Tiểu Bạch Dương

Chương 69


Đọc truyện Tiểu Bạch Dương – Chương 69

Năng lực che dấu hành tung của hai người vô cùng xuất sắc, cho đến khi bầu trời tối đen cũng chưa bị phát hiện, nhưng tiếng súng đôi lúc lại vang lên phía xa xa vẫn nhắc nhở bọn họ nguy cơ tứ phía.

Trời đã tối, bọn họ ngủ no nê, bụng bắt đầu đói, liền lặng lẽ bò ra từ trong sơn động đi tìm thức ăn. Bị kiềm kẹp trong sơn động vài giờ, gân cốt đều có hơi cứng lại, Bạch Tân Vũ dùng lực duỗi người một chút, trêu chọc nói: “Hôm nay ăn chay hay ăn mặn đây?”

“Xem có thể tìm được cái gì đi đã.”

Hai người bọn họ tìm kiếm xung quanh một lúc lâu, kiếm được một ổ chim, móc ra từ bên trong mấy quả trứng, nuốt sống vào bụng, lại lấp dạ dày bằng chút cỏ dại các loại, bụng có vẻ cũng có cảm giác no.

Bọn họ lần mò trở về trong sơn động, nếu chỗ này không bị phát hiện,  hai người vẫn có thể ẩn nấp ở đây.

Nửa đêm, giữa lúc hai người đang nghỉ ngơi, đột nhiên bị một chuỗi tiếng bước chân dồn dập làm tỉnh giấc, tiếng bước chân ở ngay trên đỉnh đầu bọn họ, kỳ thực rất nhẹ nhàng, nhưng cũng đủ để đánh thức cả hai trong lúc mơ màng.

Hai người liếc nhau trong bóng tối, thầm nghĩ không tốt, quả nhiên, không đến mười phút sau, tiếng bước chân kia càng trở nên hỗn loạn, trong rừng cây truyền đến âm thanh quái dị, sau đó một tảng đá rơi xuống đất, đó là bẫy cảnh báo mà Du Phong Thành thiết kế đã bị kích hoạt. Trước tiên bọn họ ngay lập tức phán đoán rằng có một binh sĩ thực tập khác bị đuổi tới chỗ này, nhưng bẫy cảnh báo đã bị lộ, chứng minh gần đó có người, bọn họ cũng không thể trốn nổi nữa.

Hai người nhanh chóng đeo hành lý trên lưng, rời khỏi huyệt động, chạy vào trong rừng. Chạy hơn hai mươi phút, bọn họ đoán được có người đang đuổi theo phía sau, hơn nữa không làm cách nào để cắt đuôi được, huấn luyện dã ngoại sinh tồn lần trước cũng chính là như vậy, nếu không bị phát hiện thì không sao, một khi đã bị phát hiện, ngay lập tức sẽ bị đu bám không buông, khi đó chỉ là dừng lại kiếm chỗ vệ sinh thôi cũng phải liều mạng tìm cơ hội, nhưng mà lúc ấy người truy kích bọn họ đến từ các đại đội phổ thông, dựa vào số lượng để áp đảo, mà lần này đuổi theo bọn họ tuy rằng chỉ có một người, nhưng lại là bộ đội đặc chủng hãy còn đang trong thời gian thực hiện nghĩa vụ của Báo Tuyết đại đội, nhai cỏ khô cũng có thể bám theo bọn họ đến cùng trời cuối đất, ngày tháng an lành của hai người đã hoàn toàn kết thúc rồi.

Kẻ đang đuổi theo vẫn duy trì khoảng cách 1.5 đến 2 km với hai người, để cho bọn họ biết sự hiện hữu của hắn, nhưng không tấn công, còn đang ở trong rừng khi đêm tối, cứ như u hồn lúc nào cũng uy hiếp bọn họ.

Hai người chạy hơn nửa đêm, hoàn toàn tiến vào vùng trong của khu rừng.

Bạch Tân Vũ thở dài: “Cái đuôi này không bỏ được.”

Du Phong Thành nói: “Trừ phi ta trói hắn lại, nếu không….hắn sẽ luôn đuổi theo chúng ta.”

Bạch Tân Vũ nuốt một ngụm nước bọt, “Muốn đánh hả?” Cho tới lúc này cậu chưa từng đối đầu với một binh sĩ còn đang trong thời hạn nghĩa vụ của Báo Tuyết đại đội bao giờ, chỉ nhìn qua Hoắc Kiều vì làm nhục bọn họ mà lộ ra mấy chiêu đã khiến người ta khiếp vía rồi, muốn đối phó với “cái đuôi” đằng sau kia, cậu không có thứ sức mạnh đó.

Du Phong Thành quả quyết: “Sớm hay muộn cũng vậy thôi, phải  ra tay thừa dịp thể lực chúng ta còn tốt.”

Lúc này bọn họ đã chạy trốn một đêm trong rừng, ít nhiều có chút mệt mỏi, nhưng so sánh với thể lực khi tham gia sơ cấp chọn lựa thì đã tiến bộ hơn nhiều lắm.

Bạch Tân Vũ cắn răng một cái, “Tốt.”

“Bây giờ hai ta chia ra hành động, mặc kệ hắn sẽ theo đuôi ai, chúng ta đánh bọc sườn hắn từ trước và sau, nếu lạc đường, dù thế nào cũng phải gặp lại ở chỗ này.””

Hai người ngồi xổm trên mặt đất, dùng la bàn cùng đồng hồ đeo tay hiệu chỉnh một tọa độ giản lược của địa điểm làm gốc, sau khi chuẩn bị hoàn tất, Du Phong Thành nhìn vào đôi mắt  Bạch Tân Vũ, nhỏ giọng hỏi: “Lần đầu tiên hành động một mình, có sợ không?”

Bạch Tân Vũ giễu cợt nói: “Không.”

Đôi mắt Du Phong Thành sáng ngời như sao Bắc Đẩu, “Thực sự tôi không quen, để anh…… một mình.”

Trong lòng Bạch Tân Vũ nóng lên, một đường đi tới đây, luôn là Du Phong Thành giúp đỡ cậu, nếu cậu không gặp được Du Phong Thành, chẳng biết chính mình hiện tại có còn đang trồng cây nuôi lợn ở ban bếp núc hay không, cậu chỉ sợ cả đời này cũng không có cơ hội được tiếp xúc với những binh sĩ cao cấp nhất của Trung Hoa Dân Quốc, nhưng bây giờ cậu không chỉ được tiếp xúc với họ, mà còn đang học hỏi để trở thành một thành viên trong đó. Người thường không bao giờ có thế tưởng tượng ra được nỗi khổ của việc huấn luyện trong Báo Tuyết đại đội, cho dù mệt đến chết đi sống lại, cậu cũng không buông bỏ, bởi vì bên cạnh cậu đều là những cá nhân mạnh mẽ, cậu cũng bị cuốn theo ý niệm muốn trở thành một con người mạnh mẽ, đó cũng chính là vinh quang tối cao trong suốt cuộc đời một kẻ làm trai.

Có đôi khi, cậu cảm thấy sở dĩ mình thích Du Phong Thành, cũng tại do dưới sức ảnh hưởng vô tình hay cố ý của Du Phong Thành, cậu đã trở thành một kẻ được những người khác chú ý tới. Cậu cười cười,“Tôi đã sớm tự lập rồi mà.”

Trái tim Du Phong Thành  khẽ run, vuốt khóe miệng mà cười, “Đến đây, hôn một cái coi.”

Bạch Tân Vũ thấy hoa mắt, Du Phong Thành đội mũ bảo hộ, vấn cỏ dại, mặt vẽ màu, dường như trong nháy mắt trùng lặp với hình ảnh của chính hắn một năm trước, khi đó Du Phong Thành tuy rằng bướng bỉnh kiêu ngạo, khuôn mặt đã thoát vẻ ấu trĩ, nhưng hắn vẫn luôn tà tính giở trò với cậu, trêu tức nói “Đến hôn một cái coi”, rõ ràng dường như cũng là chuyện của một năm trước, có lẽ bởi vì trong năm đó đã có rất nhiều trải nghiệm cả đời khó quên, khiến Bạch Tân Vũ cảm thấy thời điểm kia tựa như đã trôi qua rất xa, tựa như bọn họ đã quen biết nhau rất nhiều năm, khiến người ta không khỏi bùi ngùi. Bạch Tân Vũ kéo cổ áo Du Phong Thành, dùng lực hôn hắn một cái, “Hẹn gặp lại.”


Du Phong Thành cũng hôn cậu một cái, cười nói: “Hẹn gặp lại.”

Hai người khẽ chạm nắm đấm, sau đó chia ra hai hướng nhanh chóng rút vào trong rừng già.

Lần này không thể sử dụng vô tuyến điện, hiện tại Bạch Tân Vũ đang hoàn toàn hành động một mình, sau khi cậu chạy được một đoạn, xác định người kia đuổi theo phía sau, trái tim cậu căng thẳng đến mức đập bịch bịch, cậu vừa chạy vừa tìm kiếm địa hình có thể mai phục, rốt cuộc trước hừng đông cũng tìm được một vùng đất trũng lý tưởng, cậu nhanh chóng đi vòng qua vùng trũng đến chỗ cao hơn, trốn vào bụi cỏ, nhấc súng ngắm cùng ống nhòm hồng ngoại, quét qua cây cỏ mọc cạnh hướng đi. Mấy phút sau, cậu thành công quan sát được một địa phương tương đối kỳ lạ xung quanh hướng đi đến, kiểm tra theo hướng đó, là có thể xác định được vị trí đại khái của kẻ đang bám đuôi.

Đối phương chắc chắn cũng đã phát hiện ra cậu, bụi cỏ bất động thật lâu, hiển nhiên cũng đã núp vào, hai người âm thầm đánh giá đối phương, ai cũng không dám thả lỏng cảnh giác.

Đợi ước chừng nửa giờ, Bạch Tân Vũ phát hiện Du Phong Thành cách đó 1 km đang cố ý tiết lộ tung tích, không xa phía sau kẻ đang truy đuổi bọn họ, Bạch Tân Vũ biết thời cơ đã đến, ngắm chuẩn hướng tới một điểm mà thả một phát súng, sau đó nhanh chóng lăn xuống vùng đất trũng, cùng Du Phong Thành hướng tới nơi súng vừa nổ tới mà phóng vọt đến.

Kẻ đang truy đuổi lui về một hướng khác, Du Phong Thành cùng Bạch Tân Vũ giống hai ngọn gió đôi, cầm súng phi như bay giữa đám cây cỏ, lúc này cho dù có ống kính máy ảnh, cũng không thể đuổi kịp tốc độ của bọn họ.

Đằng trước vang lên tiếng súng, viên đạn đánh vào bụi cỏ bên cạnh Bạch Tân Vũ, cậu đem thân thể ép xuống thấp hơn, nhìn thấy kẻ từng bám theo bọn họ dường như chỉ cách mình khoảng chừng 100 mét, đạn bắn tới càng ngày càng nhiều.

Bạch Tân Vũ nhận ra  Du Phong Thành đã tiếp cận kẻ truy đuổi từ phía bên sườn, thừa dịp trời bắt đầu sáng, cậu hướng phía Du Phong Thành ra dấu, hai người yểm hộ lẫn nhau, lùa hắn vào một góc núi hẻo lánh, rốt cục không còn đường lùi.

Hai người tụ lại cùng nhau, bèn nhìn nhau cười, Bạch Tân Vũ đắc ý nói: “Rốt cuộc cũng vây được hắn.”

Du Phong Thành nói: “Nếu đã lùa hắn đến đây rồi, phải nghĩ biện pháp khống chế, nhưng đạn của chúng ta không nhiều, hơn nữa khoảng cách quá gần, cố gắng hết sức đừng nổ súng.”

“Được.” Bạch Tân Vũ chỉ một mỏm đá lớn, “Tôi sẽ bò lên trên kia, cậu tiếp cận hắn từ dưới mặt đất.” Nói xong, cậu lén lút bò lên từ phía sau, mỏm đá kia vừa khéo nằm phía trên nơi ẩn náu của kẻ bám đuôi, phạm vi nhìn rất tốt. Chờ cậu leo lên phía trên, khoảng cách giữa Du Phong Thành và kẻ đó chẳng qua chỉ có ba, bốn mươi mét, Bạch Tân Vũ lặng lẽ rút súng, nhắm ngay bóng lưng hắn.

Hình chữ thập trong ống ngắm không còn rơi trên lưng kẻ bám đuôi nữa, hắn đột nhiên xoay người qua, lấy tốc độ cực nhanh đổi đầu súng, Bạch Tân Vũ kinh hãi, muốn tránh đã không kịp, “đoàng” một tiếng súng vang, Bạch Tân Vũ chỉ cảm thấy đầu vai đau xót, cậu nhanh chóng lăn đến bụi cỏ bên cạnh.

Du Phong Thành liên tiếp bắn hai phát về phía có tiếng súng, người cũng cùng nhảy lên tới.

Trong lòng Bạch Tân Vũ dâng lên một cảm giác thất bại, cậu cứ tự cho là bản thân lặng yên không một tiếng động nhưng lại chiếm được vị trí có lợi, dưới tình huống như vậy mà còn bị bắn trả một phát, người kia giống như căn bản không cần ngắm, xoay người liền bắn, độ chính xác của kỹ thuật khiến Bạch Tân Vũ ủ rũ, vai cậu chắc chắn đã trúng đạn. Cậu vừa quay người nhớ tới, Du Phong Thành đột nhiên hô to: “Tân Vũ cẩn thận!”

Bạch Tân Vũ vừa quay lại, chỉ thấy một cái đầu vụt lên từ dưới mỏm đá, tiếp đó thân thể của một người cũng như bay lên, vịn vách nham thạch mà bò đến, Bạch Tân Vũ lúc này còn đang nằm trên mặt đất, cậu bật lên từ trên đất như con cá chép, vung súng trong tay nện tới kẻ kia, người nọ thấp người tránh thoát, nhảy lên kéo Bạch Tân Vũ bổ nhào xuống, một quyền đánh vào trên mặt cậu.

Quả đấm kia quả thực không chút nương tay, đánh cho Bạch Tân Vũ sao bay đầy mắt, trong miệng lập tức tràn ngập mùi máu tươi, Bạch Tân Vũ hô to một tiếng, tóm lấy quần áo kẻ kia, vung nắm đấm về phía hắn, người nọ lại nghiêng đầu tránh thoát, Bạch Tân Vũ dùng sức lắc thắt lưng, hất kẻ đang cưỡi trên người mình xuống đất, hung hăng thúc cùi chỏ vào bụng của hắn, khi hai người tách nhau ra, đều nhìn chằm chặp đối phương.

Bạch Tân Vũ phun một ngụm nước bọt trên mặt đất, tất cả đều là máu, trong lòng cậu đem mười tám đời tổ tông tên đó đều ân cần thăm hỏi một lần, tuy nói là huấn luyện sinh tồn, đánh đến thế này cũng quá con mẹ nó ác, tổ bà nó chứ đẻ ra được thằng con đẹp trai như này dễ lắm đó hả, mặt mũi hỏng rồi thì làm thế mô, mẹ kiếp, hình như răng cũng sắp sút ra rồi.

Người nọ cười sằng sặc, “Lá gan không nhỏ, dám vây hãm tôi.”

Lúc này, Du Phong Thành cũng đã bò lên, người nọ khoát tay, nòng tiểu liên hướng thẳng về phía thân mình Du Phong Thành, khoảng cách giữa hai người chỉ có hai ba mét, nếu mà nổ súng thật cũng không phải chuyện đùa.

Bạch Tân Vũ cắn răng nhìn hắn, “Anh…… Anh sẽ không nổ súng.”

“Cũng không hẳn.”

Bạch Tân Vũ cũng chĩa súng về phía hắn, nghiêm giọng: “Anh dám nổ súng, tôi cũng……”

Người nọ cười lạnh,“Cậu cũng nổ súng hả? Nhóc con, cậu từng bắn người thật bao giờ chưa?”


Bạch Tân Vũ hừ lạnh nói: “Lấy anh luyện thử lần này xem.”

Du Phong Thành bình tĩnh nói: “Anh bị hai binh sĩ thực tập vây hãm đến nước này, đã coi là thất bại rồi.”

Người nọ nhìn Du Phong Thành một lát, nở nụ cười, bỏ súng xuống, “Không sai, tôi khinh địch, các cậu đi đi, trong vòng 3 giờ tôi sẽ không đuổi theo.” Hắn đặt mông ngồi dưới đất, móc thuốc lá từ trong túi ra hút, còn lẩm bà lẩm bẩm, “Đây cũng chẳng phải làm thật, chán chết được.”

Hai người thu thập đồ đạc, trước khi đi, Bạch Tân Vũ nhịn không được hỏi: “Sau ba giờ anh còn đuổi kịp nữa không?”

Người nọ phun ra một vòng khói, “Các cậu có thể thử.”

Hai người nhảy xuống khỏi mỏm đá, chạy vào trong rừng. Lúc này trời đã sáng, bọn họ chạy khoảng ba bốn km mới thả chậm tốc độ.

Du Phong Thành kéo cậu, “Để tôi nhìn mặt anh một chút.”

Bạch Tân Vũ đưa mặt mình tới trước mặt hắn, “Cậu xem cậu xem, sưng hết lên rồi, đau quá.”

Du Phong Thành nhấc cằm cậu lên để kiểm tra, nhẹ nhàng sờ sờ gò má cậu, cậu đau đến liên tục hút khí, Du Phong Thành nhíu mày lại, “Xuống tay thật con mẹ nó ác.”

Bạch Tân Vũ quả thực khóc không ra nước mắt, “Tôi không bị phá tướng chứ? Nhưng mà cái bãi sưng vù này……”

Du Phong Thành an ủi nói: “Không có việc gì, lúc tiêu sưng sẽ tốt hơn mà.”

Bạch Tân Vũ mắng: “Chắc chắn là nhìn thấy tôi đẹp trai nên mới đánh vào mặt, con bà nó chứ.”

Du Phong Thành ôm bờ vai cậu, “Đúng rồi, hắn ghen tị với vẻ đẹp trai của anh đó, mở miệng tôi nhìn chút nào.”

Bạch Tân Vũ há to miệng, “A……”

Du Phong Thành nhìn máu trong miệng cậu, trong lòng vô cùng khó chịu, hắn vuốt vuốt đầu Bạch Tân Vũ, “Lúc về hàn lại một chút chắc là không sao.”

Bạch Tân Vũ buồn bực khép miệng, chùi máu ở khóe môi, “Quên đi, rơi thì cứ để nó rơi! Dù sao ở bên trong cũng không nhìn thấy gì đâu.”

Du Phong Thành đưa nước cho cậu, “Súc miệng đi.”

Bạch Tân Vũ nhổ ra một bãi nước toàn máu, Du Phong Thành âm thầm nắm chặt bàn tay, ánh mắt hắn phiêu đãng về phía xa xa, từ chỗ này vẫn có thể quan sát được vách đá kia, nhưng trên đó đã không thấy bóng người……

Hai người chạy như điên hơn mười km, giữa trưa lúc mặt trời lên cao nhất họ tìm được một nơi khuất, một lần nữa lẩn trốn. Miệng Bạch Tân Vũ  đau đến không có tâm trạng mà ăn cái gì, hai người trốn trong chỗ ẩn náu nghỉ ngơi, dự định buổi tối trở ra hành động.

Đêm hôm đó, bọn họ sau khi đã lấp đầy bụng ôm nhau mà vuốt ve, tại nơi hoang sơn dã lĩnh bốn bề vắng lặng này, dường như toàn bộ thế giới chỉ còn lại có hai người họ, cả hai rất có cảm giác sống nương tựa vào nhau, điều này khiến cho trái tim họ càng kề sát nhau hơn nữa.

Trước tờ mờ sáng, bọn họ rời khỏi nơi ẩn náu, quyết định đổi chỗ trốn, không được bao lâu, bọn họ lại cảm giác bị người theo dõi, người kia quả nhiên lại đuổi theo, lẽ nào hắn không cần nghỉ ngơi sao? Muốn thực sự cắt đuôi được hắn, nhất định phải không ngủ không nghỉ mà không ngừng lòng vòng trong rừng, đây mới là ngày thứ hai, cường độ như vậy ai chịu cho nổi, thế nhưng Bạch Tân Vũ cảm thấy, bọn họ rất nhanh sẽ rơi vào tình huống đó.

Quả nhiên, cả ngày kế tiếp thời gian nghỉ ngơi của bọn họ cộng lại cũng không được quá một giờ, vẫn không ngừng chạy, trốn, nhưng làm thế nào cũng không dứt được cái đuôi kia. Hai người bị đuổi đến đói khát bức bách, không thể nghỉ ngơi, không thể kiếm ăn, ba ngày qua đi đã muốn mệt lả.

Bạch Tân Vũ ngã vào dưới một cây đại thụ, thở hổn hển nói: “Tên điên này…… Sao hắn lại không hề biết mệt như vậy chứ?”


Du Phong Thành thở dài: “Bọn họ đã quen với việc truy kích không ngủ không nghỉ.”

“Đánh cũng đánh không chết, bỏ cũng bỏ không xong……” Bạch Tân Vũ lắc lắc đầu, “Mệt mỏi quá, tôi không biết mình chịu đựng được bao lâu nữa.”

Du Phong Thành nhìn toàn cảnh trái phải, hắn ngồi xổm xuống, nâng đầu Bạch Tân Vũ lên nói: “Bên kia có một chỗ ẩn nấp, anh trốn ở đó, tôi dụ hắn rời đi rồi, lúc trời tối tôi sẽ trở về tìm anh.”

Bạch Tân Vũ trừng mắt, “Cậu…… Không được, cậu cũng đang mệt lắm mà.”

Du Phong Thành nói: “Tôi chịu đựng được, anh nghe tôi, tôi nhất định sẽ nghĩ cách trở về tìm anh.”

Bạch Tân Vũ bắt lấy cổ tay Du Phong Thành, nghiêm túc nhìn hắn,“Phong Thành, cậu nghe tôi nói này, bây giờ mặc dù chỉ là huấn luyện, nhưng về sau nếu tôi thật sự đứng trên chiến trường, tình huống có lẽ còn ác liệt so với hiện tại gấp trăm ngàn lần, chẳng lẽ cậu có thể mãi che chở tôi sao?”

Du Phong Thành há miệng, trong mắt chợt lóe một vẻ kinh ngạc.

Bạch Tân Vũ bò dậy từ dưới mặt đất, ánh mắt kiên định lạ thường, “Tôi nhờ dựa dẫm vào cậu mới may mắn vượt qua chọn lựa sơ cấp, nếu chọn lựa lần hai tôi vẫn như cũ ỷ lại vào cậu mới thông qua được, điều đó chứng minh tôi cơ bản không phù hợp để trở thành bộ đội đặc chủng, tôi đây ra chiến trường không hề muốn chết, đương nhiên phải dựa vào năng lực của chính bản thân để thông qua cửa ải này, không chỉ riêng lúc này, tất cả những lần khảo hạch, tôi cũng đều phải dựa vào chính mình.”

Du Phong Thành yên lặng nhìn Bạch Tân Vũ, quả thực có chút không dám tin những gì mình vừa nghe thấy, rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào, Bạch Tân Vũ đã thực sự độc lập như vậy? Không cần hắn mỗi lần đều phải chỉ cậu cách leo tường, nhảy qua mương như thế nào, không cần hắn nắm tay cậu, giúp cậu vượt qua cửa ải khó khăn, cậu là chiến hữu của hắn, là quân dự bị của bộ đội đặc chủng, mà không phải là cái tên bị nhét ở cuối xe khắp nơi cần hắn bảo bọc nữa. Bạch Tân Vũ như vậy, chói mắt đến mức nào. Hắn bắt lấy bả vai Bạch Tân Vũ, dùng sức nhéo, “Anh nói đúng, huấn luyện lần này anh phải cùng tôi đảm đương khó khăn.”

Bạch Tân Vũ nở nụ cười, nhếch khóe miệng, đau đến lông mày nhíu chặt.

Du Phong Thành kéo tay cậu, “Đi, cứ coi như chúng ta không cắt đuôi được, ít nhất chỉ cần chạy là đã có thể kéo dài khoảng cách với hắn.”

Hai người xuyên qua rừng rậm không hề ngơi nghỉ, mỗi ngày ăn cỏ dại sâu bọ, uống sương sớm dơ bẩn, chỗ ngủ chuyển lên trên cây, tranh thủ tất cả thời gian để nghỉ ngơi,  thời gian năm ngày này, so với tất cả những gì họ đã trải qua trong lần chọn lựa sơ cấp còn khổ cực gấp mấy lần, nhưng trong lòng hai người không hề có nóng nảy và căm phẫn như lúc ban đầu, ngược lại bởi vì có người kia ở bên cạnh mà trở nên phi thường kiên định ngoan cường.

Ngày cuối cùng, bọn họ phải trở lại địa điểm xuất phát cách bốn mươi km phía bên ngoài.

Hai người hình thể tiều tụy, mồ hôi đầy người, vì để giảm bớt phụ trọng, họ đã vứt đi phần lớn các thứ đồ linh tinh, nhưng bước chân vẫn tập tễnh như cũ.

Bạch Tân Vũ còn nói đùa, “Ai, may mắn chúng ta đã làm ngay ngày đầu tiên, nếu không đến bây giờ sức để cứng lên còn không có.”

Du Phong Thành cười nhạo nói: “Ai nói tôi không có.”

“Vậy cậu thử cứng lên coi phát nào.”

“Anh cho là đang làm trò khỉ đấy à, tôi cứng cho ai xem.”

“Cho núi non sông nước…..”Bạch Tân Vũ quay về phía rừng già trống trải hô lên như phát điên, “Con mẹ nó anh gì êi đuổi theo tôi đê ê ê—–

Du Phong Thành nhẹ nhàng cười.

Bạch Tân Vũ khoác tay Du Phong Thành, “Chúng ta giờ giống như là, cái gì ấy nhỉ…… hoạn nạn *……” cậu mệt đến đầu óc có chút ngớ ngẩn, vừa phun ra hai chữ này mới ý thức được có gì đó không đúng, liền im re.

“Hoạn nạn cái gì?”

“Nói sai rồi, là nan huynh nan đệ *.”

“Không đúng, là cái gì hoạn nạn cơ?” Du Phong Thành lấy cùi chỏ hích hích hông cậu, “Nói đi.”

“Chết tiệt, đến lúc này rồi, cậu có thể tiết kiệm sức lực dùng để nói chuyện một chút được không hả.”

“Câu kia không tiết kiệm được nha.” Du Phong Thành chộp lấy tay cậu, “Nói đi.”

“Hoạn nạn…… phu thê* được chưa!……” Bạch Tân Vũ nói xong, vụng trộm liếc mắt về phía Du Phong Thành.


* Nan huynh nan đệ (難兄難弟): Anh em trong lúc khó khăn/ Hoạn nạn Phu thê (患难夫妻): chia ngọt sẻ bùi, chia sẻ cả đau khổ và hạnh phúc. Chữ nan và chữ nạn phát âm giống nhau nên Tân Vũ lấy câu sau để lấp liếm câu trước, nhưng tội cho em, tai thằng chồng em nó thính như thú:]

Thuốc màu trên mặt Du Phong Thành quyện thành một mảnh, cả khuôn mặt màu vàng xanh, không có xíu dễ nhìn nào, nhưng không thể che nổi sống mũi thẳng tắp cùng đôi mắt sáng ngời của hắn, chỉ thấy cặp mắt kia hơi cong lên, “Tôi đồng ý.”

Trong lòng Bạch Tân Vũ ngòn ngọt, cảm giác đôi chân mình lại có thêm chút sức mạnh, Du Phong Thành nắm chặt tay cậu, lòng bàn tay kia truyền đến độ ấm khiến lòng người cũng nóng lên, cho dù bây giờ mệt đến sống dở chết dở, nhưng cậu lại có cảm giác giờ khắc này quả thực con mẹ nó hạnh phúc, cậu vì có thể cùng Du Phong Thành nắm tay đi trên con đường này, bị đánh có là gì, rơi răng cũng chẳng là gì, có tiền cũng khó mua được tấm lòng cam nguyện của ông đây đó.

Khi chỉ còn cách mục tiêu hơn mười cây số, bọn họ đụng phải đồng đội, số 4 và số 19, hai người đều mang vẻ sống dở chết dở, số 4 thấy hai người thì không ngừng cười sằng sặc, “Tôi…… Tôi đang thi, người nào đến sau, giặt quần áo.”

Bạch Tân Vũ mệt đến mắt trợn trắng, cũng không cam chịu mà tỏ ý kiến: “Nhào dô!”

Chậm rãi, trên đường gặp phải rất nhiều đồng đội, trải qua năm ngày Địa Ngục tra tấn, bọn họ cuối cùng cũng bò trở lại điểm tập kết.

Hoắc Kiều dựng một cái lều tại điểm tập trung, đang bận xắt thịt một con dê nướng đặt ở trên bàn, mùi thơm kia bay xa tận vài bước, mắt mấy kẻ thèm thuồng đều lóe lên ánh sáng xanh. Thấy bọn họ trở về, Hoắc Kiều cười nói: “Đã lâu không gặp, chả hiểu sao nhớ các cậu dữ.”

Mấy người quỳ rạp trên mặt đất, ngay cả sức lực để đứng lên cũng không có.

Hoắc Kiều cầm đùi dê bước tới, ngồi xổm trước mặt Bạch Tân Vũ cùng Du Phong Thành, vừa gặm vừa nói, “Biết lần này có bao nhiêu người bị loại trên đường hông?”

Bạch Tân Vũ lắc đầu, con mắt chằm chằm tia cái đùi dê, chợt nhấc người lên, há miệng tợp một miếng.

Hoắc Kiều không hề phòng bị, hoảng sợ, “Chết tiệt, nhả ra!”

Bạch Tân Vũ sực rồi không thả, dùng sức lắc đầu, xé rách thịt non bên trên, Hoắc Kiều cầm lấy phía đầu khớp xương mà kéo về, cuối cùng vẫn bị Bạch Tân Vũ tợp mất một miếng, Bạch Tân Vũ nhanh chóng nuốt miếng thịt kia vào trong miệng, đắc ý ngó Hoắc Kiều.

Hoắc Kiều vỗ xuống đầu cậu, “Có tiền đồ.”

Du Phong Thành cười cười, “Huấn luyện viên, bao nhiêu người bị loại?”

“4.” Hoắc Kiều lắc lư ngón tay, “Có hai người bị Nghiêm Cường trói lại rồi treo tuốt lên cây, một người khác thì bị lọt xuống hố không bò ra được, đứa còn lại thì ngã gãy chân, không nghiêm trọng lắm đâu, cơ mà chắc ba tháng chưa xuống giường được.”

Bạch Tân Vũ vội la lên: “Không có Trần Tĩnh hay Yến Thiếu Trăn chứ.”

Hoắc Kiều cho cậu một đạp.

Bạch Tân Vũ lập tức sửa miệng: “Số 22 và số 27.”

Lúc này Hoắc Kiều  mới nói: “Không.”

Bạch Tân Vũ đến lúc đó mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng cậu càng nhai thịt dê, trong lòng càng cảm thấy khó chịu, năm ngày, 4 người bị loại, thật sự rất tàn khốc, cậu mỗi ngày đều lo lắng đề phòng, không biết khi nào bản thân sẽ trở thành cái kẻ bị đóng gói tống về đại đội kia.

Bọn họ bị kéo về nơi đóng quân, đến phòng y tế truyền dịch tập thể một ngày, mặt Bạch Tân Vũ bị quấn một vòng vải thưa, kỳ thực không có gì đáng ngại, cơ mà cậu vẫn mãnh liệt đòi trị liệu hẳn hoi, cậu sợ bị hủy dung.

Sau khi xử lý vết thương, ăn cơm no xong, cậu lăn ra ngủ đến quên cả trời đất.

Chờ đến khi cậu tỉnh lại, người đầu tiên cậu nhìn thấy chính là Du Phong Thành, trái tim Bạch Tân Vũ vô duyên vô cớ mà hẫng mạnh một cái, cậu chính là cảm thấy…… Thật tốt quá, cậu vừa tỉnh đã nhìn thấy Du Phong Thành, thật tốt quá.

Du Phong Thành đang đọc thuộc mã số các loại đạn ngay cạnh giường cậu, thấy cậu đã tỉnh, liền sờ sờ đầu cậu, “Anh hơi sốt, ngủ thêm chút nữa đi.”

Bạch Tân Vũ lẩm bẩm nói: “Thật à, tôi sốt? Nói như thế bây giờ tôi đang không tỉnh táo đúng không?”

“Hửm?” Du Phong Thành hỏi: “Sao thế?”

Bạch Tân Vũ ngó Du Phong Thành, ánh mắt sáng rõ như sao đêm, “Du Phong Thành, cậu nói xem, hai chúng ta bây giờ, có tính là đang yêu nhau hay không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.