Bạn đang đọc Tiểu Bạch Cốt – Chương 119
Edit: Phong Nguyệt
Tần Cửu Tịch giật mình, vòng tay ôm Bạch Tiểu Cốc: “Sao vậy?”
Tuy nhóc xương khô dính hắn, nhưng vì chuyện tối qua với sáng nay, y hơi sợ thân thiết, sao bây giờ lại chủ động rồi?
Bạch Tiểu Cốc nghĩ đến nội dung trong sách, thất thần nói: “Không có gì cả.
” Hôn xong thì sao? À à à!
Bạch Tiểu Cốc xụi lơ trong lòng Tần Cửu Tịch, nhỏ giọng gọi: “Chủ nhân…”
Y cố gắng bắt chước trong sách, ngâm dài giọng.
Tần Cửu Tịch: “…”
Kế tiếp là di chuyển ngón tay tới…
Đại kế câu dẫn của Bạch Tiểu Cốc chỉ miễn cưỡng mở màn thì đã bị Tần Cửu Tịch đè lên giường.
“Không mệt?” Tần Cửu Tịch chạm chóp mũi y.
Tim Bạch Tiểu Cốc đập ầm ầm, nào còn nhớ sách gì, đầu óc nóng ran… nhân tiện nỗi sợ thứ to lớn của chủ nhân trỗi dậy!
“Ừm…”
Tần Cửu Tịch nhận thấy cảm xúc biến hoá nho nhỏ của y, nói: “Được, đêm nay không…”
Ai ngờ Bạch Tiểu Cốc vòng tay ôm cổ hắn, y phục tuột xuống bả vai, lắp bắp nói: “Cốt muốn.
”
Cái gì mà sách với không sách?
Cái gì mà kế với không kế?
Không bằng hai chữ thoải mái.
Không lâu sau đó, Bạch Tiểu Cốc hối hận xanh cốt.
Mệt quá à.
Hu hu.
Tần Cửu Tịch đã tiết chế, chỉ tại Bạch Tiểu Cốc nghĩ đến người trong sách một đêm nhiều lần, y tuyệt đối không thể chừa bất cứ kẽ hở nào để người khác tận dụng.
Bạch Tiểu Cốc lại dán lên.
Tần Cửu Tịch sửng sốt.
Bạch Tiểu Cốc lã chã nhìn hắn: “Cốt… muốn nữa…”
Tần Cửu Tịch khẽ hít một hơi, khàn giọng hỏi: “Rốt cuộc làm sao vậy?”
Lúc Bạch Tiểu Cốc lơ đãng đã vô cùng làm nũng, bấy giờ cố ý mềm giọng, ai mà chịu nổi: “Muốn chủ nhân tiến… A!”
Vừa khóc vừa đòi hỏi.
Vừa đòi hỏi vừa khóc.
Bạch Tiểu Cốc cảm thấy mình thật không có tiền đồ, kém xa trong sách.
Cuối cùng y mệt đến nỗi thiếp đi, trong lòng vẫn còn khổ sở.
Y vô dụng quá, chủ nhân sẽ bị ‘tiểu yêu tinh’ lợi hại hơn y rất nhiều rất nhiều lần (trong sách gọi như vậy) câu mất!
Tần Cửu Tịch phát giác nhóc xương khô khác thường, chỉ là Bạch Tiểu Cốc không nói, nghe được lời trong lòng cũng không tìm ra manh mối, vậy nên hắn không rõ tiểu gia hoà này đang nghĩ gì.
Bạch Tiểu Cốc ngủ rồi cũng còn túm vạt áo hắn, giống như đang sợ cái gì đó.
Thôi…
Tần Cửu Tịch có biện pháp biết, nhưng hắn không dùng.
Chờ ngày mai hỏi là được.
Tần Cửu Tịch ôm Bạch Tiểu Cốc ngủ, ai ngờ sáng sớm hôm sau, Bạch Tiểu Cốc khôi phục sức sống lại rục rịch.
Tối qua không được, sáng nay phải cố gắng.
Bạch Tiểu Cốc vô cùng chăm chú và nhiệt tình trên con đường song tu!
Tần Cửu Tịch đè cái tay nghịch ngợm của y: “Nói.
”
Bạch Tiểu Cốc: “!”
Tần Cửu Tịch nhướng mày.
Bạch Tiểu Cốc sợ Tần Cửu Tịch tức giận, khổ sở kể lại chuyện hôm qua.
Như là tiểu thảo tinh bày tỏ ái mộ, như là nhiều người muốn ‘ngủ’ chủ nhân, như là… những thoại bản dày cộm mà y chỉ mới đọc được hai ba quyển.
Tần Cửu Tịch: “……………”
Bạch Tiểu Cốc giương mắt nhìn hắn, ấm ức nói: “Người không thể bị câu đi.
”
Tần Cửu Tịch dở khóc dở cười, chọt đầu y: “Nghĩ gì vậy?”
Bạch Tiểu Cốc nhìn hắn: “Người không cùng người khác song tu?”
Tần Cửu Tịch: “Không.
”
Bạch Tiểu Cốc thấy ngọt ngọt, sau đó vội hỏi: “Người sẽ không thích ai khác ngoài cốt?”
Âm thanh Tần Cửu Tịch truyền thẳng đến đầu quả tim y: “Chỉ có ngươi.
”
Mắt Bạch Tiểu Cốc sáng rực lên, vội hỏi: “Mãi mãi?”
Tần Cửu Tịch cười theo: “Đời đời kiếp kiếp.
”
Bạch Tiểu Cốc vui vẻ, nhưng lập tức bổ sung: “Người không chết, không cần đời đời kiếp kiếp, đời này kiếp này đủ rồi!”
Sư phụ nói đừng tham quá.
Y không cần đời đời kiếp kiếp, y chỉ cần đời này kiếp này.
Tần Cửu Tịch cong môi, lại nói: “Được, chỉ đời này kiếp này.
” Ngàn năm sau hắn dẫn nhóc xương khô cùng phi thăng, đời này kiếp này sẽ là vĩnh viễn.
Trái tim thấp thỏm cả đêm của Bạch Tiểu Cốc quy về vị trí cũ.
Không sợ chủ nhân bị câu đi nữa, y–
“Sáng nay, đêm nay… ngày mai nữa… Ừm, khoan nhắc ngày mai, tóm lại hôm nay cốt sẽ không cùng người song tu!” Mệt muốn chết! Mông vẫn còn đau đây này! Vỏ trái cây sắp bị ‘đánh’ ra nước!
Tần Cửu Tịch: “…………”
Tần Cửu Tịch còn có việc bận, Bạch Tiểu Cốc lại không muốn ra ngoài chơi.
Dấm chua quá, cốt không muốn ăn.
Đương nhiên cũng do tối qua quá mệt mỏi, y chỉ muốn ngủ đến tối.
Khi Tần Cửu Tịch vội xong, Bạch Tiểu Cốc đang ở trong phòng nghịch biến hình thuật.
Thuật che mắt hôm qua quá kém, y cảm thấy thuật biến hình đáng tin hơn.
Vừa biến ra tai hồ ly thì Tần Cửu Tịch bước vào.
Bạch Tiểu Cốc không mặc gì cả, tóc bạc như sa mỏng quấn lấy da thịt trắng ngần, giữa tóc có đôi tai xù màu bạc, sau lưng có thêm đuôi hồ.
Cảnh tượng này…
Ngay cả đầu ngón tay của Tần Cửu Tịch cũng cứng lại.
Bạch Tiểu Cốc cong mắt nhìn hắn: “Chủ nhân! Cốt…”
Y nói chưa nói xong đã bị Tần Cửu Tịch bế lên.
“Á!”
“Đừng, đừng… chờ cốt thu đuôi lại…”
“Hức, đừng… đừng liếm lỗ tai…”
Đã nói đêm nay không song tu, kết quả tu không ngừng nghỉ.
Chăm chỉ như vậy, Bạch Tiểu Cốc cảm thấy chính mình sắp sửa Kết Đan tới nơi.
Lần này Bạch Tiểu Cốc không hôn mê, y thu hồi hai tai và đuôi, dựa vào lòng Tần Cửu Tịch.
“Chủ nhân…”
“Ừm.
”
Cả người Bạch Tiểu Cốc cả nhẹ tênh, vừa thoải mái vừa mệt mỏi, nhưng y không muốn ngủ chút nào.
Y cũng không biết muốn nói gì với Tần Cửu Tịch, chỉ là không nỡ ngủ, cứ muốn nhìn hắn mãi, cứ muốn không ngừng nói chuyện với hắn, muốn cứ vậy mà bên nhau tới thiên hoang địa lão.
Tần Cửu Tịch nhìn hàng mi run rẩy của y, dỗ: “Ngủ đi.
”
Bạch Tiểu Cốc: “Ừm…”
Suýt chút nữa Bạch Tiểu Cốc ngủ rồi, nhưng y bỗng bừng tỉnh, không thấy buồn ngủ nữa!
Tần Cửu Tịch rũ mắt nhìn y: “Hửm?”
Bạch Tiểu Cốc trợn to mắt, lên án: “Người… người không giữ lời!”
Tần Cửu Tịch: “?” Hắn không đuổi kịp mạch não vòng vèo của y.
Bạch Tiểu Cốc lạnh lòng, càng nghĩ càng sợ hãi: “Người nhất định sẽ bị câu đi, người thích màu trắng như vậy, nhất định sẽ bị hồ ly trắng… thỏ trắng mèo trắng… hải đường tinh câu đi…”
Trời, thế gian này nhiều thứ màu trắng quá!
Cốt nguy!
Tần Cửu Tịch: “………”
Lời trong lòng đều in hết lên mặt, sao hắn không hiểu.
Bộ xương ngốc.
Lòng Tần Cửu Tịch ngọt như nước, âm thanh dịu dàng hơn ngày thường: “Ngươi cảm thấy tại sao ta thích màu trắng?”
Bạch Tiểu Cốc: “!” Quả nhiên chủ nhân rất thích màu trắng!
Tần Cửu Tịch chọt trán y: “Bởi vì ngươi là một tiểu bạch cốt.
”
Bạch Tiểu Cốc khẽ hít một hơi, mở to mắt nhìn hắn.
Tần Cửu Tịch không nói kỹ, cũng không cần nói kỹ.
Hắn yêu quý màu trắng là bởi vì tiểu bạch cốt.
Trước nay hắn chỉ thích tiểu bạch cốt, màu trắng là yêu ai yêu cả đường đi.
Bạch Tiểu Cốc hiểu ra, vui đến không biết làm sao: “Vậy, vậy nếu cốt là màu đỏ…”
Tần Cửu Tịch: “Ta sẽ thích màu đỏ.
”
“Màu vàng?”
“Thích màu vàng.
”
“Màu đen… Á, cốt không muốn màu đen, hắc cốt quá kỳ quái!”
Tần Cửu Tịch cười: “Màu đỏ và màu vàng không kỳ quái?”
Bạch Tiểu Cốc nhăn mũi: “Xấu!”
Tần Cửu Tịch nâng một sợi tóc màu trăng, lại hỏi: “Ngươi biết tại sao ta làm màu này cho ngươi không?”
Bạch Tiểu Cốc cẩn thận nói: “Bởi vì người thích?”
Tần Cửu Tịch: “Bởi vì hợp với ngươi.
”
Thích là đương nhiên.
Thích hợp với y, hắn đều thích.
Trước giờ không phải hắn thích túi da này, hắn chỉ thích Bạch Tiểu Cốc.
Mặc kệ y biến thành dáng vè gì.
Bạch Tiểu Cốc rất vui, rất rất vui–
“Chủ nhân, chúng ta song tu đi!”
Tần Cửu Tịch: “…”
Bạch Tiểu Cốc rướn người hôn hắn, tư thái còn mê người hơn gấp trăm lần thoại bản.
Một năm chớp mắt trôi qua.
Thiên Ngu Sơn từng bước bước tiến vào quỹ đạo, Hứa Nặc cùng vài vị đệ tử mới nhập môn thường xuyên ra mặt xử lý, đừng nói Bạch Tiểu Cốc là Nguyệt Tri thật, ngay cả Tần Cửu Tịch giả Nguyệt Tri cũng ít khi lộ diện.
Cuối cùng Bạch Tiểu Cốc cũng Kết Đan, nếm được mỹ thực mình tâm niệm bấy lâu.
Hứa Nặc theo y học trù nghệ, thậm chí có xu thế trò giỏi hơn thầy.
Một năm này, Bạch Tiểu Cốc trải qua rất phong phú.
Ban ngày vội chăm sóc sư phụ sư huynh, nghiên cứu thực đơn, viết thư…
Ừm, cốt có mục tiêu mới, y muốn viết một quyển kỳ thư có một không hai, át chết những quyển sách nát kia!
Bọn họ biết cái gì?
Bọn họ nào biết ‘Nguyệt Tri’ tiên nhân chân chính là như thế nào!
Muốn câu dẫn chủ nhân y?
Hãy xem kỹ thuật của y!
Y đã nghĩ xong tên rồi–
《Quãng thời gian chúng ta cùng điên cuồng si mê Tần Cửu Tịch thủ tịch Thiên Ngu Sơn》!
Khi Tần Cửu Tịch thấy tựa đề, hắc tuyến trên đầu như hoá thành thực thể.
Bạch Tiểu Cốc hưng phấn giải thích: “Nguyệt Tri có gì mà mê? Cốt muốn cho bọn họ biết cái gì mới là nam thần thật sự!”
Đây cũng là từ y mới học được, người khác đều nói Nguyệt Tri là “nam thần”, Bạch Tiểu Cốc lại cảm thấy Tần Cửu Tịch mới là ‘nam thần’.
Y muốn viết ra một quyển lợi hại nhất để rửa sạch tin đồn!
Tần Cửu Tịch khựng lại: “Sách này… không được cho người khác xem.
”
Bạch Tiểu Cốc: “Đương nhiên!” Bên trong viết rõ kích cỡ chủ nhân, ngốc mới cho người khác biết.
Tần Cửu Tịch: “…”
Bạch Tiểu Cốc vui vẻ nói: “Chỉ có cốt mới có thể xem.
”
Nói xong lại ảo não: “Vậy thì làm sao rửa sạch tin đồn… Á!”
Tần Cửu Tịch búng trán y: “Ta không để bụng.
”
Bạch Tiểu Cốc che trán, nhìn hắn: “Hả?”
Tần Cửu Tịch gỡ tay y ra, hôn lên đó: “Người khác đối xử với Tần Cửu Tịch như thế nào, ta không để bụng.
”
Hắn biết Bạch Tiểu Cốc nghĩ gì, biết y bất bình thay hắn.
Chỉ là Tần Cửu Tịch không để bụng.
Từ khi hắn buông bỏ thân phận chân ma, thù hận đã theo đó tiêu tán.
Hắn chỉ để ý Bạch Tiểu Cốc.
Người khác đối xử với hắn ra sao thì có liên quan gì.
Bạch Tiểu Cốc ngẩn ra, lồng ngực nong nóng.
“Chủ nhân.
”
“Ừm.
”
“Cốt chỉ viết cho mình xem.
”
“Được.
”
Y hiểu, cũng tương đương với thế giới hiểu.
Sắp đến ngày Tần Vịnh và hỏa hồ tỉnh, Bạch Tiểu Cốc trông chừng bên cạnh họ mỗi ngày, sợ họ tỉnh lại nhìn thấy y sẽ thấy sợ hãi.
Bạch Tiểu Cốc đợi suốt một năm hai mươi ba ngày.
Tần Vịnh tỉnh lại sau cơn hôn mê dài.
Bạch Tiểu Cốc thấy sư phụ ngồi dậy, nước mắt tí tách rơi xuống.
“Sư phụ!” Một tiếng gọi chứa đầy nhớ nhung và sợ hãi.
Y sợ Tần Vịnh không tỉnh lại, sợ vĩnh viễn mất đi người nhà.
Tần Vịnh quay đầu, thấy một thiếu niên tóc trắng xa lạ.
Thiếu niên nhào vào lòng gã, khóc không thành tiếng.
Ngón tay Tần Vịnh run run, khàn giọng hỏi: “Tiểu Cốt?”
Mặc dù thay đổi diện mạo nhưng gã vẫn lập tức nhận ra đây là đứa nhỏ nhà mình.
Hết chương 119.