Đọc truyện Tiếng Người – Chương 5
Ngày thứ ba của tuần họp. Vào buổi tối, sau khi đi bơi về, Duy xuống phòng ăn muộn hơn giờ quy định 15 phút. Khi anh bước vào phòng, các bàn ăn đã kín người.
Chỉ có một bàn chính giữa phòng vẫn còn hai chỗ trống. Không ai muốn ngồi ở vị trí trung tâm. Anh đi tới đó, khẽ gật đầu chào mấy người ngồi cùng bàn. Một người phục vụ đi tới, đặt trước mặt anh một bát súp ngô non nấu với thịt cua.
Anh cắm cúi ăn, không để ý đến những người ngồi cùng bàn. Anh chỉ biết có ba người đàn ông và một người đàn bà không quen (chắc họ từ văn phòng Sài Gòn ra). Trong lúc ăn, anh nghe thấy ba người đàn ông nói chuyện với nhau về những dự án chung cư cao cấp sắp triển khai. Anh theo dõi cuộc nói chuyện chừng một phút rồi quên mất.
M. Không biết giờ này nàng đang làm gì ở nhà. Tối qua, khi anh gọi điện cho nàng thì nàng đã đỡ sốt nhưng chưa khỏi hẳn.
– Mấy hôm nay đang mưa phùn anh ạ – M nói.
M nói và ho khan. Anh hình dung mặt nàng sẽ đỏ hồng lên mỗi lần ho khan. Anh hình dung cả căn hộ của anh với những cánh cửa gỗ cao. Cái cửa sổ đằng sau vừa mới bị gãy chốt và anh chưa kịp làm lại (lẽ ra mình đã phải sửa ngay lập tức khi nó vừa gãy chốt). Anh hình dung cả con đường vào nhà. Những ngày mưa phùn, mặt đường sẽ nhão ra. Khu đất nhiều ao nhỏ sau nhà mùa này luôn bốc lên một thứ sương giá và chướng khí lúc sáng sớm. Chúng không tốt cho sức khỏe của M.
Bây giờ, có lẽ M cũng đang ăn tối. M luôn ăn rất chậm.
Đến một lúc nào đó, Duy cảm giác có người đang nhìn anh. Anh ngẩng đầu hướng về phía có ánh mắt. Đối diện, một người con gái đang nhìn anh chăm chú. Nàng có mái tóc tỉa ngắn và nước da trắng. Vóc người mảnh dẻ. Xương cổ lộ thành hai vạt chéo. Miệng rộng. Đôi môi mỏng, tô son nhạt. Một vết chàm đen nhỏ lạ lùng ở trên trán. Trong một giây, mắt anh và mắt nàng nhìn nhau. Duy không kịp tự vệ. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt đen. Đôi mắt mở toang. Ai vừa lặn xuống lòng hồ tối?
Trong thoáng chốc, tất cả những cảm giác cuộc đời tua nhanh trong óc anh. Những năm tháng tuổi thơ triền miên trong sự hãnh diện khi so sánh mình với bạn bè, đồng thời ngấm ngầm thấy nó vô lý và xấu hổ – và phải dùng sự hãnh diện đè bẹp cảm giác xấu hổ… Những năm cấp ba và năm đầu tiên ở đại học – anh là trung tâm của lớp học mà chẳng có lấy một người bạn thực sự thân… Những tháng ngày ngắn ngủi ở Matxcơva – mọi người thấp thỏm còn anh ngấm ngầm thích thú… Những năm tháng đầu tiên ở New York – khi mà anh lần đầu nhận biết rõ ràng anh có thể chết trong studio của anh nhiều ngày mà sẽ không có ai biết. Rồi Pennsylvania, Maine, New Hampshire – những buổi tối lái xe một mình qua các bang, chỉ nhìn những vạch phân cách mắt mèo sáng lên trên đường và nghe những bản Nocturne của Chopin… Cái cảm giác một mình mình trong trời đất, không kết nối với người mà chỉ còn kết nối với cái bất khả tri tồn tại dưới trạng thái một sự thấu biết khổng lồ như một tấm chăn tàng hình ôm trùm vũ trụ… Cái cảm giác toàn bộ bản thể mình đã thu lại thành một con mắt nhìn không chớp ra bên ngoài.
Người con gái kia biết.
Nàng biết những điều ấy.
…
Người đàn ông ngồi cạnh nàng vừa quay sang thì thầm vào tai nàng. Nàng nhấc mắt khỏi anh, quay sang gật gật đầu với người kia. Họ nhanh chóng đứng dậy, rời khỏi bàn.
Duy nhìn theo, đồng thời nhận ra anh đang nín thở.
Nàng mặc một chiếc váy lụa trơn không tay màu đỏ, buông thẳng đến đầu gối. Bên trong là quần dài bằng lụa trơn, màu đen. Tay nàng cầm một chiếc áo khoác mỏng. Người đàn ông kia mặc áo sơ mi trắng, bỏ trong quần âu đen. Anh ta cao. Gáy lớn. Cổ ngắn nhưng to. Hai bả vai vồng lên dưới lớp vải áo sơ mi, khiến thân người hình thành một chữ V rõ ràng. Cánh tay dài. Người thẳng. Bước đi vNếp là trên quần âu căng ra ở phần mông.
Hai người kia đi về phía cửa rồi biến mất vào vùng bóng tối bên ngoài. Trong lúc họ đi, người đàn ông hơi vòng tay đỡ sau lưng cô gái áo đỏ. Cánh tay anh ta chạm rất khẽ vào lưng áo đỏ, làm đường võng ở eo người con gái thoáng hiện ra.
Trước mặt Duy từ lúc nào đã có một đĩa cơm với gà nướng. Anh cầm dao xẻ cái đùi gà. Anh cắt thịt đều đặn; ăn đều đặn. Từ đó đến cuối bữa, không thấy hai người kia quay lại bàn ăn. Bát súp của họ bỏ dở ở đó. Váng bơ trên mặt bát súp nguội thành một lớp màng cứng.
Khi về đến phòng, Duy gọi điện cho M.
– Em đang xem The Simpsons trên đĩa – M nói – Xem lại vẫn buồn cười.
Anh cố nhớ lại cái giọng nghèn nghẹt của những nhân vật hoạt hình trong The Simpsons. Những tiếng nói giọng giả và những cử động giật cục trôi nổi trong óc anh.
– Em ơi, Tết này mình đi Campuchia đi.
Anh nói bất thần vì anh vừa chợt nghĩ đến Angkor với những mặt Phật bằng đá xanh khổng lồ trên tháp Bayon bốn mặt. Những vành môi dày trĩu nặng và những đôi mắt đá xanh không tròng.