Đọc truyện Tiếng Ngọt – Chương 47
Sau khi kết thúc dự án của Hạ Tường, Tô Mạch nói cho anh ta biết mẹ anh ta từng tới tìm cô, gây phiền nhiễu cho cuộc sống của cô, đồng thời tuyên bố mình đã có bạn trai.
Hạ Tường tỏ ý vẫn có thể tiếp tục làm bạn bè, thỉnh thoảng có thể ra ngoài cùng ăn với nhau một bữa gì đó. Tô Mạch từ chối.
Cô nói: “Bạn trai tôi tính hay ghen, không chịu được việc tôi ra ngoài với người đàn ông khác.”
Hạ Tường: “Cô là một cá thể độc lập, cô có cuộc sống và tự do của riêng mình, anh ấy không thể cấm cô được.”
Tô Mạch cười: “Anh ấy là cuộc sống của tôi, tự do của tôi cũng là anh ấy.”
Sau đó, Hạ Tường và Tô Mạch không còn liên lạc với nhau nữa.
Mùa đông này, Tô Mạch có bạn trai, Trâu Tinh Thần có bạn gái.
Nhưng họ không có nhiều thời gian để cùng làm những chuyện đôi lứa yêu nhau thường vẫn làm như đi dạo phố hay xem phim. Phần lớn thời gian, họ cùng nhau làm việc.
Anh viết code sửa lỗi, cô thì vẽ quảng cáo.
Chỉ có chút thời gian sau khi đã xong công việc trong ngày, trước khi đi ngủ mới có cơ hội để ngọt ngào.
Tô Mạch tắm rửa sạch sẽ, chui vào chăn chuẩn bị đi ngủ.
Có tiếng người gõ cửa, Tô Mạch nói với ra ngoài: “Ngủ rồi, mai gặp nhé.”
Trâu Tinh Thần bọc mình trong chiếc áo ngủ nhung dày cộm: “Điều hòa phòng anh lại hỏng rồi.”
Tô Mạch: “Không phải vừa mới sửa xong sao? Sao lại hỏng nữa rồi.”
Cô xuống giường mở cửa cho anh vào.
Trâu Tinh Thần trèo lên giường Tô Mạch: “Làm sao anh biết được là tại sao.”
Tô Mạch đứng cạnh giường nhìn xoáy vào Trâu Tinh Thần: “Hỏng thật chứ?”
Trâu Tinh Thần hếch mặt lên nhìn cô, tủi thân ra mặt: “Em không tin anh.”
Tô Mạch: “Không tin.”
Trâu Tinh Thần cởi quần ngủ, bên trong mặc quần lót tứ giác: “Nhìn gì đấy, trả tiền chưa mà nhìn.” Nói rồi kéo chăn che lại.
Sau đó bắt đầu cởi áo.
Anh cởi trần, phơi ra một loạt cơ bụng.
Tô Mạch tới gần: “Mấy hôm trước qua ké điều hòa còn biết ngại mặc đồ dài tay che che, hôm nay thì chẳng mặc gì nữa hết.”
Nói rồi cô chọc chọc múi cơ bụng của anh: “Không nhận ra đấy, anh ru rú trong nhà cả ngày, sao dáng vóc lại đẹp vậy được, cơ bắp cũng rắn chắc phết.”
Trâu Tinh Thần ở trần ngồi trên giường Tô Mạch, kéo cô vào lòng: “Còn có thể cứng hơn chút nữa đấy, em có muốn thử một chút không?”
Tô Mạch giãy ra khỏi vòng tay của Trâu Tinh Thần, đứng xuống giường: “Không nhé, cảm ơn.”
“Em vẫn chưa tắm, em đi tắm đây, anh ngủ trước đi.”
Nói rồi, cô đi lấy áo ngủ để thay.
Trâu Tinh Thần: “Anh không thích em mặc cái bộ bà già đó, anh thích em mặc váy dây, nhìn thấy ngực.”
Anh có cách bày tỏ sở thích của bản thân thực sự trắng trợn.
Tô Mạch vẫn cứ lấy bộ bà già, đi tới cửa phòng vệ sinh, quay đầu lại nói: “Mặc cái đó sợ anh không chịu nổi.”
Nói xong liền vào đi tắm.
Trâu Tinh Thần nằm trên giường Tô Mạch, trên gối còn vương hương mạt lị thoang thoảng đặc biệt của riêng cô.
Đây là lần thứ ba anh sang phòng cô ké điều hòa.
Lần đầu tiên là vì điều hòa phòng anh hỏng thật, nửa đêm phải qua gõ cửa phòng cô, còn hắt hơi liên tục. Cô mềm lòng cho anh vào.
Anh ôm cô ngủ suốt đêm. Cơ thể con gái vừa mềm vừa thơm. Kể từ đó anh đã mở ra cánh cửa bước vào một thế giới mới.
Dù rằng cô chẳng cho anh làm gì.
Sáng hôm sau, thợ sửa qua sửa điều hòa khỏi bệnh, đến buổi chiều anh liền tháo pin của điều khiển điều hòa ném đi.
Đến đêm lại sang phòng cô nói là điều khiển hết pin, đêm đã khuya, trời thì lạnh, không thể ra ngoài mua pin mới.
Tô Mạch tắm rửa sạch sẽ đi ra, tóc vẫn còn nhỏ nước. Cô vừa cầm khăn lau tóc vừa gọi Trâu Tinh Thần: “Lấy cho em cái máy sấy ở ngăn thứ hai của tủ đầu giường với.”
Trâu Tinh Thần lấy máy sấy, bảo Tô Mạch ngồi xuống bàn trang điểm, anh sấy tóc cho cô.
Sấy được một lát, Tô Mạch quay lại nói: “Anh đánh trần vậy không thấy ngại à, mặc thêm chút đồ đi được không?”
Trâu Tinh Thần một tay vuốt tóc cô, một tay cầm máy sấy, vừa sấy vừa đáp: “Mặc vào mất công cởi, phiền phức.”
Sấy xong tóc, Tô Mạch trèo lên giường, quay lưng về phía Trâu Tinh Thần, kéo chăn lên đắp.
Trâu Tinh Thần tắt đèn chính, mở đèn bàn, xốc chăn chui vào.
Anh kéo cô ôm vào lòng, cọ cọ đằng sau gáy, bắt đầu hôn cô.
Hơi thở ấm áp phả tới, cảm giác tê tê lan tỏa trong lòng, môi anh đi tới đâu, nơi đó tựa như nở hoa.
Anh hơi nhỏm dậy, đè cô xuống bên dưới, nói khẽ: “Ông đây mong em muốn chết.”
Cô túm ga giường, quay mặt đi: “Không phải ở bên nhau cả ngày lẫn đêm rồi sao, có gì mà nhớ mong.”
“Chiều nay lúc họp, em lấy chân cọ anh ở dưới bàn còn gì, Vương Tử Hoài ngồi đối diện cũng thấy đó.”
Cô nhanh chóng cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể anh, chống vào cô, tựa như hòn đá nướng trên lửa, giây tiếp theo sẽ phát nổ, bể tan tành.
Anh mút mút cô: “Tô Mạch.”
“Ông đây nín lâu quá, sắp phát nổ rồi.”
Cô lật người, đè lên người anh, nắm lấy.
Động tác của cô nhẹ nhàng, lực tay vừa đủ, vừa làm vừa cúi đầu hôn anh, dịu dàng như dòng suối chảy.
Anh rên một tiếng, nghiến răng nói: “Đệt, em lại dùng tay.”
Tô Mạch: “Không thì sao?”
Trâu Tinh Thần thở dốc: “Ông đây muốn khoan động.”
Cô hôn anh, hai người quấn quýt với nhau.
…
Ánh trăng xuyên qua ô cửa sổ soi sáng sàn gỗ, chăn rơi khỏi giường, chẳng bao lâu sau, gối cũng rơi theo. Mái tóc dài của người con gái từ cạnh giường chảy xuống dưới.
Cô ngửa mặt nhìn người đàn ông ở trên, anh vùi vào người cô, vừa hôn vừa cởi khuy áo của cô.
Cô giữ lại: “Anh chờ em chuẩn bị tâm lý xong đã.”
Anh: “Em yêu anh không?”
Cô: “Yêu.”
Anh: “Muốn anh không?”
Cô: “Muốn.”
Anh giật mạnh một cái, khuy áo của cô bung ra: “Thế còn chờ gì nữa.”
Anh gấp lắm rồi, tựa một con sói đã đói bụng ba tháng ròng.
Cô: “Em đến tháng.”
Anh hôn hôn cô, từ từ dừng lại, rời khỏi người cô: “Sao không nói sớm.”
Cô nghe ra ý trách móc trong giọng điệu của anh, không khỏi cảm thấy hụt hẫng, trách lại anh: “Không cho là anh liền trở mặt. Anh đúng là đồ động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Anh chỉ thèm khát cơ thể gợi cảm của em thôi chứ đâu có yêu thương gì linh hồn đẹp đẽ này.”
Anh xuống giường, mò chăn nhặt lên, quẳng lên người cô, vừa vưa đắp kín người cô nàng vừa bị anh chà đạp dở chừng. Anh mặc áo ngủ nhung vào, quay qua nói: “Em nghĩ đi đằng nào thế. Em nói sớm thì đã đun nước gừng đường đỏ cho em rồi.”
“Đêm hôm khuya khoắt, ông đây chết cóng mất.”
Cô ôm chăn, nghe anh trách cô nhưng lại nếm thấy chút vị ngọt: “Không cần đâu, để mai nấu, lên giường đi, để thần thiếp hầu hạ ngài.”
Anh liếc cô: “Chuyện đó để năm hôm nữa rồi nói.”
Tô Mạch ngậm miệng.
Chưa đầy nửa tiếng sau, Trâu Tinh Thần bê một bát nước gừng đường đỏ vào: “Tranh thủ đang ấm uống đi.”
Trâu Tinh Thần cho bàn tay lạnh của mình vào chăn, đặt lên đùi cô sưởi ấm.
Tô Mạch uống xong, đưa bát cho Trâu Tinh Thần: “Cám ơn.”
Đêm nay, Tô Mạch ngủ rất ngon giấc. Người Trâu Tinh Thần nóng, anh lúc nào cũng để tay lên bụng cô ôm cô.
Sáng hôm sau thức dậy, Trâu Tinh Thần thương lượng với Tô Mạch một chuyện.
“Game vẫn chưa ra mắt, chưa kiếm được lời, tài chính trước mắt ngày càng eo hẹp. Anh có một đề xuất nhỏ rất bảo vệ môi trường.”
Tô Mạch đang mặc áo ngực, ngẩng đầu nói: “Quý ngài phát biểu đi.”
Trâu Tinh Thần đưa tay sờ sờ: “Lại to hơn rồi, công lao của anh cả đấy.”
Tô Mạch nhắc nhở anh nói đúng chuyện chính: “Đề xuất bảo vệ môi trường.”
Trâu Tinh Thần: “Phòng anh phải bật điều hòa, của em cũng vậy. Còn cả ga giường, vỏ chăn, tuần nào cũng phải giặt, của em cũng vậy. Nếu anh chuyển qua bên phòng em thì có thể tiết kiệm được điện được nước lẫn sức lao động. Cớ sao không làm.”
Tô Mạch câm nín nhìn anh: “Đồ phá của từ lúc nào lại biến thành thế này, sao trước đây em không phát hiện ra nhỉ.”
Trâu Tinh Thần: “Cám ơn đã khen, anh về chuyển đồ đây.”
Tô Mạch phản đối. Cô cho rằng trước khi chính thức bắt đầu cuộc sống sau kết hôn, cô nhất định phải có không gian tự do riêng.
Trâu Tinh Thần tỏ ý thấu hiểu, anh cũng đồng ý rồi, chỉ có điều ngủ ké thì vẫn cứ ngủ ké.
Giờ chỉ còn cách giao thừa một tuần.
Trâu Tinh Thần gọi mọi người họp bàn về chuyện quảng cáo trước của “Phiêu miểu chi lộ”. Tháng Ba năm sau sẽ chính thức ra mắt, phải bắt đầu hâm nóng từ giờ.
Trâu Tinh Thần ngồi bên bàn họp nhìn qua Mễ Việt.
Mễ Việt đứng dậy, đọc một lượt bài quảng cáo mình vắt hết óc ra để viết, miễn cưỡng cũng chấp nhận được, dùng tạm trước, dù sao vẫn tốt hơn là không có.
Triệu Thù đề xuất: “Hay là mua hot search trên weibo đi. Nghe nói hiệu quả quảng cáo cực kỳ tốt.”
Chu Bắc lành lạnh nhìn anh ta: “Ông có biết một phút lên hot search tốn bao tiền không? Đúng là không làm việc nhà không biết củi dầu mắm muối đắt đỏ, đứng chỉ tay năm ngón không thấy mệt.”
Tô Mạch đồng ý với Chu Bắc: “Đắt lắm.”
Trâu Tinh Thần nghĩ ngợi trong chốc lát: “Không phải chuyện tiền bạc. Game vẫn chưa phát hành, quảng cáo trên hot search không hợp.”
Vương Tử Hoài nói: “Tôi có xem bạn gái tôi phát trực tiếp dạy trang điểm hút được không ít người xem, hay là mình cũng thử phát trực tiếp?”
Trong phòng họp ngoại trừ Trâu Tinh Thần và Tô Mạch, sáu cặp mắt của lũ chó độc thân còn lại rào rào phóng phi tiêu, nắm lệch hẳn trọng điểm: “Đệt, ông lại có bạn gái từ lúc nào.”
Vương Tử Hoài khiêm tốn nói: “Mới tuần trước. Dạo trước cũng đã phải chịu cảnh độc thân mấy tháng trời, không có gì ghê gớm hết, mọi người hơi hơi hâm mộ một chút là được rồi.”
“Cám ơn mọi người, tôi sẽ tiếp tục cố gắng.”
Trâu Tinh Thần gõ gõ bàn, kéo cuộc họp quay về đúng hướng: “Trực tiếp.”
Mễ Việt: “Đàn ông mặc váy mặc váy chơi game?”
Chu Bắc nghĩ ngợi trong chốc lát: “Tôi thấy được đó, nói không chừng mặc váy có thể bốc được trang bị tốt nhất.”
Triệu Thù đưa mắt nhìn chiếc váy dài màu đỏ rượu trên người Chu Bắc: “Đau mắt hột.”
Đinh Đông Xuân đề nghị: “Hay Tô Mạch thử xem?”
Trâu Tinh Thần là người đầu tiên phản đối: “Không được.”
Đinh Đông Xuân: “Tô Mạch chơi game giỏi đấy, trình độ đạt yêu cầu.”
Trâu Tinh Thần lườm anh ta: “Muốn bà chủ xuất đầu lộ diện là muốn chết rồi có phải không.”
Mễ Việt giơ tay: “Thực ra chuyện này có thể quảng cáo là “bà chủ công ty game cũng mê game” các kiểu.”
Trâu Tinh Thần: “Không được.” Để người phụ nữ của anh đi phát trực tiếp cho hàng ngàn hàng vạn thằng đàn ông tự sướng, anh không thể chấp nhận được.
Cuối cùng, Cung Thụ, người vẫn luôn luôn kiệm lời, ít nói, đề ra được một ý hay: “Không phải Trịnh Kinh Kinh nhà đối diện làm streamer đó sao, chuyên về game anime, có hai, ba triệu người hâm mộ. Tầm tầm như vậy vừa khéo lại hợp với chúng ta.”
Chu Bắc tra thông tin rồi nhẩm tính: “Tốt nhất là có thể cho một cái giá hữu nghị.”
Triệu Thù: “Tôi thấy được đó, hay là đi nói chuyện thử đi.”
Trâu Tinh Thần nhìn Tô Mạch: “Em thấy sao?”
Tô Mạch đang ngồi xoay bút, bỗng dưng bị gọi đến tên, ngẩng đầu đáp: “Chỉ cần là tốt cho công ty thì làm thế nào cũng được.”
Trâu Tinh Thần cười, tay ở dưới bàn sờ sờ đùi cô: “Làm thế nào cũng được?”
Tô Mạch lườm anh. Còn đang họp kìa.
Trâu Tinh Thần: “Mễ Việt làm một bản điều tra quảng cáo bằng kênh phát trực tiếp, đưa cho tôi trước khi tan làm.”
“Tan họp.”
“Tô Mạch ở lại.”
“Tranh lần trước em vẽ anh không hài lòng.”
Triệu Thù là người cuối cùng rời phòng họp, vô cùng tâm lý giúp đóng luôn cửa lại.
Trâu Tinh Thần tựa vào bàn: “Với Trịnh Kinh Kinh chỉ là quan hệ hợp tác, em đừng để ý quá, ghen cũng phải đúng chuyện.”
Tô Mạch cũng dựa vào bàn giống anh: “Em là loại người không biết để ý tới đại cục chắc.”
Trâu Tinh Thần quay qua nhìn cô, có phần bực bội: “Em không ghen à?”
Tô Mạch cười: “Có, ghen chết đi được.”
Trâu Tinh Thần ừ một tiếng, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cả bầu trời trắng xóa một màu. Tối qua mới đổ một trận tuyết lớn, phía đằng xa có một lũ trẻ được nghỉ đông đang đắp người tuyết, lăn lộn giữa đống tuyết cười đùa, cực kỳ vui vẻ.
Anh khẽ nói: “Trò chơi nhất định sẽ thành công nhỉ.”
Thấy anh có vẻ thiếu chắc chắn, cô ngẩng đầu ngạc nhiên: “Thế này thật chẳng giống anh. Có phải dạo này áp lực lớn quá phải không?”
Trâu Tinh Thần nhìn Tô Mạch: “Giờ không còn giống ngày trước nữa. Ngày trước chỉ một mình, giờ có em, tương lai còn có con.”
Tô Mạch gối đầu lên vai Trâu Tinh Thần: “Là anh thì nhất định sẽ thành công,”
Trâu Tinh Thần: “Tất nhiên.”
Anh đưa tay kéo cô vào lòng, cúi xuống hôn lên tóc cô: “Mồng hai đầu năm dẫn em về nhà anh.”
Tô Mạch ôm eo Trâu Tinh Thần: “Năm nay luôn à, sớm quá nhỉ.”
Nói chung, lúc đón năm mới mà đằng trai dẫn đằng gái về nhà mình thì cơ bản tương đương với thông báo với bên ngoài, chuyện tốt đã gần.
Trâu Tinh Thần: “Không sớm.”
Mấy ngày tiếp đó, Trâu Tinh Thần không mặt dày sang ké điều hòa phòng Tô Mạch nữa.
Tô Mạch ôm gối ôm nằm trên giường, lật trái lật phải, nằm kiểu gì cũng không ngủ được bèn ngồi luôn dậy, gọi điện cho Trâu Tinh Thần.
“Anh đang làm gì thế?”
Trâu Tinh Thần đang viết code sửa một bug lớn.
“Anh đang bận một lát.”
Tô Mạch xem giờ: “Đã ba giờ sáng rồi.”
Trâu Tinh Thần tựa lưng vào ghế nhìn màn hình máy tính: “Thêm lát nữa rồi ngủ.”
“Sao em vẫn chưa ngủ?”
Tô Mạch nằm xuống lại, nhìn lên trần nhà: “Em không ngủ được.”
Trâu Tinh Thần cười: “Anh nằm với em nhé?”
Tô Mạch xuống giường, cầm điện thoại sang gõ cửa phòng Trâu Tinh Thần, vừa vào phòng liền trèo lên giường anh.
Cô để điện thoại xuống đầu giường: “Anh lại đây đi.”
Trâu Tinh Thần cười, ôm laptop, xốc chăn, leo lên giường.
Anh ngồi, để laptop trên chăn. Cô nằm, ôm anh, rúc rúc vào người anh, nhắm mắt lại.
Anh lại bận thêm một lát, lúc cúi xuống nhìn, cô đã ngủ rồi.
Anh tắt laptop, để xuống đầu giường, tiếp tục ngắm cô.
Cô ngủ rất ngon, nhịp thở đều đặn, không biết mơ thấy chuyện gì mà lại mỉm cười. Anh hôn trán cô rồi cũng ngủ.
Cách giao thừa chỉ còn hai ngày, Đồng Thu Mạn gọi điện cho Tô Mạch hỏi xem khi nào cô được nghỉ.
Tô Mạch đang làm poster quảng cáo cho game, thuận miệng đáp: “Tối giao thừa con về.”
Đồng Thu Mạn vừa làm việc nhà vừa nói chuyện: “Bình thường không phải đều được nghỉ từ trưa hay sao, sao chỗ con mãi tới tối mới thả cho về, công ty kiểu gì thế, thật là bóc lột.”
Tô Mạch quay qua nhìn Trâu Tinh Thần, anh đang đứng sau Chu Bắc chỉ trỏ chuyện công việc.
Cô cầm điện thoại đi ra ngoài ban công, đóng cửa lại: “Mẹ à, mồng Hai đầu năm, con có việc phải đi.”
Lại nói tiếp: “Bạn trai đón con qua nhà anh ấy ăn cơm, tối sẽ về.”
Đồng Thu Mạn đang xem ti vi, điều khiển ti vi rơi khỏi tay, giọng như sắp nổ tung tới nơi: “Bạn trai cái gì cơ?!”
“Con có bạn trai từ lúc nào?”
“Là người thế nào? Làm nghề gì?”
Tô Mạch ngoái lại nhìn Trâu Tinh Thần: “Con quay lại với vị hôn phu cũ.”
“Chuyện lễ đính hôn dạo trước, thực ra là con có lỗi với anh ấy.”
Đồng Thu Mạn vừa định mở miệng, Tô Mạch lại ngắt ngang: “Phải rồi, mẹ ơi, cái bùa cầu vận đào hoa bữa mẹ xin cho con, mẹ xin giúp thêm mấy cái cho đồng nghiệp của con với, cả văn phòng toàn là chó độc thân thôi.”
Hôm giao thừa, toàn bộ công ty nghỉ lễ.
Cả biệt thự chỉ còn lại mình Tô Mạch và Trâu Tinh Thần.
Tô Mạch ở trong phòng xếp quần áo đầy vào va-li.
Trâu Tinh Thần đứng tựa ở cửa: “Em về nhà ăn cơm hay là chuyển nhà thế?”
Tô Mạch ngẩng đầu lên cười: “Phải ở nhà tới tận mồng Bảy cơ mà, còn phải theo mẹ đi thăm họ hàng nữa, không thể không mang hết đồ đẹp về.”
Trâu Tinh Thần vào phòng, ngồi xổm xuống xem Tô Mạch xếp từng bộ từng bộ vào trong va-li: “Ai nói là được nghỉ tới mồng Bảy.”
“Những người khác tới mồng Bảy, em thì mồng Bốn.”
“Lườm anh làm gì, em là nhà thiết kế, poster còn đang thiếu hai cái nữa, tự trong lòng em không biết chắc.”
Tô Mạch lườm Trâu Tinh Thần một lúc: “Thế sao đàn anh của em còn là giám đốc nghệ thuật mà sao vẫn là mồng Bảy?”
Trâu Tinh Thần lườm cô: “Đàn anh?”
Tô Mạch cười cười, sửa lời: “Trịnh Kỳ Lân.”
Trâu Tinh Thần ngồi xổm mệt bèn ngồi bệt luôn xuống sàn: “Còn lằng nhằng nữa thì không cho em nghỉ nữa. Ở lại công ty cho anh, giao thừa cũng không cho về.”
Tô Mạch khóa va-li lại, dựng thẳng lên để ở cạnh giường, quay đầu lại nói: “Không nỡ xa em thì cứ nói thẳng đi.”
Trâu Tinh Thần đứng dậy, nằm xuống giường của Tô Mạch, nhìn lên trần nhà: “Sáng mồng Hai, chín giờ anh qua đón em.”
Tô Mạch: “Không được, chín giờ em vẫn chưa dậy. Mười rưỡi nhé.”
“Anh đón giao thừa ở đâu?”
Trâu Tinh Thần: “Ở nhà bà nội. Mẹ anh với chú đều qua đó hết. Năm nào cũng vậy.”
Tô Mạch liếc xem giờ, sắp xếp lại túi xách mang bên mình, quay qua nói với gã nằm trên giường: “Em đi đây Thần ca.”
Trâu Tinh Thần: “Giờ mới năm rưỡi mà.”
Tô Mạch bỏ điện thoại vào túi: “Giờ đã năm rưỡi rồi. Về tới nhà nữa phải sáu giờ hơn.”
Cô đi lại giường, cúi xuống hôn trán anh một cái: “Lúc nào anh về?”
“Em thấy anh vẫn chưa xếp hành lý gì cả.”
Trâu Tinh Thần duỗi một tay kéo Tô Mạch vào lòng, hai người lăn trên giường. Anh đè trên cô: “Em ở nhà phải nhớ anh.”
Tô Mạch cười: “Giám đốc Trâu trở nên quấn người thế này từ lúc nào vậy?”
Cô lại hỏi: “Không phải do áp lực quá lớn thật à?”
Trâu Tinh Thần: “Đời ông đây trong từ điển không có hai chữ áp lực.”
Nói rồi anh hôn cô: “Không được lén lút hút thuốc ở nhà, không anh giết em.”
Tô Mạch cười: “Giết người phạm pháp.”
Trâu Tinh Thần buông Tô Mạch ra, ngồi dậy, cởi cúc cổ áo sơ mi, nói nhỏ: “Đ* em tới khóc.”
Tô Mạch ngồi dậy theo: “Cưỡng bức cũng phạm pháp.”
Cô xuống giường, xách túi lên: “Em đi thật đây, không là về nhà lại muộn, sếp của em lại bị mẹ em mắng là giai cấp tư sản bóc lột nhân viên, đêm giao thừa còn bắt tăng ca.”
Cô lấy chiếc áo khoác màu be treo trên móc xuống mặc, đội chiếc mũ nồi màu đen, quấn khăn quàng cổ màu trắng.
Trâu Tinh Thần đi lấy chìa khóa: “Tiễn em.”
Hai người ra ngoài, Trâu Tinh Thần một tay kéo va-li, một tay cầm tay Tô Mạch.
Anh mặc áo dạ đen, đường may rất đẹp, bên trong mặc một chiếc áo len màu nâu nhạt kèm một cặp chân dài.
Tô Mạch ôm cánh tay của Trâu Tinh Thần: “Chân anh dài thế kia sao đi lại chậm như vậy.”
Trâu Tinh Thần phớt lờ cô, tiếp tục đi theo cái kiểu chậm rãi của mình.
Tô Mạch: “Hôm nay giao thừa, mai là mồng Một, bữa kia lại gặp nhau rồi. Anh không cần phải lưu luyến bịn rịn vậy đâu.”
Trâu Tinh Thần ngước lên nhìn: “Em mới lưu luyến bịn rịn ấy.”
Nói rồi dừng lại, ôm cô.
Anh ôm rất chặt, suýt thì làm cô không thở được.
Cô đẩy đẩy anh: “Sao hôm nay anh quấn người thế, anh có tâm sự gì à?”
Trâu Tinh Thần buông Tô Mạch ra, nắm tay cô đi tiếp, một lát sau mới khẽ nói: “Đây có lẽ là lần cuối cùng đón năm mới với bà.”
Bệnh tật trước nay luôn là chuyện tàn nhẫn nhất mà cũng là chuyện công bằng nhất. Nó chẳng phân biệt giàu nghèo, không phân biệt già trẻ. Hễ bị tử thần gọi tên, gọi đến ai là người đó bị đón đi.
Tô Mạch xiết nhẹ tay Trâu Tinh Thần, lặng lẽ vỗ về.
Trâu Tinh Thần cầm tay Tô Mạch: “Mấy ngày tới anh đều sẽ ở bên nhà bà. Nếu em tiện thì ngoài mồng Hai, có thể ở thêm cả mồng Ba.”
Tô Mạch gật đầu: “Được, để em về nói với cha mẹ em một tiếng.”
Ra đến cổng khu biệt thự, Tô Mạch bắt taxi, Trâu Tinh Thần bỏ va-li vào cốp sau xe cho cô.
Tô Mạch ngồi vào xe, hạ cửa xe thấp xuống, vẫy tay với người ngoài xe: “Mồng Hai gặp nhé.”
Trâu Tinh Thần đứng yên tại chỗ, ừ một tiếng.
Anh nhận được điện thoại của Phó Vũ An hỏi xem anh tới đâu rồi, lúc nào về tới nhà bà.
Trâu Tinh Thần vừa nhận điện thoại vừa đi về: “Con xếp đồ một chút rồi qua ngay đây.”
Phó Vũ An muốn bảo lái xe của nhà họ Chu qua đây đón nhưng anh không đồng ý.
Phó Vũ An đứng ngoài ban công ở nhà cụ Chu: “Thế để mẹ đích thân qua đón con nhé.”
Trâu Tinh Thần đành phải nói: “Giao thừa đường đông, để lái xe qua đây đi vậy.”
Bốn mươi phút sau, một chiếc Mercedes-Benz màu đen xuất hiện trước cửa căn biệt thự.
Trâu Tinh Thần mở cửa xe thấy Phó Vũ An ngồi trong.
“Mẹ, sao mẹ cũng sang đây?”
Phó Vũ An ừ một tiếng, ngồi dịch vào trong: “Mạt Lị về nhà rồi à?”
Trâu Tinh Thần gật đầu: “Mồng Hai con qua đón cô ấy.”
Ở trên xe, ngay trước mặt lái xe nhà họ Chu, Phó Vũ An nói với Trâu Tinh Thần: “Đã điều tra xong hết rồi mà, cái chết của Thấm Nhã không liên quan gì tới con, con không cần phải tránh mặt người nhà họ Chu, con không nợ gì họ. Huống hồ chú vốn cũng chưa từng trách con.”
Chu Thụ Bân từng nhiều lần bày tỏ nguyện vọng mong Trâu Tinh Thần về nhà họ Chu giúp ông quản lý chuyện làm ăn.
Trâu Tinh Thần nhìn ra ngoài cửa sổ, thong thả nói: “Mẹ à, con có sự nghiệp riêng của mình.”
“Nhà họ Chu làm về màng nhà đất, con không biết gì về mảng này, cũng không hề có hứng thú.”
Phó Vũ An cầm tay Trâu Tinh Thần: “Con có thể đảm bảo dự án game của con nhất định sẽ thành công không? Lỡ như không thành công, con lấy gì để cưới Mạt Lị? Con có thể cho người ta một cuộc sống như thế nào?”
Trâu Tinh Thần: “Con đã chuẩn bị tốt hết rồi, không thể không thành công.”
Phó Vũ An quay qua nhìn con trai, thằng bé đã trưởng thành từ lâu, bà đã chứng kiến con từ hình hài một đứa trẻ bé bỏng tới trở thành một thiếu niên sôi nổi rồi là một thiếu niên lạnh lùng, cho tới dáng vẻ đàn ông kiên định hiện giờ.
Cuối cùng bà thở dài khe khẽ: “Mẹ luôn luôn tôn trọng sự chọn lựa của con.”
Xe đậu vào trong ga-ra, hai mẹ con xuống xe.
Bước vào sân, Trâu Tinh Thần dừng bước nói khẽ: “Mẹ, tuy mấy năm nay mẹ không hề nói gì nhưng con biết mẹ luôn tính cho con. Mẹ nên có cuộc sống của riêng mình, mẹ và chú vẫn chưa lớn tuổi, hiện giờ kỹ thuật y học rất phát triển.”
“Con đã lớn thế này rồi, không tranh giành tình yêu thương với em trai, em gái đâu. Con mong là nhà họ Chu có người có quan hệ huyết thống kế thừa. Được vậy thì chú cũng không cần cứ ngắm ngắm vào con nữa.”
Anh hạ giọng nói thật nhỏ: “Đừng nhét thuốc tránh thai vào lọ vitamin nữa, mẹ nghĩ là chú không biết thật à.”
Phó Vũ An đập cánh tay Trâu Tinh Thần, gương mặt trước nay không cười bỗng hiện lên nét vui vẻ: “Thằng quỷ.”