Tiết tháo ở đâu?

Chương 15


Đọc truyện Tiết tháo ở đâu? – Chương 15:

 
Chương 15: Đầu tường xuân
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
__________
Tay của người đàn ông vừa xoa nắn một chút liền không an phận, hai bên trái phải bao vây lấy hai chiếc ngọn núi vểnh cao nhào nặn, bàn tay lớn từ dưới gốc vuốt lên đến đỉnh, đảo vòng quanh bầu ngực, cuối cùng lại nắm lấy hai viên đậu đỏ ở bên trên xoa nắn vuốt nhẹ.

 
Hạ Như Yên đè lại tiếng rên rỉ muốn phát ra từ nơi cổ họng, tay giơ lên muốn đẩy tay của người nam nhân kia ra, nhưng lại không cách nào lay động được hắn, nàng vừa xấu hổ vừa tức giận: “Ngươi, không phải là ngươi đã nói sẽ không làm cái gì với ta hay sao?”
 
Giải Vanh híp mắt hưởng thụ xúc cảm tươi đẹp trong tay, ung dung thong thả nói: “Không phải ta đang giúp ngươi rửa ráy sao? Lẽ nào bình thường ngươi rửa ráy không rửa nơi này sao?”
 
Hắn vừa nói còn vừa lôi kéo một bên đầu vú của nàng, thiếu nữ lập tức sợ hãi kêu lên thành tiếng, Giải Vanh nghe xong càng thêm hăng hái, nắm lấy hai viên đậu đỏ nhòn nhọn đong đưa lúc lắc. Hạ Như Yên chỉ cảm thấy có một dòng điện lưu tê dại lan tràn toàn thân, môi anh đào mềm mại rốt cục phát ra tiếng kêu rên rỉ, khuôn mặt nhỏ cũng dần dần nhiễm lên màu đỏ ửng mê người.
 
“Ừm… Ân a… . . .”
 
Thiếu nữ mềm nhũn tựa ở trong lồng ngực nam nhân, để mặc hắn tùy ý đùa bỡn bộ ngực của mình, cây côn sắt dưới khố Giải Vanh từ lâu đã dựng thẳng lên trời, như hổ rình mồi để ở sau thắt lưng của nàng. Hạ Như Yên vừa thẹn lại sợ, còn xấu hổ vì mình dưới sự đùa bỡn của nam nhân kia mà sinh ra khoái cảm, một bên lại sợ Giải Vanh thật sự nảy sinh thú tính quá độ, lần thứ hai ép buộc mình.
 
“Cặp vú của mẫu thân thật là to. . . Mới mười sáu tuổi đã lớn như vậy. . .” Giải Vanh ghé vào được bên tai nàng nói nhỏ, khí tức nóng rực lướt qua tai nàng, khiến cho nàng run rẩy một hồi, toàn thân Hạ Như Yên không khỏi run lên lập cập, lỗ tai cấp tốc đỏ lên như trái cà chua.
 
Giải Vanh nhìn vành tai nhỏ trắng mịn trước mắt mình biến thành màu đỏ, trong lòng nổi lên ý muốn đùa giỡn, há mồm ngậm lấy thùy tai liếm láp qua lại, tiến rên rỉ của thiếu nữ càng thêm gấp gáp, sương mù hơi nước hỗn hợp lượn lờ khiến cho không gian càng thêm kiều diễm.
 

“Đừng. . . Đừng liếm…” Đôi mắt đẹp của Hạ Như Yên trở nên mông lung, hai tay vô lực muốn từ chối cánh tay sắt của nam nhân, từng tia điện lưu truyền đi lan tràn khắp cơ thể nàng, thậm chí nàng còn cảm thấy nơi huyệt động nho nhỏ dưới thân đột nhiên truyền đến cảm giác trống rỗng.

 
“Còn chưa rửa sạch sẽ mà.” Giải Vanh thả vành tai nàng ra, nhưng cũng không dừng lại cúi xuống mút cần cổ tinh tế của nàng, thân thể thiếu nữ lại run lên, run lập cập kêu nhỏ:
 
“Đừng. . . Ô. . . Không được… .”
 
Nam nhân nhếch miệng lên hiện ra một vệt cười khẩy, lè lưỡi ra liếm láp qua lại trên da thịt mịn màng của nữ nhân, lưu lại những vệt nước ướt át ái muội. Viền mắt thiếu nữ nước mắt vòng quanh, loại cảm giác thân mật này khiến nàng theo bản năng cảm thấy sợ hãi, hai lần trước khi bị Giải Vanh chiếm đoạt đều là đau đớn lớn hơn khoái cảm, mà hiện tại nàng lại chân chân thật thật cảm nhận được loại tê dại không cách nào nói ra thanh lời kia, trong thân thể phảng phất như có một một hạt mầm nhỏ đang nảy mầm, vươn lên thành những cành lá xum xuê, mọc mãi cho đến khi trở thành một cây đại thụ trưởng thành. 
 
“A ——” Hạ Như Yên kêu nhỏ thành tiếng, thân thể kịch liệt run rẩy, một cỗ ý xuân từ sâu trong huyệt nhỏ tuôn ra, nàng run rẩy mấy lần, ngã nhào ở trên thân nam nhân, miệng nhỏ không nhịn được thở dốc.
 
Giải Vanh bây giờ đã không còn là chim non chưa trải sự đời, tự nhiên rõ ràng tiểu cô nương đây là đã lên cao trào, trong lòng hắn rất đắc ý, ngoài miệng liền trêu trọc nói: “Có thoải mái không? Thân thể của mẫu thân cũng thật là quá thèm muốn rồi, nhi tử mới chỉ đùa nghịch núm vú một chút mà đã lên đỉnh rồi.”
 
Lúc này Hạ Như Yên đã từ trong cao trào lấy lại tinh thần, giận dữ và xấu hổ gần chết, giãy dụa nói: “Ngươi thả ta ra!” 
 
 Giải Vanh bóp eo của nàng, đem thân thể thiếu nữ ấn xuống phần hông của mình một cái, cây gậy to lớn kia liền vững vàng đặt ở giữa kẽ mông của nàng, thân thể Hạ Như Yên trong nháy mắt cứng đờ, không dám nữa nhúc nhích thêm chút nào.
 
“Ngươi ngươi ngươi… Vừa rồi ngươi đã nói sẽ không làm gì ta mà!” Thiếu nữ sợ hãi trợn to hai mắt, sợ đến nói cũng lắp bắp.
 
“Ta đã nói rồi, nếu ngươi ngoan một chút thì ta sẽ không làm gì ngươi.” Giải Vanh kéo đôi chân ngọc sang hai bên, bàn tay to lớn linh hoạt tiến vào giữa hai chân nàng: “Bây giờ chúng ta cùng nhau lau rửa chỗ này nào.”
 
“Đau đau! Ngươi, ngươi nhẹ chút…” Hạ Như Yên ngậm nước mắt, oan ức hu hu tùy ý để người nam nhân vuốt nhẹ đỉnh huyệt ở giữa hai chân nàng, rõ ràng người này đang giở trò lưu manh, còn nói khoác không biết ngượng là rửa ráy cho người ta, tại sao trên đời lại có thể có người vô liêm sỉ như vậy?
 
Giải Vanh cũng biết chỗ ấy của nàng bị thương rất nặng, cũng không chiếm tiện nghi sờ mó mà thật sự chỉ muốn thay nàng rửa ráy một hồi, thuận tiện để một lúc nữa bôi thuốc lên. Hắn nhẹ nhàng đụng chạm hai lần ở trên hoa huyệt, nghe thấy tiếng thiếu nữ thở gấp, hắn thấp giọng nói ở bên tai nàng: “Nhịn một chút nào, rửa sạch sẽ lát nữa mới thoa thuốc được.”

 
Nam nhân nhẹ nhàng đẩy hai miệng sò ra he hé, ở trên miệng huyệt chậm rãi xoa xoa, ai biết hắn mới chỉ xoa rửa mấy lần lại thấy đầu ngón tay của mình chạm vào một chút dịch trắng mịn. Giải Vanh hơi sững sờ, lập tức phản ứng lại, khóe môi hắn cong cong, đầu ngón tay đem theo chút dung dịch dính nhớt kia đưa lên trước mắt thiếu nữ: “Mẫu thân, ngài có thể nói cho nhi tử biết đây là cái gì không?”
 
__________
Mặt Hạ Như Yên xoạt một cái đỏ bừng, lắp bắp nói: “Ta, ta không, không biết…”
 
Nam nhân ác liệt kề sát vào lỗ tai của nàng nói nhỏ: “Mẫu thân không biết sao, vậy người nhi tử này sẽ nói cho ngài biết, đây là dâm thủy, từ bên trong huyệt nhỏ của ngươi chảy ra, mỗi khi huyệt nhỏ của ngươi thích thú thì bên trong sẽ có dâm thủy chảy ra, mẫu thân đã nhớ kỹ chưa?”
 
Hạ Như Yên hận không thể khâu miệng hắn lại, trần đời này tại sao có thể có người hạ lưu như vậy? Nàng mang theo tiếng khóc nức nở mắng: “Ngươi ngươi ngươi… Không biết xấu hổ!”
 
Giờ khắc này tâm tình của Giải Vanh đã sung sướng không nói ra được, hôn một cái ở trên mặt Hạ Như Yên nói: “Đa tạ mẫu thân đại nhân đã khích lệ, nhi tử sẽ không ngừng cố gắng.”
 
Thừa dịp Hạ Như Yên còn đang trợn mắt ngoác mồm vì da mặt dày của hắn, Giải Vanh đã lau rửa sạch sành sanh nơi giữa hai chân của nàng, sau đó mới lấy vải bông bao tiểu cô nương lại một vòng, ôm nàng đi đến bên giường, sau khi đặt nàng lên lại tinh tế lau chùi tóc cho nàng.
 
Đỏ ửng trên mặt Hạ Như Yên còn chưa rút đi, xấu hổ không nói một lời, lông mi dài hơi rung động, miệng nhỏ vểnh lên rất cao, có một lại đáng yêu không nói ra được, Giải Vanh nhìn thấy thế thì trong lòng có chút ngứa ngáy, vội vàng dời tầm mắt đi.
 
Sau khi lau khô tóc, Giải Vanh lấy thuốc mỡ ra, thuốc này là do hắn buổi chiều sai thuộc hạ một lần nữa điều phối, hiệu quả tiêu sưng càng tốt hơn thuốc ban sáng. Hắn tách hai chân Hạ Như Yên ra, nhìn thấy hoa huyệt nho nhỏ đã không còn sưng lên như ban ngày, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hắn dùng đầu ngón tay quết một chút thuốc mỡ lên, nhẹ nhàng bôi lên trên cánh hoa, lại nghe thấy âm thanh thiếu nữ ẩn nhẫn hít khí.
 
“Nhịn một chút nữa, sắp xong rồi, bôi nhiều một chút mới tốt nhanh được.” Lúc này Giải Vanh lại có vẻ vô cùng kiên nhẫn, trong giọng nói còn có mấy phần dịu dàng chính hắn cũng không nhận ra.
 
Hạ Như Yên mím môi, nghĩ thầm bây giờ ngươi còn cải trang làm người tốt cái gì, nếu như không phải tại ngươi thì ta ở đâu ra cần phải chịu nỗi đau này, nhưng đến cùng nàng vẫn nhịn xuống không nói ra lời, dù sao nàng cũng muốn sớm một chút có thể hành động như thường.
 

 Rốt cục cũng bôi thuốc xong, Hạ Như Yên lập tức dùng chăn bao mình lại thật chặt chẽ, không nháy mắt mắt một nhìn chằm chằm Giải Vanh.
 
Giải Vanh biết nàng đang chờ mình rời đi, cười lạnh một tiếng, kéo chăn ra, vươn mình bò lên giường, kéo Hạ Như Yên vào trong lồng ngực.
 
“Ngươi làm gì thế! ?” Hạ Như Yên sợ hết hồn: “Ngươi lên giường làm cái gì thế?”
 
“Ngủ.” Giải Vanh phun ra một chữ.
 
“Ngươi muốn ngủ thì về phòng ngươi mà ngủ!” Hạ Như Yên cuống lên, đưa tay muốn đẩy hắn ra.
 
Giải Vanh hơi dùng sức, kéo thiếu nữ ôm chặt vào trong ngực: “Ngủ đi, còn không ngủ nữa ngươi có tin hay không ta lại hiếu thuận ngươi.”
 
Hạ Như Yên lập tức im lặng không nói lời nào, cả người cứng ngắc tựa ở trong ngực nam nhân, không dám làm ra một cử động nhỏ nào. Bên trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, qua một hồi lâu, đôi mắt của nàng vẫn mở ra tròn xoe, thân thể hai người trần truồng dính vào nhau, nàng thực sự không ngủ được, trong lòng thấp thỏm bất an, cứ sợ hắn thừa dịp mình ngủ làm ra chuyện gì.
 
Giải Vanh là người tập võ, từ tần suất hô hấp của người trong lòng liền có thể phát hiện nàng vẫn chưa ngủ, hắn đơn giản vươn mình lên, đặt nàng ở dưới thân, hai mắt sáng quắc tập trung nhìn nàng: “Mẫu thân đại nhân, nếu ngài đã không ngủ được, vậy chúng ta không bằng làm mấy chuyện tiêu hao thể lực đi nhỉ.”
 
Hạ Như Yên sợ đến giật mình một cái, hấp ta hấp tấp nhắm hai mắt lại: “Ngủ ngủ!”
 
Giải Vanh âm u nói: “Đã muộn rồi, hiện tại nó rất có tinh thần.”
 
Hắn nắm chặt tay Hạ Như Yên, kéo tay nhỏ của nàng đến dưới khố mình sờ soạng, đúng như dự đoán, vật kia sưng to vô cùng, vật kia sưng to vô cùng, một bàn tay của nàng nắm vào cũng không đủ.
 
“Không được!” Hạ Như Yên sợ hãi đến hoa dung thất sắc*, trong mắt lộ ra e ngại: “Hôm nay không được! Thật sự không được! Sẽ chết người đó!”
 
(*) hoa dung thất sắc: sắc mặt trắng bệch hoặc mặt cắt không còn một giọt máu – vô cùng sợ hãi 
 

Giải Vanh đè tay nàng lại, không cho nàng thu tay về, chậm rãi nói: “Hôm hôm nay không được? Vậy lúc nào thì được?”
 
Hạ Như Yên sợ đến nỗi trong lòng rối loạn, bật thốt lên: “Qua mấy ngày nữa! Qua mấy ngày đi! Chờ ta khỏe lên đã!”
 
Nàng vừa mới nói xong liền hối hận rồi, tên cầm thú kia quả nhiên lộ ra một nụ cười thỏa mãn: “Nếu mẫu thân đều đã nói tới như vậy rồi thì nhi tử sao có thể không biết tốt xấu mà làm gì ngài nữa? Vậy thì chờ thêm mấy ngày đi.”
 
“Có điều.” Giọng nói của nam nhân lại vang lên: “Ngày hôm nay vẫn phải làm phiền mẫu thân đại nhân giúp ta thư thái phần nào.”
 
Nói xong, hắn liền nắm chặt tay nhỏ của thiếu nữ, chậm rãi vuốt nhẹ thân cây côn thịt đã thức dậy của mình, Hạ Như Yên trợn mắt ngoác mồm, không nghĩ tới lời đã nói đến mức đấy mà hắn vẫn không buông tha cho mình. Có điều dù sao cũng hơn là súng thật đạn thật, vừa nghĩ như thế, nàng cũng chỉ đành nhẫn nhịn xấu hổ giúp Giải Vanh giải quyết dục vọng.
 
Giải Vanh nhìn dáng vẻ nàng mặt mày đỏ bừng, hai mắt nhắm nghiền, không nhịn được tiến lên trước hôn vào miệng nàng. Đôi môi thiếu nữ mềm mại thơm ngát, bị nhân nam nhân tập kích bất ngờ nên hơi hé mở, Giải Vanh nhân cơ hội đem đầu lưỡi tiến vào, cuốn lấy cái lưỡi thơm ngon như bông hoa tử đinh hương của nàng quấy loạn một trận. Nam nhân hôn nàng vừa sâu vừa mà bá đạo, rất nhanh hôn đến độ thiếu nữ kiều suyễn thở phì phò, đôi mắt to mọng nước mờ mịt nhìn Giải Vanh, trái tim Giải Vanh rung động, hắn lại tham lam mút vào một phen.
 
Ô… Tên khốn này… Sau một hồi lâu, cả người Hạ Như Yên vô lực tựa ở trong lồng ngực Giải Vanh, hai tay đều đau nhức không ngớt, cuống lưỡi lại càng bị mút đến tê dại, một hồi dằn vặt này vừa tới liền khiến nàng không còn chút khí lực để suy nghĩ lung tung nữa, hai mắt nhắm lại, nặng nề tiến vào mộng đẹp.


 
 
 


 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.