Bạn đang đọc Tiểu Bạch Cốt – Chương 147: Phiên Ngoại 9
Bạch Tiểu Cốc nằm sấp xuống, Tào Kính thò qua lầm bẩm:
“Sao học thần lại tới lớp chúng ta?”
“Không phải cậu ta là thí sinh đạt điểm tối đa của các môn sao?”
“Chẳng lẽ xạo?”
“Hay học mấy ngày ở lớp A rồi phát hiện mình không theo kịp?”
“Hay không vượt qua sát hạch của lớp A?”
“Không thể nào, nếu không vượt qua sao tới lớp A được?”
Trước kia Bạch Tiểu Cốc không cảm thấy Tào Kính ồn ào, hiện tại lại thấy phiền vô cùng.
Tào Kính hỏi những câu y không biết, trong khi y cũng muốn biết đáp án.
Từ lớp B đến lớp A là vinh hạnh, từ lớp A đến lớp B thì… E rằng người có tự tôn cao sẽ thôi học.
Trái tim Bạch Tiểu Cốc sinh đau, niềm vui khi thấy Tần Cửu Khinh vơi hơn nửa.
Chủ nhiệm lớp đang suy nghĩ chỗ ngồi cho Tần Cửu Khinh, đúng lúc bắt gặp Tào Kính trắng trợn trò chuyện với Bạch Tiểu Cốc.
Hai đứa trẻ có vấn đề này! Trong mắt còn có chủ nhiệm như ông không!
Lão Ngụy tức giận: “Tào Kính!”
Tào Kính câm miệng, ngơ ngác ngẩng đầu.
Lão Ngụy chỉ vị trí bên cạnh cậu ta: “Em qua đó ngồi.
”
Tào Kính: “???” Tại sao cậu ta phải qua bàn trống ngồi? Cậu ta và Cốt ca rất hợp nhau, không muốn tách ra đâu.
Chủ nhiệm lớp đã ngỏ lời: “Tần Cửu Khinh và Bạch Tiểu Cốc là hàng xóm đúng không? Em ngồi bên cạnh em ấy được không? Hai đứa có thể hỗ trợ lẫn nhau.
” Với học sinh ngoan, lão Ngụy như một ngọn gió xuân ấm áp.
Tần Cửu Khinh đáp: “Vâng ạ.
”
Bạch Tiểu Cốc: “!”
Tào Kính khóc lóc nhìn Bạch Tiểu Cốc: “Cốt ca… có phải cậu cũng không nỡ rời xa tớ không? Cậu đừng khóc, tớ cũng không nỡ…”
Bạch Tiểu Cốc hoàn hồn nhìn cậu ta, môi mỏng giật giật.
Tào Kính: “?”
Thảo tinh thất hồn lạc phách đánh chết cũng không tin Cốt ca nói ra chữ “cút”!
Sao có thể? Cậu ta mới là bạn thân nhất của Cốt ca, cậu ta mới là bạn cùng bàn vào sinh ra tử của Cốt ca, Cốt ca không phả loại tra nam chỉ thấy người mới cười nào nghe người xưa khóc!
Tào Kính hoài nghi thảo sinh…
Tần Cửu Khinh ngồi xuống, Bạch Tiểu Cốc thay đổi vị trí nằm, coi như không thấy hắn.
Tần Cửu Khinh cũng không nói chuyện với y, tập trung sắp xếp đồ của mình.
Không bao lâu sau, di động trong túi quần của Tần Cửu Khinh rung lên, hắn cong môi, lấy di động ra.
Đại Cốt:【Cậu làm sao vậy?】
Tần Cửu Khinh hỏi lại:【Hửm?】
Đại Cốt:【Sao cậu lại tới lớp B!!!】
Ba dấu chấm than đủ thấy y khiếp sợ nhường nào.
Tần Cửu Khinh gõ:【Không theo kịp tiến độ lớp A.
】
Đại Cốt:【???】
Tần Cửu Khinh suy nghĩ một chút, lại nói:【Còn bị cô lập.
】
Khung chat bên kia lặng thinh, Bạch Tiểu Cốc quay đầu, con ngươi xám nhạt nhìn chằm chằm hắn.
Tần Cửu Khinh nhìn lại y, lông mi hơi rũ, khóe miệng là ý cười xán lạn.
Bạch Tiểu Cốc: “…” Có chỗ nào giống bị cô lập!
Bạch Tiểu Cốc tiếp tục gửi WeChat:【Cậu cười nhiều hơn với họ còn sợ bị cô lập?】
Tần Cửu Khinh đáp một chữ: 【Không.
】
Bạch Tiểu Cốc: “…”
Rất nhanh sau đó y nhìn thấy tin nhắn tiếp theo của Tần Cửu Khinh:【Bọn họ không xứng.
】
Nhìn chằm chằm bốn chữ này, mặt Bạch Tiểu Cốc bốc hơi: Cái gì, cái gì bậy bạ thế!
Y bỏ di động xuống, nằm xuống ngủ.
Không phải muốn ngủ lắm, chỉ là không dám nhìn ai thôi.
Bạch Tiểu Cốc mơ màng ngủ mất, chẳng những thế mà còn nằm mơ suốt một tiết.
Trong mơ có một cung điện lạnh lẽo, trong điện tuyết bay khắp nơi, ngoài điện nở đầy hoa hải đường trắng, nam nhân cao lớn mặc một bộ trường y đen đang khoanh tay đứng đó, lạnh nhạt cô thanh, tựa như vạn vật thế gian chỉ là một con kiến.
Một tiểu bạch cốt như ngọc xuất hiện giữa biển hải đường.
Nam nhân rũ mi, như sương tuyết hòa tan, trong mắt đen tràn đầy nhu tình ấm áp, khóe miệng nhếch lên làm trời đất trở nên rực rỡ, vạn vật bừng bừng sức sống.
Tiểu bạch cốt ngửa đầu nhìn hắn, trong trẻo nói: “Chủ nhân!”
Bạch Tiểu Cốc bừng tỉnh.
Từ nhỏ y đã mơ thấy cảnh tượng này, y biết mình là bộ xương khô kia, nhưng y chưa bao giờ thấy rõ dáng vẻ của người trong mộng.
Lần này…
Y đã nhìn thấy.
Người nọ và Tần Cửu Khinh giống nhau như đúc!
Một viên phấn bay tới, giáo viên tiếng Anh gọi: “Bạch Tiểu Cốc!”
Bất ngờ là viên phấn không trúng đầu Bạch Tiểu Cốc, nhưng lúc này Cốt ca vẫn chưa hoàn hồn, sao thành tiết tiếng Anh rồi, không phải mới rồi là tiếng ngữ văn à?!
Giáo viên tiếng Anh: “Đọc lại câu tôi vừa nói.
”
Bạch Tiểu Cốc: “…”
Một ngón tay khớp xương rõ ràng dừng trên sách giáo khoa tiếng Anh, Bạch Tiểu Cốc học không giỏi những môn khác, nhưng vì từng ở nước ngoài nên tiếng Anh không tệ…
Y khẽ hít một hơi, đọc theo chỉ dẫn của Tần Cửu Khinh.
Giáo viên tiếng Anh nhướng mày: “Ngồi xuống nghe giảng bài!”
Bạch Tiểu Cốc vội gật đầu: “Vâng.
” Coi như tránh được một kiếp.
Bởi vì chuyện này, Bạch Tiểu Cốc cố gắng nghe giảng hết giờ tiếng Anh, đến toán học thì chịu không nổi nữa.
Không phải y mệt mà là giáo viên quá biết cách thôi miên.
Không ngủ mới lạ!
Chỉ cần Tần Cửu Khinh nghiêng đầu là có thể thấy cái đầu gật gù của Bạch Tiểu Cốc, hắn viết một tờ giấy rồi đưa cho y: 【Ngủ đi.
】 Chữ giống như người, lạnh lùng du dương, đường nét sắc bén.
Bạch Tiểu Cốc ngẩn ra.
Tần Cửu Khinh lại viết: 【Tôi không nói với chú Tần.
】
Bạch Tiểu Cốc quay đầu trừng hắn.
Tần Cửu Khinh chớp mắt với y.
Bạch Tiểu Cốc: “…” Quay đầu, nằm xuống, che lỗ tai!
Chớp mắt cái gì, lông mi dài quá không mở nổi à!
Đáng sợ chính là Bạch Tiểu Cốc ngủ không được, thậm chí còn có thể nằm nhoài nghe giảng, kỳ diệu hơn là cái hiểu cái không.
Học sinh ngoan cũng có thể truyền nhiễm?
Mẹ nó điêu thật!
Tần Cửu Khinh tới lớp B, Bạch Tiểu Cốc không có lý do kéo dài khoảng cách với hắn, ngược lại các bạn học cách y tám trăm mét.
Bởi vì bên cạnh có tảng băng tự nhiên, Bạch Tiểu Cốc cũng bị “cô lập”, y không thích ư?
Hầy, còn rất vui vẻ, vui vẻ xưa nay chưa từng có.
Chớp mắt, hơn hai tuần trôi qua, các học sinh chuẩn bị bước vào cuộc thi tháng đầu tiên sau khi khải giảng, Bạch Tiểu Cốc học thêm thế nào không nhắc tới, nhưng rất gắn bó keo sơn với bạn cùng bàn.
Tào Kính tóm được cơ hội gặp Bạch Tiểu Cốc: “Cốt ca, lâu rồi cậu không để ý đến tớ!”
Bạch Tiểu Cốc: “…”
Tào Kính u oán nói: “Cũng không cùng bọn tớ chơi bóng.
”
Bạch Tiểu Cốc hắng giọng, chột dạ: “Bận học.
”
Tào Kính: “??”
Bạch Tiểu Cốc không tự nhiên nói: “Lớp mười hai rồi, phải học một chút.
”
Tào Kính không thể tin nổi: “Cốt ca, nếu cậu bị uy hiếp thì hãy chớp mắt một cái.
”
Bạch Tiểu Cốc đập đầu cậu ta một cái: “Chớp mắt cái quỷ, ông tự nguyện!”
Tào Kính: “Hu hu!”
Cốt ca thay đổi rồi, Cốt ca bị học thần dạy hư rồi!
Đuổi Tào Kính đi, di động Bạch Tiểu Cốc rung lên, y lập tức lấy ra, nhấn vào WeChat.
Nhìn thấy ID tràn đầy hơi thở trẻ trâu, khoé miệng khó áp chế giương lên.
Tịch: 【Đồ ăn trong nhà không còn nhiều, tan học đi siêu thị không?】
Bạch Tiểu Cốc cẩn thận gõ: 【Được.
】
Tịch: 【Muốn ăn cải trắng luộc.
】
Bạch Tiểu Cốc mỉm cười: 【Phiền chết, không làm.
】
Tịch: 【 Muốn ăn.
】 Phía sau còn kèm theo meme đáng yêu.
Bạch Tiểu Cốc run rẩy: 【Phiền quá.
】
Tịch: 【Vậy…】
Bạch Tiểu Cốc không đáp lại, chỉ là sau khi tan học hai người cùng đi siêu thị, y lại chọn tất cả những nguyên liệu làm món kia.
Tần Cửu Khinh mỉm cười: “Không phải ngại phiền sao?”
Bạch Tiểu Cốc trừng hắn: “Có phải cho cậu ăn đâu.
”
Tần Cửu Khinh: “Chú Tần không thích ăn cải trắng.
”
Bạch Tiểu Cốc: “Tôi thích ăn!”
Tần Cửu Khinh cười không nói.
Ở chung lâu rồi, Bạch Tiểu Cốc cũng hiểu Tần Cửu Khinh hơn, tên này đâu chỉ kén ăn, trước khi gặp y, căn bản là bị bệnh kén ăn.
Hứa Nặc vô cùng cảm kích Bạch Tiểu Cốc, nhiều lần lén nói với Bạch Tiểu Cốc: “Tiểu Cửu không thích ăn cơm từ nhỏ, bác sĩ cũng quan sát rất lâu, nói là tâm lý có vấn đề, trị mãi không hết…”
Hiện giờ trái lại không trị tự hết, chỉ cần là món Bạch Tiểu Cốc làm, hắn đều ăn sạch.
Hệt như trước giờ đều chờ Bạch Tiểu Cốc làm cho ăn, chờ tới tận mười bảy tuổi.
Hôm nay Hứa Nặc lại không về, Tần Cửu Khinh ăn cơm ở Tần gia xong, Bạch Tiểu Cốc lại cùng hắn về ‘học thêm’, chỉ cần không có người ngoài, Bạch Tiểu Cốc đã quen miệng gọi “anh ơi”, không còn xấu hổ như trước đây, thậm chí khi hai người chơi game còn mềm giọng gọi ——
“Anh ơi!”
Tay Tần Cửu Khinh run lên.
Bạch Tiểu Cốc cười ha ha, đạp nhân vật của hắn xuống đất.
KO!
Bạch Tiểu Cốc đại thắng, rạo rực nhìn Tần Cửu Khinh: “Gọi anh ơi đi.
”
Đến khi Tần Cửu Khinh cong cong mi mắt, thong thả thốt ra chữ kia, Bạch Tiểu Cốc hăng hái tràn trề đỏ bừng má, dè bỉu: “Có thể nói đàng hoàng không?”
Tần Cửu Khinh: “Không thích?”
Bạch Tiểu Cốc: “Đương nhiên!”
“Vậy lần sau không gọi nữa.
”
“Ê!”
Lần sau lần sau, vô số lần sau, Bạch Tiểu Cốc thầm nói: “Anh” bị chơi xỏ rồi!”
Khoảng mười giờ, Bạch Tiểu Cốc về nhà ngủ, y tắm rửa xong bò đến trên giường, tuỳ tiện lướt ứng dụng, mãi đến khi một thông báo trên màn hình di động xuất hiện.
Bạch Tiểu Cốc vội vàng nhấn vào.
Tịch:【Ngủ rồi?】
Bạch Tiểu Cốc:【Mới tắm rửa xong.
】
Tịch: 【Dùng sữa tắm hôm qua?】
Bạch Tiểu Cốc: 【Ừm.
】
Tịch: 【Tôi cũng vậy.
】
Bạch Tiểu Cốc: “…” Ai quan tâm cậu dùng cái gì!
Sau đó hương tùng nhàn nhạt truyền đến từ cổ áo, Bạch Tiểu Cốc nóng bừng mặt, không đáp.
Y tùy tay lướt lịch sử trò chuyện, càng lướt càng kinh ngạc.
Nhiều như vậy sao?
Y và Tần Cửu Khinh gửi nhiều tin nhắn trong một ngày như vậy?!
Bạch Tiểu Cốc ngồi bật dậy, không ngừng trượt lên, ôi… tin nhắn một ngày y gửi cho Tần Cửu Khinh còn hơn một năm trở lại.
Vấn đề là y không thấy mình gửi tin nhắn mỗi ngày cho hắn, với lại y và Tần Cửu Khinh ban ngày gặp mặt buổi tối cũng gặp mặt, sao còn nhắn tin nhiều như vậy?
Hơn nữa…
Đều là những lời tầm phào!
Lại một tin nhắn xuất hiện.
Tịch:【Ngủ không được.
】
Bạch Tiểu Cốc nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn gửi một dấu chấm hỏi qua.
Tịch:【Muốn nhanh tới sáng.
】
Bạch Tiểu Cốc:【Tại sao?】
Tịch:【Muốn nhìn thấy cậu sớm hơn.
】
Bạch Tiểu Cốc: “!”
Sáng sớm mới có thể gặp mặt, cho nên hắn muốn trời nhanh sáng lên.
Những lời thoại sến súa này đâu ra vậy?!
Ngoài miệng ghét bỏ, trong lòng Bạch Tiểu Cốc lại như bị đổ bình mật, ngọt đến nỗi ôm đi động lăn lộn.
Còn nói không trêu ghẹo, giỏi trêu ghẹo nhất là hắn.
Bạch Tiểu Cốc vỗ vỗ gương mặt đỏ ửng, cố gắng ra vẻ lạnh lùng:【Vậy ngủ nhanh lên.
】
Lầu đối diện, khi Tần Cửu Khinh nhìn dòng chữ này, khóe miệng cũng nở một độ cong ngọt ngào.
–
Kết quả thi tháng được phát xuống, thành tích Bạch Tiểu Cốc tăng lên rõ rệt, từ số hai đếm ngược đã bay vèo đến số mười đếm ngược.
Tuy vẫn trong hàng ngũ đội sổ, nhưng đã xem như tiến bộ vượt bậc, lão Ngụy nhìn phiếu điểm, thiếu chút nữa bật khóc: “Tiểu Cốc! Làm tốt lắm Tiểu Cốc!”
Bạch Tiểu Cốc: “…”
Tào Kính buồn bã nói: “Cốt ca, cậu không còn là Cốt ca mà tớ quen.
”
Bạch Tiểu Cốc cười mắng: “Cút!”
Chưa kịp đắc ý, Bạch Tiểu Cốc nhìn thấy thành tích Tần Cửu Khinh.
Hoá ra đạt điểm tối đa không phải điêu.
Hoá ra người với người có thể tức chết người.
Bạch Tiểu Cốc nhìn phiếu điểm của hắn, đau lòng nói: “Cậu cậu cậu…”
Tần Cửu Khinh cong môi: “Yên tâm, chỉ cần đạt điểm tối đa thì tôi muốn ở lớp nào thì ở lớp đó.
”
Đây là nguyên nhân Tần Cửu Khinh có thể đổi lớp.
Hắn đã hứa với chủ nhiệm phải luôn đạt điểm tối đa, điều kiện là phải cho hắn tới lớp mười ba, lớp của Bạch Tiểu Cốc.
Bạch Tiểu Cốc sửng sốt, cuối cùng đã biết nguyên do.
Y ra vẻ không thèm để ý: “Cậu thích tới lớp nào thì tới lớp đó.
”
Ai sợ hắn về lớp A? Y chỉ khiếp sợ thành thích của hắn, rõ ràng cùng nhau chơi game, sao lại chênh lệch như vậy?
Thấy hai đứa nhỏ có thành tích tốt, cuối tuần Hứa Nặc xuống bếp, làm một bàn đồ ngon.
Bạch Tiểu Cốc muốn đi giúp đỡ, lại bị Tần Vịnh đuổi: “Hôm nay con nghỉ ngơi đi, để ba giúp dì cho.
”
Bạch Tiểu Cốc nghi ngờ nhìn ba mình: “Ba…”
Tần Vịnh điên cuồng chớp mắt, Bạch Tiểu Cốc hiểu ra, đành ra ngoài.
Cửa phòng bếp trong suốt, có thể nhìn thấy bên trong rõ ràng.
Mới đây mà Hứa Nặc và Tần Cửu Khinh đã đến một tháng, suốt một tháng nay y và Tần Cửu Khinh ở bên nhau, không hề chú ý ba y…
Bạch Tiểu Cốc thấy Tần Vịnh và Hứa Nặc nhìn nhau, trái tim hẫng một nhịp.
Ba y đang theo đuổi dì Hứa, hai người lưỡng tình tương duyệt.
Bọn họ sẽ kết hôn.
Đến lúc đó y và Tần Cửu Khinh…
Tuy bọn họ không có quan hệ ruột rà, nhưng sẽ là anh em trên danh nghĩa; dẫu không màng thân phận đồng tính, bọn họ cũng là anh em trên pháp luật.
Tim Bạch Tiểu Cốc chùng xuống, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh——
Không thể để Đại Tần biết, nếu không ông ấy sẽ từ bỏ dì Hứa vì mình.