Bạn đang đọc Tiểu Bạch Cốt – Chương 24
Edit: Phong Nguyệt
Tần Cửu Tịch không ghét nhóc xương khô, thậm chí rất thích.
Dù nhóc xương khô không phải người, nhưng không hiểu sao hắn lại có cảm giác thân thiết như người nhà.
Thật kỳ quái, rõ ràng đây là lần đầu tiên hắn gặp y.
Những lời Bạch Tiểu Cốc nói, hắn đều hiểu, nhưng không cho là thật.
Tu sĩ gì đó, đối với Hoàng An thành quá xa xôi, hắn chỉ là con cháu Tần gia, một tang môn tinh vừa sinh đã khắc chết gia gia, bị mọi người chán ghét.
Nếu hắn thật sự có tư chất tu tiên, còn có sức mạnh như vậy thì sao lại xui rủi như thế?
Huống hồ hắn không muốn tu tiên, hắn chỉ muốn chăm sóc cha nương thật tốt, để bọn họ bớt chịu tội, chịu khổ.
Lại nói, trước mắt sao có thể chỉ là ảo cảnh?
Nếu là ảo cảnh, vậy phụ mẫu hắn…
Không thể nào.
Đây là hiện thực.
Khi Tiểu Cửu Tịch chưa được Thiên Ngu Sơn lựa chọn, chưa sửa tên là Tần Cửu Khinh đã là một đứa trẻ bị ép trưởng thành sớm, tâm tư kín đáo.
Hắn vừa sinh ra đã khắc chết gia gia, phụ thân là con thiếp thất không được sủng ái, đích tổ mẫu nắm giữ quyền hành, khó tránh giận chó đánh mèo.
Khi Tần Cửu Khinh chưa hiểu chuyện, phụ mẫu hắn cẩn thận che chở hắn, tuy nghèo khổ, nhưng có gì tốt cũng chừa cho hắn, vô cùng thương yêu hắn.
Chỉ tiếc con cái không thể núp dưới cánh chim phụ mẫu suốt đời, Tần gia làm ăn lớn, người hầu xếp hàng dài, một nhà ba người họ có ở trong tiểu viện hẻo lánh nhất cũng khó tránh khỏi nghe thấy nhàn ngôn toái ngữ.
Người hầu coi thường vị thiếu gia con thiếp thất, càng coi thường mẫu thân xuất thân bình dân của Tần Cửu Khinh, vì thế hành sự vô lễ, nói chuyện không hề kiêng kỵ.
Tần Cửu Tịch vừa hiểu chuyện đã biết mình khắc chết gia gia, biết ý nghĩa thật sự của tên mình.
Cửu, có nghĩa là vĩnh viễn.
Tịch, có nghĩa là cô đơn lẻ loi.
Cửu Tịch.
Là mối thâm thù của đích tổ mẫu đối với hắn.
Há miệng ngậm miệng đều là nguyền rủa.
Ai nấy đều gọi hắn là Tần Cửu Tịch, chỉ có phụ mẫu hắn gọi hắn là Cửu nhi.
Hắn là con trai của họ, mãi mãi là con trai của họ.
Nghĩ vậy, Tần Cửu Tịch vội vã về Tần phủ hơn, tư thục đã tan học, hắn về trễ mẫu thân sẽ lo lắng.
Chỉ là… Thương tích trên người hắn sẽ khiến mẫu thân rơi lệ mất.
Tần Cửu Tịch rũ mắt, đang muốn đi ra ngoài, ống tay áo bị níu lại —— Là xương ngón tay nho nhỏ, trắng bóng như ngọc châu sang quý được bọc trong hắc nhung.
Nhóc xương khô níu hắn lại.
Tần Cửu Tịch nhìn y.
Giọng Bạch Tiểu Cốc muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương: “Ta không có chỗ nào để đi.”
Không biết vì sao, Tần Cửu Tịch rất đau lòng, hơn nữa hắn có thể nhận ra cảm xúc của y.
Rõ ràng nhóc xương khô không phải người, không có vẻ mặt của người, hắn lại có thể cảm nhận được tâm tình y.
—— Nhóc xương khô rất khổ sở và sợ hãi.
Tần Cửu Tịch dừng lại: “Cự Môn Châu đó, ngươi không về được sao?”
Bạch Tiểu Cốc muốn nói: “Ngươi đã nói dẫn ta về.” Chỉ là nhìn Cửu Tiểu Tịch nho nhỏ đối diện, y nói cũng như không.
Trời ạ, đây là Thiên Nguyệt ảo cảnh sao?
Làm sao mới có thể khiến Cửu Đại Tịch tin tưởng y!
Trước khi bước vào ảo cảnh, Bạch Tiểu Cốc nghĩ có Cửu Đại Tịch và Thiết Thiên đại thần ở đây, y chỉ cần ôm đùi thật chặt, sau đó lấy vỏ quả là có thể thoát ly ảo cảnh, trở lại Thập Nhị Tiên Sơn, trải qua tháng ngày gạ gẫm Tần Cửu Khinh sung sướng.
Kết quả…
Thiết Thiên đại thần không biết tung tích, Cửu Đại Tịch thành Cửu Tiểu Tịch, toàn bộ ảo cảnh chỉ có mỗi bộ xương tỉnh táo là y.
Y tỉnh táo có ích gì!
Vừa không thể một kiếm chém hung thú, vừa không…
Từ từ.
Hình như ảo cảnh không có hung thú, cũng không có tu sĩ.
Những người đó đòi đánh chết y, hình như phàm nhân muốn đánh chết tinh quái hơi khó khăn nhỉ?
Bạch Tiểu Cốc cẩn thận ngẫm lại nội dung na ná trong thần thư, cuối cùng kết luận là —— Phàm nhân sợ tinh quái!
Ôi chao!
Tiểu bạch cốt bừng tỉnh, cảm thấy tự tin lên.
Chỉ cần ảo cảnh không có tu sĩ, y sợ cái gì?
Hoàng An khắp nơi đều là phàm nhân, y không trêu họ, họ không làm gì được y… nhỉ?
Tần Cửu Tịch thấy y phát ngốc, hô: “Tiểu Cốc?”
Bạch Tiểu Cốc hoàn hồn, đôi mắt xanh run run chợt bừng sáng, y lặng lẽ nắm chặt xương ngón tay, cực kỳ có trách nhiệm nói: “Thiên Nguyệt ảo cảnh giao cho cốt!”
Không thể ỷ lại Cửu Đại Tịch và Thiết Thiên đại thần mãi được, y có thể tự mình gánh vác nửa bầu trời.
Thời khắc quan trọng, Đại Cốt có thể dựa vào!
Mặc dù không có quá nhiều manh mối, song Bạch Tiểu Cốc nhất định sẽ làm Cửu Đại Tịch tỉnh lại, chỉ cần làm Cửu Đại Tịch biết đây là ảo cảnh, có phải họ sẽ phá được Thiên Nguyệt ảo cảnh?
Tóm lại, y không được tách khỏi Cửu Đại Tịch, à không, không được tách khỏi Cửu Tiểu Tịch.
Bạch Tiểu Cốc níu ống tay áo hắn không buông: “Không về được!”
Tần Cửu Tịch: “…”
Bạch Tiểu Cốc áp dụng một chiêu trong thần thư, giả bộ đáng thương: “Ta là một bộ xương cô đơn lẻ loi, trôi giạt khắp nơi, nếu không ai thu nhận, phải phơi cốt hoang dã, bị hung thú… Khụ, bị bầy sói nhai xé, vết thương chồng chất, cốt không ra cốt.”
Quá thảm, Bạch Tiểu Cốc nói đến mức muốn khóc luôn, tưởng đâu Cửu Tiểu Tịch cảm động đến một hai phải thu nhận y, ai ngờ…
Tần Cửu Tịch cười một tiếng.
Bạch Tiểu Cốc: “???” Người này không khóc cũng thôi đi, sao còn cười ra tiếng!
Tần Cửu Tịch giơ tay, sờ sờ đầu nhỏ dưới vành mũ, nói: “Ta có thể mang ngươi về nhà, nhưng ngươi phải nghe lời ta.”
Bạch Tiểu Cốc lập tức chuyển từ giận sang mừng, không so đo chuyện hắn không biết đồng cảm, vội nói: “Ta sẽ nghe lời!”
Tần Cửu Tịch suy nghĩ một chút, lại nói: “Gói ghém y phục lại, không thể để người khác nhìn thấy ngươi.”
Đôi mắt xanh của Bạch Tiểu Cốc run rẩy, ảo não nói: “Ta biết ta rất xấu, không chui ra hù người đâu.” Xấu là lỗi của y sao, y cũng muốn đẹp như Cửu Đại Tịch, không phải tại chưa tìm được vỏ Xích Đề quả sao?
Tần Cửu Tịch ngừng một lát, nhẹ giọng nói: “Ngươi không xấu.”
Bạch Tiểu Cốc không tin: “Thằng nhóc vừa rồi còn bị sự xấu xí của ta hù xỉu.”
Đôi mắt Tần Cửu Tịch u ám, nói: “Là do Từ Nguyên Đức có mắt không tròng.”
Bạch Tiểu Cốc thế mới biết thằng nhóc đeo vòng cổ vàng tên Từ Nguyên Đức.
Tần Cửu Tịch lại nói: “Ngươi rất đẹp, chỉ là bộ dáng này của ngươi sẽ bị coi thành tà tứ, nếu bị bắt đi, ta sẽ không đi tìm.”
Câu này thật sự có tác dụng, Bạch Tiểu Cốc lập tức cảnh giác: “Ta hiểu rồi!” Không thể bị bắt đi, y không muốn tách khỏi Cửu Tịch.
Cửu Tiểu Tịch tuyệt quá, hắn khen y đẹp, Cửu Đại Tịch bị thu nhỏ, đầu óc không bằng một nửa ngày xưa, nhưng vẫn rất biết dỗ dành.
Bạch Tiểu Cốc: Vui muốn nở hoa!
Một người một cốt trò chuyện xong, Tần Cửu Tịch chuẩn bị dẫn y về Tần phủ.
Lúc hắn duỗi tay kéo tiểu bạch cốt, Bạch Tiểu Cốc nhìn mu bàn tay bầm tím của hắn, là vừa nãy bị những tên nhóc hư hỏng kia dẫm.
Cảm giác đau đớn lại ập tới, Bạch Tiểu Cốc nhẹ nhàng nâng tay hắn, hỏi: “Đau không?”
Tần Cửu Tịch rũ mi nói: “Không đau.”
Bạch Tiểu Cốc: “Sao có thể?”
Tần Cửu Tịch rụt tay về: “Không sao, qua mấy ngày nữa sẽ hết.”
Bạch Tiểu Cốc không phải người cũng biết da người rất mong manh, hôn mạnh một chút sẽ phiếm hồng, một đêm nhiều lần sẽ bầm tím, thậm chí động tác không ổn còn chảy máu.
Y đã quyết tâm bảo vệ da thịt mình cho tốt, cũng không thể nhìn người khác vết thương chồng chất như vậy, càng đừng nói người này là Cửu Đại Tịch.
Bạch Tiểu Cốc bỗng nhiên nhớ ra: “Chờ một chút!”
Tần Cửu Tịch: “Hả?”
Bạch Tiểu Cốc nói: “Ta có thuốc!”
Tần Cửu Tịch nói: “Không cần phiền toái, loại vết thương rất nhanh sẽ…”
Hắn còn chưa dứt lời, Bạch Tiểu Cốc đã móc ra một viên trân châu đen lớn bằng trứng bồ câu từ trong y phục, vừa nhìn là biết không phải vật phàm.
Viên trân châu to như thế, khó có thể tưởng tượng được đấng sinh thành của nó khổng lồ cỡ nào.
Tần Cửu Tịch nghèo thật, nhưng dẫu sao cũng là con cháu thế gia đại tộc, vẫn có mắt nhìn, hắn chưa bao giờ gặp trân châu đen hiếm thấy như vậy, không chỉ vì kích thước mà còn vì độ hoàn mỹ của nó, màu sắc bắt không kém, lướt qua thì chỉ thấy nó chỉ hơi phát sáng, nhìn kỹ thì thấy nó vô cùng sặc sỡ, tuyệt đối không phải trân bảo ở nhân gian.
Đúng là Bạch Tiểu Cốc lấy Càn Khôn châu của Tần Cửu Khinh ra—— Càn Khôn châu chứa đầy kim thạch linh ngọc, còn có không ít linh đan diệu dược.
Lúc ấy Tần Cửu Khinh đưa hết cho y, Bạch Tiểu Cốc không muốn, không có mỹ thực, không có bạch y, y lấy làm cái gì?
Chỉ là Cửu Đại Tịch khăng khăng muốn y nhận lấy, Bạch Tiểu Cốc nghĩ thân thể mình trống không, bèn thu vào, giữ giúp hắn.
Hiện giờ lại có tác dụng, Càn Khôn châu có thuốc trị thương, vừa vặn có thể lấy ra cho Cửu Tiểu Tịch dùng.
Bạch Tiểu Cốc nhìn chằm chằm Càn Khôn châu nói: “Chờ ta tìm đã.”
Không gian hạt châu quá lớn, lại có rất nhiều ‘cục đá’, hơi mất thời gian.
Tần Cửu Tịch đoán thứ này bất phàm, lại không ngờ nó thần kỳ đến thế.
Hạt châu đen lắc lư trong lòng bàn tay trắng sáng của nhóc xương khô, rõ ràng trong căn nhà đổ nát không có ánh sáng, lại được trân châu đen chiếu sáng lộng lẫy, khiến bàn tay nhóc xương khô trắng hơn, xương ngón tay mảnh khảnh như măng ngọc trong rừng trúc, giòn đến nỗi có thể bẻ gãy.
Tần Cửu Tịch thấy lo lo, hạt châu có phải quá nặng đối với nhóc xương khô không…
“Tìm được rồi!” Bạch Tiểu Cốc “biến ra” một lọ thuốc trị thương.
Thật ra Càn Khôn châu rất chỉnh tề, Cửu Đại Tịch vừa nhìn là biết kiểu người chăm chỉ, thích sắp xếp ngăn nắp gọn gàng.
Chỉ là không gian hạt châu quá lớn, Bạch Tiểu Cốc không quen quay mới tốn thời gian như thế.
Đợi y rảnh rảnh vứt mấy “cục đá” kia đi, hạt châu sẽ rộng hơn rồi!
Sự xuất hiện của lọ thuốc trị thương này đối với Cửu Tiểu Tịch mà nói không khác gì bỗng dưng xuất hiện từ không trung.
Trân châu đen biến mất, thay vào đó một lọ thuốc thoạt nhìn xa xỉ không kém.
Lọ thuốc làm bằng ngọc, lớn bằng bàn tay, đường cong thanh thoát, màu ngọc bích bóng bẩy, dưới bụng có một miếng ngọc phỉ thuý thượng hạng, bên ngoài bán giá trên trời, nhưng chỉ là một lọ thuốc.
Lọ thuốc sang quý, có thể thấy thuốc trong đó quý hiếm cỡ nào.
Tần Cửu Tịch không muốn lãng phí thuốc thượng hạng: “Mấy ngày nữa sẽ lành thôi, đừng lãng phí.”
Bạch Tiểu Cốc: “Thuốc trị thương dùng để trị thương, không xài mới là lãng phí.”
Tần Cửu Tịch ngẩn ra.
Bạch Tiểu Cốc mở lọ ra, làm bộ ngửi ngủi —— trong sách viết như vậy đó—— có mùi hương thanh ngát, rất thơm, chắc chắn là thuốc tốt!
“Đến đây.” Bạch Tiểu Cốc cầm lọ thuốc, ánh mắt đơn thuần, vô cùng thẳng thắng: “Tự ngươi cởi hay là để ta?”
Tần Cửu Tịch: “…”
Luôn cảm thấy có chút kỳ quái, cơ mà chỗ nào kỳ quái chứ?
Một bộ xương khô có thể ý xấu gì chứ, đơn giản là bôi thuốc cho cha nhỏ thôi.
Tần Cửu Khinh vẫn thấy tiếc, nói: “Trên người thì thôi, mặt ta…” Nếu có thể che một chút thì tốt quá, mẫu thân đỡ phải thương tâm.
Tiểu bạch cốt bất mãn nói: “Ngươi sợ cái gì, ta là bộ xương tuân thủ pháp luật, không có hứng thú với người chưa cập quan.” Tuy Cửu Đại Tịch đã cập quan từ lâu, nhưng ngươi không phải Tần Cửu Khinh, bổn cốt đã có chủ!
Hết chương 24.