Bạn đang đọc Tiểu Bạch Cốt – Chương 156: Phiên Ngoại 18
Ngày 01 tháng 12.
Sinh nhật Tần Cửu Khinh và Bạch Tiểu Cốc.
Sinh nhật lần thứ mười bảy của họ.
Nửa năm này đối với Tần Vịnh có thể nói là cực kỳ hạnh phúc.
Gã gặp được nữ thần định mệnh, con trai trưởng thành trong một đêm, thành tích tiến bộ vượt bậc.
Tuy sự nghiệp có chút dậm chân, không có tác phẩm gì nổi trội, nhưng tác phẩm sao quan trọng bằng người!
Người quan trọng của gã ngày càng tốt lên, điều đó làm gã sung sướng hơn bao giờ hết.
Gần đây Bạch Tiểu Cốc đắm chìm học tập không thể tự kiềm chế.
Tần Vịnh định bàn việc chúc mừng sinh nhật với y.
Bạch Tiểu Cốc: “Đợi con làm xong đề này cái đã.
”
Tần Vịnh: “Tối nay không được làm bài tập!”
Bạch Tiểu Cốc ngẩng đầu: “Ơ?”
Tần Vịnh: “Ngày 01 tháng 12!”
Bạch Tiểu Cốc bừng tỉnh: “Sinh nhật Tần Cửu Khinh!”
Tần Vịnh chọt trán y: “Cũng là sinh nhật con.
”
Hai người sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, lại còn yêu nhau.
Duyên phận thật khó tin.
Bạch Tiểu Cốc không quan tâm sinh nhật mình, nhưng y quan tâm Tần Cửu Khinh: “Ba, món hôm bữa con nhờ ba chuẩn bị…”
Tần Vịnh chua lòm: “Chuẩn bị xong rồi.
”
Bạch Tiểu Cốc lặng lẽ cười: “Cảm ơn ba!”
Tần Vịnh: “Nuôi con lớn như vậy, chưa thấy con tặng ba bao giờ.
”
Bạch Tiểu Cốc: “Ba có thích món màu trắng đâu.
”
Tần Vịnh hừ một tiếng: “Dù sao con cũng có bạn mới quên cha già.
”
Bạch Tiểu Cốc dỗ một hồi mới khiến ba mình nguôi giận.
Không thể tiếp tục làm bài tập nữa, ăn sinh nhật quan trọng hơn.
Hiếm khi hai nhà ra ngoài ăn, Tần Vịnh chọn một nhà hàng Tây không tệ, trang trí thành bữa tối dưới ánh nến.
Tuy ý định ban đầu của gã là ân ái với Hứa Nặc, ai dè trùng hợp làm Tần Cửu Khinh và Bạch Tiểu Cốc ưng bụng.
Hứa Nặc cố ý nói: “Chia bàn ngồi đi.
”
Tần Vịnh: “!”
Hứa Nặc nhìn gã: “Được không?”
Ông ba già nhanh nhẹn vứt con trai đi: “Được được được!”
Dứt lời gã nhìn về phía Bạch Tiểu Cốc, sợ con trai tức giận, nào biết con gã còn muốn chia bàn hơn gã.
Bạch Tiểu Cốc cười mỉm: “Con sao cũng được.
”
Tần Vịnh cảm động gớt nước mắt, quyết định cho y tiền tiêu vặt gấp ba lần!
Bốn người chia bàn, bởi vì cách bày trí, tuy không xa, nhưng rất độc lập, không quấy rầy nhau.
Bạch Tiểu Cốc lén nhìn ba mình.
Tần Cửu Khinh: “Không sao.
”
Bạch Tiểu Cốc cũng cảm thấy không sao—— Thật ra họ cũng giấu lâu lắm rồi.
Y nhìn chằm chằm Tần Cửu Khinh, cong môi: “Em có chuẩn bị quà sinh nhật cho anh.
”
Tần Cửu Khinh tò mò: “Là gì vậy?”
Bạch Tiểu Cốc: “Bảo đảm anh thích không rời tay.
”
Tần Cửu Khinh cười: “Quà của anh, có lẽ em không thích lắm.
”
Bạch Tiểu Cốc: “Hở?”
Hai bên cùng ngày sinh nhật, đương nhiên sẽ chuẩn bị quà sinh nhật cho nhau.
Hơn một tháng trước Bạch Tiểu Cốc đã bắt tay chuẩn bị, bởi vì quá phức tạp, còn phải vận dụng quan hệ với Đại Tần nên lâu lắm mới xong.
Y tin Tần Cửu Khinh nhất định sẽ thích, nhưng cũng tò mò Tần Cửu Khinh chuẩn bị món gì cho mình.
Tần Cửu Khinh lấy ra một hộp dài, gói bằng ruy băng đen, bên trên là một đóa hoa hải đường trắng xinh đẹp, bởi vì quá trắng, ngược lại trông có vẻ lành lạnh, làm chiếc hộp nổi bật hơn.
Bạch Tiểu Cốc nhìn chiều dài hộp, đoán: “Sáo dọc?”
Tần Cửu Khinh lắc đầu.
Bạch Tiểu Cốc: “Sao anh lại cảm thấy em không thích?”
Tần Cửu Khinh khựng lại, nói: “Nó không phải thứ gì mới, chỉ là nó theo anh từ lúc sinh ra.
”
Bạch Tiểu Cốc sáng mắt lên: “Chắc chắn em sẽ thích!”
Thứ có từ lúc Tần Cửu Khinh mới sinh, sao y không thích?
Bạch Tiểu Cốc nhận hộp, hỏi hắn: “Em có thể mở ra ngay không?”
Tần Cửu Khinh hiếm khi căng thẳng: “Ừm.
”
Bạch Tiểu Cốc cầm hoa hải đường, tháo ra, khoảnh khắc mở chiếc hộp ra, y ngây người.
Một thanh trường kiếm màu trắng trang nhã cổ xưa nằm trong chiếc hộp dài hẹp.
Không biết vì sao khi nhìn nó ở khoảng cách gần như thế này, vô số cảm xúc xông vào đầu y, quyến luyến không thể hình dung chen đầy trong lòng.
Nhớ nhung, bất lực, khát vọng, và cả tuyệt vọng.
Tình cảm phức tạp hoá thành những giọt nước mắt nóng hổi, thi nhau rơi xuống.
Bạch Tiểu Cốc cuống quít lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Em…”
Y không biết tại sao mình muốn khóc, chỉ là khi nhìn thấy thanh trường kiếm này bỗng muốn khóc thôi.
Tựa như nó bầu bạn y rất lâu, tựa như nó là hiện thân cho nỗi nhớ của y.
Tần Cửu Khinh thấp giọng nói: “Nó tên Vấn Đạo.
”
Bạch Tiểu Cốc không ngăn nổi nước mắt của mình: “Ừm.
”
Hàng mi Tần Cửu Khinh khẽ run: “Em có đồng ý nhận nó không?”
Bạch Tiểu Cốc nhẹ nhàng ôm nó rồi nhẹ nhàng đặt lên ngực: “Đồng ý.
”
Y đồng ý, đồng ý quý trọng cả đời.
Tần Cửu Khinh cười một cái, chất giọng khàn khàn: “Đừng khóc.
”
Bạch Tiểu Cốc cọ mặt vào Vấn Đạo, ôn thanh nói: “Em không có khổ sở.
”
Y rất vui vẻ, vui vẻ vì hết thảy đã qua, hết thảy lại trở về.
Rất vui vì từng phút từng giây hiện tại.
Bạch Tiểu Cốc không khóc, y ngước đôi mắt ánh nước, nhìn Tần Cửu Khinh: “Em rất thích.
”
Tần Cửu Khinh: “… Ừm.
”
“Rất rất thích.
”
“…”
Bạch Tiểu Cốc trân trọng cất Vấn Đạo vào, lấy quà của mình ra.
Tương phản với hộp Vấn Đạo dài, y lấy ra một chiếc hộp chỉ lớn hơn lòng bàn tay một chút.
Bạch Tiểu Cốc sử dụng chiếc hộp màu trắng, trên hộp cũng có một đoá hoa hải đường trắng.
Không biết vì sao, lúc mang quà ra, Bạch Tiểu Cốc cũng thấp thỏm, rõ ràng y chắc chắn Tần Cửu Khinh sẽ thích, lại không kiềm được mà hoảng hốt.
“Mở ra nhìn đi.
”
“Được.
”
“Anh sẽ thích.
”
“Ừm.
”
Tần Cửu Khinh nhận hộp nhỏ, ngón tay thon dài khéo léo tháo ruy băng, Bạch Tiểu Cốc nhìn chằm chằm không chớp mắt, hệt như thứ mà ngón tay kia mở ra không phải là ruy băng mà là tim y vậy.
Hộp mở ra, thấy món đồ bên trong, Tần Cửu Khinh giật mình.
Bạch Tiểu Cốc nghèn nghẹn hỏi: “Thích không?”
Tần Cửu Khinh đột nhiên ngẩng đầu, con ngươi đen toàn là hình bóng y: “… Thích.
”
Bạch Tiểu Cốc thở phào nhẹ nhõm, vò tóc: “Từ nhỏ Đại Tần đã gọi em là tiểu cốt đầu, em cũng mơ thấy tiểu bạch cốt và chủ nhân của y… Sau đó…”
Nhìn thấy diện mạo của chủ nhân.
Là Tần Cửu Khinh.
Tiểu bạch cốt và chủ nhân của y tồn tại rất lâu trong mộng của y.
Nằm trong hộp nhỏ là bộ xương trắng như tuyết, to bằng bàn tay, không biết tìm được mỹ ngọc sáng trong như vậy bằng cách nào, cũng không biết chạm khắc khéo léo thế nào mới ra được thành phẩm như vậy.
Bộ xương trắng nho nhỏ, mỗi chi tiết đều hoàn mỹ không tì vết.
Nó lẳng lặng nằm trong lụa trắng, đẹp đến nỗi không giống vật trên đời.
Tần Cửu Khinh chạm vào bộ xương nho nhỏ, khóe môi khẽ cong.
Bạch Tiểu Cốc bỗng cảm thấy như được hắn vuốt ve, giọng khẽ run: “Tóm lại, em giao nó cho anh.
”
Tần Cửu Khinh: “Ừm.
”
Bạch Tiểu Cốc nhỏ giọng hỏi: “Anh thích không?”
Tần Cửu Khinh không trả lời, chỉ cẩn thận lấy bộ xương nhỏ ra, đặt vào lòng bàn tay mình.
Tim Bạch Tiểu Cốc nhấc lên.
Tần Cửu Khinh nhìn tiểu bạch cốt trong lòng bàn tay, khóe miệng khẽ cong, cúi đầu hôn lên cái đầu nhỏ ấy.
Cẩn thận như trân bảo.
Chóp mũi Bạch Tiểu Cốc ê ẩm, hốc mắt rưng rưng.
Có điều nước mắt không rơi xuống, chỉ có hai chữ lượn lờ bên môi.
Y nói không nên lời, lại rõ ràng hai chữ đó là gì—— Chủ nhân.
Có lẽ rất nhiều năm trước…
Y là một tiểu bạch cốt thật.
Còn Tần Cửu Khinh là chủ nhân của y.