Tiết tháo ở đâu?

Chương 25


Đọc truyện Tiết tháo ở đâu? – Chương 25:

 
Chương 25: Đầu tường xuân (25)
 
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
 

Sáng sớm ngày hôm sau, bên trong chính phòng.
 
“Nàng muốn rời đi?”
 
Giải Phương Thành hơi giật mình, ông không nghĩ tới Hạ Như Yên sẽ chủ động từ bỏ sự che chở của phủ quốc công.
 
“Chẳng lẽ nàng muốn về nhà mẹ đẻ?” Giải Phương Thành thực sự không đồng ý. Trong lòng ông biết rõ người của phủ thị lang đối xử như thế nào với Hạ Như Yên. Nàng rời khỏi phủ quốc công trở về đó thì nhất định sẽ không có quả ngọt để ăn.
 
“Lão gia hiểu lầm rồi.” Hạ Như Yên cười cười: “Không phải thiếp thân muốn về nhà mẹ đẻ. Thiếp thân nghĩ, không biết phủ quốc công có thôn trang này gần chút hay không, để cho thiếp thân đi qua đó yên bình sống qua ngày, cũng tốt hơn ở lại trong phủ…”
 
Lời còn lại không nói ra khỏi miệng nhưng trong lòng cả hai đều hiểu rất rõ. Sau khi Giải Phương Thành suy nghĩ thật lâu thì cuối cùng thở dài nói: “Được rồi, vậy theo ý nàng. Tuy nhiên ở thôn trang hơi khổ cực. Ta có một biệt viện ở bên An Thành, hay là ta phái người đưa nàng sang đó. Chỗ đó không kém kinh thành quá nhiều, đi qua sẽ dễ dàng thích ứng hơn, ý của nàng như thế nào?”
 
Hạ Như Yên suy nghĩ một lúc, có thể ở lại trong thành tất nhiên tốt hơn so với ở nông thôn rồi. Nàng lại hỏi khoảng cách từ kinh thành đến An Thành có xa lắm không, sau khi biết được sơ sơ mất hai ngày đi đường thì nhanh chóng gật đầu đồng ý.
 
“Không cần lo lắng về của hồi môn của nàng. Ta sẽ cho từng nhóm người mang sang từng chút từng chút một sau, để tránh kinh động đến nhà mẹ đẻ của nàng.”


 
Hạ Như Yên gật gật đầu: “Cảm ơn lão gia, nếu người nhà mẹ đẻ của thiếp thân tìm tới cửa, thì ngài chỉ cần nói thiếp thân đã đi biệt viện dưỡng bệnh là được. Đoán trước có lẽ bọn họ cũng sẽ không đi đến đây tìm người đâu. Nếu có chuyện gì thì ngài chỉ cần tống cổ người tới truyền tin được rồi.”
 
Ánh mắt Giải Phương Thành phức tạp mà nhìn Hạ Như Yên, trong đó có áy náy có phiền muộn, còn có chút ít không buông tha: “Nàng qua đó phải nhớ chăm sóc bản thân thật tốt.”
 
“Đó là tất nhiên rồi, lão gia ở trong phủ cũng phải chăm sóc bản thân cho tốt. Đừng suốt ngày tức giận.” Hạ Như Yên dịu dàng cười, trong mắt đều là sự giải thoát.
 
Trong nháy mắt, Giải Phương Thành cảm thấy bùi ngùi, cầm tay Hạ Như Yên dặn dò: “Sau khi nàng đi, nếu có thiếu cái gì thì cứ việc đặt mua ở chỗ quản gia bên đó. Tiền bạc không đủ thì lấy từ cửa hàng bên kia. Cái khác không nói chứ để cho nàng có cuộc sống không lo cơm áo ta vẫn làm được.”
 
Hạ Như Yên cũng hơi xúc động, nức nở nói: “Được, thiếp thân ở đây cảm ơn lão gia. Là thiếp thân không có phúc khí được ở bên cạnh làm bạn với ngài, mong ngài về sau thân thể an khang, mọi chuyện hài lòng.”
 
Hai người ở trong phòng trò chuyện đến tận giữa trưa. Lúc đó Hạ Như Yên đưa Giải Phương Thành ra khỏi phòng mà đôi mắt vẫn còn hơi hồng hồng. Tự mình nhìn Giải Phương Thành ra khỏi viện xong, nàng mới gọi Xuân Mai và Hạ Hà vào trong phòng. Tạm thời chỉ nói muốn đi đến An Thành một thời gian, về phần nguyên nhân thì các nàng không cần hỏi nhiều, trước tiên chuẩn bị các vật dụng thiết yếu cần mang đi, ngày mai lập tức lên đường.
 
Hạ Như Yên ngồi trên ghế nhìn hai nha hoàn bận rộn thu dọn đồ đạc từ trong ra ngoài. Trong lòng có sự chờ mong và nhẹ nhõm nói không nên lời. Rất nhanh nàng sẽ được trải qua một cuộc sống hoàn toàn mới, những chuyện không vui đều trở thành quá khứ.
 
“Phu nhân, nghe nói thế tử gia vẫn luôn sốt cao, hôn mê bất tỉnh…” Xuân Mai do dự một lúc, cuối cùng vẫn thật cẩn thận nói ra tin tức mình biết. Tuy rằng Xuân Mai không biết rõ vì sao ngày hôm qua thế tử gia lại bị lão gia xử phạt bằng gia pháp. Nhưng cũng có thể nhận ra được nhất định là có liên quan đến phu nhân.
 
Hạ Như Yên ngẩn người, lại nghiêm trọng như vậy sao…
 

“Trước khi đi phu nhân có muốn qua đó nhìn thế tử gia chút hay không?”
 
Hạ Như Yên rũ đôi mắt xuống, im lặng trong chốc lát rồi dứt khoát từ chối: “Không cần.”
 
Phu nhân nhà mình đã tỏ thái độ như vậy rồi thì Xuân Mai cũng không nói cái gì nữa, chỉ có thể tiếp sửa sang lại hành lý.
 
………………
 
Vào lúc giữa trưa, bên ngoài tây viện của phủ quốc công có một thiếu nữ búi tóc kiểu phụ nhân* lẳng lặng đứng ở cửa viện do dự không vào.
*phụ nhân : phụ nữ đã có chồng 
 
Hạ Như Yên thở dài một hơi, cuối cùng vẫn đi đến chỗ này. Mặc dù không hợp ý nhau nhưng ngày hôm qua thấy hắn bị đánh thê thảm như vật, hôm nay còn nghe nói bị sốt cao hôn mê không tỉnh thì nàng vẫn mềm lòng. Vốn tưởng rằng cuối cùng chỉ nhìn phủ quốc công một lần rồi đi, nhưng lại không khống chế được mà đi đến viện của Giải Vanh.
 
Hạ Như Yên ổn định lại tâm trạng rồi nhấc chân đi vào. Người hầu hạ trong viện không nhiều lắm, chỉ thưa thớt thấy vài tên chạy vặt, nhìn thấy nàng cũng không ai chào hỏi một tiếng. Nàng chưa bao giờ đến viện của Giải Vanh, nên chỉ có thể dựa vào trực giác mà đi vào bên trong.
 
“Ngài tới làm gì?” Đột nhiên một giọng nói vang lên.
 
Hạ Như Yên quay đầu nhìn lại, thì thấy gã sai vặt Hồ Dung ở bên người Giải Vanh đang đứng sau lưng nàng, trong mắt hắn ta tràn ngập sự thù địch và đề phòng.
 

Hạ Như Yên suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ta đến nhìn Giải Vanh.”
 
“Không cần ngài đến làm mèo khóc chuột, giả vờ từ bi! Hiện tại thế tử gia của chúng ta còn đang hôn mê bất tỉnh, ngài đã vừa lòng chưa?” Giọng điệu của Hồ Dung cực kỳ kích động, một tay chỉ vào cửa viện đuổi người: “Ngài đi ra ngoài cho ta! Nơi này không chào đón ngài!”
 
Sắc mặt Hạ Như Yên trầm xuống: “Ngươi làm vậy là có ý gì?”
 
Hồ Dung đang định tiếp tục buông lời lỗ mãng mắng chửi người thì bất ngờ có một giọng nói quát lên: “Hồ Dung! Không được vô lễ với phu nhân!”
 
Sắc mặt Hồ Dung trở nên cứng đờ, lập tức im bặt không dám hé ra nửa chữ. Hạ Như Yên nhìn theo hướng giọng nói phát ra, chỉ thấy một thiếu niên mặc áo bào trắng đi ra từ trong phòng. Biểu cảm lạnh lùng, ánh mắt như mũi tên nhọn bắn về phía Hồ Dung, cả người toát ra một cỗ khí thế nói không nên lời.
 
Thiếu niên kia đi đến trước mặt Hạ Như Yên, rất thành thật chắp tay thi lễ: “Phu nhân, mời vào trong.”
 
Tuy Hạ Như Yên hơi nghi hoặc về thân phận của thiếu niên này, nhưng suy nghĩ một lúc thì đoán rằng có lẽ là ám vệ của Giải Vanh, sau đó nói tiếng cảm ơn với hắn ta rồi đi vào.
 
Trong phòng phát ra mùi thuốc nồng nặc cùng với mùi máu tanh nhàn nhạt khiến cho Hạ Như Yên vừa vào cửa đã dừng bước chân lại. Đợi một lúc để thích ứng được với mùi này thì mới chậm rãi đi vào trong phòng. Quay đầu nhìn lại cũng không thấy vị thiếu niên kia đi vào theo, Hạ Như Yến thoáng buông lỏng, lập tức bước đến trước giường của Giải Vanh.
 
Giải Vanh đang nằm yên trên giường, mặt quay sang bên cạnh, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi tái nhợt nhưng hai má lại có màu hồng không bình thường. Trên người hắn đang đắp chăn, Hạ Như Yên đi qua nhẹ nhàng vạch chăn ra. Vừa nhìn trong lòng hơi khựng lại, trong băng gạt ở phía sau lưng nam nhân vẫn còn râm râm chạy máu, có thể thấy rõ rằng bị thương không nhẹ.
 
“Yên Nhi… Thật xin lỗi…”
 
Đúng lúc này, Giải Vanh giật giật môi, một câu nói mớ bất ngờ truyền vào trong tai Hạ Như Yên. Động tác trên tay nàng dừng lại, ánh mắt phức tạp nhìn Giải Vanh một lúc lâu, sau đó lại nhẹ nhàng đắp chăn lại cho hắn.
 
Hạ Như Yên đứng trước giường trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc mà nói với Giải Vanh: “Giải Vanh, ta phải đi rồi.”

 
Nam nhân trên giường vẫn hôn mê như cũ, cũng không hề nhúc nhích một chút nào, Hạ Như Yên lại tiếp tục nói: “Đoạn nghiệt duyên giữa ta và ngươi cuối cùng cũng có thể chấm dứt, hy vọng từ nay về sau chúng ta có thể vĩnh viễn không gặp lại nhau.”
 
Dứt lời, Hạ Như Yên lập tức xoay người rời đi, đúng vào lúc này sau lưng lại truyền đến một giọng nói yếu ớt: “Yên Nhi… Đừng đi…”
 
Thân thể Hạ Như Yên cứng đờ, quay đầu nhìn lại thì phát hiện không biết Giải Vanh đã tỉnh lại từ khi nào. Trong mắt hắn tràn đầy sự khủng hoảng, cố gắng hết sức muốn ngồi dậy, miệng nhã ra từng chữ cầu xin đứt quãng: “Yên Nhi… Thật xin lỗi… Ngươi đừng đi…”
 
Thấy Giải Vanh như vậy, trong lòng Hạ Như Yên cũng cảm thấy đắng chát. Người này đã từng làm nàng bị tổn thương như vậy, nhưng đến bây giờ nàng cũng không thể nhấc lên oán hận. Hạ Như Yên phớt lờ lời cầu xin của nam nhân, nhẫn tâm nói: “Ngươi dưỡng thương cho tốt đi, ta phải đi rồi.”
 
Dứt lời lập tức kiên quyết rời đi, nàng vừa mới bước ra khỏi phòng thì đã nghe được bên trong truyền ra tiếng thân thể va chạm với mặt đất. Thiếu niên ở ngoài cửa thay đổi sắc mặt, nhanh chóng vọt vào trong. Sau đó nghe thấy tiếng hắn ta sợ hãi gọi Giải Vanh.
 
“Thế tử gia! Ngài thế nào rồi”
 
“Yên Nhi! Đừng đi! Yên Nhi…”
 
Bỏ lại tiếng gọi ầm ĩ kia ở phía sau, Hạ Như Yên nén sự chua xót trong lòng xuống, bước nhanh chân rời khỏi Tây viện.
 
————————————————————————————————————————
 
Thoải mái không?
 
Mấy ngày nay là chuyển giao chương nha~~ phía sau vẫn còn thịt thịt đó ~~
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.