn người, lập tức ngồi phắt dậy, giường nào cũng giống nhau hết cả, cậu đã không chú ý mà nằm xuống theo cảm tính ngay, cậu bắt đầu đếm từ đầu tường, phải là cái thứ năm từ dưới lên mới đúng chứ… Mẹ kiếp, cái giường mà cậu ngủ là giường của ngôi sao xấu!
Cậu muốn đứng bật dậy, Du Phong Thành lại đè vai cậu xuống, chỉ vào đống chăn giường, “Anh nghỉ trưa thậm chí cũng không cởi giày, làm dơ giường của tôi, bộ muốn đi là đi sao?”
Một tân binh bên cạnh cười nhạo nói: “Mắt anh bị gì thế, giường thôi mà cũng nhầm được.”
Du Phong Thành thấp giọng nói bên tai Bạch Tân Vũ: “Anh mong được gửi thân lên giường tôi quá nhỉ, có phải muốn ngầm ra hiệu cho tôi không đấy.”
Bạch Tân Vũ vội la lên: “Thúi lắm, tôi hoàn toàn không có ý đó, cậu cũng đừng, đừng có đoán mò.”
Du Phong Thành cười nhẹ nói: “Tôi đoán mò cái gì?”
Bạch Tân Vũ quả thật muốn tát mình hai bạt tai, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy túc giận vì chỉ số thông minh của mình, rõ ràng phải tránh hắn, kết quả lại tự đưa mình đến cửa tìm tai vạ, sao cậu lại ngu đến vậy chứ!
Bạch Tân Vũ phủi phủi chỗ bị đế giày mình chà dơ, thật ra thì trên mặt cũng không có nhiều bụi, nhưng Du Phong Thành hiển nhiên không hề có ý định dễ dàng bỏ qua cho cậu, “Nếu không thì…. tôi cho cậu giường của tôi.”
Du Phong Thành khiêu mày, “Ai muốn giường của anh.”
Bạch Tân Vũ vẻ mặt đưa đám, “Chứ cậu muốn sao.”
Du Phong Thành cười nói: “Anh lo cái gì, tôi sẽ không ăn anh.”
Cái câu “ăn anh” đó, nghe thế nào cũng đầy mùi vị khiêu khích, mặt mày Bạch Tân Vũ mặt cũng xanh lét.
Du Phong Thành kéo cậu từ trên giường đứng dậy, “Tặng tôi điếu thuốc là được, đi.” Nói rồi kéo Bạch Tân Vũ đi không một lời giải thích.
Du Phong Thành kéo cậu vào trong một góc vắng vẻ của doanh trại, Bạch Tân Vũ vừa nhìn thấy nơi này không có ai, cuống quít muốn bỏ chạy, kết quả bị Du Phong Thành tóm chặt lại.
“Anh đàng hoàng chút đi, bộ tôi sẽ cưỡng gian anh ở đây sao?”
Bạch Tân Vũ run rẩy nhìn hắn, nghĩ thầm chắc chắn chứ còn gì nữa.
Du Phong Thành chìa tay, “Thuốc lá.”
Bạch Tân Vũ móc thuốc lá trong túi đưa cho hắn.
Du Phong Thành nhìn một cái, tiện tay ném vào thùng rác.
“Oái, cậu làm gì thế!” Cậu chỉ mang theo một điếu thuốc lá xịn, quầy bán đồ lặt vặt trong quân đội chắc chắn chẳng có thứ gì hay ho, cậu còn muốn tiết kiệm đây này!
Du Phong Thành phủi tay, “Thuốc lá anh để dành, cũng đều thuộc về tôi hết, bắt đầu từ hôm nay, tôi không cho phép anh hút thuốc lá nữa, tôi mà phát hiện ra là đánh đấy, hiểu không?”
“Tại sao chứ! Tôi hút thuốc lá mà cậu cũng quản! Với lại cũng đâu có phạm pháp gì.”
Du Phong Thành lấy làm đương nhiên nói: “Tôi không thích người của tôi có mùi thuốc lá, tự giác một chút đi.”
Mặt mày Bạch Tân Vũ quýnh quáng đỏ lên, “Ai ai ai ai… con mẹ nó ai là người của cậu hả.” Cậu giận đến độ nói năng cũng lắp bắp.
Du Phong Thành nhéo cằm cậu một cái, “Tôi đã nói rồi, nếu anh cứ nhất định không chịu đi, tôi sớm muộn gì cũng sẽ làm anh đến ngất xỉu thôi, tôi nói được là làm được.”
Bạch Tân Vũ cực kì oan ức nói, “Cậu tưởng tôi muốn ở chỗ này lắm hả? Tôi còn muốn đi gấp mấy lần người khác, bộ tôi đi được sao? Anh tôi đâu còn quan tâm đến tôi nữa…” Nói đến chỗ đau lòng, giọng nói của cậu có chút nghẹn ngào.
Du Phong Thành vỗ vỗ khuôn mặt của cậu, cười nói: “Vậy coi như không còn biện pháp nào rồi. Cấm hút thuốc lá, hiểu chưa?”
Bạch Tân Vũ căm tức nhìn hắn.
Du Phong Thành dùng giọng điệu ra lệnh nói: “Có hiểu không.”
Bạch Tân Vũ uất ức gật đầu.