Đọc truyện Tiểu Bá Vương Giới Giải Trí Trọng Sinh – Chương 135: Diệp Niệm Ninh Có Con Riêng
Phóng viên bây giờ chính là kiểu như vậy, có cơ hội túm được người thì phải hỏi liên tục không buông.
Diệp Niệm Ninh chỉ trả lời qua loa cho có lệ với mọi người, phải vất vả lắm mới có thể đi đến chỗ thang máy.
Nhưng tiếng khóc của một đứa trẻ trong nháy mắt đã làm rối loạn đi bước chân của Diệp Niệm Ninh.
“Trẻ con ở đâu ra mà khóc vậy? Mấy người đừng có xô đẩy tôi nữa mau quay đầu lại nhìn đi, hay là đụng phải con nhà người ta rồi.”
Diệp Niệm Ninh dừng lại rồi lớn tiếng nói với các phóng viên.
Các phóng viên nghe cậu nói vậy cũng vội vàng xoay người lại nhìn, đứa bé kia vẫn đang khóc.
Diệp Niệm Ninh khom người xuống, loáng thoáng có thể nhìn thấy một cậu bé đang ngồi khóc trên đất.
Bởi vì hôm nay là buổi họp báo của cậu nên ở tầng này đã được bảo vệ giải tán hết những người không liên quan, cửa thang máy còn có bảo vệ canh gác, không thể nào lại có một đứa trẻ ở đây được.
Nhưng hiện giờ nó còn đang ngồi khóc ở chỗ này, nên rất có thể là đứa nhỏ đã đi lạc vào đây.
“Mọi người tránh ra một chút, để tôi tới xem đứa bé.”
Diệp Niệm Ninh đưa tay vỗ vai mấy người đang đứng trước mặt cậu, những người này vội vàng tạo ra một đường.
Diệp Niệm Ninh bước nhanh đến trước mặt cậu bé rồi đỡ nó đứng lên, cậu ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng hỏi: “Cậu bạn nhỏ này, con làm sao vậy? Sao con lại khóc?”
Đứa bé lau nước mắt lên tay áo, miệng lẩm bẩm nói gì đó.
Diệp Niệm Ninh không nghe rõ lời thằng bé nói nên đành phải bế bé lên, hỏi lại: “Con đang nói gì vậy? Con có thể nói với chú lần nữa không?”
“Ba…!Ba?!”
Khi đứa bé được Diệp Niệm Ninh ôm nên mới nhìn thấy Diệp Niệm Ninh trông như thế nào.
Lúc nó nhìn thấy gương mặt của Diệp Niệm Ninh trong nháy mắt liền ngây ngẩn cả người.
Bé không ngờ rằng mình có thể tìm được ba nhanh như vậy, quả nhiên, chú Cố không lừa bé!
“Cái gì? Con đang tìm ba mình à? Ba của con cũng ở trong tòa nhà này sao? Làm sao con lên đây được? Hơn nữa, con có nhớ số điện thoại của ba mình không?”
Diệp Niệm Ninh đang hỏi, đứa nhỏ đột nhiên nở nụ cười hơn nữa còn hôn mặt cậu một cái.
“Ba ơi! Tiểu Gia cuối cùng cũng gặp được ba rồi!” Tiểu Gia hơi giận dỗi nói.
Diệp Niệm Ninh: ???Đứa nhỏ này đang gọi mình là ba sao?”
Các phóng viên: ?!Diệp Niệm Ninh có con riêng!!
“Con đang gọi chú à?”
Diệp Niệm Ninh không xác định Tiểu Gia có phải đang gọi cậu hay không, liền hỏi thêm một lần nữa.
“Đúng vậy! Ba, sao ba không đến gặp con? Nếu không phải chú Cố dẫn con tới đây, con đã cho rằng là ba không cần con…”
Tiểu Gia mím môi, vừa định khóc đã bị Diệp Niệm Ninh kịp thời che miệng lại.
Con mẹ nó! Sớm biết vậy đã không hỏi!
Cái tình huống này mẹ nó là thế nào? Mấy năm nay cậu cũng đâu có kết thù với người ta! Đứa nhỏ này cũng vậy, bọn họ đến cả gặp mặt mũi cũng chưa từng gặp qua mà đã tùy tiện gọi người ta là ba, không biết ba mẹ nó dạy như thế nào nữa!
Lạy trời, lại gặp rắc rối rồi!
“Chú Cố? Chú ấy đang ở đâu? Con đưa chú đi tìm được không?”
Diệp Niệm Ninh vừa định buông Tiểu Gia xuống, thì thấy Tiểu Gia nắm chặt quần áo của cậu không chịu buông tay.
Cậu muốn nói để Tiểu Gia leo xuống, nhưng Tiểu Gia đã nói trước nói: “Ba, ba lại không cần con sao?”
Cậu nhìn vẻ mặt ấm ức và khổ sở của Tiểu Gia, lại mềm lòng đành phải tiếp tục ôm bé.
“Anh bạn nhỏ này, chú đưa con đi tìm chú Cố trước nhé, có được không?”
Diệp Niệm Ninh không có trả lời trực tiếp câu hỏi của Tiểu Gia, dù sao thì câu hỏi này thật sự rất khó trả lời.
Nếu nói không cần nó, Tiểu Gia nhất định sẽ khóc tiếp, nhưng nếu nói cần, vậy không phải là thừa nhận cậu là ba của Tiểu Gia à?
Ở đây nhiều phóng viên như vậy, chuyện này muốn giấu cũng không giấu được, không chừng đợi lát nữa thôi tên của cậu lại treo trên hotsearch cho xem.
“Dạ được.” Tuy rằng Tiểu Gia không nghe thấy đáp án mà mình muốn, nhưng vẫn nín khóc rồi mỉm cười, cậu bé vươn tay chỉ chỉ hướng nhà vệ sinh: “Ở trong nhà vệ sinh ạ!”
“Hả?”
Diệp Niệm Ninh cau mày mặc dù có chút nghi ngờ nhưng vẫn ôm Tiểu Gia đi vào nhà vệ sinh nam, “Có người nào không? Có ai không?”
Cậu gọi lớn tiếng mà không ai trả lời.
“Anh bạn nhỏ, có phải con nói dối không?”
Cậu cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức hỏi Tiểu Gia trong ngực.
“Con không có nói dối mà! Rõ ràng chú Cố đang ở đây!”
Tiểu Gia đưa tay chỉ về phía một bức tường trắng.
Diệp Niệm Ninh nhìn bức tường trắng sạch sẽ kia, lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiểu Gia, khóe miệng giật vài cái rồi trực tiếp ôm Tiểu Gia đi ra ngoài.
“Hừ, thật đúng là đứa nhỏ vô lương tâm, nó thế mà lại dám bán đứng mình!”
Đợi khi tất cả mọi người đi rồi, Cố Nghiên mới bước ra từ thùng carton ở trong góc, y đưa tay vỗ vỗ áo khoác, sau đó cười như không cười nhìn ra cửa.
Mấy năm không gặp, tôi hy vọng cậu sẽ thích món quà này.
Diệp Niệm Ninh vội vàng tiễn các phóng viên đi, rồi ôm theo Tiểu Gia lên xe.
Tống Tử Khiêm và Trần Ngư Nhi đã ngồi trên xe chờ Diệp Niệm Ninh thật lâu, thấy Diệp Niệm Ninh ôm một đứa nhỏ cùng lên xe thì trong mắt đều tràn đầy kinh ngạc cùng nghi ngờ.
Tống Tử Khiêm phản ứng trước, anh nhìn Diệp Niệm Ninh hỏi: “Đứa nhỏ này của ai vậy? “
Diệp Niệm Ninh lắc đầu, “Em cũng chả biết.
Vừa mới gặp ở trên kia, nó còn nhận em là ba đấy, em không tìm thấy ba mẹ nó, đành phải ôm đứa nhỏ theo.”
“Cái gì?!” Tống Tử Khiêm vội vàng lấy điện thoại di động ra xem Weibo, “Đậu má nó, không phải đứa nhỏ này ở trước mặt đám phóng viên kia gọi cậu là ba đấy chứ? “
“Ừm, còn hỏi em tại sao lại không cần nó.” Diệp Niệm Ninh đỡ trán thở dài.
Tống Tử Khiêm chỉ thấy trên hotsearch có tiêu đề “Buổi họp báo ra mắt album mới của Diệp Niệm Ninh” thì cất điện thoại di động vào trong túi.
Tuy rằng lúc hỏi anh cũng đã biết đáp án rồi, nhưng chính tai nghe Diệp Niệm Ninh xác nhận vẫn cảm thấy muốn tăng xông.
“Anh bạn nhỏ, ai nói với con, chú ấy là ba của con vậy? “Tống Tử Khiêm nhìn Tiểu Gia buồn ngủ trong ngực Diệp Niệm Ninh, tuy rất không muốn quấy rầy đứa nhỏ nghỉ ngơi, song vẫn nhịn không được lên tiếng hỏi.
Tiểu Gia nghe thấy Tống Tử Khiêm đang nói chuyện với mình, cố nén cơn buồn ngủ lại trả lời: “Là chú Cố nói.”
“Chú Cố ???”
Tống Tử Khiêm nghi ngờ nhìn về phía Diệp Niệm Ninh, Diệp Niệm Ninh lắc đầu, “Em cũng không biết nữa.”
“Vậy cậu bé, cháu tên gì? Năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi? Có nhớ địa chỉ nhà mình ở đâu không?”
Tống Tử Khiêm vừa hỏi vừa lấy quyển sổ và bút ra chuẩn bị ghi chép.
“Con tên là Cố Yên Gia, năm nay bốn tuổi.
Con cũng không biết nhà ở đâu, nhưng chú Cố nói, con sống ở trên bầu trời!”
“Gì?”
Lại còn sống ở trên bầu trời, mẹ nó sao không nói nhà con ở trên cung trăng đi?
Ba mẹ nhà này dạy con mình cái quái gì vậy trời? Đi lạc nhưng đến cả địa chỉ cũng không biết.
Tống Tử Khiêm cố kìm nén thầm chửi trong lòng, tiếp tục hỏi: “Gia Gia nè, chú Cố của con tên gì? “
“Con không biết.” Cố Yên Gia gãi đầu trả lời.
“Vậy cháu có nhớ số điện thoại của chú Cố không?”
Cố Yên Gia lắc đầu, vẫn không biết gì như trước.
Tống Tử Khiêm mím môi, không hỏi Cố Yên Gia nữa, ngược lại hỏi Diệp Niệm Ninh đang ngẩn người ở kế bên, “Niệm Niệm, nó tên là Cố Yên Gia, em có quen không?”
“Để em nghĩ lại đã.”
Nói thật, đối với cái tên Cố Yên Gia này cậu cũng có chút ấn tượng nhưng lại không nhớ đã từng nghe ở đâu.
Cẩn thận nhớ lại mới chợt nhận ra hình như 88 cũng họ Cố.
Cậu lấy điện thoại di động ra, mở Weibo rồi không ngừng tìm kiếm.
Ba năm trước, khi 88 nói lời tạm biệt với cậu thì bị người ta quay hình lại.
Cậu còn nhớ vì chuyện này mà cậu lên hot search, cũng không biết còn tìm được bài đăng giải thích kia không.
Diệp Niệm Ninh vừa mới tìm một lát, đã bị số lượng lớn weibo của bản thân làm cho nản chí nên đành thôi.
Ba năm nay quả thật cậu đăng bài rất nhiều, nếu cứ dựa vào việc kéo xuống dưới tìm mãi như vậy cũng không biết phải tìm đến khi nào.
Cậu rời khỏi trang cá nhân mở mục tìm kiếm, nhập ba chữ Cố Yên Gia vào.
App có lưu dữ liệu nên cho dù cậu không nhớ nhưng chắc hẳn dữ liệu vẫn còn, cũng có thể giúp cậu nhớ lại.
“Đúng vậy.”
Diệp Niệm Ninh nhìn 88 và Cố Nghiên trong video, lẩm bẩm một câu.
Cậu cúi đầu nhìn Cố Yên Gia đã tiến vào mộng đẹp, thở dài thật sâu.
Cậu dám khẳng định, đứa bé này chính là 88 mà chú Cố trong lời nó nói chắc là Cố Nghiên.
Cậu sống lâu như vậy nhưng chỉ quen có vài người họ Cố, một người là Cố Nghiên, một người nữa là Cố Tầm Hạc, còn lại chính là 88 cho nên cậu không thể nhận nhầm được.
“Em lại lên hot search rồi, nhớ làm sáng tỏ đấy.”
Lúc sắp xuống xe, Tống Tử Khiêm bỗng nói với Diệp Niệm Ninh.
Diệp Niệm Ninh gật đầu không hé răng.
“Em tính làm thế nào? Nếu không anh gọi cho cảnh sát nhé! “Tống Tử Khiêm lấy điện thoại di động ra làm bộ muốn báo cảnh sát.
Diệp Niệm Ninh vội vàng ngăn anh lại, “Đừng, em mới vừa nhớ ra nếu như không có gì ngoài ý muốn thì đứa bé này chính là con một người bạn của em.”
“Vậy người bạn này của em cũng thật là thiếu trách nhiệm.
Lại dám dẫn trẻ con tới họp báo, hơn nữa còn để nó gọi em là ba trước mặt mọi người.
Anh ta sợ em còn chưa đủ nổi tiếng nên mới làm như vậy à?”
Tống Tử Khiêm nói với Diệp Niệm Ninh về người bạn kia của cậu với chút không hài lòng.
Diệp Niệm Ninh hiểu tại sao Tống Tử Khiêm lại tức giận nhưng cũng không tiện nói nhiều, đành phải mỉm cười, nói: “Em sẽ giải quyết.
“
Dứt lời cậu lại ôm Cố Yên Gia bước xuống xe.
Khi đi tới trước cửa nhà, cậu thuần thục nhập mật khẩu vào.
Lúc cậu còn đang cho rằng Thời Yến An không có ở nhà, nhưng Thời Yến An lại đột nhiên bước ra từ phòng bếp.
“Anh vừa mới xem hot search, em nói thẳng ra đi.
Đứa nhỏ này là em và ai sinh ra?”
Lúc Thời Yến An thấy Cố Yên Gia nằm trong lòng Diệp Niệm Ninh cũng không ngạc nhiên mấy, chỉ cảm thấy cực kỳ tức giận.
Đứa nhỏ cũng đã lớn thế này, nếu không phải Diệp Niệm Ninh sau lưng tìm người khác khi vẫn còn ở bên anh, thì nhất định là trước khi tới bên anh.
Anh thật ra muốn nhìn xem, là hồ ly tinh nào đã quyến rũ bảo bối của anh!!!
Diệp Niệm Ninh nghe Thời Yến An hỏi vậy thì có hơi bối rối một chút, sau đó dở khóc dở cười giải thích: “Anh nghĩ cái gì vậy hả ? Làm sao mà em lại có con với người khác được, đứa nhỏ này không phải con của em.
Nó là con một người bạn của em.”
“Bạn em? Tên là gì? Anh nhớ hình như trong số những người bạn của em chưa ai đã có con cả!”
Mặc dù lúc này Thời Yến An vẫn tức giận nhưng thấy Diệp Niệm Ninh ôm Cố Yên Gia có chút quá sức, thì vội vàng bế Cố Yên Gia, đặt bé lên sô pha.
“Anh còn nhớ hệ thống mà em đã nói với anh 3 năm trước không? Nó là 88 đó, là hệ thống của em.”
Diệp Niệm Ninh lấy một chai nước trong tủ lạnh ra, vừa mới uống một ngụm đã bị Thời Yến An giành đi.
“Bây giờ đừng uống đồ lạnh, đợi mùa hè sẽ cho em uống đủ.”
Thấy Thời Yến An bỏ chai nước lại vào trong tủ lạnh thì Diệp Niệm Ninh nhún nhún vai.
Cũng không có phản ứng gì quá lớn, dù sao mấy năm nay ở chung cậu đã quen rồi.
“Nhưng anh nhớ lúc đó trong video đứa nhỏ đã mười mấy tuổi, sao mới trôi quá mấy năm là lại còn nhỏ hơn?” Thời Yến An ngồi xuống trước mặt Cố Yên Gia, đưa tay chọc khuôn mặt nó hơi không hiểu hỏi.
“Có thể là vì nó đã trở thành một con người thật.”
Diệp Niệm Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời trong xanh xanh đến kỳ lạ, ánh nắng ấm áp chiếu sáng cả thành phố.
Cậu không biết vì sao Cố Nghiên lại đưa 88 về, nhưng cậu nghĩ: Bầu trời là nơi thích hợp để ngắm nhìn, chứ không phải nơi để sống.
[Tác giả có lời muốn nói: Its better to look at the sky than live there.
Trích từ “Bữa sáng của Tiffany” của Truman Capport.
Tôi có thể viết thêm một chương, chính là về Cố Nghiên nhưng cũng có thể là gộp chương này và chương của Khương Khuynh lại làm một được, ừm…!Tôi sẽ suy nghĩ lại.
Kết thúc là vậy đó, tôi nghĩ rằng đây là kết thúc tốt nhất.
Cảm ơn các bạn đã giúp đỡ tôi trong một thời gian dài như vậy, không có bạn tôi có thể đã bỏ bản thảo, cảm ơn bạn đã ủng hộ!!!】
———————
Editor cũng có điều muốn nói: Cuối cùng cũng hoàn chính văn sau hơn 8 tháng…!Bản thân là một trong những editor của bộ truyện này, cá nhân mình đánh giá nó không cao.
Tác giả khá non tay, tình tiết xây dựng nhiều nhưng không tới, vội vàng, chen chúc…!Nhưng mà tụi mình vẫn hoàn vì đơn giản là không muốn drop truyện thế thôi.
Dù sao đi nữa, cũng cảm ơn các bạn đã kiên nhẫn đọc đến đây, đặc biệt là những bạn đã đồng hành cùng tụi mình trong suốt 8 tháng edit.
Hi vọng các bạn sẽ đọc tiếp những bộ khác của nhà mình nữa :”>