Đọc truyện Tiết tháo ở đâu? – Chương 199:
Sư thúc không biết xấu hổ (40)
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Về chuyện Tổ Uyển Uyển, Hạ Như Yên cũng không làm khó dễ gì Hình Thiếu Ngôn, nàng trở về phòng sau đó liền ngủ một giấc thẳng đến hừng đông, đến khi giật mình thức dậy là do giữa hai chân lại đột nhiên có cảm giác ẩm ướt quen thuộc.
Hình Thiếu Ngôn đang vùi đầu giữa hai chân nàng, dùng lưỡi liếm tiểu hoa huyệt, Hạ Như Yên bị hắn liếm đến run rẩy, mông nhỏ uốn éo, dùng giọng nói chưa tỉnh ngủ gắt gỏng nói: “Tên hạ lưu, sáng sớm có thấy phiền không hả?”
Hình Thiếu Ngôn ngẩng đầu từ trong chăn, tiến lại gần mút cái miệng nhỏ nhắn của nàng, nói: “Khà khà, không phiền ~ Yên nhi, giờ đã sắp trưa rồi, không phải sáng sớm đâu.”
Hắn nói xong ưỡn người muốn cho dương vật tiến vào, Hạ Như Yên vừa ngủ dậy cả người mềm nhũn, hoa huyệt đã bị hắn gặm đến ngứa ngáy, liền ỡm ờ nương theo hắn, ai ngờ nam nhân vừa nhét quy đầu vào, đã nghe thấy tiếng trong sân có người đang gọi.
“Hình trưởng lão có ở đây không?”
Hình Thiếu Ngôn hơi ngưng lại động tác, lông mày nhăn lại, ai lại không biết thức thời phá hỏng chuyện tốt của hắn như vậy chứ? Hoa huyệt tiểu cô nương lúc này đang mút chặt côn thịt của hắn từng chút từng chút, mút chặt đến mức cả người hắn đều nổi lửa, khiến hắn không thể chờ đợi thêm nữa muốn cùng nàng nước sữa hòa hợp, Hình Thiếu Ngôn mạnh mẽ hạ eo xuống, căn bản không thèm để ý âm thanh bên ngoài, vẫn một lòng một dạ tiếp tục chuyện đang dang dở.
“Sư thúc ! Bên ngoài có người gọi người đấy.”
Hạ Như Yên bị hắn đâm đến run rẩy, nhưng vẫn cố dùng sức đẩy ngực hắn, trong miệng sốt ruột nói: “Người đi ra xem người ta tìm người có chuyện gì, Ưm ~ đừng, đừng lấy. . . .”
Nàng vừa nói dứt lời bên ngoài người kia lại hô thêm một tiếng, Hạ Như Yên càng gấp, lắc lắc thân thể muốn lùi về sau, Hình Thiếu Ngôn sao có thể để cho mỡ đến miệng còn vuột mất? Hắn giữ chặt eo nàng, côn thịt to lớn cứng như sắc mạnh mẽ cắm vào cả cây.
Nam nhân vừa tiến vào đã bắt đầu chuyển động ra vào, Hạ Như Yên bị hắn làm đến mức suýt chút không thở nổi, trong lòng nàng sốt ruột, nhưng thân thể không tự chủ được bắt đầu phối hợp cùng hắn, gấp đến nỗi suýt chút nữa khóc lên, nàng run rẩy đưa tay nhéo lỗ tai nam nhân, trong miệng rì rầm mắng: “Hình Thiếu Ngôn! Bên ngoài có người gọi người có nghe thấy không hả?”
Hình Thiếu Ngôn vốn định sẽ da mặt dày mặc cho nàng nhéo cỡ nào cũng sẽ không ra ngoài, nhưng chỉ trong một khắc sau đầu óc xoay chuyển lại thay đổi chủ ý, hai tay hắn ôm Hạ Như Yên lên, để hai chân nàng quấn lấy eo hắn, ôm nàng dán sát vào nửa thân trên của hắn, sau đó đứng dậy xuống giường, vừa làm nàng vừa đi ra bên ngoài. Hạ Như Yên kinh hãi đến biến sắc, lại sợ bản thân sẽ té xuống đất, nên vội vã quấn chặt lấy cổ hắn ổn định cơ thể. Dương vật nam nhân cắm trong âm đạo nhỏ của thiếu nữ thẳng tắp từ trên xuống dưới, cái tư thế này đặc biệt sâu, mới đi vài bước đã làm thiếu nữ đến mức không ngừng chảy nước.
Hạ Như Yên trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, chờ đến khi hồn nhỏ của nàng quay về mới phát hiện Hình Thiếu Ngôn đã đi đến cửa, nàng lúc này sợ đến mức hồn bay phách lạc, liều mạng đánh vai nam nhân thấp giọng hô: “Hình Thiếu Ngôn ! Người điên rồi! Người nghĩ sao mà làm vậy hả?”
Hình Thiếu Ngôn cười hì hì: “Yên Nhi không phải kêu ta ra ngoài xem xem sao? Ta đây nghe lời đi ra hỏi xem có chuyện gì mà.”
Hạ Như Yên biết chắc chắn hắn không dám thật sự ôm nàng bước ra ngoài, nhưng nàng vẫn căng thẳng vô cùng, lập tức tiểu huyệt liền thắt chặt lại, mút chặt côn thịt của nam nhân suýt chút khiến hắn xuất ra, hắn vỗ vỗ mông nhỏ Hạ Như Yên nói: “Sợ cái gì, ta chỉ đứng sau cánh cửa hỏi hắn thôi.”
Nói xong hắn liền hướng ra ngoài cao giọng hô: “Ai vậy? Tìm ta có chuyện gì?”
Hắn một bên gọi, một bên vẫn không dừng động tác trên tay, thiếu nữ bị hắn nâng lên hạ xuống, nước mắt đều vì thế mà trào ra, nàng há miệng run rẩy cắn lên bả vai của hắn, chỉ sợ không cẩn thận sẽ hô lên khiến bên ngoài nghe được, dâm thủy từ tiểu huyệt như được mở van cuồn cuộn chảy ra ngoài, nhiễu xuống đất tích thành vũng nước nhỏ.
Người bên ngoài nghe thấy tiếng Hình Thiếu Ngôn đáp lời cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng vị trưởng lão này không có ở đây, đang lo không biết đi nơi nào tìm, người đến vội vã cao giọng đáp lại: “Hình trưởng lão, chưởng môn chúng ta trưa nay sẽ mở tiệc chiêu đãi, mời ngài nể mặt đến chung vui một bữa.”
Hóa ra là chuyện này, Hình Thiếu Ngôn không chút do dự đồng ý: “Được, một lát ta sẽ qua, cảm ơn ngươi đã truyền lời.”
Người kia đã hoàn thành nhiệm vụ, khách sáo nói thêm hai câu liền rời đi, mà lúc này Hạ Như Yên vùi trong lồng ngực Hình Thiếu Ngôn cả người đều run lên, thời gian nói chỉ vài câu nàng đã cao trào một lần, mật huyệt bị côn thịt đâm không kiềm chế được co giật liên hồi. Hình Thiếu Ngôn ôm nàng lần nữa đi về hướng bên giường, vừa đi vừa nói: “Yên nhi thật sự quá nhát gan, bên ngoài không nhìn thấy được, nàng sợ cái gì?”
Hạ Như Yên há miệng run rẩy nói: “Người cho rằng ai cũng không biết xấu hổ như người sao?”
Hình Thiếu Ngôn nghe câu nói này, đem tiểu cô nương đặt xuống giường, vừa để xuống lại một lần nữa ép người lên trên, tiếp tục làm nàng đến mức khóc sướt mướt liên tục nói không muốn, sau đó mới ghé vào tai nàng thổi hơi: “Mới vậy đã không chịu nổi? Yên nhi như vậy không được nha, người tập võ sao có thể yếu ớt như vậy? Không được, sư thúc sẽ giúp nàng rèn luyện thật tốt ~”
Nói xong hắn liền tăng tốc độ, tiểu cô nương bị bắt nạt đến mức không nhịn được lại lần nữa tiểu ra, cuối cùng ồn ào một lúc cũng kết thúc, đợi đến khi bọn họ tắm rửa mặc quần áo chỉnh tề, đã gần đến lúc khai tiệc.
Hình Thiếu Ngôn ôm tiểu cô nương mặt lạnh thi triển khinh công vội vã hướng về nơi Trịnh Như Thọ mở tiệc thiết đãi, chỉ trong chốc lát đã đến nơi, hắn buông Hạ Như Yên ra, thấy nàng vẫn mặt lạnh không thèm để ý đến mình, hắn mới nghiêm túc định dỗ dành nàng.
Đúng lúc này một âm thanh vui vẻ bất ngờ vang lên: “Hạ cô nương! Thật trùng hợp nha! Cô nương tới rồi!”
Hai người quay đầu nhìn lại, là đệ tử Ngũ Hành tông ở sát cạnh bên vách của họ, dẫn đầu vẫn là người tên Phương Toàn hôm qua cùng Hạ Như Yên chào hỏi, hắn nở nụ cười sáng lạn nhanh chân bước gần lại, ân cần nói: “Hạ cô nương, chúng ta cùng vào đi thôi.”
Loại yêu cầu này không có gì để cự tuyệt cả, bọn họ vốn dĩ cũng đang muốn vào trong, Hạ Như Yên gật đầu, dùng tay ra dấu bước chân đi vào trong, Hình Thiếu Ngôn nhìn thấy không vui, trực tiếp chen giữa hai người, hắn ỷ mình địa vị cao, từ trên liếc nhìn Phương Toàn nói: “Ngươi là nhị đệ tử của Lưu Đại? Sao trước đây ta chưa từng thấy ngươi?”
Lưu trưởng lão ở Ngũ Hành tông tên gọi Lưu Đại, Lưu Đại là cái tên mà người tương đối thân thiết mới gọi, Hình Thiếu Ngôn gọi như vậy vì hắn cùng với Lưu Đại cũng khá thân quen, đã từng cùng uống rượu mấy lần. Phương Toàn thấy hắn gọi tên sư phụ như vậy, liền biết hắn và sư phụ nhất định là người quen cũ, lập tức thân thiện nói: “Vị này chính là Hình trưởng lão Xích Dương tông? Thực sự ngưỡng mộ đại danh đã lâu, ta trước đây từng nghe sư phụ nhắc qua ngài, khen ngài thiếu niên anh hùng, khí độ hơn người, hôm nay nhìn thấy quả nhiên danh bất hư truyền, vừa rồi không biết là ngài, thất lễ thất lễ.”
Phương Toàn nói chuyện đúng là rất cẩn thận, Hình Thiếu Ngôn nhất thời cũng không tìm thấy điểm bắt bẻ, liền chỉ gật đầu qua loa xem như trả lời, mặc dù đã bị hắn chen ở giữa nhưng Phương Toàn vẫn nghiêng đầu qua trò chuyện cùng Hạ Như Yên, lúc thì Hạ cô nương đi đến đây mất thời gian bao lâu, lúc thì Hạ cô nương ở nơi này có thoải mái không, cuối cùng lại còn mời nàng cùng ra ngoài.
“Hạ cô nương, chúng ta buổi chiều muốn ra bên ngoài đi dạo, nghe nói phía sau núi cảnh sắc đẹp tuyệt trần, không biết nàng có muốn cùng đi không?”
Hạ Như Yên đang muốn từ chối, chợt nghe bên cạnh truyền đến một giọng nói ôn hòa: “Uyển Uyển, hắn nói cảnh sắc phía sau núi rất đẹp, chúng ta buổi chiều cũng đi dạo một chút có được không?”
Hạ Như Yên quay đầu lại, thấy nam chính Lạc Vũ Hàm đang cùng nữ chính Tô Uyển Uyển nói chuyện, ánh mắt hắn ôn nhu, còn mang theo ý lấy lòng, Tô Uyển Uyển ngồi bên cạnh hắn, miệng nhỏ hơi vểnh lên, gương mặt không mấy vui vẻ, nhưng lỗ tai lại có chút đỏ lên, dường như có chút thẹn thùng.
“Hừ, đi. . . Đi thì đi!” Tô Uyển Uyển nói xong quay mặt đi chỗ khác, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng bắt đầu ửng hồng, nàng rất nhanh đã nhìn thấy Hình Thiếu Ngôn và Hạ Như Yên, lúc này khóe miệng đang cong đổi thành cắn môi, còn mạnh mẽ trừng mắt với Hình Thiếu Ngôn.
Hạ Như Yên: “. . . . . . .” Nữ chính đây là. . . yêu quá sinh hận sao?
Hình Thiếu Ngôn căn bản không thèm để ý, hắn lúc này còn đang bận thay tiểu nha đầu từ chối Phương Toàn: “Không đi.”
Phương Toàn ngẩn người, cho rằng nàng không nghe thấy, là duỗi đầu ra nhìn Hạ Như Yên hỏi lại lần nữa: “Hạ cô nương, có muốn đi cùng hay không?”
Hình Thiếu Ngôn thấy tên này không thèm để ý đến mình, lập tức nổi giận, tên này chẳng biết xấu hổ còn muốn ngỏ ý hẹn hò với tiểu nha đầu nhà hắn, thật sự coi hắn chết rồi sao? Ngay lúc hắn đang muốn vén tay áo chuẩn bị đánh người, Hạ Như Yên lại trả lời Phương Toàn: “Được, vậy thì cùng đi đi, có điều bên kia có hai vị là bạn bè của ta? Ta có thể mời họ đi chung không?”
“Được! Được! Đương nhiên không thành vấn đề!” Phương Toàn cười đến nhe răng híp mắt, khỏi nói cũng biết vui đến mức nào.
Hình Thiếu Ngôn thấy vậy giật mình, tiểu nha đầu sao lại đáp ứng lời mời của tên tiểu tử nghịch ngợm này chứ? Sao nàng lại hành động kì lạ thế? Lúc này Hạ Như Yên đã chạy đến trước mặt Lạc Vũ Phàm, cùng hắn hỏi thăm một chút cười nói: “Ta nghe thấy hai người cũng muốn đi, không bằng chúng ta cùng đi đi? Càng đông càng vui.”
Thật ra Lạc Vũ Hàm muốn cùng Tô Uyển Uyển đi riêng, nhưng đối với lời mời chủ động như vậy, hắn cũng không tiện từ chối, liền gật đầu đáp lại, Tô Uyển Uyển lén lút nhìn Hạ Như yên, thấy nàng cùng Lạc Vũ Phàm nói chuyện thân thiết như vậy, đột nhiên trong lòng nảy sinh cảm giác khó chịu, duỗi chân dưới bàn đạp mạnh Lạc Vũ Phàm một cái.
Hạ Như Yên chú ý thấy nét mặt Lạc Vũ Phàm đột ngột cứng đờ, còn chưa kịp xem xét kĩ, đã thấy Trình Như Thọ từ trong bước ra, ông ta cười ha hả bắt chuyện từng người, mời mọi người ngồi xuống, nói vài câu khách sáo rồi bắt đầu dặn dò mang món ăn lên.
Hạ Như Yên đương nhiên là ngồi cùng một chỗ với Hình Thiếu Ngôn, không khéo chính là người của Ngũ Hành tông cũng ngồi ngay bàn bên cạnh, Phương Toàn theo đó lại tiếp tục trò chuyện với Hạ Như Yên, Hình Thiếu Ngôn nhìn thấy tức giận đến mức muốn lật tung bàn của tên kia, hắn lặng lẽ nắm chặt tay nhỏ của thiếu nữ, bóp bóp ai oán nhìn nàng nói: “Yên nhi, sao nàng lại nhận lời mời của cái tên nhóc kia chứ?”
Hạ Như Yên đáp ứng Phương Toàn là bởi vì nghe được Lạc Vũ Phàm muốn cùng Tô Uyển Uyển đi dạo, dựa theo nội dung phát triển của cốt truyện thì ngày hôm nay nguyên chủ sẽ đi tìm Tô Uyển Uyển đồng thời nảy sinh xung đột, sau đó không cẩn thận làm rơi ngọc bội được Lạc Vũ Hàm nhặt được, nhưng với tình trạng hiện giờ nàng và Tô Uyển Uyển không thể nào phát sinh xung đột, vì thế sẵn dịp đến phía sau núi ngắm cảnh, nàng vừa vặn có thể hoàn thành nhiệm vụ vừa nhận được đêm qua: [ Để nam chính Lạc Vũ Hàm biết nàng chính là muội muội thất lạc nhiều năm của hắn. ]
Cái này chính là nhiệm vụ nhánh thưởng 200 điểm, vật phẩm thưởng chính là công cụ ngăn chặn đau đớn, Hạ Như Yên hiện tại chỉ còn 430 điểm, rất ít ỏi, có thể càng nhanh hoàn thành nhiệm vụ càng tốt, bằng khống nếu lỡ xảy ra chuyện gì thì với số điểm này chắc chắn sẽ không đủ dùng.
Đúng lúc này, nàng đột nhiên nhớ lại, dựa theo tình tiết trong cốt truyện thì nếu hôm nay là thời điểm nam chính biết được thân phận của nguyên chủ thì không phải khách mời đã bị giết vào tối hôm qua hay sao? Nhưng vì sao đến bây giờ vẫn chưa nghe được chút tin tức gì? Trịnh Như Thọ cũng vẫn đang tươi cười vui vẻ, hoàn toàn không hề giống dáng vẻ đã xảy ra chuyện.
Chẳng lẽ nói. . . . . Bởi vì nàng đến, cốt truyện đã xảy ra thay đổi sao?
—————————————
Lời tác giả :
Giải thích một chút, Tiểu Hạ bọn họ so với thời gian nguyên chủ trong cốt truyện đến Đồng Sơn phái có chút muộn hơn, vì thế cốt truyện sẽ rất chặt chẽ.
Lúc trước đã nói chương sau sẽ bù thêm! Các người xem ta có phải rất giữ chữ tín không !