Tiểu Bá Vương Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 5: Trở Lại Showbiz


Bạn đang đọc Tiểu Bá Vương Giới Giải Trí Trọng Sinh – Chương 5: Trở Lại Showbiz


Thẩm Ý Phong và Diệp Niệm Ninh nhìn nhau, rồi sau đó bật cười, “Cậu nâng tôi? Đừng nha, anti-fan của cậu nhiều như vậy, nếu tôi vừa quay lại đã bị toàn cư dân mạng chửi thì làm sao bây giờ?”
Tôi fuck? Tôi mẹ nó đây là đang giúp cậu! Giúp cậu mà còn chê tôi?
Tuy rằng trong lòng Diệp Niệm Ninh đang phỉ nhổ một trận, nhưng mặt vẫn mang nụ cười mỉm nói với Thẩm Ý Phong: “…!Tôi cũng có thể cho cậu ký hợp đồng với công ty anh trai tôi.”
“Công ty anh cậu?” Thẩm Ý Phong nhíu mày nghĩ nghĩ, rồi sau đó vỗ đầu một cái nói: “Thiếu chút nữa đã quên, anh cậu là tổng giám đốc giải trí Niệm Niên, còn cậu là cậu chủ nhỏ của giải trí Niệm Niên.”
“Ừ hừ.” Diệp Niệm Ninh nhướng mày, vẻ mặt ngạo kiều nhìn Thẩm Ý Phong.

Thẩm Ý Phong thấy biểu cảm này của Diệp Niệm Ninh thì trong lòng vô cùng muốn xoa bóp mặt cậu, trên thực tế cậu ta cũng đã làm như vậy, sau khi véo đến nghiện rồi nói: “Xúc cảm không tồi.”
“Thẩm Ý Phong!!!” Diệp Niệm Ninh ghét nhất là người khác véo mặt cậu ngoại trừ người thân của cậu ra, mặc kệ là bạn bè chơi thân đến đâu, chỉ cần véo mặt cậu thì nhất định phải tuyệt giao năm phút!
Diệp Niệm Ninh xoay người rời đi, Thẩm Ý Phong vội vàng cầm túi rác đi theo phía sau cậu, “Này, đừng tức giận mà, véo mặt cậu một cái thì lại làm sao?”
“Không thể được, tôi chính là không thích không thích không thích!” Diệp Niệm Ninh hét lên với cậu ta.

“Được được được, vậy thì tôi hứa sẽ không bao giờ véo mặt cậu nữa.” Thẩm Ý Phong giơ ba ngón tay vẻ mặt chân thành hứa với Diệp Niệm Ninh.

Diệp Niệm Ninh đi đến trước cửa thang máy nhấn nhấn nút, vẻ mặt không vui, “Hừ!”
“Không phải cậu nói thang máy hỏng rồi sao?” Thẩm Ý Phong nháy mắt nổ tung, tức giận đùng đùng nhìn Diệp Niệm Ninh.

Diệp Niệm Ninh chột dạ không dám nhìn cậu ta, đành phải nhỏ giọng nói: “Cái này mới sửa…”
Thẩm Ý Phong ném cho cậu một ánh mắt sau đó bước vào thang máy, “Haha.”

“Ơ kìa, tôi lừa cậu một lần cậu chọc tức tôi một lần, hai ta huề nhau được không?” Diệp Niệm Ninh tiến đến trước mặt Thẩm Ý Phong chớp chớp mắt, mặt đầy mong chờ nhìn cậu ta.

Xét thấy Diệp Niệm Ninh đang bán manh với mình Thẩm Ý Phong miễn cưỡng nói: “Được rồi.”
Diệp Niệm Ninh cười hì hì, “Vậy bây giờ tôi đưa cậu đến công ty ký hợp đồng trước nhé.”
“Từ từ!” Thẩm Ý Phong nhíu nhíu mày, Diệp Niệm Ninh nghi hoặc nhìn cậu ta.

Thẩm Ý Phong khoanh tay nhìn Diệp Niệm Ninh, hỏi: “Tôi có nói tôi sẽ đi đến đó với cậu sao?”
“Không đi với tôi vậy cậu còn muốn đi đâu? Tiếp tục đi giao cơm hộp à?” Diệp Niệm Ninh hỏi ngược lại.

“Cậu quản tôi?”
“Tôi quản được cậu sao? Dù sao cậu đi theo tôi hay không cũng tùy cậu, tự bản thân cậu xem quyết định thế nào!” Diệp Niệm Ninh nhún vai vẻ mặt không sao cả nói với Thẩm Ý Phong.

Thẩm Ý Phong nhìn bộ dạng này của Diệp Niệm Ninh liền cảm thấy lòng nghẹn muốn chết, cậu dứt khoát nghiêng đầu đi không muốn thấy nữa, “Tôi đi! Tôi đi liền! Cậu phải tới quản tôi!”
Vẻ mặt Diệp Niệm Ninh sững sờ nhìn Thẩm Ý Phong, vừa rồi cậu nói sai câu nào sao? Hình như không nói sai mà! Vậy cậu ta tức giận cái khỉ gì?
Hai người trầm mặc đi ra thang máy, Diệp Niệm Ninh nhìn nhìn Thẩm Ý Phong, hỏi: “Xe cậu đâu?”
“Làm gì? Lấy xe tôi đi à?
“Đúng vậy! Hôm nay tôi không lái xe ra ngoài.”
“Xe của tôi là xe máy điện, cậu ngồi xe tôi tôi sợ cậu cảm thấy quá mất mặt, nếu không hay là bắt taxi đi thôi.” Thẩm Ý Phong cúi đầu nói.

“Tưởng cái gì chứ? Bố Ninh là dạng người như vậy sao?” Diệp Niệm Ninh trợn trắng mắt, lại nói: “Chiếc xe nào vậy? Đưa chìa khóa cho tôi!”
Thẩm Ý Phong cười cười, móc chìa khóa ra đưa cho cậu, sau đó dẫn cậu đi đến trước con xe máy điện*.

Diệp Niệm Ninh hạ mắt đánh giá chiếc xe này, sau đó nói: “Sao cậu lại mua hồng phấn? Không đẹp chút nào!”
*Đại loại là như ảnh
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
“Mua trên mạng, người bán kia gửi nhầm đó, tôi lười trả tới trả lui liền để dùng luôn.” Thẩm Ý Phong giải thích đôi câu rồi đưa mũ bảo hiểm cho cậu, Diệp Niệm Ninh nhận lấy mũ bảo hiểm sau khi nhìn thoáng qua liền ghét bỏ đội lên, “Mũ bảo hiểm cũng màu hồng nốt, sợ là cậu vẫn còn trái tim thiếu nam đấy chứ!”
“Người bán hàng đưa, nguyên set.”
Diệp Niệm Ninh nhăn mũi lại, chân dài sải một bước ngồi lên xe, Thẩm Ý Phong ngoan ngoãn ngồi sau lưng cậu.

“Ôm chặt tôi, tốc độ của tôi là 180 miles!” Diệp Niệm Ninh nói với Thẩm Ý Phong, chờ Thẩm Ý Phong đáp lại ổn rồi cậu mới khởi động xe.

Nghênh đón gió thổi tới, đoạn đường vừa mới bị cơn mưa xối qua rất trơn trượt.


Diệp Niệm Ninh vừa nhìn đèn xanh đèn đỏ và người đi đường vừa khống chế tốc độ xe, lộ trình đến giải trí Niệm Niên không dài lắm, không tới mười phút hai người bọn họ cũng đã tới cửa.

Xuống xe, Diệp Niệm Ninh đều ném chìa khóa và nón bảo hiểm lại cho Thẩm Ý Phong, sau đó dẫn theo cậu ta đi vào công ty.

Dọc theo đường đi có không ít người chú ý tới bọn họ, phần lớn là chú ý tới Thẩm Ý Phong đi bên cạnh Diệp Niệm Ninh, thế nhưng vì Diệp Niệm Ninh sắp đi tới nên muốn tám chuyện cũng không dám nói, chỉ chờ bọn họ đi rồi một đám người liền lập tức vây ở một chỗ thảo luận.

“Này này này, mấy người biết chàng trai đi bên cạnh Niệm bảo không?”
“Không biết, trước giờ tôi chưa từng thấy qua.”
“Lần trước Niệm bảo dẫn nam sinh tới công ty vẫn còn là chuyện của mấy năm trước chính là thời điểm cậu ấy còn đi học! Chẳng lẽ Niệm bảo và người kia đã rời xa nhau, người này là tân hoan của cậu ấy?”
“Nghĩ đi đâu vậy? Lần trước Niệm bảo dẫn đến chính là người nhà họ Thời, là anh em thuần khiết của Niệm bảo!”
“Sao cậu biết là người nhà họ Thời?”
“Toàn công ty đều biết, chỉ có cậu không biết.”
“Ai nha, đừng đổi chủ đề nữa, hiện tại chúng ta đang thảo luận về chàng trai kia.”
“Đúng đúng đúng! Đừng lạc đề nữa!”
“Tôi cảm thấy có lẽ chàng trai này chính là chồng của Niệm bảo, nhìn thế nào cũng thấy xứng đôi!”
“Vì sao phải là công? Cũng có khả năng là tiểu thụ chịu khổ đó!”
“Niệm bảo làm công? Xin lỗi, tôi không bổ não ra nổi!”
“Niệm bảo thoạt nhìn chính là một tổng thụ* rồi nhé!”
Chú thích
Diệp Niệm Ninh dẫn theo Thẩm Ý Phong đi thẳng đến phòng tổng giám đốc, đẩy cửa ra, Diệp Thanh Lâm không có ở đây.


Diệp Niệm Ninh bảo Thẩm Ý Phong tới sô pha ngồi một lát, sau đó cầm lấy điện thoại trên bàn làm việc gọi cho thư ký của Diệp Thanh Lâm.

“Anh Bình, anh đang ở đâu?”
Một giọng nói trầm thấp truyền đến, “Là cậu chủ nhỏ sao?”
“Ừm ừm ừm!”
“Cậu chủ, tôi đang ăn cơm ở nhà, sao vậy?”
“Không có chuyện gì, vậy chờ anh cơm nước xong xuôi rồi gửi cho em một phần hợp đồng ký kết tới đây nhé.”
“Hợp đồng? ABCS muốn ký loại nào?”
“Ký B đi!”
“Được, vậy cậu chủ cậu chờ tôi trước một chút, tôi lập tức tới ngay!”
“Ừm.

Mà, anh em đi đâu rồi?”
“Hẳn là tổng giám đốc đang mở cuộc họp, chừng mười lăm phút nữa sẽ kết thúc.”
“Được.”
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Niệm Ninh nhìn về phía Thẩm Ý Phong nói: “Tôi chọn ký B cho cậu, khởi điểm của người mới ký hợp đồng này trong công ty chúng ta xem như rất cao, nếu cậu nỗ lực, sau này ký lên S là có thể đi ra ngoài mở phòng làm việc.”
Thẩm Ý Phong gật đầu, cậu đối với việc ký ABCS của giải trí Niệm Niên đã sớm có nghe qua, một người mới không có bất kỳ cơ sở nào đã ký được B không phải đi cửa sau thì tuyệt đối là có thực lực, mà bây giờ cậu chính là dựa vào việc đi cửa sau mà ký được B, trước kia cậu vô cùng chán ghét loại người đi cửa sau, bây giờ cậu ngược lại cảm thấy loại chuyện đi cửa sau này thật sự rất không tồi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.