Đọc truyện Tiếng Sét Xanh – Chương 10
Vào lúc năm giờ chiều hôm sau ngày nàng nhận việc, sếp của nàng, Jim Williams, nói đùa:
– Sao, cô đã sẵn sàng rời khỏi đây chưa? Hay là cô muốn lưu lại làm việc ở đây?
Lauren ngồi trước bàn giấy cạnh ông ta, cuốn sổ tốc ký của nàng đầy lời ghi. Nick đã không gọi đến để chúc nàng may mắn vào ngày làm việc đầu tiên. Nhưng nàng quá bận rộn đến nỗi đã không có thì giờ để buồn khổ về chuyện đó. Lauren vừa cười vừa đáp:
– Tôi nghĩ, ông làm việc nhanh như chong chóng.
Ông ta mỉm cười như biện hộ:
– Chúng ta làm việc với nhau rất tốt, đến nỗi cô vừa mới đến đây có một giờ mà tôi đã quên rằng cô là người mới.
Lauren mỉm cười trước lời khen ấy. Quả thực họ đã làm việc với nhau rất tốt.
– Cô nghĩ thế nào về ban tham mưu? – Ông ta nói chọc, và trước khi Lauren có thể trả lời, ông thêm – Có lời bàn tán giữa những người đàn ông ở đây rằng tôi có cô thư ký đẹp nhất trong công ty. Tôi phải trả lời những câu hỏi về cô suốt ngày.
– Lọai câu hỏi nào ạ?
– Về tình trạng gia đình của cô là nhiều nhất. Cô đã lập gia đình chưa? đã đính hôn hay còn độc thân?
Nhướng lông mày lên, ông ta hỏi:
– Cô còn độc thân chứ, Lauren?
– Sao ông hỏi thế? – Nàng nói, nhưng rồi cảm thấy khó chịu vì ông ta đã gián tiếp hỏi về sự liên lạc của nàng với Nick. Đứng dậy, nàng nói nhanh: – Ông có muốn tôi hoàn thành bản chép này ngay tối nay trước khi tôi về không?
– Không, sáng mai cũng được.
Lauren tự hỏi khi thu dọn bàn giấy, không biết mình tưởng tượng ra hay chính câu hỏi của ông ta đã làm nàng suy nghĩ như trên. Chắc chắn ông ta không thể tự nghĩ rồi bật ra câu hỏi. Theo những gì nàng biết qua bữa ăn trưa nay, ba trong số những cô thư ký của ông đã phạm lỗi tìm cách quyến rũ ông và lập tức bị Ông chuyển sang bộ phận khác. theo câu chuyện ngồi lê đôi mách, thì Jim rất lỗi lạc, giàu có, đầy đủ phong cách, nhưng không lẫn lộn công việc với vui chơi. Ông ta rất bảnh trai, Lauren nghĩ mà không thiên vị. Cao lớn, mái tóc màu vàng cát và đôi mắt vàng nâu ấm áp.
Nàng nhìn đồng hồ và vội vàng khóa các ngăn kéo bàn giấy lại. Nếu Nick có gọi điện thoại, thì chắc chắn là tối nay. Chàng sẽ gọi lại để hỏi nàng công việc ngày đầu tiên đã tiến triển ra sao. Nếu chàng không gọi cho nàng sau hai tuần lễ và một ngày, thì rõ ràng là chàng không có ý định gọi nàng nữa. Nghĩ thế, nàng cảm thấy đau xót trong lòng.
Nàng lái xe về nhà một cách vội vã, trong khi đường phố xe cộ đông đúc. Đúng sáu giờ mười lăm phút, nàng chạy ào vào nhà. Nàng làm một cái xăng – Uých, bật vội truyền hình, rồi ngồi xuống ghế trường kỷ bọc lụa xanh và trắng, vừa ăn vừa nhìn chăm chăm vào máy điện thoại, mong đợi nó reo.
Chín giờ rưỡi, nàng lên lầu và tắm bằng vòi hoa sen, để cửa phòng tắm mở, mong có thể nghe được tiếng chuông điện thoại reo trong phòng ngủ. Mười giờ, nàng leo lên giường. Nick đã không gọi cho nàng. Không bao giờ nữa.
Nàng nhắm đôi mắt đẫm lệ lại, và khuôn mặt đẹp trai màu đồng của chàng hiện ra trước mắt nàng. Nàng có thể đọc được niềm khát khao chân thực trong nét nhìn của đôi mi mắt nằng nặng đăm đăm nhìn nàng, có thể nghe rõ giọng nói trầm và sâu lắng của chàng “Anh muốn em, Lauren!”
Rõ ràng, chàng không còn muốn nàng nữa. Lauren trăn trở trên gối, và một dòng lệ nóng hổi chảy ra ở khóe mắt.
Sáng hôm sau nàng lăn mình vào công việc, vì sự quyết tâm hơn là để thành công. Nàng phạm nhiều lỗi trên những bức thư nàng đánh máy, không đáp ứng được hai lần điện thoại Jim gọi tới, và xếp lộn một hồ sơ quan trọng. Buổi trưa, nàng đã đi bộ qua tòa cao ốc Công nghiệp Hoàn cầu, hy vọng rồi thất vọng mong Nick hiện ra. Nhưng điều vô ích, và tệ hại hơn nữa là làm như vậy nàng đã phải hy sinh ít nhiều vì lòng kiêu hãnh bị tổn thương.
Phụ nữa đã được giải phóng tình dục quá nhiều rồi! Nàng nghĩ một cách khốn khổ khi quấn một tập giấy vào máy đánh chữ chiều hôm ấy. Nàng không thể liên hệ tình dục một cáhc tình cờ được. Nàng có thể vẫn còn bối rối và thất vọng, nếu đã không ngủ với Nick. Nhưng ít nhất nàng cũng không cảm thấy là bị đã xài rồi và là đồ bỏ.
– Hôm nay cô khó ở phải không? – Jim hỏi nàng vào cuối buổi chiều hôm ấy, khi nàng đưa cho ông ta bản báo cáo nàng phải đánh lại đên hai lần mới hòan chỉnh.
– Vâng, tôi rất tiếc – Lauren nói – Tôi thường không bị như thế – Nàng thêm với một nụ cười trấn an.
– Cô đừng có lo – điều ấy cũng có lúc gặp phải – Ông ta nhận xét, rồi ký tắt vào phía dưới bản báo cáo.
Ông ta nhìn đồng hồ, rồi đứng lên:
– Tôi phải mang bản báo cáo này lên văn phòng ban kiểm soát ở tòa nhà mới.
Mọi người ở đây đều gọi toà cao ốc Công nghiệp Hoàn cầu là tòa nhà mới nên Lauren không còn nghi ngờ gì nữa về điều ông ta vừa nói ra.
– Cô đã thấy chỗ chúng ta sẽ làm việc ở bên đó chưa?
Lauren cảm thấy mình cười gượng gạo
– Chưa, tôi chưa thấy; những gì tôi biết được là sáng thứ hai chúng ta sẽ đến làm việc ở bên đó.
– Đúng thế – Ông ta nhún vai – Sinco là công ty nhỏ nhất và ít sinh lợi nhất trong những công ty phụ trực của Công nghiệp Hoàn cầu, nhưng văn phòng của chúng ta sẽ tráng lệ nhất – Đưa cho nàng một mảnh giấy gấp lại, được cắt từ một tờ nhật báo, ông ta nói tiếp – trước khi cô về, cô đưa cái này co Susan Brook ở bộ phận giao tế công cộng và hỏi cô ấy đã xem cái này chưa? Nếu chưa, bảo cô ấy photocopi lại để lưu hồ sơ.
Jim trở lại văn phòng của ông ta, rồi ra đi.
– Dù tôi chưa về, cô cũng sẽ rời đây được. Chúc cô một tối vui vẻ.
Sau đó vài phút, nàng lơ đãng đi quanh bàn giao tế công cộng. Nàng gật đầu chào và mỉm cười với các viên chức khi đi qua các bàn giấy của họ, nhưng trong trí nàng mong là nhìn thấy Nick. Làm sao nàng quên cho được ngọn gió đã làm rối mái tóc sẫm màu của chàng khi chàng bắt được con cá ngớ ngẩn ấy? Hay là cái cách chàng cười trong bộ dạ phục?
Gạt nỗi buồn đi, nàng mỉm cười chào Susan Brook, khi nàng đưa cho cô ta mảnh giấy Jim đã cắt trong nhật báo.
– Jim bảo tôi hỏi chị đã xem chưa, và nếu chưa hãy chụp bản sao để lưu hồ sơ.
Susan mở mảnh giấy ra và nhìn chăm chú.
– Tôi chưa thấy mẫu tin này.
Cười tươi, cô ta bước vào phía bên trong bàn giấy của cô và kéo ra một xếp bìa cứng dày, nhét đầy các mảnh báo cắt ra từ cách nhật báo, và tạp chí. Cô ta cười lớn và nói khi mở tập bìa cứng:
– Công việc thích nhất của tôi là cập nhật hoá tập hồ sơ này. Chị hãy nhìn coi – đây không phải là người đàn ông đẹp nhất mà chị chưa từng trông thấy hay sao?
Lauren nhìn lướt qua từ nụ cười cởi mở của Susan, đến khuôn mặt đàn ông điển trai điềm tĩnh nhìn lại nàng trên bìa tờ tuần báo Newsday. Cơn sốc làm lạnh cứng toàn thần nàng, khi nàng gần như buộc lòng với lấy tờ tạp chí.
– Chị mang hết về bàn giấy mà đọc lúc rỗi rảnh – Susan vui vẻ nói, không nhận thấy trạng thái hoảng hốt của Lauren.
– Cám ơn – Lauren trả lời, giọng khản đặc
Nàng quay lại văn phòng của Jim, đóng cửa lại, thả mình vào trong ghế tựa, và mở tập báo ra. Ấn ngón tay lên mặt bìa tờ báo Newsday, nàng vạch lên đôi môi mỉm cười của Nick đã từng mơn trớn và hôn ngấu nghiến lấy môi nàng. “J.Nick Sinclair”, đầu đề ở dưới cho biết thêm: “Tổng giám đốc và là nhà sáng lập tập đoàn Hoàn cầu công nghiệp”. Nàng không thể tin được điều đang nhìn thấy; nàng không muốn nhận biết điều này.
Đặt tờ báo sang một bên, Lauren từ từ mở trang giấy Jim đã cắt từ tờ nhật báo. Tờ nhật báo ghi ngày cách đây đúng hai tuần – Chính cái ngày hôm sau khi Nick tống Lauren về nhà, đi khỏi Harbor Springs, vì có một người bạn làm ăn sắp đến gặp anh ta. Đầu bài báo ghi: “Con Phượng Hoàng Tài Chính và Những Cánh Bướm Tập Họp Vui Chơi Năm Ngày Trong Cuộc Tiệc Ở Harbor Springs.” Cả trang báo chỉ dành cho các bức ảnh và lời bình luận về cuộc tiệc tùng đó. Chính giữa trang là bức ảnh Nick nghỉ ngơi trên tầng trắc bá ở biệt trang ngoài vịnh, chàng quàng tay một người đẹp tóc vàng không có mặt trong buổi tiệc mà Lauren đã có dự. Đầu đề cho biết: Nhà công nghệ Detroit J. Nick Sinclair và người bạn gái lâu năm, Ericka Moran, ảnh chụp tại nhà của cô Moran, gần Harbor Springs.
Bạn gái lâu năm… Nhà của cô Moran… Nỗi đau đớn như chẻ Lauren ra nhiều mảnh, cắt đứt và bằm nát người nàng. Nick đã đưa nàng tới nhà cô bạn gái của anh ta và làm tình với nàng trên chiếc giường rộng của cô ấy! “Trời ơi!” Nàng kêu lên và mắt đẫm lệ nóng bỏng. Chàng đã làm tình với nàng rồi tống cổ nàng đi, vì cô bạn gái của chàng dự định đến gia nhập với nhóm bạn hữu tại Harbor Springs. Và dường như muốn tự gìay vò hơn, nàng đọc từng chữ hết trang báo. Rồi nàng nhặt tờ Newsday và đọc hết cả tám trang. Khi đọc xong tờ báo rời khỏi những đầu ngón tay tê dại của nàng.
Nàng đã không tự hỏi, sao Bebe Leonardo có vẻ thù nghịch với nàng đến thế. Theo câu chuyện trong bài báo thì Nick và Bebe đã từng gắn bó theo đuổi nhiều chuyện làm ăn, cho đến khi Nick bỏ rơi để chạy theo một ngôi sao điện ảnh Pháp – Chính người đàn bà đã chơi quần vợt trên giày cao gót đêm ấy ở Harbor Springs.
Tiếng cười chua chát như vang lên trong Lauren. Khi nàng phải lái xe về Missouri, thì chàng làm tình với cô nhân tình của chàng. Trong khi nàng quanh quẩn chờ mong bên cạnh điện thoại đêm này, suốt tuần qua, đang không ngừng đan cho chàng chiếc áo ấm, thì chàng lại mải mê tham dự một cuộc dạ vũ từ thiện với Ericka ở Palm Springs.
Nỗi bẽ bàng như những làn sóng nhấn chìm nàng xuống, và làm nổ tung thân xác nàng. Nàng nấc lên với những tiếng khóc thổn thức tái tê trong im lặng, khi nàng vòng tay đặt lên bàn giấy của Jim và vùi mặt mình vào đó. Nàng khóc cho sự khờ khạo của mình, cho sự tan tành các ảo ảnh, và sự vỡ nát các giấc mơ. Sự xấu hổ làm nước mắt nàng càng rơi lã chã – Nàng đã làm tình với một người đàn ông mà nàng chỉ mới quen có bốn ngày – và ngay cả tên thật của người ấy nàng cũng chưa biết! Nếu chẳng mày, nàng mang thai!
Nàng nhớ lại, nàng đã tức giận thế nào khi nghe nói mẹ chàng bỏ rơi chàng lúc còn nhỏ, và nàng đã khóc ngon lành nữa chứ. Mẹ chàng chắc đã muốn dìm chàng đi!
– Lauren! – Jim kêu lên làm nàng ngừng khóc.
Nàng ngẩn lên nhìn khi ông ta bước lại phía nàng:
– Có chuyện gì thế? – Ông ta hỏi, vẻ sửng sốt.
Nuốt cơn đau xót, nàng nhìn vẻ mặt quan tâm của ông ta. Hai hàng mi nàng còn lấp lánh ướt, và đôi mắt xanh còn đẫm lệ.
– Tôi đã tưởng – Nàng ngừng lại để thở – tôi đã tưởng anh ấy là một kỹ sư bình thường, mới bắt đầu sự nghiệp gần đây thôi, và anh ấy cũng đã làm cho tôi hiểu như vậy – Lauren tức tưởi – Anh ấy đã làm cho tôi hiểu như vậy!
Sự đồng cảm trên gương mặt của Jim hiện ra rõ ràng hơn nàng nghĩ. Nàng đứng dậy:
– Tôi có thể ra khỏi đây mà không ai nhìn thấy chứ? Tôi nghĩ, chắc mọi người đã về hết rồi.
– Vâng, nhưng cô không thể lái xe được trong điều kiện như thế này. Tôi sẽ đưa cô về.
– Không, Lauren đáp nhanh – tôi khoẻ rồi. Tôi có thể lái xe được.
– Cô chắc chắn chứ?
Cuối cùng, nàng xác nhận với giọng run run:
– Chắc, tôi chỉ bị “sốc” và bối rối một chút thôi.
Jim chỉ vào đống báo:
– Cô đã đọc hết rồi à?
Nàng trả lời bực dọc:
– Tôi chả thèm đọc chúng đâu.
Ông ta nhặt tờ tạp chí trên sàn nhà, đặt vào xấp bìa cứng cùng các bài báo cắt ra và đưa cả tập hồ sơ dày này về phía Lauren. Nàng cầm lấy một cách máy móc và bỏ đi. Nàng nghĩ, nàng sẽ khóc lại khi ngồi vào trong xe, nhưng nàng đã không khóc. Nàng cũng không khóc suốt ba giờ đồng hồ sau đó, khi nàng đọc hết tập hồ sơ ấy. Chẳng còn giọt nước mắt nào nữa trong nàng.
Lauren cho xe vào chỗ đậu, nơi có tấm bảng ghi “Dành riêng cho nhân viên Sinco” Sau những gì nàng đọc được qua, tên Sinco có một ý nghiã mới: “Tổ hợp điện tử Sinclairs”. Theo tờ nhật báo Wall Street, thì công ty được sáng lập bởi Matthew Sinclair và cháu nội cách đây mười hai năm, trong một ga – ra đằng sau tiệm ăn của Tony bây giờ.
Nàng đậu xe, nhặt tập hồ sơ về J. Nick Sinclair từ ghế ngồi bên cạnh và bước ra ngoài. Nick đã xây dựng một đế quốc kinh tài và bây giờ chàng giữ cho nó sống bằng cách dùng gián điệp do thám giữa các đối thủ cạnh tranh. Rõ ràng là chàng đã vô lương tâm trong việc điều khiển kinh doanh cũng như trong nếp sống riêng, nàng nghĩ một cách ghê tởm. Những phụ nữ trong văn phòng mỉm cười vui vẻ chào nàng, và Lauren cảm thấy mình có lỗi, vì nàng đang giữ một vai trò phá hoại công ty mà họ đang làm việc. Không, không phải phá hoại, nàng tự cải chính khi để xách tay của nàng lên bàn giấy. Nếu Sinco đáng tồn tại thì nó phải đủ sức cạnh tranh lương thiện để ký các hợp đồng. Ngược lại, nó đáng chết đi trước khi nó phá các người cạnh tranh lương thiện, những công ty như của Philip Whitworth.
Nàng ngừng lại bên ngoài văn phòng của Jim. Liệu ông ta có biết Sinco trả tiền thuê gián điệp không? Dù sao, nàng không nghĩ rằng ông ta biết. Nàng không thể tin tưởng rằng ông ta có thể chấp nhận một điều như thế. Khi bước vào văn phòng của ông ta, nàng nói nhẹ nhàng:
– Cám ơn ông đã để cho tôi mang hồ sơ về nhà.
Ông ta nhìn tập hồ sơ, rồi nhìn vào khuôn mặt xanh xao và điềm tĩnh của nàng. Ông ta hỏi một cách dịu dàng:
– Sáng nay cô cảm thấy trong người ra sao?
Để tự chủ, nàng thọc hai bàn tay vào trong túi váy đầm, đáp:
– Tôi cảm thấy hơi bối rối… và hơi lẩn thẩn!
– Đừng nhắc đến những chi tiết làm cô đau đớn. Cô có thể giúp tôi có ý niệm về những gì mà Nick đã làm cho cô thương tổn nhiều đến thế. Chắc hẳn là cô đã không khóc như vậy, vì đã khám phá ra Nick giàu có và thành công?
Nàng lại cảm thấy một nỗi đau như dao cắt, khi nhớ lại nàng đã tự nguyện hợp tác trong việc chàng chinh phục mình. Nhưng nàng phải giải thích cho Jim rõ thái độ điên cuồng của nàng hôm qua, và nàng chỉ nói với vẻ lạnh lùng:
– Bởi vì tôi đã nghĩ anh ấy chỉ là một kỹ sư thường thôi. Tôi đã nói và làm một vài việc rất đáng bối rối khi nhớ lại lúc này.
– Tôi hiểu – Jim đáp dịu dàng – Và bây giờ cô có ý định sẽ làm gì về việc đó?
– Tôi định lăn mình vào công việc ở đây, và học hỏi mọi việc tôi cần – Nàng đáp với một nỗi chân thành cay đắng.
– Tôi muốn biết cô có ý định làm gì khi gặp Nick?
– Tôi không bao giờ còn muốn gặp lại hắn khi tôi còn sống – Nàng đáp ngắn gọn.
Jim cười nửa miệng, nhưng nói rất nghiêm chỉnh.
– Lauren, thứ bảy này có một buổi tiệc cocktail đặc biệt được tổ chức trên sân thượng cao ốc Công nghiệp Hoàn câu. Tất cả các giám đốc điều hành của những công ty khác nhau của chúng tôi đều mong đợi đến dự, và họ có mang theo thư ký riêng của họ. Mục đích của buổi tiệc là tạo cho tất cả chúng tôi, những người đã từng làm việc ở những cao ốc khác nhau trong quá khứ, bây giờ có thể tận mặt gặp nhau. Cô sẽ có cơ hội để gặp gỡ các thư ký khác mà cô sẽ cùng họ làm việc trong tương lai, cũng như gặp các ông chủ của họ. Nick là chủ buổi tiệc đó.
Lauren nói một cách thẳng thừng:
– Nếu ông không phiền, tôi sẽ không đi.
– Cô không đi thì tôi phiền đấy!
Nàng không thể từ chối được, Jim không phải là loại ông chủ có thể cho phép nàng để đời tư can dự vào công việc, nàng biết thế. Và nếu nàng mất việc, nàng sẽ không bao giờ tìm ra được tên gián điệp ăn lương của Nick mà do thám ở công ty của Philip Whitworth.
– Sớm hay muộn, cô cũng sẽ phải gặp Nick, mặt tận mặt mà thôi – Jim nói tiếp, vẻ thuyết phục – Để việc ấy xảy ra vào thứ bảy này, khi cô đã chuẩn bị sẵn, chẳng tốt hơn sao?
Khi Lauren còn đang ngại ngần, thì Jim nói cách quả quyết:
– Tôi sẽ đến đón cô vào lúc bảy giờ rưỡi.