Tiếng Sét Xanh

Chương 2


Đọc truyện Tiếng Sét Xanh – Chương 2

Khi Lauren đến văn phòng nhân sự của tổng công ty Sinco thì đã quá năm giờ chiều, và cô đã đi đến kết luận là cô không thể làm do thám cho Philip Whithworth được. Vừa nghĩ tới việc đó trên đường đi cô đã nghe tim mình đập thình thịch, và hai lòng bàn tay đặt trên tay lái toát mồ hôi. Nhưng dù sao, cô cũng muốn giúp Philip, dù cho việc mưu đồ ấy và sự lừa gạt có làm cho cô sững sờ. Cô vẫn thường ghét thú nhận là mình nhát gan.

Trong khi điền vào vô số mẫu và bảng câu hỏi mà Sinco đề nghị, Lauren tự nghĩ cách hay nhất để thoát ra khỏi tình trạng khó xử này là phải giữ lời hứa với Philip bằng cách xin một công việc mà chắc chắn cô không được giao cho. Vì thế, cô cố ý viết sai chính tả, đánh máy, ghi tốc ký và bỏ qua phần ghi chú bằng cấp đại học. Nhưng cô thật sự reo mừng đã hoàn tất việc ấy bằng cách trả lời câu hỏi cuối cùng trên đơn xin việc của cô. Lời chỉ dẫn bảo kê ra ba chức vụ theo thứ tự ưu tiên mà cô có khả năng để hoàn thành tại Sinco, Lauren đã ghi: “Giám đốc”, cho sự chọn lựa thứ nhất của cô. “Trưởng phòng nhân viên” cho chức vụ thứ hai và “thư ký” cho chức vụ thứ ba.

Trưởng phòng nhân viên thực thụ, ông Weatherby chấm điểm các bản trắc nghiệm cau? Lauren, ông lộ vẻ kinh hãi ra nét mặt. Ông hất các bản trắc nghiệm qua một bên, và nhặt tờ đơn xin việc của cô lên. Cô thấy ông đưa mắt nhìn vào phần cuối trang chót, nơi cô đã kê khai ba chỗ cô chọn lựa, trong đó có chức vụ chính thức của ông. Khi ông đọc điều này, mặt ông tái đi vì tức giận, mũi đỏ lên và Lauren phải cắn vào môi dưới để nén một tiếng cười. Có lẽ cô sẽ lẩn tránh được và thoát khỏi mưu đồ, cô thầm mỉm cười khi ông ta trở lại lạnh lùng thông báo rằng cô không đủ tiêu chuẩn để được Sinco thuê làm bất cứ chức vụ nào.

Khi Lauren ra khỏi toà cao ốc, cô nhận ra rằng buổi chiều tháng tám ảm đạm đã bắt đầu tiến dần vào đêm dày và đầy gió lạnh. Cô rùng mình, kéo chiếc áo choàng màu xanh biển trùm kín thêm quanh người.

Xe cộ đang nườm nượp trên đại lộ Jefferson, một biển đèn xe nhấp nháy qua mặt cô và cả hai phía ngược xuôi. Trong lúc Lauren đợi đèn báo qua đường, những giọt mưa lớn bắt đầu hắt xuống vệ đường quanh cô. Xe cộ ngừng lại, Lauren bước vội qua đại lộ mênh mông, có nhiều hàng xe chạy, để qua bờ đường bên kia trong một giây lát ngắn ngủi, trước khi đoàn xe đang gầm rú chạy qua mặt cô.

Mệt đến hụt hơi và mồ hôi vã ra như tắm. Lauren ngước nhìn lên tòa cao ốc còn đang xây cất dở, vươn cao trong bóng tối ở ngay trước mặt mình. Gara nơi cô gửi xe ở cách đây bốn dãy phố. Nhưng nếu đi tắt qua khu cao ốc này, cô sẽ lợi được một dãy phố. Một luồng gió mạnh từ sông Detroit đưa lên quét vào chiếc váy quanh chân cô làm cho trí óc cô tỉnh táo. Không để ý đến dấu hiệu “cấm xâm nhập”, Lauren lòn mình qua những sợi dây thừng rào quanh khu vực đang xây dựng.

Bước nhanh như sợ đất dưới chân sắp sụp lở, Lauren đưa mắt nhìn những ngọn đèn sáng rực và quét qua quét lại nơi này, nơi khác, ở phía bên kia toà nhà tối. Ít ra tòa nhà cũng có tám mươi tầng làm toàn bằng kính phản chiếu những ánh đèn của thành phố. Nơi nào ở bên trong ngôi nhà có đèn thì mặt kính thường soi rõ cả hai phía, và Lauren có thể nhìn thấy các hộp thư đóng nơi các văn phòng mà người ta sẵn sàng thuê mướn.

Đứng gần toà cao ốc, Lauren nhận thấy mình tránh được gió từ dưới sông thổi lên, vì thế cô thận trọng dừng lại trong sự che chở này. Trong khi vội vã như thế, cô chợt nhận ra rằng cô là một người phụ nữ cô đơn, thui thủi một mình trong bóng tối giữa một thành phố bị kết án là tội lỗi này. Khi nghĩ như thế, một nỗi sợ hãi chạy nhanh trong tủy sống của cô.

Tiếng bước chân nặng nề đột ngột vang lên trong đống bùn đất phía sau lưng cô, và trái tim Lauren càng đập loạn lên vì kinh hãi. Cô bước nhanh hơn, và những bước chân không rõ của ai đó cũng chuyển động nhanh hơn. Hoảng hốt, Lauren vấp chân suýt té ngã trong khi chạy. Vừa khi cô ào vào ngay cổng chính, một cánh cưa? bằng kính rất lớn mở ra đong đưa qua lại, thì thấy hai người đàn ông bước ra khỏi toà cao ốc tối om.

– Cứu tôi với! – Lauren la lên – Có ai đó không? Cứu tôi!

Một chân cô vấp phải đống dây ống nước quấn vào chân và siết lại. Lauren nhảy nhổm lên, mồm há hốc, kêu không ra tiếng, hai cánh tay chới với để giữ thăng bằng, và té xuống nằm sóng soài, mặt úp sấp trong bùn đất, ngay cạnh chân của hai người đàn ông.

– Bà làm cái trò quỷ quái gì vậy! – Một trong hai người đàn ông gào lên tức giận khi cả hai cùng ngồi chồm hổm và cùng lo lắng cho cô – Bà nghĩ bà đang làm cái trò quỷ gì vậy?

Chống mình trên hai cánh tay, Lauren đưa đôi mắt buồn phiền nhìn từ chân lên đến đầu người đàn ông. Cô nói một cách khô khan:

– Tôi tập làm xiếc, và còn nữa, tôi cũng thường nhào lộn!

Một chuỗi cười thích thú vang lên từ người đàn ông kia đang giữ cứng vai của Lauren để giúp cô đứng lên. Người này hỏi:

– Cô tên gì nhỉ?

Và khi Lauren xưng tên xong, ông ta hỏi thêm có vẻ lo lắng:

– Cô có thể đi bộ được không?

– Được, không hề chi – Lauren trấn an ông ta một cách có lệ. Mọi cơ bắp trong người cô đều ê ẩm và mắt cá bị vấp thì đang đau đớn.

– Tôi chắc cô có thể đi tới tòa cao ốc để chúng ta có thể xem chỗ bị thương như thế nào.

Ông ta vừa nói vừa mỉm cười. Đưa tay qua vòng eo của Lauren, ông ta dìu cô, để cô tựa vào người ông mà đi.

– Nick – Người đàn ông kia nói một cách dứt khoát – Tôi nghĩ, tốt nhất là tôi đi gọi xe cứu thương, còn anh ở đây với cô Danner.

– Xin đừng gọi xe cứu thương! – Lauren năn nỉ – Tôi bối rối nhiều hơn là bị thương tổn – Lauren nói thêm một cách cố ý, hầu như niềm tin bị chùng xuống khi người đàn ông tên Nick bắt đầu dìu cô bước vào một hành lang tối om.

Trong phút chốc, cô cho là không khôn ngoan khi đi vào một cao ốc vắng vẻ với một người đàn ông không quen biết, nhưng khi đi vào hành lang, người đàn ông kia bật sáng những ngọn đèn nhỏ cao trên trần nhà và hầu hết mọi nghi ngờ của Lauren đều được giải toa?. Người đàn ông ấy ở vào tuổi trung niên, nghiêm trang mặc com – lê và thắt cà vạt. Dù trong bóng tối, mờ mờ, ông ta dường như là một doanh nhân thành đạt, không phải là một tên du côn! Lauren nhìn kỹ Nick mà vòng tay anh còn đỡ quanh người cô. Anh mặc quần Jeans và áo Jacket bằng vải bông chéo. Nhìn nghiêng anh trong bóng tối, Lauren đoán anh khoảng chừng ba mươi bốn, ba mươi lăm tuổi, và không có gì ở anh có thể báo điềm xấu cả.

Qua vai mình, Nick bảo người đàn ông kia:

– Mike, có hộp thuốc và dụng cụ cấp cứu ở một trong các căn phòng bảo trì. Anh tìm và mang lại đây nhé.

– Phải đấy – Mike đáp và bước nhanh về chỗ có dấu hiệu đỏ được chiếu sáng ở cầu thang. Lauren tò mò nhìn quanh dãy hành lang mên mông. Tất cả đều được trang bị bằng cẩm thạch: bờ tường, tầng nền và ngay cả những cột trụ xinh đẹp vươn lên trần ở trên cao. Hàng tá cây cảnh được trồng trong những chậu to tướng, và có rất nhiều cây nhỏ tốt tươi được đặt sát vào tường, tạo thành những thế đặc sắc trên tầng nền rộng lớn của hành lang.

Khi bước tới trước cửa thang máy, Nick ấn nút. Những cánh cửa mạ đồng sáng lóang mở ra, và Lauren bước vào cái thang máy đèn sáng trưng. Nick giải thích:

– Tôi đưa cô lên văn phòng đã được trang bị xong, để cô ngồi nghỉ cho đến khi cô đủ sức bước đi mà không cần người giúp đỡ.

Lauren nhìn anh với ánh mắt tươi cười và biết ơn. Cô không còn cảm thấy bị “sốc” nữa. Đứng gần bên cô, bây giờ khuôn mặt anh được ánh đèn chiếu sáng, cô nhận thấy anh là người đẹp trai nhất mà cô chưa từng gặp trong đời. Đồng thời, các cửa thang máy đóng lại, và Lauren đăm đăm nhìn vào mặt anh.

– Cám ơn – Cô khẽ nói và cố tình gỡ mình ra khỏi vòng tay giúp đỡ của anh – Tôi có thể đứng một mình được.

Anh ta ấn nút tầng thứ tám mươi, và Lauren cố dằn lòng để khỏi đưa tay lên vuốt lại mái tóc, một việc làm quá thật thà, lộ liễu. Cô tự hỏi, không biết môi mình có nhạt son không, mặt mình có lấm dơ không, và rồi cứ thế cô băn khoăn mãi. Để tỏ ra là một người đàn bà khôn ngoan, Lauren lại hành động có vẻ khờ khạo, chỉ vì một khuôn mặt đàn ông quyến rũ chứ chẳng có gì khác hơn.

Lauren thầm bảo, quả thật anh ta quá đẹp trai. Cô quyết định nhìn ngắm anh lần nữa, nhưng lần này kín đáo hơn. Cô giả vờ ngước mắt lên nhìn những bóng đèn đang chiếu sáng các con số của các tầng lầu thang máy vừa đi qua. Rồi cô cẩn thận liếc nhìn sang bên cạnh… Nick cũng đang nhìn những con số được chiếu sáng, đầu anh ngẩng lên, hơi ngả về sau, khuôn mặt nhìn nghiêng. Quả thật, anh đẹp trai hơn cô tưởng, ít nhất anh cũng cao hơn một mét tám mươi, vai rộng và thân hình nở nang. Mái tóc anh dày và màu nâu sẫm, cắt rất đẹp và chải khéo. Sức mạnh đàn ông được chạm khắc vào từng nét của khuôn mặt nhìn nghiêng kiêu hãnh của anh, từ những sợi lông mày thẳng và sẫm, đến cái cằm và quai hàm cương nghị của anh. Miệng anh cương quyết và gợi cảm.

Lauren đang ngắm nhìn đường môi linh động của anh thì chợt thấy anh cũng đang nhìn ngắm cô nãy giờ. Cô bị anh bắt gặp cô đang nhìn anh như một cô bé “thò lò mũi xanh”, khiến cô buột miệng nói:

– Tôi… tôi sợ đi thang máy – Cô bực bội buộc lòng phải biến bác tiếp – Khi đi thang máy, tôi phải tập trung chú ý vào một điểm nào đó… Ơ… Ơ để khỏi nghĩ tới việc lên cao nữa!

– Như thế thật là khôn ngoan – Nick nhận xét nhưng giọng nói của anh hiển nhiên là không phải để khen cách cô giải thích mối lo sợ đi thang máy, mà là khen sự ngây thơ của cô, ít ra là tạo được một lời nói dối có thể chấp nhận được.

Lauren vừa bật cười trước lời nhận xét của Nick, vừa đỏ mặt, vì ít ra cô cũng đã không làm trò hề trước mặt anh. Cô không còn nhìn anh nữa, và thay vì thế, cô thận trọng nhìn vào cưa? thang máy cho đến khi chúng mở ra ở tầng lầu thứ tám mươi.


– Cô đợi đây nhé, chờ tôi bật đèn lên – Nick nói.

Vài giây sau, những ngọn đèn trền trần soi sáng toàn bộ tầng lầu, một nửa phía bên trái hiện ra khu vực tiếp tân rộng mênh mông và bốn văn phòng rộng lớn được đóng bằng gỗ quý. Nick đặt tay dưới khủyu tay của cô và đưa cô bước lên tấm thảm màu xanh ngọc đi sang phía đối diện.

Một nửa tầng lầu là một khu tiếp tân rộng lớn hơn, với một cái bàn tròn của cô tiếp viên ở trung tâm. Lauren nhìn lướt qua văn phòng xinh đẹp mở ra phía bên phải khu tiếp tân. Nó được trang bị bằng các ngăn tủ hồ sơ gắn sẵn vào tường và một cái bàn dành cho thư ký riêng thật to, bằng gỗ và xi mạc crôm sáng loáng. Cô thầm so sánh nó với cái bàn của cô ở chỗ làm việc bán thời gian trước đây. Ở khoảng giữa còn có một cụm văn phòng dành cho ba người. Thật khó mà tưởng tượng ra rằng cái khoảng không gian rộng lớn và xa hoa này ở đây chỉ để phục vụ riêng cho lợi ích của người thư ký riêng. Khi cô nói điều ấy ra lời, Nick nhìn cô một cách giễu cợt.

– Những thư ký riêng chuyên nghiệp, có tài năng, đáng tự hào được đãi ngộ như thế và lương họ lãnh mỗi năm càng cao.

– Tôi cũng sẽ là một thư ký – Lauren nói với Nick khi hai người đi ngang qua khu tiếp tân để đến hai cánh cửa cao bằng gỗ đỏ – Tôi… tôi vừa đến nộp đơn xin việc tại công ty Sinco ở bên kia đường ngay trước khi gặp anh.

Nick đá chân cho hai cánh cưa? mở ra, rồi đứng lại nhường cho Lauren đi trước, trong khi anh quan sát cái dáng đi còn khập khiễng của cô. Lauren biết rất rõ cái nhìn như ánh bạc soi suốt qua đôi chân cô, khiến đầu gối cô run lên, chỉ muốn khuỵu xuống. Cô đã đi ngang qua nữa gian phòng, bây giờ mới có thì giờ nhìn chung quanh. Một cái gì đó đập vào mắt cô, khiến cô đứng sững lại.

– Chúa ơi! Cái gì thế này? – Cô thốt lên.

Trước cảm tưởng kinh hoàng của Lauren, Nick mỉm cười đáp:

– Đây là văn phòng tổng giám đốc công ty. Nó là một trong số ít phòng đã được trang trí nội thất hoàn chỉnh.

Không nói một lời, Lauren đưa mắt ngưỡng mộ nhìn lướt qua khắp văn phòng đồ sộ này. Những tức tường trước mặt được lồng kính từ nền nhà lên đến trần, phản chiếu toàn cảnh về đêm của Detroit, trong cái vẻ thần kỳ của cảnh sinh hoạt gần như không dứt của những con đường thẳng tắp dưới xa kia. Ba phía tường còn lại thì được lát gỗ đỏ láng bóng như sa tanh.

Hàng dãy các tấm thảm lớn màu kem phủ lên nền nhà và chiếc bàn giấy bằng gỗ đào hoa tâm lộng lẫy đặt ở phía bên phải cô. Sáu cái ghế mạ crôm sáng lóang bọc nhung màu rêu được xếp rất khéo trước bàn giấy. Phiá đối diện, có ba cái ghế nệm dài, cũng bọc nhung màu rêu, tạo thành hình chữ O rộng, bao quanh một cái bàn thấp hơn, mặt lót kính, bọc quanh là một phiến gỗ đào hoa tâm được đánh bóng rất nhẵn.

– Phải nghỉ lấy hơi đã – Lauren khẽ nói.

– Để tôi đi kiếm cái gì uống, trong khi chờ Mike đi lấy đồ cứu thương – Nick đáp.

Lauren quay lại, sửng sốt nhìn, khi Nick bước tới một bức tường trống bằng gỗ đào hoa tâm, và dùng đầu ngón tay ấn vào đó. Một tấm gỗ to trượt qua một bên, để lộ ra một quầy rượu lắp kính tráng lệ, được chiếu sáng bằng những chùm đèn nho nhỏ giấu ở phía trên. Những ngăn kệ xếp đầy ly pha lê hiệu Waterford và những bình đựng rượu bằng pha lê sáng loáng.

Khi không nghe Lauren đáp ứng đề nghị của mình, Nick ngoái lại nhìn cô chăm chú. Lauren ngước đôi mắt màu xanh biển, hết nhìn cái quầy rượu gắn trong tường, đến nhìn mặt Nick và thấy rõ những cảm xúc mà anh cố che giấu. Hiển nhiên Nick thích thú thấy cô sững sờ trước cái cảnh giàu sang cực kỳ này, và điều đã làm cho cô đột nộgt hiểu rõ từ trước tới nay cô chưa bao giờ cảm nhận: đó là sức quyến rũ của đàn ông nơi anh. Trong khi ấy, chính anh cũng hiển nhiên cảm thấy được sự hấp dẫn của một người đàn ông nơi cô.

Sau sáu năm đã từng chịu đựng những đôi mắt khao khát của đàn ông, những cái liếc mắt đưa tình dâm dật, những cái nhìn chằm chặp, cuối cùng cô đã gặp một người đàn ông đầy ấn tượng. Nhưng cuối cùng rồi chẳng có gì xảy ra. Hoàn toàn không có gì cả. Với một chút nói rỗi và gần như thất vọng, Lauren nhún vai tỏ vẻ bất cần. Nhan sắc sẽ được phản ánh trong mắt người chiêm ngưỡng mình, nhưng trông bề ngoài thì ánh mắt của Nick chẳng tỏ vẻ gì khi nhìn ngắm cô cả. Điều đó thật ra chẳng đáng lo, nếu như anh đã không thấy cô đáng buồn cười.

– Nếu cô muốn rửa ráng cho sạch sẽ, thì có sẵn buồng tắm ở ngay chỗ kia – Nick hất đầu ra dấu hướng bức tường gần tủ rượu.

– Ở đây – Lauren hỏi trổng, mắt hướng về phía Nick ra dấu.

– Cô cứ đi thẳng tới, khi nào gặp bức tường thì ấn nó vào – Môi của anh mím lại, Lauren lại gửi cho anh một cái nhìn ngao ngán, và bước về chỗ anh vừa chỉ.

Khi ngón tay cô chạm vào tấm gỗ đào hoa tâm láng bóng, một tấm ván kêu cách, mở ra cho thấy một buồng tắm rộng. Cô bước vào. Ngay lúc ấy, Mike đã trở lại và lên tiếng:

– Đồ cứu thương đây rồi!

Lauren sắp đóng cửa buồng tắm lại thì dừng tay, vì chợt nghe ông ta hạ thấp giọng tiếp:

– Nick, theo lời luật sư của công ty, tôi khuyên anh đưa cô gái ấy đi bác sĩ tối nay, xem cô ấy có bị thương nặng không. Nếu không, thì một luật sư nào đó cũng có thể khuyên cô ta đi kiện vì bị tàn tật do té ngã, và đòi công ty bồi thường hàng triệu đô la.

– Đừng có làm rộn vì cái chuyện ấy! – Lauren nghe Nick đáp – Cô ấy chỉ là một cô bé ngây thơ, vừa kinh hoàng vì mới thoát khỏi một cú té ngã lấm lem. Gọi xe cứu thương tới chỉ tổ làm cho cô ta sợ hãi chứ ích gì!

– Thế thì thôi – Mike thở dài – Tôi đã trễ một cuộc họp ở Troy, tôi phải đi ngay thôi. Nhưng lạy Chuá, anh đừng có mời cô ấy uống cái gì có chất cồn nhé. Không khéo, cha mẹ cô ta sẽ kiện anh vì tội dụ dỗ gái vị thành niên, và…

Vừa bối rối, vừa cảm thấy bị xúc phạm khi bị coi là một cô bé ngây thơ nhỏ dại, hốt hoảng, Lauren lặng lẽ đóng cửa buồng tắm lại. Cô cau mày nhìn vào chiếc gương soi trên bồn tắm, trân người lại và khẽ kêu lên một tiếng. Cô bật cười khúc khích khi nhìn thấy mặt mình lấm lem bùn đất, búi tóc bị xổ tung ra một nửa, lòng thòng đổ lệch trên gáy. Tóc bị lấm bết lại từng bệt trên đầu, còn cái áo vét thì treo tòng ren trên vai trái như một người say rượu.

Lauren ngắm bóng mình trong gương, cô vừa cười khúc khích vừa nghĩ, thật y như một bức tranh biếm họa vẽ chính cô là một nhóc bụi đời bơ vơ, dơ dáy, áo quần nhếch nhác, tức cười…

Và vì những lý do đó, cô bỗng cảm thấy như có một sự thôi thúc mình phải lột xác khi bước ra khỏi buồng tắm này. Cô vội vàng lột bỏ cái áo vét lấm bùn đất, thích thú nghĩ đến việc Nick sẽ kinh ngạc khi nhìn thấy cô hiện ra sạch sẽ và chỉnh tề.

Nếu nhịp đập của trái tim cô nhanh hơn và cô cảm thấy kích thích khi rửa ráy tay chân, mặt mũi, cô thầm nghĩ, đây chỉ là vì cô muốn được cười vào mũi anh chàng kia, chứ không phải vì cô mong anh ta nghĩ là cô hấp dẫn. Vì thế, cô cần phải nhanh tay lên, nếu mất quá nhiều thời gian ở trong này, sự thoát xác của cô sẽ khó gây được tác dụng lớn như vậy.

Cô kéo hai ống quân chật và mỏng lên, rồi cau mày ngó vào các lỗ thủng trên hai đầu gối; cô xát thêm xà phòng vào tấm vải lau để kỳ cọ chúng cho sạch. Khi đã khá sạch rồi, cô đổ tất cả những gì còn lại trong cái túi xách đeo vai ra trên bàn trang điểm, và mở cái gói đựng một cái quần ống chật mà cô đã tình cờ mang theo. Sau khi vuốt cho nó thẳng, cô rút những cây kẹp tóc ra và chải nhanh. Cô vội vã giật mạnh mớ tóc rối cho nó bung lên. Chải xong, tóc cô mịn màng, láng mướt và cong một cách tự nhiên, từng lọn buông xuống vai và lưng. Cô lẹ làng tô lại môi son, thoa một chút phấn hồng, rồi nhét tất cả mọi thứ vào cái túi xách và đứng trước gương ngắm nghía ngoại hình của mình. Cô có tài trang điểm rất khéo, và đôi mắt cô lấp lánh niềm vui thán phục trước sự sống động của chính mình. Cái áo sơ mi màu trắng có vẻ đoan trang, nhưng lại tôn lên đường nét dịu dàng của chiếc cổ và làm nổi bật các đường cong của bộ ngực cô. Hài lòng, cô rời khỏi buồng tắm, đóng cánh cửa bằng gỗ đào hoa tâm lại, nghe một tiếng cách êm ả.

Nick còn đứng bên quần rượu có gắn kính, lưng quay về phía Lauren. Anh nói mà không quay lại:

– Tôi đã gọi điện thoại, lát nữa sẽ có người mang nước giải khát tới. Cô đã tìm được cái gì cần ở trong đó chứ?

– Vâng, cám ơn anh – Lauren nói, rồi đặt cái áo vét và túi xách xuống.

Cô lặng lẽ đứng bên chiếc ghế dài, nhìn Nick di chuyển nhanh, gọn, khi lấy hai cái ly pha lê trên kệ xuống và kéo một cái khay đá cục từ tủ làm đá gắn sẵn trong quầy. Anh cởi chiếc áo khoác bằng vải bông, quẳng lên một cái ghế. Cứ mỗi lần anh cử động đôi tay, chiếc sơ mi màu xanh căng ra, làm nổi rõ đôi vai rộng và cái lưng thon rắn chắc của anh. Lauren đưa mắt kín đáo lướt qua đôi hông hẹp và hai chân dài của anh thoáng hiện dưới cái quần Jean chật mà anh đang mặc. Khi nghe anh nói, Lauren cảm thấy mình như người có lỗi, cô vội đưa mắt nhìn lên phía lưng đến mái tóc đen của anh.

– Tôi e rằng quầy giải khát này không có thứ nước chanh hay các thứ nước ngọt khác, nên tôi đã làm cho cô một ly “tonic” pha đá

Lauren nén một tiếng cười khúc khích khi nghe Nick nói đến nước chanh, và cô làm ra vẻ đoan trang, hai tay chắp lại sau lưng. Trong lòng, cô cảm thấy hồi hộp và đóan trước điều gì sẽ xảy ra khi anh đậy bình rượu whisky, mỗi tay cầm một ly và quay trở lại. Anh khẽ nhíu mày khi mắt anh lướt qua mái tóc mượt mà màu vàng mật ong buông lơi bao lấy khuôn mặt xinh đẹp của Lauren, và nằm hững hờ trên vai, trên lưng cô. Anh chóang váng cả người. Anh nhìn sững khuôn mặt có đôi mắt sống động màu ngọc lam long lanh ẩn giầu một chút cười cợt dưới hàng mi dày, cong và chiếc mũi hích hích, hai má thanh tú như điêu khắc, và đôi môi dịu dàng của cô. Rồi ánh mắt ấy hạ xuống trên bộ ngực căng tròn đầy nhựa sống, cái eo thon và đôi chân dài của cô.


Lauren đã hy vọng làm cho anh phải nhận thấy cô như một người đàn bà, và quả thật anh đã thấy cô như vậy. Lúc này, cô hy vọng anh sẽ nói lên một điều gì đó êm ái dịu dàng. Nhưng Nick chẳng nói gì cả.

Anh lẳng lặng cầm một ly rượu đến quầy rượu và đổ vào một cái chậu i nốc. Lauren hỏi:

– Anh làm gì thế?

– Pha một chút rượu gin vào ly “tonic” của cô.

Lauren phá ra cười. Nick mỉm cười gượng gạo, anh nhìn cô nói:

– Không phai vì tò mò đâu nhé. Cô hãy nói cho tôi biết, cô đã bao nhiêu tuổi rồi?

– Hai mươi ba.

– Và cô vừa nộp đơn xin một chân thư ký tại Sinco ngay trước khi cô ngã sóng soài xuống chân chúng tôi? – Anh vừa hỏi, vừa pha một lượng vừa phải rượu gin vào ly của Lauren.

– Vâng.

Nick mang ly của Lauren lại cho cô và hất đầu về phía chiếc ghế dài:

– Cô hãy ngồi xuống đi – đừng đứng trên cái mắt cá chân đau ấy nữa.

– Thật tình nó không đau đâu – Cô cãi lại, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống.

Nick vẫn đứng trước mặt Lauren, nhìn cô một cách tò mò:

– Sinco đã giao cho cô công việc?

Nick rất cao, nên Lauren phải ngẩng đầu lên để nhìn anh ta.

– Không.

Anh ta nói:

– Tôi muốn xem cái mắt cá đau của chân cô.

Đặt cái ly của mình trên chiếc bàn thấp lót kính, anh ta cúi xuống và bắt đầu cởi sợi dây nhỏ nơi chiếc xăng đan của Lauren. Các ngón tay của anh vừa chạm vào mắt cá chân của cô thì chân cô như bị một luồng điện giật bắn lên, và người cô cứng lại vì cú sốc bất ngờ ấy. May thay, dường như anh ta không để ý. Những ngón tay khỏe mạnh của anh thận trọng thăm dò bắp chân của cô và di chuyển chầm chậm xuống phiá mắt cá. Anh hỏi:

– Cô có phải là một người thư ký giỏi không?

– Ông chủ cũ của tôi đã nghĩ là tôi giỏi.

Nick nói, trong khi đầu anh vẫn còn cúi xuống xem xét mắt cá chân của cô:

– Những người thư ký giỏi luôn luôn được tiếp nhận. Phòng nhân viên của Sinco có lẽ sẽ điện thoại cho cô ngay, và sẽ giao cho cô công việc.

Lauren nói với một nụ cưới không nén được:

– Tôi không tin điều đó. Tôi e rằng ông Weatherby, trưởng phòng nhân viên không nghĩ rằng tôi đủ khả năng – Cô giải thích thêm.

Nick ngẩng đầu lên nhìn cô, trong nét nhìn anh hàm chứa vẻ tán thưởng thành thật của một người đàn ông. Anh nói:

– Lauren, tôi nghĩ rằng cô sáng như một đồng xu mới, Weatherby phải là kẻ mù mới không nhìn thấy.

Lauren trêu chọc:

– Dĩ nhiên ông ấy mù!

– Thật thế sao? – anh cau mày hỏi.

Lauren gật đầu và cô đã nhận biết một cách sâu sắc là giây phút cảm thông giữa hai người đã được diễn ra một cách lạ lùng, khó mà giải nghĩa. Bây giờ, khi mỉm cười với Nick, cô thấy anh còn tuyệt vời hơn là một người đàn ông đẹp trai. Cô đã nhìn thấy cái vẻ trêu cợt nhẹ nhàng trong đôi mắt anh, vừa có vẻ ấm áp, vừa hài hước; kinh nghiệm dạn dày đã khắc sâu vào khuôn mặt rắn rỏi của anh. Đối với Lauren, điều ấy làm cô anh càng thêm quyến rũ hơn. Anh có sức thu hút lạ lùng. Điều đó bắt nguồn từ mọi cái trong tấm thân rắn chắc đầy tự chủ của anh, nó cuốn hút cô.

– Không thấy sưng – Nick nhận xét khi cúi xuống nhìn mắt cá chân của cô – Có đau lắm không?

– Ít thôi. Không nhiều như tôi đã lo.

– Như vậy, khoảng ngày mai, mắt cá chân của cô và nỗi lo lắng của cô nữa, sẽ ổn thôi.


Đầu vẫn còn cúi xuống tay trái Nick nâng gót chân của Lauren và tay phải vươn ra nhặt chiếc xăng đan của cô lên. Vừa lồng chiếc giày vào bàn chân cô, anh vừa ngước lên nhìn cô, và nụ cười uể oải của anh lại làm cho mạch máu của cô đập mạnh lúc anh hỏi:

– Có câu chuyện cổ tích nào nói về người đàn ông đi tìm người đàn bà có đôi chân mang vừa đôi hài thủy tinh không nhỉ?

Lauren gật đầu, hai mắt sáng lên:

– Cô bé lọ lem.

– Chuyện gì sẽ xảy ra cho tôi nếu chiếc giày này vừa khít?

– Tôi sẽ biến anh thành một chú cóc đẹp trai – Lauren nói đùa.

Nick cười vang, những âm thanh tươi trẻ quyện vào nhau một cách tuyệt vời khi ánh mắt họ gặp nhau, và có một cái gì đó rung động trong chiều sâu của ánh mắt anh – một tia lửa dục tình chợt ánh lên và được anh vội dập tắt. Cuộc đùa bỡn đầy cảm thông chấm dứt. Nick buộc lại dây giày cho cô và đứng lên. Anh cầm lấy ly rượu của mình, uống cạn và đặt ly xuống bàn. Lauren biết rằng đó là dấu hiệu cho thấy thời gian họ Ở bên nhau sắp chấm dứt. Cô thấy anh vươn tay cầm lấy máy điện thoại ở bên kia cái bàn thấp, rồi bấm nút.

– George – Nick nói – Nick Sinclair đây. Cô gái mà anh cho là đã xâm phạm khu cấm, chẳng hề chi. Anh có thể mang xe bảo vệ tới trước cao ốc và chở cô ấy đến nơi cô gởi xe chứ? Tốt, tôi sẽ gặp anh dưới nhà trong vòng năm phút nữa.

Trái tim của Lauren như chùng xuống. Năm phút. Và Nick không phải là người lái xe đưa cô tới nơi cô gửi xe. Cô có cảm giác buồn ghê gớm là anh cũng sẽ không hỏi cách nào để có thể gặp cô lại nữa kìa? Ý nghĩ ấy làm cô nản lòng quá đỗi, khiến cô quên hết nỗi bối rối là mình sẽ được đưa đi trong một chiếc xe của bảo vệ. Cô hỏi để cố trì hoãn phút chia tay và khám phá thêm đôi chút về anh:

– Anh làm việc cho công ty xây dựng cao ốc này à?

Nick sốt ruột nhìn vội đồng hồ tay và đáp:

– Vâng, tôi làm ở đây.

– Anh thích ngành kiến trúc chứ?

– Tôi rất thích việc xây dựng – anh trả lời gọn – tôi là kỹ sư.

– Anh có bị đưa đi nơi khác khi cao ốc này hoàn tất không?

– Tôi sẽ trải qua hầu hết thì giờ của tôi tại đây trong vài năm sắp tới – anh nói.

Lauren đứng lên, nhặt cái áo vét của cô với nhiều ý nghĩ lẫn lộn trong đầu. Có lẽ với những máy điện toán tinh vi điều hành mọi việc, từ hệ thống sưởi ấm đến các thang máy trong toà cao ốc mới, đủ cần thiết để giữ chân một kỹ sư làm tham mưu, chẳng phải là điều ấy sẽ tạo nên cách này hay cách khác khiến cô không gặp lại được Nick? Rất có thể cô sẽ không gặp lại được anh.

– Thành thật cám ơn anh về mọi sự. Tôi hy vọng rằng ông giám đốc sẽ không khám phá ra anh đã tấn công vào tủ rượu của ông ta.

Nick liếc nhìn cô:

– Nó đã được các người gác cổng tấn công rồi. Tối nay nó sẽ được khóa lại để chấm dứt điều đó.

Trên đường xuống thang máy, Lauren có vẻ đang bận tâm và vội vàng. Có lẽ Nick đã có một cuộc hẹn hò tối nay, Lauren thầm nghĩ một cách buồn rầu. Với một người đẹp trai nào đó, chí ít là một cô làm mẫu thời trang nếu như cô ấy xứng với anh. Có lẽ Nick đã lập gia đình, dĩ nhiên – Nhưng không thấy anh đeo nhẫn cưới, và anh không có vẻ chi là một người đã có vợ.

Một chiếc xe hơi màu trắng, với hàng chữ: “Ban an ninh tập đoàn công nghiệp Global” đã đậu chờ trước đống xà bần đối diện toà cao ốc. Một người mặc đồng phục bảo vệ ngồi trước tay lái.Nick đưa Lauren tới xe và giữ cho cánh cửa mở để cô ngồi vào cái ghế bên cạnh người lái. Anh dùng thân mình để che gió lạnh cho cô. Anh chống tay trên mui xe và nói với cô qua cánh cưa? sổ hẹp:

– Tôi quen nhiều người ở Sinco, tôi sẽ gọi điện thoại cho họ và mong họ có thể thuyết phục Weatherby thay đổi ý kiến.

Tâm hồn Lauren như cất cánh khi nghe điều này, chứng tỏ Nick rất thích cô, đủ để cố gắng can thiệp cho cô. Nhưng khi cô nhớ lại cách cô đã liều lĩnh làm bài thi trắc nghiệm, cô lắc đầu một cách dứt khoát.

– Anh đừng làm phiền họ nữa. Ông ấy không đổi ý đâu. Tôi đã gây cho ông ta ấn tượng không tốt. Nhưng dù sao cũng xin cám ơn sự quan tâm của anh.

Mười phút sau, Lauren trả lệ phí cho người kiểm soát gara và lái xe ra con đường lớn dưới cơn mưa. Phải gạt ý nghĩ về Nick qua một bên, cô phải theo lời chỉ dẫn của người thư ký của Philip đã dặn và buồn bã nghĩ đến cuộc gặp mặt sắp tới với gia đình Whitworth.

Chưa đầy nữa giờ sau, cô đã lại ở trên lối vào toà dinh thự Grosse Pointe của họ. Nhớ lại kỳ nghỉ cuối tuần tại toà nhà sang trọng này mười bốn năm về trước, còn xâm chiếm tâm trí Lauren, cô chợt rùng mình vì sợ hãi và bối rối. Ngày đầu tiên được lắm, Lauren vui chơi thoải mái theo ý thích. Chuyện bực bội chỉ bắt đầu ngay sau bửa cơm trưa của ngày thứ hai. Carter cậu con trai lên mười của gia đình Whitworth đã hiện ra ở cửa phòng ngủ của Lauren và thông báo rằng mẹ nó đã bảo nó dẫn Lauren ra khỏi nhà, vì bà đang đợi mấy người bạn và bà không muốn họ nhìn thấy mặt Lauren. Phần còn lại của buổi chiều, Carter đã gây cho Lauren biết bao cảm giác khốn khổ, đáng khinh và kinh hãi mà nó có thể làm được.

Ngoài việc gọi Lauren là “bốn mắt” vì em mang kính, nó không ngừng nhắc nhở đến cha của Lauren, một giáo sư tại đại học Chicago là “ông giáo làng!” và mẹ em là một nghệ sĩ dương cầm trong giàn nhạc là “mụ gãy đàn!”

Trong khi dẫn Lauren đi một vòng quanh khu vườn rộng lớn, nó ngẫu nhiên ngáng chân em và làm em ngã sóng soài vào một thảm hoa hồng đầy gai nhọn. Nửa giờ sau, sau khi Lauren đã chùi hết chỗ dơ, áo quần rách te tua, Carter mới làm bộ xin lỗi em một cách đê tiện và đề nghị dẫn em đi xem đàn chó của gia đình.

Nó làm ra bộ chân thành và ân cần một cách ngây thơ để đưa Lauren đi xem chó của nó, đến nỗi Lauren lập tức nghĩ ngay rằng việc ngã vào bồn hoa hồng là ngẫu nhiên, và đó thật sự chỉ là một tai nạn.

– Tớ cũng có một con chó ở nhà – Lauren vừa xác nhận một cách tự hào, vừa vội vã đuổi theo cho kịp khi nó khệnh khạng băng qua khu vườn tươi tốt được cắt xén kỹ để đi về phía sau toà nhà.

– Tên của con chó ấy là Fluffy, màu trắng – Lauren nói tiếp khi cả hai đến một hàng rào nằm riêng ra cho thấy một cái bãi nuôi chó được rào lưới cao ba mét.

Lauren tươi cười nhìn hai con chó Doberman, rồi nhìn Carter khi nó đang rút ổ khoá móc từ cổng ra. Em nói:

– Người bạn tốt nhất của tớ cũng có một con chó Doberman. Nó chơi trò trốn tìm với chúng tớ suốt thời gian, và nó cũng biết lừa gạt nữa!

– Hai con này cũng biết vai trò lừa gạt theo kiểu của chúng – Carter nói và mở cổng ra, rồi đứng qua một bên nhường lối cho Lauren bước vào bên trong.

Lauren đi vào bãi nuôi chó mà không sợ hãi.

– Hì, các chú chó ơi – em nói một cách dịu dàng, rồi tới gần các con vật nằm im lìm, tỉnh thức.

Vừa khi Lauren đưa tay ra để vuốt ve mấy con chó, thì cánh cổng đóng lại nghe đánh cách một tiếng, và Carter ra lệnh:

– Bắt đi! Chó ơi, bắt đi!

Cả hai con chó tức thì cứng người lại, nhe những chiếc răng trắng nhỡn, vừa gầm gừ vừa tiến tới trước. Lauren vô cùng hoảng sợ. Em vừa đi giật lùi, vừa gào lên:

– Carter! Tại sao vậy, Carter?

– Nếu tao là mày, tao phải đứng im! – Carter trêu tức một cách ngọt xớt từ sau lưng Lauren, bên ngoài hàng rào – Nếu mày đi lại, chúng sẽ táp vào cổ mày móc cuống họng mày ra.


Nói vậy xong, nó thảnh thơi bỏ đi, vừa đi vừa vui vẻ huýt sáo. Lauren gào lên:

– Carter! Đừng bỏ tao, đừng bỏ tao lại đây!

Ba mươi phút sau đó, khi người làm vườn tìm thấy Lauren thì em không còn kêu gào được nữa. Em đang khóc thút thít, mắt như dán vào hai con chó đang gầm gừ.

– Ra khỏi đây ngay! – Ông ta ra lệnh. Ông lao tới mở cổng và tức giận bước vào bãi nuôi chó – Mày làm cái trò gì với các con chó quái quỷ này thế? – Ông quát, chộp lấy cánh tay Lauren và đẩy em ra ngoài.

Khi ông đóng sầm cánh cổng lại, cơn sợ hãi cuối cùng của Lauren đã tan biến mất, trả lại tự do cho các thanh quản đã bị tê liệt. Em nghẹn ngào nói, nước mắt thi nhau chạy dài xuống má:

– Chúng nó sắp xé toạc họng cháu ra!

Người làm vườn nhìn vào đôi mắt xanh còn đầy kinh hãi của Lauren và giọng nói của ông đã bớt vẻ tức giận:

– Chúng sẽ không cắn cháu đâu. Chúng được tập luyện để suả báo động và làm hoảng sợ các tên lạ mặt xâm nhập, chỉ có thế thôi. Chúng chỉ biết làm thế chứ không cắn ai bao giờ.

Lauren trải qua phần còn lại của buổi chiều đó để nằm dài trên giường, dự tính một vài cách để trả thù Carter. Nhưng khi Carter quỳ xuống xin lỗi, thì mọi dự kiến của em đều không thực hiện nữa.

Vào lúc mẹ em lên lầu để gọi em xuống ăn cơm tối, đêm ấy, em đành nuốt lấy chuyện đau đớn một cách tự hào, làm như không có gì xảy ra. Em sẽ không kể một chút gì cho mẹ nghe về Carter, bởi vì bà là một người Mỹ gốc Ý, nặng về tình cảm gia đình, không có gì có thể làm xa cách và làm lu mờ “tình thân gia tộc” được. Mẹ em vốn nhân từ, sẽ cho rằng Carter chỉ bày ra vài trò tinh nghịch trẻ con mà thôi.

– Con có vui không, cưng? – Mẹ của Lauren hỏi khi cả hai đi xuống cầu thang uốn cong để đến phòng ăn.

– Dạ vui – Lauren khẽ đáp và tự hỏi làm sao để dằn lòng khỏi tống cho Carter Whitworth một cú đá vừa đẹp vừa nhanh.

Ngay dưới chân cầu thang, một cô người hầu thông báo có một ông Robert Danner nào đó đang kêu điện thoại.

– Con đi trước đi! – Bà Gina bảo con gái với một nụ cười nhẹ nhàng, và bước vội tới máy điện thoại để trên một cái bàn nhỏ đặt sát chân cầu thang.

Lauren còn đang do dự đứng lại trong khung cưa? hình bán nguyệt vào phòng ăn. Dưới chùm đèn treo tráng lệ, gia đình Whitworth đã ngồi sẵn quanh một cái bàn rất lớn.

– Tôi đã nói rõ ràng với mụ Danner là phải xuống ăn tối đúng giờ – mẹ của Carter đang nói với chồng – Bây giờ đã là tám giờ hai phút rồi. Nếu mụ ta không đủ khôn ngoan và lịch sự đến đến đúng giờ, thì ta cứ ăn, đừng đợi nữa.

Bà ta hất đầu ra lệnh cho người hầu bàn, lập tức người này múc súp vào những cái bát sứ quý giá cho từng người.

– Philip, em đã khoan dung hết mức rồi – Người đàn bà nói tiếp – Nhưng em không thể nào nhận thêm những phường khố rách áo ôm này làm khách trong nhà ta.

Rồi bà quay cái đầu tóc màu hoàng kim cắt thật khéo về phía bà cụ ngồi bên tay trái:

– Thưa mẹ, việc này phải chấm dứt thôi, mẹ ạ. Bây giờ chắc mẹ đã thu thập đủ các tư liệu để hoàn chỉnh cuốn phả hệ của mẹ rồi.

– Nếu mẹ đã có đủ, thì mẹ đã không cần có những người này ở đây. Mẹ biết chúng nó là quân vô giáo dục và đây là một sự thử thách cho tất cả chúng ta. Nhưng con hãy tỏ ra độ lượng với chúng nó một lúc nữa thôi Carol ạ.

Lauren đứng nơi ngưỡng cửa, sự phẫn n như toé lửa trong đôi mắt bão táp của cô bé. Nếu Lauren phải chịu đựng những điều bất nhã do Carter gây ra, thì đó chỉ là một chuyện bình thường, nhưng em không cho phép lũ khinh người, đồi bại này coi thường người cha thông thái và bà mẹ tài năng của em!

Mẹ của Lauren gặp em ở lối vào phòng ăn.

– Mẹ xin lỗi đã bắt con phải đợi – bà nói và cầm lấy bàn tay của Lauren dẫn em tới bàn ăn.

Không một ai trong gia đình Whitworth buồn mời họ ngồi, mà cứ tiếp tục ăn món súp người hầu bàn đã dọn ra

Bị kích thích bởi một hứng khởi bất ngờ, Lauren ném một cái nhìn về phía mẹ, người đang mở cái khăn ăn và trải nó lên vạt áo. Cúi đầu một cách cung kính, Lauren chắp hai bàn tay lại và cái giọng trẻ con của em vang lên lanh lảnh:

– Lạy Chúa, chúng con xin Chúa ban phúc lành cho bữa ăn này. Chúng con cầu xin Chúa tha thức cho những người đạo đức giả khi họ nghĩ rằng họ tốt hơn những kẻ khác, chỉ vì họ có nhiều tiền hơn. Tạ Ơn Chúa. Amen!

Cẩn thận tránh ánh mắt của mẹ, Lauren lặng lẽ cầm thìa của mình lên.

Món súp – ít ra Lauren cũng cho rằng đó là súp – lạnh ngắt. Người hầu bàn đứng ở đằng xa nhận thấy Lauren bỏ thìa xuống, liền khinh khỉnh hỏi:

– Có chuyện gì vậy, cô nương?

– Súp của tôi nguội tanh! – Lauren nói, đương đầu với cái nhìn khó chịu của anh ta.

Khi Lauren cầm cái ly nhỏ đựng sữa của mình lên, Carter cười nhạo nói:

– Này bé con, mày ngớ ngẩn quá đấy! Thứ nước Vichy này uống để cho dễ tiêu, và cần được uống lạnh.

Ly sưa? tut khỏi tay của Lauren, bắn tung vào vạt áo trắng của Carter ướt dầm dề.

– Ôi, xin lỗi! – Lauren nói, cố nén cười khi Carter và người hầu bàn đang cố lau chùi cho xong vạt áo dơ. Đây chỉ là một chút rủi ro thôi mà – Carter, mày biết rõ về rủi ro chứ, phải không nào? Tao có cần phải cho mọi người đều biết về những rủi ro mà mày đã gây cho tao ngày hôm nay không?

Làm ra vẻ không nhìn thấy đôi mắt trừng trừng của Carter, Lauren quay về phiá gia đình của hắn:

– Carter đã gây ra cho tôi lắm chuyện trong ngày hôm nay. Nó đã “tình cờ” ngáng chân tôi làm tôi té khi dẫn tôi đi thăm vườn, và xô ngã tôi vào các bụi hoa hồng đầy gai. Sau đó khi chỉ cho tôi xem các con chó, nó đã “tình cờ” nhốt tôi lại trong bãi nuôi chó và…

– Tôi không muốn nghe bất cứ một lời buộc tội quá quắt mất dạy nào thêm nữa – Carol Whitworth thách thức nhìn Lauren, khuôn mặt xinh đẹp của bà ta lạnh lùng và cứng như một tảng băng.

Bằng cách nào đó, Lauren thu hết can đảm nhìn vào đôi mắt màu xám lạnh như băng ấy của bà ta mà không chùn bước.

– Tôi xin lỗi, thưa bà – Lauren nói với một vẻ ngoan ngoãn cố tình – Tôi không thấy rằng, đó là cách thức xấu xa để nói về ngày hôm nay của tôi.

Rồi em cầm thìa lên, trong khi cả nhà Whitworth đang trừng trừng nhìn vào em. Em nói tiếp một cách có suy nghĩ:

– Dĩ nhiên tôi không rõ bằng cách tốt đẹp nào mà lại đi gọi các người khách của nhà mình là phường khố rách áo ôm như vậy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.