Tiếng Nói Của Con Tim

Chương 24


Đọc truyện Tiếng Nói Của Con Tim – Chương 24

Ngày cuối tuần mừng lễ Tạ Ơn trôi qua nhanh quá. Bây giờ các con chàng biết Adrian đã dọn đến ở tại nhà bố và sắp sinh con, nên họ có rất nhiều chuyện để nói với nhau. Adam rất thích thú về việc này, cậu ta muốn sờ vào bụng nàng để xem có thể cảm nhận được thai nhi máy hay không. Cậu rất sung sướng khi cảm thấy thai nhi máy đều đặn. cậu ta mở to mắt nhìn nàng, Bill cười nhìn họ.
– Kỳ diệu phải không? – Bill hỏi. Mọi lần sờ tay vào bụng nàng, việc thai nhi máy đối với chàng rất kỳ lạ.
Họ rất sung sướng khi dạo chơi ngoài công viên. Trước khi đi, Adrian cố hết sức nhưng không thể buộc được dây giày đế phẳng.
– Em cảm thấy như đang cúi người trên quả bóng khổng lồ vậy.
– Anh cũng cảm thấy thế, – chàng nói nhỏ khi quỳ xuống buộc giúp dây giày cho nàng. Họ vẫn còn làm tình bất cứ khi nào có dịp và có sức, nhưng vì bụng to nên nàng không thể buộc dây giày. – Em biết không, việc này chỉ xảy ra cho anh thôi. – Chàng cười khi buộc xong dây giày, ngồi bệt xuống nền nhà, ngước mắt nhìn nàng. Nàng nhìn xuống chàng trên cái bụng to tướng.
– Anh nói sao?
– Yêu người phụ nữ đã có mang tám tháng.
Nàng cười khúc khích, vui vì câu nói hài hước. – Thật là một câu nói nịnh đầm, có lẽ anh nên dùng chuyện này như đề tài để đưa vào chương trình phim truyện. Có lẽ Harry sẽ bỏ Helen và cô ta yêu người khác, – nàng vui vẻ đề nghị, vừa mặc cái áo len của chàng. – Chắc không ai tin chuyện này đâu, – chàng cười xòa. Họ đi chơi bóng ở công viên Perman với Adam và Tommy.
Ngày hôm sau, các cậu bé bay về với mẹ chúng, ngôi nhà không có chúng yên lặng trở lại. Nhưng bây giờ họ có nhiều việc để làm trước ngày lễ Giáng sinh, phòng thời sự công việc lút đầu và sự phân vai đóng trong chương trình của chàng gia tăng nhiều trước ngày lễ Giáng sinh. Sự thúc bách của mỗi người và yêu cầu cấp thiết về tưởng tượng trong chương trình khiến họ có phần ít gắn bó mật thiết với nhau. Adrian bận lo chuẩn bị phòng cho bé. Hằng đêm giữa hai buổi phát tin, nàng ngồi hàng giờ để may màn muỗi treo quanh nôi em bé, hay cố nghĩ ra cách treo màn ở đâu cho đẹp.
– Kìa, để đấy anh làm cho! – Bill thường bắt nàng tránh xa cái thang hay là giành việc chuẩn bị giường nhỏ của em bé. Rồi họ nhìn nhau mà cười. Không khí trong nhà rất sinh động. Các con chàng cũng háo hức. Chúng có vẻ thích em bé. Chúng ái ngại cho Adrian vì bị chồng bỏ rơi và rất sung sướng khi được cùng chia sẻ sự chào đời của em bé. Mỗi lần các cậu gọi đến, việc đầu tiên chúng hỏi là nàng đã sinh em bé chưa. Bill hứa khi nào nàng sinh, chàng sẽ gọi điện báo cho các cậu biết ngay, và các cậu sẽ là người đầu tiên biết tin. Chúng hi vọng Adrian sinh con trai, nhưng Bill âm thầm muốn con gái, tuy nhiên vấn đề trai gái không quan trọng.
Họ đến dự lớp Lamaza đầu tiên ngay sau lễ Tạ Ơn. Adrian đã kí tên theo dự lớp học này tại bệnh viện, họ học ngay sau chương trình phát tin buổi tối. Cùng học với họ là một tá các cặp vợ chồng khác, tất cả đều sinh nở lần đầu, ngoại trừ một cặp. Nàng cảm thấy hơi kì lạ, lúng túng khi tập thể dục và thực hành phương pháp Lamaza trong phòng đầy những người xa lạ. Nhưng Bill và bác sĩ của nàng nhất quyết nói rằng phương pháp này sẽ giúp nàng rất nhiều.
– Giúp em làm được gì? – Nàng tranh luận với chàng sau khi tập xong, về nhà ăn cái bánh xăng uých kẹp thị gà tây còn lại vào buổi trưa. Sau buổi học nàng phải quay lại làm việc trong buổi phát tin giờ chót. – Em bé sẽ chào đời, dù em có thở hồng hộc hay không. – Nàng thấy phương pháp Lamaza chú trọng vào việc tập thở.
– Nó giúp em thư giản tinh thần, – chàng đáp.
Bỗng nàng thấy ghen, bèn nhìn chàng khi ăn dưa chua.
– Anh đã làm việc này với Leslie phải không?- Nghĩ đến chuyện chàng đã làm việc này trước kia khiến nàng thấy khó chịu, chàng có vẻ hiểu biết về thai nghén nhiều hơn nàng.
Nhưng chàng tỏ ra thản nhiên trước thái độ của nàng. Chàng không thích so sánh cuộc sống trước kia với bây giờ. Sống với nàng khác xa với bất cứ việc sống chung với người nào, cuộc sống bây giờ rất độc đáo. – Phải… đại loại như thế… – Chàng chỉ nói có thế, nhưng vẫn một mực nói rằng để sinh đẻ tự nhiên rất đáng theo học.
– Em vẫn nghĩ rằng sinh đẻ ở nhà là hay hơn hết. – Đấy là điệp khúc chàng đã nghe rồi, nàng nói mãi mà không chán.
Họ đậu xe trong bãi, đi bộ vào bệnh viện, đi lên lầu ba, ở đây tập hợp những người mà người thuyết trình viên gọi là “những đối tượng quan trọng”. Họ được ngồi thoải mái trên nền nhà, ngồi xếp bằng trên chiếu tập, giới thiệu về nhau. Có hai người là giáo viên, một y tá, hai cô ở nhà, một thư kí, một nhân viên bưu điện, một huấn luyện viên bơi lội, người này trông như có thân hình rất đẹp, một người thợ uốn tóc, một nhạc sĩ và một phụ nữ làm người chỉnh đàn piano. Bạn đời của họ cũng khác nhau. Nếu có chăng thì Adrian và Bill là người đáng chú ý nhất, nhưng họ chỉ nói họ làm việc trong đài truyền hình, ở khâu sản xuất phim nên không ai ấn tượng hết. Chỉ có điểm chung duy nhất là đều có thai, dù tuổi tác rất khác nhau. Hai cô không làm việc thì có một cô mười chín tuổi, còn đại học và chồng chỉ mới hai mươi. Cô nhân viên bưu điện chỉ mới hai mươi hai, chồng năm mươi lăm tuổi và đây là con đầu lòng của họ. Những người khác tuổi khoảng từ 20 đến 30, vóc dáng khác nhau và sở thích cũng khác. Adrian tò mò nhìn họ, nàng dành hết thì giờ nhìn quanh hơn là luyện tập cho đến khi họ được ngồi “nghỉ giải lao, uống cà phê”. Phụ nữ uống xô đa với nước trong, còn đàn ông uống trà và cà phê. Mọi người trông có vẻ bớt căng thẳng.
Huấn luyện viên bèn nói chuyện với mọi người, đảm bảo rằng nếu họ tập đầy đủ các kỹ thuật hít thở, phương pháp này sẽ giúp họ rất nhiều. Để minh họa cho lời đảm bảo của mình, bà ta chiếu cho họ xem bộ phim về việc sinh đẻ tự nhiên bằng phương pháp Lamaza, chiếu từ đầu đến cuối. Khi Adrian thấy cảnh người phụ nữ quằn quại đau đớn trên màn hình, nàng nắm chặt tay Bill với vẻ khiếp sợ. Người đàn bà sinh đứa thứ hai, huấn luyện viên nói. Bà ta nói: đứa đầu chị ta sinh có “chích thuốc giục”. Còn đứa này được xem như tiến bộ rất nhiều. Họ nghe rõ tiếng răng, tiếng rên của sản phụ trên màn hình. Adrian nghe miêu tả tỉ mỉ những diễn tiến trên màn hình, cảm thấy yên tâm hơn. Trông sản phụ như sắp chết, nhưng nhờ kỹ thuật hít thở và rặn đến đỏ mặt tía tai, cùng một chuỗi rên la, cuối cùng đứa bé xuất hiện giữa hai chân bà ta, mặt nhỏ xíu đỏ gay, em bé cất tiếng khóc chào đời, đồng thời bà mẹ nhoẻn miệng cười và mọi người trong phòng sinh thở phào nhẹ nhõm. Em bé là con gái, bà mẹ nằm giữa hả hê trong khi người bố tươi cười giúp cắt cuốn nhau. Rồi, đèn sáng, cuốn phim hết. Adrian hoảng sợ khi xem phim, họ không nói gì với nhau cho đến khi trở lại xe Bill về đài truyền hình.
– Tốt, – chàng nói, – em nghĩ sao? – Chàng thấy nàng buồn, nhưng không hiểu tại sao. Nghe nói, nàng nhìn chàng, cặp mắt mở to vì hoảng sợ.
– Em muốn phá thai. – Chàng cười to, trông nàng quá dịu dàng. Chàng nghĩ bộ phim có hơi cường điệu. Đáng ra bộ phim phải làm cho phần sinh nở bớt khủng khiếp hơn. Chàng không tin việc chiếu bộ phim với cảnh sinh nở rùng rợn cho những bà mẹ sinh con lần đầu xem như thế này là điều hay. Theo người dạy phương pháp Lamaza thì họ là những người “sinh lần đầu”.
– Việc sinh nở không quá tệ như thế đâu. – Chàng yêu nàng hơn bao giờ hết. Chàng muốn mọi việc diễn tiến tốt đẹp, thai nhi khỏe mạnh, sinh nở dễ dàng. Chàng nhớ lần đầu Leslie sinh, chàng cũng lo sợ cho đến khi Adam chào đời. nhưng Tommy ra đời đỡ hơn nhiều, chàng hi vọng với kinh nghiệm còn nhớ qua hai lần vợ sinh, chàng sẽ giúp Adrian bớt lo sợ. Chàng ghét nhất việc thấy nàng đau đớn trong khi sinh.
– Anh cũng thấy. Bộ phim này quá lếu láo. Quên nó đi.
– Em sẽ không trở lại đấy nữa.
– Như thế sẽ không giải quyết được gì. Ít ra chúng ta cũng phải tập thở, anh có thể giúp em.

– Em muốn gây mê toàn diện, – nàng thản nhiên đáp. Nhưng khi nàng nêu vấn đề này với Jane, bác sĩ của nàng, trong lần khám tiếp theo, bà ta cười thông cảm.
– Chúng tôi chỉ làm như thế trong các trường hợp khẩn cấp, khi không có thì giờ gây tê màng cứng để mổ tử cung lấy đứa bé ra. Còn trường hợp của cô, tôi thấy chẳng có vấn đề gì khó khăn mà phải làm thế. Adrian à, cô phải tiếp tục tham dự lớp dưỡng thai để sinh đẻ tự nhiên. Cô sẽ ngạc nhiên khi thấy việc sinh nở rất dễ dàng.
Khi hai người rời khỏi văn phòng bác sĩ, Adrian lặp lại với Bill. – Em không muốn theo học lớp dưỡng thai ấy. – Nàng rất lo sợ việc sinh nở khó khăn.
– Trễ rồi em ơi, – chàng bình tĩnh đáp. Họ ra xe của chàng, nàng mặc chiếc áo dài màu hồng, buộc tóc đuôi ngựa. Từ khi theo học lớp Lamaza đến giờ, nàng sợ việc sinh con đến chết được. Bây giờ họ đến dự lần thứ hai.
– Lối tập thở ngu ngốc ấy chẳng được gì đâu. Em không nhớ được cách tập thở ấy.
– Đừng lo. Chúng ta sẽ thực hành. – Đêm đó, chàng bắt nàng nằm xuống rồi giả vờ bụng co thắt sắp sinh. Chàng giả vờ như nàng đang đau đớn và nàng cố áp dụng kỹ thuật hít thở. Nhưng mới được nửa chừng, nàng dừng lại, luồn tay vào trong quần chàng. – Thôi, đừng làm thế! Em nghiêm trang có được không! – Chàng cô hất tay nàng ra khỏi quần, nhưng nàng thọc lét chàng và chàng cười.
– Ta làm chuyện gì đó đi, – nàng nói, tay cứ khiêu khích chàng, mắt ánh lên vẻ trêu chọc.
– Adrian… nghiêm trang đi! Chấm dứt việc đó ngay!
– Em nghiêm trang thật mà! Nhưng không nghiêm về chuyện hít thở.
– Em chỉ nghiêm trang việc ấy thôi.
– Có lẽ anh nói đúng. – Nàng cố nằm sấp, nhưng không thể lăn nhiều hơn. Cục u, nhiều lúc nàng thường nói bụng mình như thế, có vẻ to hơn từng giờ. Thai nhi to lớn rất nhanh, nàng cảm thấy thai máy dai dẳng, nhất là về đêm, chỉ đến sáng sớm nó mới chịu nghỉ ngơi. – Có lẽ em có thai mãi. Việc sinh nó ra quá khó khăn, không thể nào đưa nó ra được. – Như đóng chiếc tàu biển dưới hầm nhà.
– Anh rất muốn thấy em gầy lại như trước, – chàng nói, giọng ao ước. – Khi anh gặp em, thân hình em mảnh khảnh rất đẹp.
– Cám ơn anh, – nàng đáp, lăn ngửa giữa giường như con cá voi phơi mình dưới ánh mặt trời. Nằm như thế, trông nàng thật khổng lồ. – Bây giờ anh không thích thân hình em phải không? – Nàng hỏi, nửa đùa nửa thật, chống hai cùi tay, nhổm đầu hôn chàng.
– Có thai hay không, thì anh vẫn thấy em là người đẹp nhất.
– Cám ơn anh. – Nàng cười, nước mắt trào ra. Nàng quàng hai tay ôm cổ chàng như con nít, nước mắt chảy xuống má. – Em sợ quá, – nàng thú nhận khiến chàng đau nhói trong tim.
– Anh biết, em yêu à, nhưng mọi việc sẽ tốt đẹp thôi. Anh đảm bảo với em như thế.
– Nhưng nếu không tốt đẹp thì sao? Nếu có chuyện gì xảy đến với em… cho đứa bé… thì sao? – Dù biết ý nghĩ ấy thật ngu ngốc, nhưng nàng vẫn sợ. Nàng nghĩ đến người đàn bà trong bộ phim, chị ta đau đớn, kêu khóc thảm thiết. Không ai nói cho nàng biết việc sinh nở diễn ra như thế. Nàng cứ nghĩ đứa con sẽ chào đời một cách dễ dàng, tự nhiên. Không ai nói việc sinh nở đau đớn như vậy.
– Không có gì xảy ra cho em và con đâu. Anh sẽ không để chuyện ấy xảy ra. Anh sẽ có mặt ở đấy với em, nắm tay em, giúp đỡ em. Và em bé sẽ chào đời khi nào em không biết.
– Có phải tình hình sẽ xấu như thế không? – Nàng nhìn vào mắt chàng. Chàng không muốn nói cho nàng biết Leslie đã chịu đựng đau đớn khi sinh con như thế nào. Thấy cảnh ấy chàng đã nổi điên vì lo sợ.
– Không xấu đâu. Anh nghĩ có người sinh nở rất dễ.
– Phải. nếu họ có xương hông rộng như kênh đào Panama, – nàng buồn bã đáp, vì xương hông nàng không rộng.
– Em sẽ sinh nở tốt thôi. – Chàng dịu dàng hôn lên môi nàng. Nàng luồn tay vào áo sơ mi chàng, sờ hai vai chàng. Rồi nàng vuốt tay xuống lưng chàng, chàng cảm thấy rùng mình vì bị kích thích. Họ hôn nhau, nàng sờ chàng, chàng nhẹ nhàng thoa hai tay khắp người nàng, rồi chàng cười trong sự đam mê. – Anh đáng tội bắn bỏ vì dụ dỗ người đàn bà có chửa như em. – Chàng ngại ngùng một lát rồi quên cảm giác ấy ngay.
– Không, anh không đáng tội ấy, – nàng trêu. Chàng ngạc nhiên và nàng vẫn làm cho chàng ham muốn tột cùng. Họ cởi hết áo quần, rồi chàng nằm ngửa để cho nàng nằm lên người mình. Nửa giờ sau, họ nằm thỏa mãn, chàng nhìn nàng với ánh mắt tội lỗi. Chàng lo sợ sẽ làm cho nàng chuyển bụng sinh nở, nhưng bác sĩ không nói là họ đừng quan hệ với nhau.
– Em khỏe chứ? – Chàng lo lắng hỏi, nhìn nàng như sắp sinh.
– Chưa bao giờ khỏe như bây giờ. – Nàng nhìn chàng như người say, rồi cười khúc khích.

– Anh kinh tởm mình quá, – chàng đáp. – Đáng ra anh không nên làm thế.
– Nên, anh nên làm. Em thích làm tình với anh hơn thích sinh con. ít ra làm tình với anh, em không thể có thai.
Chàng cau mày nhìn nàng. – Anh nghĩ là em đã nói với anh rằng em còn trinh.
– Đúng thế. – Nàng sung sướng đáp. Nàng thấy việc mây mưa của họ còn thú vị quả là điều rất kì diệu, mặc dù nàng có thai hơn tám tháng.
– Muốn tập thở lại không? – Chàng hỏi. Chàng cần cảm thấy phải làm gì để chuộc lỗi vì đã đam mê một cách buông thả.
– Em nghĩ là chúng ta vừa tập thở rồi đấy, – nàng vui vẻ đáp. Rồi nàng nhìn lên đồng hồ, lắc đầu thất vọng. Đã mười giờ, nàng phải dậy để chuẩn bị đi làm lại. Nàng có kế hoạch làm việc trọn giờ cho đến giờ thứ mười một. Zelda đã nói khi nào Adrian cần, chị ta sẽ làm thay cho nàng, nhưng nàng không nhờ. Nàng định sẽ gởi đơn xin nghỉ hộ sản khi đi sinh. Bill nói làm thế quá cập rập.
– Tại sao em không nghỉ ngơi vài tuần trước khi sinh?
– Sau khi sinh xong, em sẽ mặc sức mà nghỉ ngơi.
– Tùy em thôi. – Chàng cười toe toét. Chàng nhớ cảnh khổ nhọc khi có con, những đêm mất ngủ, đang ngủ phải thức dậy để cho con bú lúc hai ba giờ sáng. Chàng nói cho nàng biết thế, nhưng nàng vẫn muốn làm việc cho đến ngày sinh. Nàng cảm thấy khỏe và nhất quyết nói rằng mình cần làm việc để giải trí. Nhưng mỗi lần nàng đến cơ quan, Zelda đều càu nhàu.
– Tại sao cô đi làm như thế? – Chị ta vừa nói vừa chỉ tay vào bụng nàng. – Đi thế không đau à?
– Không. – Adrian cười đáp. –Sẽ quên hết.
– Hi vọng không đau. – Zelda nói với vẻ thương cảm. Chị ta thấy có thai là việc rất kỳ lạ, chị không muốn làm quen với việc ấy. Chị không muốn sinh con đẻ cái phiền phức. Chị cũng không muốn có chồng. chị rất thích Bill, nhưng chị xác nhận với Adrian ngay từ đầu rằng chồng con làm cho chị chán ngán. Nhưng chị mừng cho Adrian. Không ai đáng có người chồng tốt hơn nàng. Rõ ràng theo Zelda nghĩ thì chàng là người tốt còn Steven là đồ chó đẻ. Chị gặp anh ta nhiều lần. Steven tập thể dục cùng chỗ với Zelda, nhưng anh ta không thèm nhìn chị. Nhiều lần chị thấy anh ta đi với những cô gái khác, tất cả đều xinh đẹp, trẻ măng, và chị tin rằng không cô nào biết anh ta bỏ vợ vì vợ có thai.
Chị có hỏi Adrian vài lần nàng có nghe tin tức gì của anh ta không, nhưng Adrian luôn luôn lắc đầu. Chị thấy đây là vấn đề nhạy cảm nên quyết định không hỏi nữa.
Tối đó Bill lái xe đưa Adrian đi làm. Bây giờ chàng lái xe chở nàng đi làm hằng đêm. Chàng ngồi đợi ở bàn mình trong lúc nàng làm việc, được nửa giờ thì nàng đến phòng làm việc của chàng để đón chàng. Thỉnh thoảng họ ngồi nói chuyện một lát trong phòng làm việc xinh xắn của Bill. Họ có vẻ không bao giờ hết chuyện nói, hết ý để chia sẻ với nhau, cạn vấn đề mới để đưa vào vấn đề phim truyện. họ rất xứng nhau trong nhiều mặt và họ vui vẻ, sung sướng khi ở trên giường lẫn đi chơi. Khi đi đến phía thang máy, họ cười với nhau, rồi bỗng nàng dừng lại, mặt trông có vẻ buồn cười.
– Chuyện gì thế? – Chàng nhìn nàng lo lắng ra mặt.
– Em không biết… – nàng dựa người vào chàng, ngạc nhiên khi thấy hiện tượng xảy ra với mình. Bụng nàng trở nên cứng như đá, thắt lại rất chặt như được kẹp trong cái êtô. Nàng biết đó là đấu hiệu gì theo như điều đã học được trong lớp Lamaze. – Em nghĩ bụng em vừa co thắt. – nàng có vẻ lo sợ, chàng liền quàng tay quanh người nàng. Nhưng sau đó nàng cảm thấy khỏe lại vì bụng co thắt rồi hết, tuy nhiên nàng nhìn chàng với vẻ mặt hoảng sợ.
– Em làm việc quá nhiều. Em phải làm việc ít lại, nghỉ ngơi, nếu không em sẽ đẻ non đấy.
– Em không thể nghỉ được. Em không muốn làm thế. – Phòng ở của em bé đã chuẩn bị xong, nhưng đầu óc nàng chưa nghĩ đến chuyện sinh nở. – Em muốn mừng lễ Giáng sinh trước khi có con.
– Vậy thì ngừng làm việc căng thẳng đi, – chàng đáp, – nói với cơ quan em sẽ không thể làm vào buổi phát tin giờ chót nữa. Họ sẽ hiểu. Trời đất ơi, em đã có thai tám tháng rồi! – Nàng không biết mình có về làm việc lại với ban thời sự không. Nàng sẽ dùng thời gian nghỉ hộ sản để quyết định có nên đến làm cho Bill không. Phụ thuộc vào chàng vẫn còn là vấn đề làm cho nàng lo sợ.
Họ đi xe về nhà, và trên đường về, nàng bị thêm hai lần co thắt nữa. Khi về nhà, chàng rót một ly rượu vang trắng, ép nàng uống. kỳ diệu thay, những cơn co thắt chấm dứt, và nàng cảm thấy khỏe khoắn. Nàng sợ đến chết được, vì nghĩ mình sắp sinh. – Rượu vang hiệu nghiệm thật.
– Dĩ nhiên, – chàng đáp rồi hôn nàng và có vẻ thoải mái. Rồi bỗng chàng cảm thấy có tội. – Có lẽ chúng ta không nên làm tình nữa. – Chàng tự hỏi không biết có phải lần làm tình vừa rồi đã làm cho bụng nàng co thắt?
– Bác sĩ không nói đến chuyện này. Em nghĩ những cơn co thắt này là sự khởi động báo trước em sắp sinh.
– Những cơn co thắt càng nhiều, việc sinh nở càng dễ dàng hơn.

– Tốt. vậy chúng ta cứ tiếp tục làm tình. – Nàng uống hết ly rượu, nhìn nàng và cười, trông nàng như bà tiên với cái bụng to tướng.
– Anh nghĩ làm thế là sai lầm. – Nhưng nói thì nói, chàng vẫn muốn làm tình với nàng. Lúc nào chàng cũng muốn. Tại sao chàng say mê người đàn bà có thai tám tháng như thế này? Mỗi ngày trôi qua chàng càng yêu nàng hơn, và nàng càng tỏ ra rất dịu dàng với chàng. Nàng quá yếu đuối, quá lịch sự và đáng yêu. Chàng cúi hôn nàng, nhưng khi nàng khêu gợi chàng, chàng liền đẩy nhẹ nàng ra. – Nếu em không dừng thì có lẽ em sẽ sinh ba đấy.
– Dễ sợ quá! – Nàng đáp rồi dừng lại vì nàng nghĩ đến việc sinh ba đứa con một lượt. – Sinh như thế chắc chắn sẽ rất đau.
– Nhưng may thay là em sé sinh một đứa thôi. – Họ im lặng một hồi trong bóng tối, rồi nàng thì thào nói:
– Nếu em có thai cặp sinh đôi mà họ không biết thì sao?
– Bây giờ họ biết hết, tin anh đi. – Nàng lo đủ thứ. Mỗi đêm nàng đi xem phòng trẻ con hàng chục lần, kiểm tra các thứ, xếp áo lót, nhìn cái mũ nhỏ xíu, xem đôi giày và áo ngủ của em bé. Nhìn nàng, chàng thấy cảm động vô cùng, chàng không thể hiểu tại sao thằng khốn nạn Steven đã đan tâm bỏ nàng ra đi. Việc nàng lo lắng như thế rất có ý nghĩa đối với Bill, mà không mảy may khiến cho Steven động lòng.
Bill dán giấy lên tường trong phòng nàng, giấy màu trắng với hình những ngôi sao nhỏ màu hồng xanh rất đẹp. Chàng dẹp cái giường có bốn trụ màn, cất vào phòng chứa đồ ở dưới tầng hầm. Vào đầu tháng mười hai, họ mua đồ đạc để trang bị trong phòng trẻ sơ sinh. Mọi thứ đều chuẩn bị sẵn sàng vào tuần trước ngày lễ Giáng sinh, đồ trang trí xưa và quả nam việt quốc cùng bắp rang.
– Anh ước gì các con anh thấy được cảnh này, – chàng tự hào nói cây giáng sinh nhỏ đẹp và căn hộ xin xắn chào đón ngày lễ. Các thằng bé đi trượt băng ở Vermont, trước khi chúng đi, Bill và Adrian đã nói chuyện với chúng nhiều lần. Chàng thấy Giáng sinh mà không có chúng sẽ mất đi phần nào ý nghĩa. Chúng sẽ đến chơi vào tháng hai, đợi trường nghỉ học vào mùa xuân, khi việc sinh nở của nàng đã xong. Nếu đứa bé chào đời đúng ngày tháng thì khi các con chàng đến đứa bé đã được hai tuần. Khi ấy chắc Adrian đã hồi phục phần nào, ngoại trừ những đêm mất ngủ. Nàng nhất định sẽ cho con bú, họ sẽ để nôi em bé gần giường của mình để nàng khỏi phải đi xa mỗi khi bé đói.
Nàng dành trọn một ngày để đi mua sắm hàng Giáng sinh. Đối với họ, sẽ có hai lễ. Vào ngày mùng một tháng giêng, Bill sẽ đúng bốn mươi tuổi. Nàng mua tặng chàng cái đồng hồ vàng xinh đẹp tại nhà chàng Cartier, Rode Drive. Chiếc đồng hồ rất đắt tiền, nhưng đáng lắm. chàng sẽ đeo nó suốt đời, nó được thiết kế theo kiểu đồng hồ của một ông vua Hồi giáo trong thập niên 1920 được gọi là “Pasha”. Nàng nghĩ chàng sẽ rất thích. Còn vào lễ Giáng sinh, nàng mua cho chàng chiếc điện thoại cầm tay nhỏ xếp gọn gàng trong cái hộp cỡ bằng dao cạo râu. Đây là vật dụng hoàn hảo cho chàng vì chàng thích tiếp xúc với ban trình diễn vào bất cứ lúc nào, và họ cũng muốn nói chuyện với chàng.
Nàng còn mua cho chàng những thứ khác nữa, cái áo len mới, một ít nước hoa, cuốn sách viết về những bộ phim cũ mà chàng hâm mộ, và cái tivi nhỏ xíu mà chàng có thể xem được khi ở trong toa lét hay khi lái xe, nếu chàng phải đi đâu nhưng muốn để mắt canh chừng chương trình diễn xuất. Nàng đã rất vui sướng khi đi mua quà cho chàng, và họ mua dụng cụ trượt băng mới, mua giày trượt băng cho các cậu bé con chồng, sau đó gởi về Miền Đông cho chúng trước Giáng sinh. Đây là lần đầu tiên Tommy có thiết bị riêng của mình, nhưng cả hai đều có thiết bị trượt băng rất tốt. Và nàng gởi quà cho mỗi đứa, quà do nàng mua tặng. Quà nàng gởi cho là áo bành tô có mũ, trò chơi điện tử cho mỗi cậu bé. Chúng có thể chơi các trò chơi này ở trong xe vào mùa hè. Nhưng lần này họ định sẽ đi Hawaii một tháng. Họ sẽ thuê một căn hộ ở đấy, việc này chắc được các cậu bé tán dương hơn là đi cắm trại ở hồ Tahoe.
Trước Giáng sinh ba ngày, Adrian gói hết mọi thứ. Nàng muốn làm cho xong trước khi Bill về nhà. Họ sẽ dự buổi tiệc mừng Giáng sinh hàng năm tại cơ quan chàng, nàng muốn giấu hết quà tặng của chàng. Nàng để hết vào cái nôi của em bé, đậy tấm chăn lên trên. Nàng cười khi gói cái điện thoại nhỏ xíu. Nàng nghĩ chàng sẽ thích cái điện thoại, chàng không muốn xài sang nên không mua nó để dùng. Khi gói các thứ xong xuôi, nàng đi lấy thư tín. Nàng giật mình kinh ngạc khi nhìn thấy chiếc phong bì của Tòa thị chính. Nàng vội mở phong bì, há hốc mồm khi thấy giấy tờ ở trong phong bì.
Việc li dị của nàng có hiệu lực vào ngày hai mươi mốt tháng mười hai. Nàng không còn là vợ của Steven nữa, không được dùng họ của anh ta, mặc dù anh ta không yêu cầu nàng bỏ đi, nhưng giấy tờ đã khẳng định điều đó. Hồ sơ giấy tờ cũng tuyên bố anh ta không có quyền làm cha đối với đứa bé còn trong bụng nàng. Trên pháp lí, đứa bé không phải là con anh ta mà là của Adrian, chấm hết. Đứa bé không có cha về mặt pháp lí. Họ của anh ta sẽ không dùng trên giấy khai sinh như người luật sư đã nói với nàng trong mùa hè vừa qua. Nàng ngồi nhìn giấy tờ một hồi, nước mắt chảy đầm đìa xuống hai má. Nàng tự nhủ bây giờ mà còn khóc thì thật ngốc. Có gì đâu mà ngạc nhiên. Nàng đã biết trước rồi. Thế nhưng nàng vẫn đau đớn. Đây là sự ruồng bỏ cuối cùng. Cuộc hôn nhân bắt đầu trong hi vọng, đầy tình yêu thương và chấm dứt trong sự ruồng rẫy hoàn toàn. Anh ta từ bỏ mọi thứ về nàng, ngay cả đứa con.
Nàng lặng lẽ đẩy tờ giấy vào trong hộc bàn làm việc của Bill. Chàng ân cần chia sẻ mọi thứ chàng có, trái tim, không gian, căn hộ, cuộc đời, giường ngủ và thậm chí chàng còn muốn nhận con nàng làm con mình. Hai người đàn ông khác nhau một cách kì lạ, họ rất đối nghịch nhau, vậy mà nàng vẫn buồn về Steven, nàng vẫn muốn anh ta tỉnh trí để quan tâm đến đứa bé.
Bill về trong khi nàng mặc áo quần. Và như mọi khi, chàng biết có chuyện gì đã xảy ra. Chàng nghĩ nàng lại lo sợ về chuyện sinh nở. Độ này nàng thường xuyên lo lắng, sợ đứa bé không được bình thường. Mọi người trong lớp Lamaza đã nói với nàng rằng những chuyện lo lắng ấy là điều bình thường, không nên cho đấy là những dấu hiệu báo trước có chuyện gì khủng khiếp, đáng sợ sắp xảy ra.
– Em lại bị co thắt phải không? – Chàng hỏi. Chàng đoán nàng lo vì chuyện gì đấy.
– Không, em không có gì. – Nàng quyết định không giấu giếm chàng làm gì. Nàng không giấu gì chàng. Chàng biết rất rõ về nàng. – Hôm nay giấy tờ li dị đã đến. Và cả quyết định về quyền làm bố. Tất cả đều chính thức rồi.
– Đúng ra anh phải nói lời chúc mừng, nhưng anh không nói được, – chàng nhìn nàng chằm chằm. – Anh biết tâm trạng của em. Dù đã biết trước, nhưng đây vẫn là cú sốc cho em. – Chàng nhẹ nhàng ôm quanh người nàng, hôn nàng. Nước mắt nàng chảy ra. – Anh rất ân hận, em yêu. Chuyện này xảy đến vào dịp như thế này thật không đẹp tí nào. Nhưng ngày nào đó, chuyện này sẽ trở thành kỉ niệm và không có vấn đề nữa.
– Em hi vọng thế. Khi nhận giấy tờ, em cảm thấy quá thất vọng… như mình bị đuổi học, như mình vô kỉ luật.
– Em không vô kỉ luật, mà anh ta mới vô kỉ luật. – chàng nhắc cho nàng nhớ. Nhưng nàng ngồi xuống giường, khóc thúc thít.
– Em vẫn cảm thấy như mình đã làm điều gì sai trái… em muốn nó… làm cho anh ta không muốn nhận đứa con, chắc em giải quyết chuyện này chưa tốt.
– Theo những gì em đã nói cho anh biết, anh không tin em đã làm điều gì sai trái. Nếu anh ta có tính người, thì bây giờ anh ta đã về rồi. – Chàng khỏi cần nhắc cho nàng nhớ Steven sẽ không trở về. ngay cả khi họ gặp nhau trong nhà hàng ắn uống vào tháng mười, anh ta cũng không nhìn mặt nàng. Anh ta là loại người gì mà làm như thế? Đúng là đồ chó đẻ, đồ ích kỉ, Bill tự trả lời trong bụng như thế. – Em phải quên chuyện ấy đi.
Nàng gật đầu, nghĩ rằng chàng nói đúng, nhưng khó mà yên tâm cho được. Tối đó, nàng lặng lẽ trong bữa tiệc Giáng sinh. Mọi người đều vui vẻ, hơi say một chút, bỗng nhiên nàng thấy mình mập quá, khó chịu, đau đớn và xấu xí. Nàng không vui với mọi người được, Bill phải đưa nàng về nhà sớm. Chàng thấy nàng không vui, và chắc mọi người sẽ không chấp trách gì chàng. Họ hiểu. Mà dù họ không hiểu, thì người đầu tiên chàng quan tâm vẫn chính là Adrian. Khi họ lên giường nằm, những cơn co thắt lại xuất hiện, và nàng cảm thấy không cảm thấy muốn làm tình chút nào hết.
– Bây giờ anh biết em rất buồn khổ, – chàng trêu nàng, – có lẽ đã đến giai đoạn chót. Anh gọi bác sĩ nhé? – chàng muốn làm ra vẻ lo sợ, cố chọc cho nàng cười, nhưng nàng vẫn buồn bã. Hai người nằm trên giường, cái nôi em bé được phủ vải đăng ten trắng, đang để chờ sẵn trong góc phòng. Chỉ còn hai tuần rưỡi nữa là đến ngày sinh nở, và nàng đang rất lo sợ. Lớp Lamaza không làm cho nàng yên tâm mấy, mặc dù thông tin rất phong phú và hữu ích. Việc sinh nở trên thực tế vẫn làm cho nàng hoảng sợ. Nhưng đêm đó nàng không nghĩ gì đến việc lo sợ, mà nàng nghĩ đến Steven và chuyện li dị, nghĩ đến chuyện đứa bé sẽ không có cha.
– Anh có ý kiến như thế này, – chàng cười. – Ý kiến hơi kì lạ, nhưng không phải không thích hợp. Chúng ta làm đám cưới vào dịp Giáng sinh. Chúng ta sẽ có ba ngày để thử máu và lấy giấy phép. Anh nghĩ ta chỉ cần từng ấy thời gian. Và chỉ cần mười đôla. Anh có thời gian để kiếm ra số tiền ấy. – Chàng nhìn nàng một cách dịu dàng và mặc dù chỉ đùa cho vui, chàng vẫn nghiêm trang khi đưa ra đề nghị.
– Không được đâu, – nàng buồn bã đáp.
– Sao, mười đôla không được à?- Chàng vẫn cố làm cho tình thế nhẹ nhàng. – Được rồi, nếu cần, anh sẽ kiếm thêm.
– Không, em nói thật đấy, Bill à. Lấy em vì thương hại là điều không hay ho gì cho anh. Anh đáng được đối xử tốt hơn rất nhiều, Adam và Tommy cũng vậy.
– Ôi lạy Chúa. – Nàng nằm nửa người trên giường và rên rỉ. – Em hãy ban cho anh một ân huệ, đừng cản trở công việc của anh. Anh lớn rồi, anh biết điều gì nên làm, và anh yêu em kia mà.
– Em cũng yêu anh, – nàng rầu rĩ đáp. – Nhưng làm thế là không công bằng.

– Cho anh, Steven, hay đứa bé.
– Hãy nói cho anh biết vì lí do điên khùng, lệch lạc nào khiến em đi đến kết luận ấy được không? – Thỉnh thoảng, nàng thấy có bổn phận phải đối xử công bằng với mọi người… với chàng… với đứa bé… thậm chí với anh chàng Steven thối tha.
– Em sẽ không để anh cưới em vì lòng nhân đạo, vì anh nghĩ rằng anh có bổn phận phải cưới em, hay có nhiệm vụ phải giúp đỡ em, hay nghĩ là đứa bé cần có cha. Khi nào anh thấy muốn cưới vợ thì hãy cưới chứ đừng vì bổn phận, đừng vì nghĩ rằng mình có bổn phận với ai.
– Có ai đã nói với em là em điên không? khêu gợi… đẹp… cặp chân tuyệt vời… nhưng hoàn toàn điên. Anh không yêu cầu em lấy anh vì anh cảm thấy có bổn phận như thế. Anh muốn lấy em vì anh yêu em say đắm, yêu đã sáu tháng nay, em không nhận thấy ư? Em nhớ cho rằng anh đã sống với em từ mùa hè vừa qua, người có con được em cứu sống và các con anh nghĩ rằng em là người tuyệt vời.
Nàng sung sướng khi nghe chàng nói, nhưng vẫn lắc đầu:
– Như thế vẫn không hay.
– Tại sao không hay?
– Vì đối với đứa bé, nó không công bằng.
Chàng nhìn nàng với ánh mắt gay gắt. Chàng đã nghe lập luận này nhiều lần rồi và chàng không thích.
– Có phải em nói nó sẽ không công bằng với Steven không?
Nàng chần chừ một lát rồi gật đầu. Nàng cảm thấy phải có bổn phận cứu rỗi anh ta. – Anh ta không biết mình đã từ bỏ cái gì. Chắc Steven có cơ hội để hiểu quyết định ấy, để nghĩ đến vấn đề rõ ràng hơn sau khi đứa bé chào đời, trước khi em tiến tới, gạt anh ta ra ngoài mãi mãi.
– Luật pháp không đồng tình với em đâu. Họ đã xác nhận các giấy tờ này, Adrian à. Anh ta không thể tuyên bố đứa bé là con mình được đâu.
Trên mặt pháp lí, anh đúng. Nhưng về mặt đạo đức thì sao? Anh có thể nói thế được không?
Lạy Chúa, anh không biết nên nói gì nữa. – Chàng ra khỏi giường, đi lui đi tới trong phòng, nhìn nàng, suýt nữa va phải cái nôi em bé. – Anh biết một điều thôi. Anh đã làm tất cả mọi việc em muốn… với cả tâm hồn… Anh làm thế vì anh yêu em, và vì đứa bé. Anh không cần đợi để xem nó, hay kiểm tra xem nó có dễ thương hay không mới quyết định, hay đợi đến ngày nó chào đời rồi mới xem nó có đáng yêu hay không. Anh yêu nó khi nó còn trong bụng em, vì anh yêu em, anh muốn cưới em, dù em bệnh tật hay khỏe mạnh, mãi mãi anh muốn thế. Anh muốn như thế đấy, muốn cả hai mẹ con. Trong suốt bảy năm qua, anh không dám đề nghị lấy ai hết vì lo sợ. Anh quá lo sợ nên không dám nghĩ đến chuyện này. Vì, như anh đã nói với em rồi, anh không quan tâm đến chuyện ấy, anh không muốn người vợ bỏ anh và mang theo con đi. Đứa bé trong bụng em không phải của anh, như em nói với anh, nhưng anh yêu nó như con của mình, anh không muốn mất nó, anh không muốn ngồi đây chờ cho đến khi Steven trở về, lấy lại tất cả những gì anh yêu thương. Nhưng anh nghĩ anh ta sẽ không về đâu, anh đã nói với em nhiều lần rồi. Nhưng anh cũng sẽ không ngồi đây để cửa mở rộng, chờ đợi anh ta trở về sau khi đã tỉnh trí hay chán chê cuộc sống với những cô gái lăng loàn, về đây lại với em và con. Adrian à, theo anh nghĩ anh ta sẽ không về tìm em đâu. Nhưng nếu anh ta muốn em và em muốn anh ta, thì hai người quyết định nhanh lên. Anh muốn cuộc đời của chúng ta tiến tới trước, anh muốn kết hôn với em, anh muốn nhận đứa con của em làm con nuôi, em đã mang nó trong bụng chín tháng nay và anh đã sờ xem nó máy rồi. Anh sẽ không ngồi đây với tâm hồn rộng mở mãi mãi. Vì thế, nếu em muốn nói về công bằng, chúng ta hãy nói đi. Công bằng là gì? Công bằng trong bao lâu? Anh phải đợi em công bằng với Steven bao lâu nữa?
– Em không biết. – Nàng rất ấn tượng trước những điều chàng vừa nói. Nàng yêu chàng hơn bao giờ hết. nàng muốn lấy chàng ngay bây giờ, nhưng nàng nghĩ cần phải đợi. chàng nói đúng. Bắt chàng đợi mãi là không công bằng.
– Theo em thì như thế nào mới công bằng? đợi một tuần ư? Một tháng ư? Hay một năm? Em muốn đợi anh ta một tháng sau khi đã sinh con và qua luật sư của anh ta để biết chắc anh ta muốn nhìn con phải không? Như thế có vẻ hợp lí phải không? – Nhàng cũng muốn tỏ ra công bằng, nhưng nàng khiến cho chàng nổi điên.
– Em sẽ không trở lại với anh ta, – nàng nói. Nàng đã dứt khoát như vậy rồi. Nhưng nhiều lúc Bill không tin. Chàng vẫn lo sợ về chuyện này mỗi khi nàng nói về việc công bằng với Steven. Đàn bà rất kì lạ với những người đàn ông là bố của con họ. Đàn bà thường để cho đàn ông nhiều thời gian suy nghĩ và thay đổi. đàn ông không như thế, họ không biết chắc đứa bé là con ai. Nhưng đàn bà thì biết. Chàng tự hỏi phải chăng nàng sẽ cảm thấy mình bị ràng buộc mãi với Steven qua đứa con của họ trong vài phương diện nào đó. Chàng hi vọng nàng sẽ không thế. Nhưng nàng chưa thể trả lời được. – Đứa bé thì có thể, Bill à… chỉ vì…
– Anh biết… anh biết… anh hiểu… nhiều lúc em làm anh lo sợ. – Chàng ngồi xuống bên cạnh nàng, và nước mắt của chàng cũng chảy ta. – Anh yêu em.
– Em cũng yêu anh, – nàng đáp nhỏ. Chàng hôn nàng.
Chúng ta sẽ để cho anh ta thời gian một tháng được không? Một tháng sau khi đứa bé chào đời. Sau khi đứa bé chào đời, chúng ta tiếp xúc với tên khốn nạn ấy, chúng ta để cho hắn ta một tháng để hắn thay đổi ý, sau đó chúng ta sẽ quên hắn mãi mãi. Bằng lòng như thế không?
Nàng u sầu gật đầu. Nàng thấy như thế là hợp lí, vậy là quá ưu tiên cho Steven rồi. Anh ta đã hạ bút kí giấy chấm dứt mọi thứ… như tên sát nhân hạ dao giết chết một con người, hành động của anh ta gần như giết chết đời nàng. Nhưng may thay, Bill đã xuất hiện cứu nàng. Nàng sẽ biết ơn chàng suốt đời vì chuyện này. Thực vậy, nàng nợ Bill rất nhiều, thế nhưng… Steven là chồng nàng. Tình cảnh rất khó xử. Nàng nợ ai nhiều nhất? Nàng nợ Bill nhiều nhất, vì chàng đã xuất hiện để cứu giúp nàng… thế nhưng… nàng ghét mình vì cứ bị dằn xé, cứ để tâm hồn bị sẻ chia. Trong tim nàng chỉ có một người, nhưng trong tâm trí thì có hai. Đấy là vấn đề khó khăn. Nhưng họ đã bằng lòng chờ đợi một tháng sau khi đứa bé chào đời. Làm thế có vẻ công bằng. Sau đó, cánh cửa sẽ đóng lại mãi mãi. Steven không biết chuyện này, nhưng nàng đã tặng cho anh ta món quà thời gian và sự lựa chọn, thứ mà anh ta không muốn có.
– Rồi em lấy anh chứ? – Bill hỏi nàng. Nàng gật đầu, mỉm cười e thẹn. – Em có chắc không? – Nàng gật đầu, nhìn xuống với vẻ đoan trang và hì thào đáp:
– Em có chuyện này phải thú thật với anh trước.
– Ôi, chán quá! Chuyện gì nữa? – Chàng quá tuyệt vọng. Đêm đã khuya và chàng đã mệt mỏi.
– Em đã nói láo với anh. – Chàng lo lắng khi nghe nàng nói. Nàng nói mà không nhìn thẳng vào chàng.
– Láo về chuyện gì? Chàng cố gắng hết sức mới nghe được tiếng nàng trả lời.
– Em không phải là trinh nữ.
Họ im lặng một hồi, chàng nhìn nàng với vẻ hân hoan nhẹ nhỏm, còn nàng thì cười khúc khích. – Đồ trắc nết!- Chàng mắng yêu, rồi mặc dù đã tự nhủ không được làm tình và biết sẽ ân hận, nhưng chàng vẫn làm tình với nàng. Khi làm xong, họ ôm nhau ngủ ngon lành, êm ả cho đến sáng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.