Đọc truyện Tiết tháo ở đâu? – Chương 4:
Chương 4: Đầu tường xuân ( 4 ) ( H )
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Thân hình thiếu nữ xinh đẹp lả lướt trần trụi hiện ra bên dưới, cặp gò bồng đào đầy đặn như nước mật đào tròn xoe, nam nhân duỗi tay chế trụ, tuy rằng hắn đã cố gắng khống chế lực mạnh nhưng lại không khống chế được dục hỏa trong cơ thể mình, lòng bàn tay thô ráp cọ xát vào da thịt mềm mại đang chuyển sang màu hồng, dưới bàn tay xoa nắn của hắn, một đôi núi tuyết gợn thành nhũ sóng mê người.
Màu mắt của nam nhân càng thêm đỏ, hắn cúi đầu hút hai đầu nhũ hoa vào miệng, vị mềm mại này là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn nếm được, trong lúc nhất thời xem nhẹ hạ thể như sắp nổ mạnh, thay phiên xoa nắm hai bên nhũ hoa. Đầu lưỡi thô ráp lướt qua nhũ hoa non mềm, đôi môi to cắn nuốt, hàm răng đang ngậm lấy khẽ cắn, nhanh chóng làm hai đầu nhũ ửng hồng lại cứng rắn.
Cảm giác tê dại từ nơi bị nam nhân đùa giỡn truyền ra khắp cơ thể, đôi mắt Hạ Như Yên xinh đẹp ngậm nước mắt, mở ra miệng nhỏ không tiếng động rên rỉ, loại cảm giác này khiến nàng cảm thấy xa lạ, kiếp trước nàng tuy rằng đã xem không ít truyện người lớn, nhưng chưa từng trải qua, cùng nam nhân làm chuyện này vẫn là lần đầu tiên, ngượng ngùng, khó chịu cùng sợ hãi chiếm cứ cả trái tim nàng, nàng lại lần nữa thử gọi hệ thống, lại vẫn như cũ không có gì đáp lại.
Xong rồi, hôm nay xem như xong, Hạ Như Yên tuyệt vọng mà nhắm hai mắt, không hề kháng cự nam nhân mang đến cảm giác cho mình, nếu không có biện pháp khác thì chỉ có thể thử tiếp thu, cố gắng giảm bớt thương tổn cho mình.
Nam nhân si mê mà gặm liếm hai đầu nhũ hoa của nàng. Trước đó hắn nào biết thân thể mỹ nhân lại mê người như vậy? Hiện giờ lần đầu tiên nếm trải mỹ vị mê người, tự nhiên hận không thể một lần ăn đủ.
Hạ Như Yên khó nhịn mà cắn môi, nam nhân vỗ về chơi đùa không giống như lúc trước nàng tự an ủi mình, đặc biệt là loại cảm giác vô lực nằm dưới thân hắn khiến thân thể nàng càng thêm mẫn cảm, tê dại từ đầu nhũ hoa lan về phía bụng nhỏ, hoa huyệt dần dần dâng lên một chút ngứa ngáy.
Ô… ngứa quá… Hạ Như Yên hé miệng thở dốc, nam nhân xoa xoa đầu nhũ của nàng thành đủ loại hình dạng, môi lưỡi tham lam ăn hai khối ngọc đào, đợi đến khi đã xong thì một đôi núi tuyết đã có đầy vết đỏ chồng chất, đủ có thể thấy vừa rồi bị chà đạp như thế nào.
Nam nhân di chuyển lên hôn môi nàng, Hạ Như Yên muốn tránh lại không thể động đậy, môi mỏng cực nóng ngậm lấy cánh môi tinh tế của nàng mút vào, đầu lưỡi hữu lực cạy ra hàm răng tiến quân thần tốc. Nam nhân hôn trúc trắc mà cuồng nhiệt, hàm răng đụng vào môi nàng, đau đến Hạ Như Yên nhe răng trợn mắt. Giờ phút này dục hỏa đang lan tỏa, nam nhân nào chú ý được đến điểm này, chỉ cảm thấy này cái miệng nhỏ vừa non vừa mềm, đầu lưỡi bên trong như cá chạch nhỏ trốn đông trốn tây, chiếc lưỡi to lớn của hắn dùng sức cuộn một vòng quấn lấy đầu lưỡi bé nhỏ, cuối cùng làm cho Hạ Như Yên tê dại từ thân thể đến miệng với dừng lại.
Nam nhân đứng lên, cởi sạch toàn bộ quần áo, hắn có vóc người cao lớn, vai rộng eo thon, cơ bắp rắn chắc hơi hơi phồng lên, làn da bóng loáng săn chắc, nếu không phải đang trong loại cảnh tượng này, Hạ Như Yên sẽ vô cùng thưởng thức nam nhân như vậy. Nhưng hạ thân kia của hắn sưng to dâng trào mới vừa một lộ ra liền khiến nàng cảm thấy sợ hãi đến lạnh người, kích cỡ này phải to bằng cánh tay nhỏ của nàng, bị thứ to lớn như vậy đi vào nơi đó, có phải nàng sẽ chết không? Có lẽ là thấy được ánh mắt Hạ Như Yên hoảng sợ, hầu kết nam tử giật giật, phun ra mấy chữ: “Ta sẽ nhẹ nhàng.”
Đây không phải là vấn đề nhẹ nhàng hay không, mà là kích cỡ hoàn toàn không xứng đôi! Trong lòng Hạ Như Yên lại lần nữa dâng lên tuyệt vọng, chẳng lẽ nàng hôm nay phải chết trên tay hắn sao?
Nam nhân ngồi quỳ ở giữa hai chân Hạ Như Yên, kéo hai đùi của nàng sang hai bên, cảnh đẹp trước mắt tức khắc làm hô hấp hắn cứng lại. Tiểu huyệt no đủ như ngọc trai bóng loáng, hai cánh hoa tròn đầy màu hồng phấn, xung quanh có dâm dịch bóng loáng tinh tế. Nam nhân vươn ra ngón tay nhẹ nhàng đẩy hai mảnh cánh hoa ra, lộ ra lỗ nhỏ lúc đóng lúc mở, tiểu huyệt kia đã có giọt sương, phảng phất đang khát cầu thứ gì đi vào lấp đầy khoảng trống của nó.
Nhỏ như vậy, mình cứ vậy đi vào sao? Nam nhân khó khăn, hắn duỗi ngón tay vuốt ve tiểu huyệt, lòng bàn tay dính mật nước sền sền, đặt đến chóp mũi ngửi ngửi, là mùi vị hơi thở ngọt ngào, hắn nhịn không được liếm đi, quả nhiên là ngọt. Nam nhân hít sâu một hơi nhịn xuống hạ thể sắp nổ tung, ngón tay một lần nữa hướng vào tiểu huyệt dò tìm, huyệt thịt lập tức bám chặt. Ánh mắt hắn u ám, bắt đầu chậm rãi thọc vào rút ra, miệng nhỏ phảng phất đang hút vào ngón tay của hắn, thọc vào rút ra cũng không quá thuận lợi, chính là giờ phút này thân thể hắn đã chờ không được nữa, dục độc lan tràn ra khắp tâm mạch hắn, nam nhân cắn răng một cái, đột nhiên đẩy nhanh tốc độ.
Hạ Như Yên chưa bao giờ bị người đùa bỡn nơi riêng tư, ngón tay kia trong tiểu huyệt quấy loạn, đâm đến cả người nàng như bị điện giật, bên trong huyệt một trận tê dại, mật nước càng chảy càng nhiều, bị ngón tay di chuyển bên trong tạo ra tiếng nước.
Thấy có nước chảy ra, nam nhân nhẹ nhàng thở ra, hắn rút tay ra, thay bằng côn thịt của mình, cây đồ vật kia vừa to lại dài, mặt trên có gân xanh, dữ tợn đáng sợ, phần đầu đằng trứng lớn như trứng ngỗng, nếu không phải thời gian không đủ, hắn tuyệt đối sẽ không qua loa như vậy mà ra trận.
Nói tiếng xin lỗi, nhịn xuống không nhìn đến ánh mắt sợ hãi và tuyệt vọng của Hạ Như Yên, hắn cầm côn thịt bắt đầu đi vào tiểu huyệt mềm mại, bắt đầu tiến vào. Đỉnh côn thịt to lớn đi vào tiểu huyệt nhỏ bé, không màng đến sự chống cự của tiểu huyệt cứ tiến vào bên trong, một cảm giác xé rách đau đớn trong nháy mắt từ phía dưới lan tỏa, Hạ Như Yên cắn chặt hàm răng, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, ủy khuất cùng sợ hãi hết thảy nảy lên trong lòng, đồ vật to lớn như vậy nhét vào trong, nàng sẽ chết sao? Nước mắt theo khóe mắt trượt xuống, nàng nhắm hai mắt, trong đầu trống rỗng.