Đọc truyện Tiếng Ngọt – Chương 59
Trước lúc tan làm, Chu Bắc kéo Trâu Tinh Thần sang một góc nói nhỏ: “Này, sáng nay lúc ông gọi, là Tô Mạch nghe máy đấy. Cái cuộc gọi nhắc thông đồng khẩu cung ấy.”
Trâu Tinh Thần ừ một tiếng: “Được, tôi biết rồi.”
Chu Bắc kéo Trâu Tinh Thần vào trong xó: “Thần ca, thực ra tôi thấy Tô Mạch rất tốt, thích ngoại hình có ngoại hình, thích năng lực có năng lực, nhân phẩm cũng tốt. Người ta lại tới giúp đúng lúc công ty chúng ta cần người nhất, chẳng so đo tiền lương hai ngàn một tháng, giờ thì là năm ngàn. Con gái thích ngồi mát ăn bát vàng ở ngoài chắc chắn không thể bì được.”
Trâu Tinh Thần nhìn Chu Bắc một cái: “Nói xong chưa? Xong rồi thì biến.”
Thế là Chu Bắc liền đi thay váy biến vội.
Tô Mạch từ tầng trên xuống: “Em về nhà mẹ đây.”
Hôm nay là thứ Sáu, theo lệ thường, cô phải về nhà mẹ đẻ ăn cơm ngủ lại một đêm.
“Chu Bắc, hôm nay anh đi xe tới, chở tôi một đoạn, vừa khéo tiện đường.”
Trâu Tinh Thần đi theo ra cửa: “Cái xe Toyota rách đó thì có gì hay mà ngồi. Lại đây, anh chở em đi.”
Tô Mạch quay đầu lại hờ hững nhìn Trâu Tinh Thần một cái: “Đi mà chở bà hai, bà ba, bà tư của anh đi.” Nói rồi cô liền ngồi vào xe của Chu Bắc.
Chu Bắc hạ cửa sổ xuống nói với ra ngoài: “Xin lỗi Thần ca, lần này tôi về phe Tô Mạch.”
Tô Mạch về nhà, Đồng Thu Mạn đã nấu xong cơm.
“Sao không bảo Tiểu Thần về cùng, mẹ nấu món sườn xào chua ngọt thằng bé thích nhất đấy.”
Tô Mạch chậc một tiếng: “Không ngờ anh ấy mới là con trai ruột của mẹ, còn con là con rơi.”
Đồng Thu Mạn vừa bày bát đũa vừa hỏi: “Sao đấy, cãi nhau à?”
Tô Mạch rửa tay xong ngồi vào vàn, gắp một miếng sườn xào chua ngọt ăn thử rồi để đũa xuống: “Không ạ.”
Đồng Thu Mạn: “Không mới là lạ đấy.”
“Có phải con bắt nạt người ta không?”
Tô Mạch ngẩng đầu: “Mẹ mà nói vậy thì quan hệ mẹ con mình đã tới ngày kết thúc rồi.”
Đồng Thu Mạn giả vờ dọa đánh rồi cười: “Cứ nói linh tinh.”
“Chỉ có Tiểu Thần nhà ta là tốt, vừa lễ phép lại nói năng dễ nghe.”
Tô Mạch cười nhạt thếch, mỉa mai: “Anh ấy diễn vậy trước mặt mẹ thôi, mẹ chưa thấy ở nhà anh ấy lười thế nào đâu, cháo không biết nấu, vỏ chăn không biết thay. Lại còn dối trá, không thật thà.”
Đồng Thu Mạn hỏi dò: “Cãi nhau thật hả?”
Tô Mạch gật đầu: “Đúng, con có đàn ông ở ngoài.”
Đồng Thu Mạn gõ đầu Tô Mạch: “Đùa cũng không được đùa kiểu đó.”
“Mẹ bảo cho mà biết, con phải giữ cho chặt cậu con rể quý hóa này cho mẹ, cái game kia của bọn con, mẹ lên mạng xem thấy có người phân tích nói một tháng kiếm được khá lắm, thật hay giả vậy?”
Tô Mạch ừ một tiếng.
Đồng Thu Mạn tiếp tục lải nhải: “Mẹ cũng không phải người chỉ biết có tiền đâu, hồi trước, lúc công ty của Tiểu Thần còn chưa kiếm được lời, mẹ vẫn ủng hộ hai đứa mà.”
Tô Mạch cười: “Đó là vì sau lưng anh ấy có nhà họ Chu, nhà họ Chu có tiền.”
Đồng Thu Mạn lại gõ đầu Tô Mạch: “Không phải mẹ tính thì cũng toàn là tính cho con à, mẹ với cha con đâu có cần tiền nhà họ.”
Nói rồi gắp rau bỏ vào bát Tô Mạch: “Đừng chỉ ăn mỗi thịt, bổ sung thêm chút vitamin này.”
Ăn cơm xong, Tô Mạch ngồi ở sô pha xem ti-vi với Tô Bồi Nguyên, kênh pháp luật, đang nói tới một vụ án có thực đang nóng dạo gần đây, lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt, đối tượng tình nghi lẩn trốn suốt hai mươi năm cuối cùng đã sa lưới.
Tô Mạch: “Cha còn nhớ năm ngoái có lần con phải vào đồn cảnh sát không? Hôm ngay gần ngày đính hôn ấy.”
Tô Bồi Nguyên gật đầu: “Nhớ.”
Tô Mạch thấy ti-vi phát tới cảnh phạm nhân bị giải lên tòa xét hỏi, cô nhẹ nhàng mỉm cười: “Lần này hắn không thoát được nữa.”
Tô Bồi Nguyên đưa tờ báo của ngày hôm nay để trên bàn trà cho Tô Mạch: “Vụ của Lý Quảng Toàn chiều nay đã ra phán quyết rồi. Cái cô thực tập sinh bị quấy rối đó thắng kiện.”
Đồng Thu Mạn đi ra: “Cái cô thực tập sinh đó cũng ghê gớm thật, còn biết ghi âm lại với cũng tìm được một tay luật sư giỏi nữa. Thật là chịu chi.”
Tô Mạch đọc xong trang báo, đứng dậy nói: “Con đi ngủ trước đây.”
Cô tắm xong lên giường nằm, nhớ lại giờ này năm trước, Tiêu Như đẩy cô vào vuốt quỷ, Lý Quảng Toàn trói cô vào ghế.
Trâu Tinh Thần đúng lúc ấy đá cửa xông vào, đèn ở ngoài văn phòng tối mù, anh mang theo ánh sáng tới cứu cô.
Trên người cô đang mặc chính chiếc áo sơ mi dính máu đã được giặt sạch anh mặc hôm đó. Cô vẫn luôn giữ nó làm áo ngủ, nó là chiếc áo ngủ cô thích nhất, mặc nó có cảm giác như được ánh mặt trời ấm áp bao lấy người.
Điện thoại để bên gối đổ chuông. Tô Mạch nhìn thử, Trâu Tinh Thần gọi.
Cô không nghe cũng không ngắt máy, chờ cho điện thoại tự ngừng.
Cô mắng chiếc điện thoại: “Không đi tìm bà hai đi, gọi cho em làm gì.”
Thực ra trong lòng cô biết anh không phản bội mình đâu. Chỉ có điều cảnh tượng anh vui vẻ nói chuyện với người phụ nữ khác đó khiến cô không thể chịu được.
Phụ nữ mà đã ghen thì cực kỳ vô lý.
Hơn nữa, Tô Mạch không cho rằng mình vô lý, dù sao cũng là do anh nói dối trước.
Nói là đi xem văn phòng mới, thì ra là gạt người.
Màn hình điện thoại nổi thông báo tin tức mới lên, tin này nói về chuyện của Lý Quảng Toàn.
Tô Mạch bấm vào xem, cuối cùng dồn sự chú ý vào tấm hình phóng viên chụp ở cửa tòa án.
Mặt người bị hại đã bị làm mờ nhưng Tô Mạch vẫn nhìn qua là nhận ra được ngay cô gái này.
Tóc dài đen thẳng, khuôn mặt góc cạnh, trông rất trẻ trung, mặc váy màu trắng.
Hôm nay Trâu Tinh Thần ở nhà cụ Chu. Anh đứng cạnh cửa sổ gọi điện thoại cho Tô Mạch. Đối phương không nghe nhưng cũng không ngắt máy. Anh bật laptop lên giường ngồi, bắt đầu viết code.
Hễ viết là chìm hẳn vào trong đó, đến khi xem đồng hồ thì thấy đã mười một rưỡi tối.
Anh nghe thấy có tiếng hòn đá đập vào cửa kính, một viên, hai viên, liên tục mấy viên liền.
Anh ghét nhất là đang viết code bị ngắt ngang.
Trâu Tinh Thần đứng dậy, lại chỗ cửa sổ, mở cửa sổ ra nhìn, có một người đang đứng ngoài tường.
Người đó bị tường che mất, chỉ nhìn thấy chóp đầu đen sì, không phải trẻ con mà là tên thần kinh nhà nào đó xổng ra.
Anh cầm cốc nước để trên bàn, hắt một cái thật mạnh.
Sau đó điện thoại của anh liền reo lên.
Tô Mạch gọi, Trâu Tinh Thần vui vẻ nghe máy.
Giọng đối phương lạnh lẽo như oan hồn bò từ dưới địa ngục lên, vô cùng đáng sợ: “Mẹ cái đồ thần kinh nhà anh, cút xuống đây cho em.”
Trâu Tinh Thần liếc nhìn ra ngoài đường.
Không biết giờ giả vờ không ở nhà có còn kịp không.
Anh cười một tiếng, cầm chìa khóa và điện thoại đi xuống dưới nhà.
Vừa ra tới cửa biệt thự, tay đã bị trúng ngay một hòn đá.
Anh lại chỗ Tô Mạch, kéo cô lại gần đèn đường: “Lại đây để chồng nhìn xem nào, hắt vào đâu?”
Tô Mạch chìa cánh tay ra, mấy giọt nước còn đang chảy trên đó.
Trâu Tinh Thần cúi xuống hôn dọc tay cô, nhẹ nhàng hôn sạch vết nước.
Tô Mạch chà chà cánh tay như thể muốn chà sạch cảm giác tê dại trên tay.
Cô vốn định lãng mạn một chút, ném đá ngoài cửa sổ phòng của người thương, sau đó anh sẽ mở cửa sổ ra, hai người nhìn nhau cười. Anh phi vội xuống ôm lấy cô, xoay vài vòng tại chỗ.
Cô còn cố ý mặc váy để lúc anh ôm cô xoay, làn váy sẽ bay bay, nếu là đóng phim thì đây chính là chi tiết phải quay đặc tả.
Trâu Tinh Thần vén mấy sợi tóc rơi ra trước trán giắt ra sau tai cho Tô Mạch, sờ sờ mặt cô, khẽ hỏi: “Nhớ anh à?”
Nói rồi giữ cằm cô hôn một cái: “Anh cũng nhớ em.”
Tô Mạch ngẩng đầu nhìn Trâu Tinh Thần: “Em biết hết rồi.”
“Vụ Lý Quảng Toàn là anh bày ra chứ gì. Cô gái đi cùng anh chính là thực tập sinh kiện ông ta. Báo chí cũng là anh thuê phải không. Thủ đoạn được đấy giám đốc Trâu.”
Trâu Tinh Thần nói: “Thực tập sinh không phải do anh sắp đặt, tình cờ thấy Lý Quảng Toàn làm phiền người ta nên anh gợi ý một chút. Người ta không có tiền thuê luật sư, vừa hay anh có quen một luật sư khá tốt. Lại cũng vừa hay có quen một đơn vị truyền thông đang làm chuyên đề về thực trạng quấy rối tình dục nơi công sở.”
Lý Quảng Toàn sớm muộn gì cũng phải bị trừng trị. Năm ngoái anh bị cô làm tổn thương, công ty game vẫn chưa đâu vào đâu, anh không có hơi sức, tâm trạng đâu để làm.
Giờ mọi thứ đều đã tốt, đã tới lúc phải trừng trị kẻ cặn bã.
Tô Mạch ôm Trâu Tinh Thần, cọ cọ trong ngực anh: “Thực ra anh không cần phải giấu em. Còn nói dối là đi xem văn phòng mới, suýt nữa là em tin rồi.”
Trâu Tinh Thần cúi xuống nhìn Tô Mạch một cái: “Loại người như Lý Quảng Toàn không xứng để em bận tâm.”
Anh cầm tay cô, đặt lên môi mình: “Anh muốn em được sống một cuộc sống đơn giản hơn. Ở bên anh, việc của em là sống tự do và thật vui vẻ.”
Cô nghĩ tới thời thanh xuân tối tăm u ám đó của mình và cuộc sống ngày ngày đeo mặt nạ sau đó, những năm ấy, cô như bị số phận bóp nghẹt mũi, hít thở thôi cũng khó khăn.
Anh cúi đầu hôn đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô: “Sau này, không ai có thể ức hiếp em được nữa.”
Cô ngẩng đầu, thấy anh bổ sung thêm: “Ngoại trừ anh.”
Cô vừa khóc vừa buồn cười, ôm anh thật chặt.
Một lúc sau, Tô Mạch buông Trâu Tinh Thần ra, bắt đầu tính sổ: “Chiều nay em thấy anh ngồi chung xe với cô thực tập sinh kia. Tuy tất cả chỉ là hiểu nhầm nhưng tổn thương của em thì không phải là giả, anh định dỗ em thế nào đây?”
Trâu Tinh Thần kéo tay Tô Mạch dẫn cô vào trong biệt thự: “Vợ chồng cãi nhau đầu giường, làm lành cuối giường, lên giường thôi.”
Tô Mạch: “Ai là vợ chồng với anh, đã trao nhẫn kim cương chưa mà đã gọi vợ xưng chồng rồi.”
Trâu Tinh Thần mở cửa phòng khách, quay đầu lại: “Suỵt, bà đang ngủ.”
Hai người rón ra rón rén lên phòng Trâu Tinh Thần.
Thím Lưu ra khỏi phòng mình: “Tiếng gì thế nhỉ, hay là nhà có trộm?”
Trâu Tinh Thần mở cửa phòng: “Không có gì đâu thím Lưu, là cháu.”
Thím Lưu băn khoăn: “Sao thím nghe thấy tiếng chân của hai người.”
Trâu Tinh Thần: “Thím nghe lầm đấy.” Nói rồi đóng cửa lại.
Tô Mạch kéo tay Trâu Tinh Thần: “Sao phải giấu em không cho ai biết, em có phải trộm đâu.”
Trâu Tinh Thần ôm Tô Mạch lên giường, cúi xuống hôn cô.
Tô Mạch ngửa mặt, ôm chặt lưng Trâu Tinh Thần: “Chơi nhập vai yêu đương vụng trộm à?”
Cô bị anh làm cho mềm người, muốn rên cũng không dám lớn tiếng quá, chỉ thở ra khe khẽ. Ham muốn vô hạn nghẹn trong lồng ngực bị dục vọng vô biên nuốt chửng, toàn thân như muốn nổ tung.
“Anh đang dỗ em hay đang chơi em thế?”
“Ôi… giết em đi cho rồi…”
“Ư…”
…
Hợp đồng văn phòng mới đã ký xong, tháng sau chuyển.
Tô Mạch đứng giữa phòng khách, vô cùng không nỡ: “Ở chỗ này hơn nửa năm, tôi thấy không nỡ xa nó, hay là chuyển chỗ này làm trụ sở chính của Khoa kỹ Tinh Thần được không?”
Triệu Thù tựa lưng vào ghế: “Không dám, không dám.”
Chỗ này là nhà tân hôn của boss, ai dám không đi.
Vương Tử Hoài liếc nhìn phòng của giám đốc Trâu, nói nhỏ với Tô Mạch: “Chị dâu, cho bọn tôi xem nhẫn kim cương cái đi.”
Tô Mạch nhìn anh ta: “Đàn ông các anh cũng thóc mách vậy hả.”
Cô thở dài: “Không có nhẫn kim cương, cầu hôn cũng không luôn.”
Chu Bắc: “Bữa đó không phải đã cầu hôn rồi sao, ngay sau sô pha kia kìa, mọi người đều thấy mà.”
Tô Mạch trợn mắt: “Cái đó mà cũng gọi là cầu hôn à. Chỉ vậy đã chịu gả cho anh ấy mới lạ đấy.”
Chu Bắc cười: “Bữa đó cô nói khác kìa mà, cô nói bằng lòng bằng lòng đấy.”
Tô Mạch: “Vậy nếu không phải anh nghe nhầm thì là nhớ nhầm thôi.”
“Ôi, cái áo sơ mi này của anh được đấy, trước đây chưa thấy mặc bao giờ.”
Chu Bắc hếch mũi: “Đặt may, tất nhiên là đẹp rồi.”
Tô Mạch cười: “Giám đốc Chu sắp kết hôn à?”
Chu Bắc: “Kết hôn cái gì, tìm người giành váy với tôi à. Không phải mấy hôm nữa là Đại hội ngành nghề công nghệ thông tin rồi sao, tôi phải thật tỏa sáng.”
Triệu Thù nói chen vào: “Trên áo sơ mi, dưới quần lụa mỏng phải không? Nói cho ông biết, đừng nhé. Quá ảnh hưởng tới hình ảnh của công ty.”
“Tới lúc đó còn phải lên sân khấu, hội trường bao nhiêu là người nhìn đấy.”
Chu Bắc nghĩ ra: “Hình như lão đại còn được nói chuyện với nhà đài, ai viết lời phát biểu được, Mễ Việt.”
Mễ Việt giơ tay: “Viết ngay đây.”
“Tôi không biết viết lời phát biểu đâu, lên mạng được không?”
Tô Mạch lại chỗ Mễ Việt: “Tôi chỉ cho.”
Mễ Việt: “Mời cô chỉ bảo.”
Tô Mạch: “Viết làm sao thật kiêu căng vào.”