Đọc truyện Tiếng Ngân Rung Của Quỷ – Chương 26: Tiếng ngân rung của quỷ –
Chương 26:
Editor: E.l.f
Ngày thứ hai giáo sư Đàm có giờ giảng nên Thanh Hoành đến bệnh viện một mình.
Cô vừa vào phòng thì gặp y tá liền gật đầu, cười hỏi: “Tình trạng bệnh nhân hôm nay thế nào?”
Y tá cũng cười: “Đã có chuyển biến tốt, có vẻ như tối qua anh ấy ngủ rất ngon.”
Thanh Hoành đến gần giường bệnh, nhìn thấy bữa trưa của anh với món mướp đắng thịt bò còn nguyên ở đầu giường liền hỏi: “Đã 11 giờ rưỡi sao anh chưa ăn?” Rồi mặc kệ anh có để ý lời cô nói hay không, cô nhấc hộp cơm, xúc một thìa, đưa đến miệng anh: “Nào, anh mau ăn đi.”
Tiêu Cửu Thiều cựa người, cúi đầu đón lấy thìa cơm, ăn hết.
Cô đút cho anh mấy thìa liền, chợt anh hỏi: “Cô ăn chưa?”Có lẽ vì đã lâu không nói chuyện nên giọng anh khản đặc.
Thanh Hoành kéo ghế ngồi xuống: “Em ăn rồi. Anh muốn ăn gì cứ nói với em, mai em sẽ đưa vào cho anh… Anh có kiêng thứ gì không?”
Giọng anh đều đều như đọc thuộc lòng: “Gừng, tỏi, ớt xanh, rau cần, súp lơ, rau xà lách, đậu nành, nội tạng gia cầm…”
Thanh Hoành chặn lời anh lại: “Ngừng… Xem như em chưa hỏi.” Ngẫm nghĩ giây lát, cô lựa lời nói tiếp: “Ngày mai em và giáo sư Đàm sẽ lại đến, sẽ có một cuộc kiểm tra, sử dụng các thiết bị chuyên môn, anh hiểu chứ?”
Cửu Thiều nhìn vào mắt cô và gật đầu.
Cô nhoài người về phía trước, xoa đầu anh: “Ngoan lắm.”
Cửu Thiều ngẩng đầu, nhìn cô, chậm rãi nói: “Đừng xoa đầu tôi, tôi không phải thú cưng.”
Thanh Hoành ra khỏi phòng bệnh, các đồng chí cảnh sát đứng gác bên ngoài hết lời khen ngợi cô: “Một ca khó như vậy mà cô cũng làm được, khó tin quá.” Trong phòng có lắp camera theo dõi nên hiển nhiên bọn họ đã thấy hết được cuộc trò chuyện của hai người. Cô mỉm cười: “Ngày mai sẽ tiến hành kiểm tra nói dối, sau đó phần việc của giáo sư Đàm sẽ kết thúc.”
Cô vừa đi vừa gửi tin nhắn cho Đàm Húc Đông, báo cáo tiến độ. Mấy phút sau, Đàm Húc Đông liền trả lời: “Tôi đã nhận được tin. Tôi đang lên lớp, liên lạc với cháu sau.” .
Hôm sau là buổi kiểm tra nói dối.
Thanh Hoành đưa giáo sư Đàm tới bệnh viện, Hình Mẫn cũng đã chờ ở cửa, chào hỏi mấy câu rồi đưa ra yêu cầu: “Thầy Đàm, liệu tôi có thể ở đây khi thầy tiến hành kiểm tra không?”
Đàm Húc Đông bị hai tiếng “thầy Đàm” dỗ ngọt liền đồng ý.
Nhiệm vụ hôm nay không cần đến Thanh Hoành, cô cầm cuốn sổ ghi chép, ngồi bên cạnh lắng nghe. Chuẩn bị xong thiết bị, giáo sư Đàm bắt đầu đặt câu hỏi. Đó là khoảng thời gian dài dằng dặc và tẻ nhạt, Cửu Thiều đa phần chỉ gật hoặc lắc đầu, thỉnh thoảng mới nói một câu. Căn phòng vang lên tiếng máy móc kêu ro ro đều đều.
Thanh Hoành sốt ruột xem đồng hồ, đã ba tiếng đồng hồ trôi qua, cô đã bắt đầu đói bụng. Cô đã xem các câu hỏi của giáo sư Đàm, gồm hơn một trăm nội dung. Những nội dung này đã được xáo trộn và hỏi đi hỏi lại nhiều lần. Thanh Hoành nhìn xuống phần ghi chép của mình và thấy, dù có một số câu hỏi đã được hỏi đến bảy, tám lần nhưng câu trả lời của Cửu Thiều giống nhau hoàn toàn, anh trả lời rất nhanh, hầu như không cần suy nghĩ.
Sắc mặt Hình Mẫn càng ngày càng khó đoán, cũng không biết là đang vui hay buồn.
Qua thêm nửa tiếng, giáo sư Đàm tắt thiết bị, đứng dậy: “Anh Hình này, theo như kinh nghiệm của tôi thì bệnh nhân này đã mất đi phần lớn trí nhớ, chướng ngại tâm lý sau chấn thương cũng không hề nhẹ.”
Hình Mẫn bắt tay giáo sư và hỏi: “Không phải tôi nghi ngờ phán đoán của thầy, tôi chỉ muốn xử lý một vấn đề cho triệt để và thoả đáng mà thôi. Theo thầy, kết quả này có sai sót hay không?”
Đàm Húc Đông cười nói: “Hầu như không có khả năng, cho dù có, cũng chỉ chiếm 1%. Được rồi, nếu đã có kết quả, vậy tôi xin phép.”
Hình Mẫn vội hỏi: “Thầy ở lại dùng bữa rồi hãy về. Tôi đã đặt chỗ ở một nhà hàng gần bệnh viện, chúng ta ngồi lại ăn với nhau một bữa cơm, tôi rất muốn tìm hiểu về chướng ngại tâm lý sau chấn thương, mong được thầy chỉ giáo đôi điều.”
Giáo sư Đàm nhận lời mời, quay đầu hỏi Thanh Hoành: “Tiểu Chử, cháu cũng đi ăn với chúng tôi luôn chứ?”
Thanh Hoành lắc đầu: “Cháu cũng muốn đi lắm, nhưng mà buổi chiều còn bận chút việc, cháu xin phép về trước ạ.”
Với tính cách cẩn thận của Hình Mẫn, chắc chắn ông sẽ tìm cách thu thập thêm thông tin trên bàn tiệc để đánh giá mức độ sai sót của lần này. Cô không nên có mặt thì tốt hơn, tránh cho ông khó xử.
Lúc đi qua giường bệnh, Thanh Hoành dừng lại, cúi xuống sửa lại cổ áo cho Cửu Thiều, khẽ nói: “Tạm biệt anh.”
Rời khỏi hầm gửi xe, Thanh Hoành lái xe đến khu mua sắm gần đó. Đầu tiên cô vào tiệm ăn nhanh giải quyết cái bụng đói, sau đó, bắt đầu nhập cuộc với những cô gái khác, lang thang khắp nơi chọn đồ.
Đi hết một vòng quanh khu mua sắm, sau khi đã xác định chắc chắn Hình Mẫn không phái người theo dõi mình, cô mới chạy như bay đến mấy quầy hàng bán quần áo nam, chọn vài bộ. Nhân viên đặc biệt chào đón những vị khách như cô, mua liền một mạch mấy bộ mà không hỏi một câu. Đám nhân viên rối rít khen cô khéo chọn đồ. Cô cầm phiếu thanh toán đi quẹt thẻ, sau đó xách túi đồ ra về.
Cô lái xe đi vòng vèo qua nhiều con phố chính, sau đó đi siêu thị theo thường lệ, còn mua cả đồ ăn ở tiệm ăn Quảng Đông mà cô rất thích, sau đó mới về nhà.
Lúc này đã là xẩm tối, không khí se lạnh, trời càng lúc càng tối mau hơn.
Cô nhập mật mã, mở cửa vào nhà thì thấy cánh cửa ban công đang mở rộng, gió lạnh ùa vào phòng, thổi tung tấm rèm treo trắng muốt. Cô dừng bước, ai đó đang đứng ngắm cảnh ngoài ban công từ từ quay người lại, rảo bước đến trước mặt cô.
Anh còn mặc quần áo bệnh nhân, bên ngoài khoác thêm áo khoác không biết lấy ở đâu ra. Dáng người vẫn cao gầy, lưng thẳng tắp.
Thanh Hoành ngẩng đầu lên nhìn anh, khẽ cười nói: “Em còn tưởng một lát nữa anh mới đến cơ.”
“Anh đợi không được…” Cửu Thiều ôm cổ cô, “Trước giờ anh chưa từng nghĩ thời gian lại có thể trôi chậm đến mức ấy.”
Thanh Hoành luống cuống tay chân đẩy anh ra: “Em biết anh rất cảm động, nhưng buông em ra đã. Em đã mua thức ăn về rồi.”
“Em mua đồ ăn ngoài?” Cửu Thiều lộ ra ý cười, “Anh còn tưởng em sẽ đích thân xuống bếp.”
Thanh Hoành nói: “Thôi đi, em bị cái danh sách các món kiêng kị của anh doạ cho gần chết rồi. Sao bỗng dưng em thấy thương mẹ anh ghê, không biết bác đã phải chịu khổ như thế nào mới nuôi được anh lớn đến chừng này.”
“Từ nhỏ đến lớn mẹ chưa bao giờ để ý đến anh.”
“Em cũng vậy đấy, bố mẹ đều bận rộn, ngay cả họp phụ huynh cũng phải nhờ người đi họp thay. Nhưng mà… Hôm đầu tiên tỉnh lại, anh thật sự đã quên hết mọi thứ sao?”
“Tiểu Hoành, thật xin lỗi, hôm đó anh đã khiến em bị thương.” Cửu Thiều cau mày, “Lúc ấy anh chỉ vừa mới tỉnh lại, đầu óc anh vô cùng hỗn loạn, trực giác mách bảo anh đang rơi vào nguy hiểm nên mới khiến em bị thương như vậy.”
“Trực giác của anh cũng rất đặc biệt.”
Thanh Hoành lôi quần áo mới mua trong túi ra, đem ngâm trong nước khử độc rồi đưa vào máy sấy khô quần áo: “Ăn cơm xong thì đi tắm, tắm xong thì quần áo cũng khô.”
Cô xoay người lại, thiếu chút nữa đụng vào cằm của Cửu Thiều, oán giận nói: “Anh đứng gần như vậy làm gì?”
“Em vừa mới nói “trực giác của anh cũng rất đặc biệt”?”
“… Làm sao vậy?”
“Em nói “cũng”, vậy người còn lại là ai?”
Thanh Hoành ngẩn người, lập tức nói: “Chỉ thừa một chữ thôi mà, cứ coi như em nói nhầm đi.” Trực giác mách bảo cô, tốt nhất đừng nhắc đến Thẩm Dật! Ngày trước cô viện cớ mua cà phê, đến tìm Tần Tấn hóng tin tức, kết quả là bị anh ép uống cà phê suốt ba ngày liền. Nếu lần này để lộ ra Thẩm Dật, chắc chắn cô sẽ bị thẩm tra đến cùng cho xem.
Thật may là Cửu Thiều không có ý định truy xét việc đó, chỉ im lặng nhìn cô.
Thanh Hoành mở hộp đồ ăn kiểm tra xong rồi đẩy về phía anh: “Cháo gà là của anh, còn gan ngỗng kho này là của em.”
Từ lâu, Cửu Thiều đã biết cô thích nhất là những món ăn nhiều chất béo, giàu protein, nhưng lạ ở chỗ, thói quen ăn uống ấy lại không khiến cô mắc các chứng bệnh về đường tiêu hoá mà trái lại, cô vẫn giữ được dáng chuẩn.
“Em phát hiện ra anh không mất trí nhớ từ bao giờ? Anh còn nghĩ có lẽ sẽ phải gửi cho em thêm ít ám hiệu nữa cơ đấy.”
Thanh Hoành đang gắp một miếng gan ngỗng, nghe anh hỏi vậy thì thoáng chút bối rối: “…Gáy là phần nhạy cảm nhất của anh, lúc em chỉnh lại cổ áo cho anh, có lỡ chạm vào nhưng anh lại không né tránh, nên em đoán là anh không mất trí nhớ. Còn nữa, khi tiến hành làm trắc nghiệm tâm lý, kết quả kiểm tra của anh là số điểm chia đều. Không biết anh có còn nhớ hay không, trước đây anh từng gửi email cho em và nói, ngay cả loại bài trắc nghiệm tâm lý gồm mười sáu nội dung này, anh vẫn có thể làm ra bất kỳ đáp số nào mà anh muốn?”
Sau khi phát hiện anh không bị mất trí nhớ, cô đã đề nghị anh bắt đầu tiến hành kiểm tra nói dối. Lúc giáo sư Đàm thông báo kết quả, mọi người đều thở phào, bắt đầu nới lỏng canh gác. Hình Mẫn cũng không nhận ra, cho nên đã đi ăn với giáo sư Đàm. Cửu Thiều liền lợi dụng khoảng thời gian này để trốn khỏi bệnh viện.
Trước lúc rời khỏi phòng bệnh, cô đã sửa sang lại cổ áo cho anh, nhưng thực chất là nhét chìa khoá nhà cho anh.
Cửu Thiều cười nói: “Đương nhiên là anh vẫn nhớ. Anh còn nhớ em rất ghét người khác hỏi em ăn kiêng cái gì, đúng không?”
“Không đúng, sao em lại ghét người khác hỏi mình ăn kiêng cái gì?”
“Tuy em không nói ra nhưng câu trả lời thì lại hiện rõ trên mặt.” Cửu Thiều ăn một thìa cháo rồi nói tiếp, “Trong đầu em nghĩ, đối với người không kiêng khem thứ gì như em thì nên trả lời câu hỏi này như thế nào… Em không còn là đứa bé mười tuổi dù chỉ biết cắm đầu vào ăn uống vẫn có người xoa đầu khen đáng yêu. Bây giờ nếu em vẫn như thế người ta sẽ nghĩ….”
Thanh Hoành vội vàng ngăn lại: “Dừng! Dừng ngay! Không được nói nữa!”
Cửu Thiều vẫn ung dung nói: “Xem ra anh nói đúng rồi, em sợ người ta sẽ nghĩ…”
“Không được nói nữa!” Thanh Hoành cảm giác mạch máu trong người đang căng phồng lên, “Anh đừng cho rằng em sẽ sợ anh… Được rồi, anh nói điều kiện đi.”
“Đổi bằng gan ngỗng, miếng em đang gắp đó.”
Thanh Hoành nhìn miếng gan ngỗng trên đũa của cô: “Nhưng em đã cắn mất một góc rồi. Á không đúng, anh bảo anh không ăn nội tạng gia cầm.”
Cửu Thiều giục cô: “Nhanh lên.”
Thanh Hoành đành phải bỏ miếng gan cắn dở vào bát của anh.
Anh nếm thử, cau mày nói: “Vẫn khó ăn như thế.”
Thanh Hoành tranh thủ hong khô quần áo cho anh trong lúc anh đi tắm. Bỗng nhiên cô có cảm giác mình giống hệt một bà nội trợ, đảm đương, quán xuyến hết mọi việc trong nhà.
Là xong quần áo ngủ cho anh, cô quay qua gấp gọn gàng những bộ quần áo khô còn lại, sau đó đến gõ cửa phòng tắm: “Em đem quần áo tới cho anh, anh đừng xấu hổ.”
Cô treo quần áo lên móc, chợt nghe “roẹt” một cái, rèm che trong nhà vệ sinh được kéo ra, tiếng nước cũng ngừng chảy. Cửu Thiều nói: “Em nói ngược rồi, người xấu hổ phải là em mới đúng.”
“Anh nói vậy làm em rất muốn xoay người lại.”
“Tùy em thôi.”
Phòng tắm mịt mù hơi nước, sữa tắm mùi nhựa thông lan toả trong không gian. Những ai biết cô dùng loại sữa tắm này đều tỏ ra ngạc nhiên trước sở thích quái đản của cô. Thanh Hoành quay đầu lại nhìn anh, ngạo mạn tuyên bố: “Anh đừng hòng doạ được em, nói cho anh biết, em nhìn cơ thể không mảnh vải che thân còn nhiều hơn cả Tạ Doãn Luy đấy.” Chẳng qua đều là người chết mà thôi.
Cô treo áo xong thì khép cửa phòng tắm, đi ra ngoài, tranh thủ là phẳng áo sơmi và áo khoác ngoài cho anh. Đang là quần áo thì Mạc Nhã Ca gọi điện thoại tới. Cô ấy hào hứng kể, không quên thêm thắt: “Hình Mẫn ăn xong cơm trưa thì quay lại bệnh viện, phát hiện ra Cửu Thiều biến mất dưới sự canh gác cẩn mật của cảnh sát, cô không biết đâu, lúc ấy nhìn ông ta cứ như người bị zombie ngoạm đầu vậy.” Thanh Hoành kẹp điện thoại giữa má và vai, giũ phẳng chiếc áo vừa là xong: “Tôi tin chắc là cô gọi tới không chỉ để cười nhạo đội trưởng Hình, phải không?”
Nhã Ca đang hào hứng đột nhiên ỉu xìu: “Ừ, là thế này, về cơ bản thì họ đã xác định được số người mất tích còn lại đều đã gặp nạn. Ngày kia sẽ tổ chức lễ truy điệu cho cục trưởng Lăng, cô có đi không?”
Thanh Hoành im lặng hồi lâu mới đáp: “Ừ, tôi sẽ tới.”
Cô cúp điện thoại, nhìn thấy Cửu Thiều đang đứng cách đó không xa. Anh mặc bộ đồ ngủ màu đen, càng tôn thêm nước da trắng và toát lên vẻ nam tính, mạnh mẽ.
Thanh Hoành nắm chặt di động: “Vừa đấy chứ nhỉ? Em chỉ đoán mò size của anh thôi.”
Cửu Thiều đi đến trước mặt cô: “Mạc Nhã Ca nói gì vậy?”
“Không có gì.”
“Hiện lên mặt em cả rồi kìa.”
Thanh Hoành treo quần áo lên móc: “Nếu đã đoán ra rồi thì anh còn hỏi em làm gì?” Phút chốc, cô cảm nhận được vòng tay anh trên eo mình, vòm ngực rộng rãi, ấm áp của anh ở ngay phía sau lưng cô. Anh vùi cằm vào gáy cô, thì thào: “Anh chỉ muốn xác nhận lại, có phải ngoài anh ra, tất cả đều đã gặp nạn?”
Thanh Hoành gật đầu, bổ sung thêm: “Ngoại trừ anh và đội trưởng Hình.”
Cửu Thiều hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Yên tâm, anh không sao.”
*******
Câu chuyện nhỏ: Báo cáo phân tích xác suất theo đuổi thành công
Trước ngày xảy ra vụ nổ tàu Đông Thái Bình Dương.
Cảnh sát Lưu Hạ thất tình.
Cầm tập hồ sơ đi ngang qua và bắt gặp gương mặt như đưa đám, tay áo sơmi nhàu nhĩ, xộc xệch, Cửu Thiều tinh ý đoán ngay được anh chàng Lưu Hạ thất tình.
Một lúc sau, Tần Tấn rón rén vào phòng: “Này, thấy gì lạ không, ngày nào Lưu Hạ cũng nấu cháo điện thoại với bạn gái. nhưng hôm nay không thấy gọi mà lại ngồi thù lù một đống ở chỗ ấy. Dùng cặp mắt chứa tia X-quang của cậu nhìn xem, cậu ta có chuyện gì?”
Cửu Thiều nghĩ đến câu nói kia của Thanh Hoành: “Có đôi lúc con người ta cũng nên giả ngu một tí”, liền im lặng lắc đầu.
Vì thế Tần Tấn lại đi chia sẻ phát hiện mới này với những người khác. Bị mọi người chiếu tướng bằng ánh mắt cảm thông, rốt cuộc Lưu Hạ cũng nổi đoá lên: “Đúng vậy! Tôi thất tình, thất tình, thất tình! Mọi người còn muốn thế nào? Muốn cười nhạo thì cứ việc đi!”
Nhã Ca nhìn anh ta một cái, xoay xoay cây bút trong tay: “Sáng sớm đã nổi điên, xem ra anh ta bị đả kích nghiêm trọng lắm rồi.”
Tần Tấn nghĩ ngợi một lát, an ủi: “Phòng chúng ta toàn người độc thân cả, vài lần thất bại thì có sao? Cậu nhìn sếp Tiêu mà xem, chẳng phải cậu ấy tu thành chính quả cũng nhờ vào quá trình bách chiến bách bại trong tình yêu à?”
Lưu Hạ úp quyển sổ ghi chép lên đầu, chậm rãi nói: “Thực ra, lúc trước tôi có nhờ sếp Tiêu tính toán xác suất theo đuổi thành công giúp tôi…”
Tần Tấn hỏi: “Kết quả thế nào?”
Anh ta lập tức gục xuống bàn, ai oán nói: “Rõ ràng xác xuất thành công là 56% mà, nhưng vì sao tôi tỏ tình lại bị từ chối?”
Hình Mẫn không thể nhịn được nữa, đẩy cửa văn phòng: “Các cô các cậu cũng rảnh rỗi quá nhỉ? Rảnh rỗi thế thì mau đứng dậy đi đổ rác đi, ngồi trên đống rác mà không thấy khó chịu à?”
Mọi người lập tức ngồi xuống, người viết báo cáo, kẻ nghiên cứu hồ sơ, ai cũng trưng ra bộ dáng “thực ra chúng tôi rất bận”.
Cửu Thiều kéo rèm cuốn, mở máy laptop, nhập vào một chuỗi các con số, chữ cái, ký hiệu, sau đó đăng nhập vào phần mềm đã viết sẵn. Phần mềm này gồm ba trăm câu hỏi, sau khi gõ xong câu trả lời của cả hai người, phần mềm sẽ tiến hành tính toán xác suất, kết quả hiện ra chính là con số thể hiện mức độ “ăn ý” của hai người trên mọi phương diện. Phần mềm này được anh viết ra lúc rảnh rỗi khi còn đang học đại học, với mục đích chính là đánh giá xu hướng của các loại cổ phiếu niêm yết trên thị trường Hồng Kông. Về sau, anh sửa lại để dùng với mục đích như hiện nay.
Anh kích chuột, lấy bảng số liệu nguồn của mình và Thanh Hoành. Anh đã tốn không ít công sức để có được bảng số liệu này, bởi cô rất đa nghi và cảnh giác, mỗi khi anh hỏi cô đều nói hươu nói vượn dài chán chê nhưng vẫn không trả lời được câu hỏi chính. Mất nửa năm trời, anh mới có thể thiết lập được kho số liệu này.
Và tất nhiên, kết quả không như anh mong đợi.
Tính cách, lối sống, kinh nghiệm từng trải của cả hai người cộng lại cũng chỉ được 50%. Tất nhiên, xác suất càng cao càng tốt.
Dựa theo tác phong làm việc của anh, anh tuyệt đối không bao giờ đánh trận nếu không nắm chắc phần thắng. Đối với những chuyện có xác suất thành công thấp hơn 90% thì anh sẽ không làm. Xác suất thành công quá thấp, mức độ rủi ro lớn, kết quả chưa chắc đã như ý, những việc như vậy chỉ tổ làm lãng phí thời gian.
Cửu Thiều tắt laptop, cầm di động lên nhắn tin: “Xin hỏi, em định bao giờ mới công khai danh phận của anh?”
Câu trả lời của Thanh Hoành rất thú vị: “Danh phận của anh sờ sờ ra đó, không đến cũng chẳng đi,còn gì phải cất giấu hay công khai nhỉ?”
Anh chưa bao giờ bận tâm tới những lời xì xầm bàn tán về mình, bằng không anh đã bị cơn lũ những lời bình xét không hay của người đời nhấn chìm từ lâu.
Lát sau, Thanh Hoành lại gửi thêm một tin nhắn nữa: “Anh rất để ý về chuyện đó sao?”
“Không thèm để ý.”
“Anh nói dối.”
“Ừ thì anh nói dối.”
“…”
Thanh Hoành làm việc ở Cục cảnh sát đã được ba năm, trong khoảng thời gian này, cô như cá gặp nước. Phàm là những việc đồng nghiệp không giải quyết được, cần phải trao đổi qua lại nhiều lần thì cô chỉ chốc lát là xử lý ổn thoả. Cuối dãy hành lang khoa bệnh lý có một máy bán cà phê hoà tan tự động, nhiều anh chàng độc thân của các phòng ban khác đều thích tới đó mua cà phê.
Nhưng nếu đụng phải Thanh Hoành, vậy thì đó chính là nỗi bất hạnh lớn nhất cuộc đời họ. Cô giỏi nhất là giả ngây giả ngô, chỉ cần đối phương không tỏ tình trực tiếp, thẳng thắn thì mọi lời ong bướm, hoa lá cành cô đều có thể biến thành chưa có, giả vờ như chưa nghe thấy bao giờ.Tất nhiên, ngay cả khi đối phương có thẳng thắn bộc lộ tình cảm thì cô vẫn hồn nhiên xem như không có chuyện gì xảy ra. Cái này gọi là “đi qua cả vườn hoa, không để hương vương tóc.”
Cửu Thiều đứng ngoài quan sát những vụ tỏ tình thất bại, hình thức thất bại thì nhiều nhưng kết quả chỉ có một. Cho nên anh đành “án binh bất động”. Xác suất thành công chỉ có 50%, nếu anh vẫn muốn “tham chiến” thì không thể thiếu sách lược và thủ đoạn.
Một thời gian sau xảy ra vụ án phanh thây, từ chỗ bị động, cô chuyển thành chủ động xuất hiện, suốt ngày lởn vởn quanh cái máy bán cà phê tự động.
Vừa đi họp trên tỉnh về, Cửu Thiều đã nhìn thấy Thanh Hoành cầm một hộp cà phê đứng đó nói nói cười cười với Tần Tấn. Anh vào phòng, giở hồ sơ ra đọc nhưng không vào được chữ nào, anh liền đứng dậy đẩ cửa bước ra ngoài. Thanh Hoành thôi nói chuyện với Tần Tấn khi bắt gặp ánh mắt chăm chú của anh, xoay người định quay về phòng làm việc.
“Cô lại đến mua cà phê à?”
“Hả?” Cô nhìn lon cà phê chưa mở nắp trong tay, liền giơ lên, lắc lắc: “Tôi mê cà phê, đây đã là lon thứ hai rồi.”
Tan làm, anh lái xe một vòng qua siêu thị, tìm mua bình giữ nhiệt bằng inox cỡ XL.
Mẹ anh vừa đi châu Âu tham dự nhạc hội về, không có việc gì làm nên suốt ngày cằn nhằn con trai: “Lạ nhỉ? Con trai mẹ đẹp trai thế này, công việc tốt, lương cũng được, nhà mình cũng khấm khá, mà tại sao đến giờ vẫn không có bạn gái?”
“Bởi vì con của mẹ không có duyên với phụ nữ.” Cửu Thiều rửa sạch bình giữ nhiệt, đổ hạt cà phê vào máy pha cà phê.
“Con không thích uống cà phê kia mà? Sao hôm nay lại thay đổi khẩu vị thế?”
“Con đang thích một cô gái rất mê cà phê.”
“Hợp với mẹ đấy, cô ấy thích uống loại nào? Để mẹ làm cho nào.” Bà huơ huơ ngón tay: “Con không được bắt nạt con gái nhà người ta đâu đấy, nếu không nghe mẹ thì con ế cả đời đấy nhá. Cứ nghĩ đến cảnh mẹ đã già mà con trai vẫn một thân một mình là mẹ chịu không nổi rồi.”
“… Cô ấy không bắt nạt con trai mẹ là may lắm rồi đó.”
“Hả? Con bé bắt nạt được con hả? Giỏi quá. Thế bao giờ con mới dẫn về cho mẹ gặp đây?”
Ngày hôm sau, Thanh Hoành lại xuất hiện bên chiếc máy bán cà phê tự động.
Cửu Thiều gọi cô: “Cô vào gặp tôi một lát.”
Thanh Hoành mờ mịt, muốn hỏi lại thôi, theo sau anh đi vào phòng làm việc.
Cửu Thiều đặt bình giữ nhiệt đựng cà phê xuống trước mặt cô: “Cho cô.”
Vẻ mặt bối rối của cô thật thú vị: “Tôi không mang theo cốc, anh xem…”
“Cô cứ dùng cái cốc này đi, tôi sẽ rửa sau.” Trong lòng anh thầm nghĩ: dù sao cũng mua cho em mà.
Chối không được, cô đành ép mình uống hết nửa bình.
Về nhà, Cửu Thiều đưa cho mẹ chiếc bình trống không: “Cô ấy rất thích, bảo là một bình không đủ.”
Cứ thế liên tục ba ngày, Thanh Hoành bắt đầu lờ đờ, ngáp lên ngáp xuống cả ngày. Thấy thế, Mạc Nhã Ca quan tâm, hỏi cô: “Cô làm sao mà lại có vẻ mệt vậy?”
“… Uống quá nhiều cà phê.”
Cửu Thiều lại đặt bình giữ nhiệt xuống trước mặt cô. Thanh Hoành rốt cuộc không thể giả vờ nữa: “Tôi thề, tôi hứa sẽ không tới đó mua cà phê nữa. Anh Tiêu, anh tha cho tôi đi.”
Đối phó với kiểu người như Thanh Hoành, kế sách đầu tiên chính là: rút củi dưới đáy nồi, xử lý đến nơi đến chốn.
Sau đòn xử lý của anh, Thanh Hoành không còn giả vờ lui tới đó mua cà phê mà thực chất là đi hóng tin tức nữa, dãy hành lang khoa bệnh lý trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều. Nhưng dù vậy, anh vẫn còn cách mục tiêu theo đuổi của mình một quãng đường khá xa.
Đối phó với kiểu người như Thanh Hoành, kế sách thứ hai chính là: như có như không.
Người như cô, trong lòng thì hiểu rõ mà mặt ngoài thì như không. Cô thừa biết người ta có tình cảm nên mới tìm cách tiếp cận, trò chuyện với cô, sau đó lựa thời điểm thích hợp mời cô đi ăn uống, xem phim. Nhưng cô vẫn vờ như không nhận ra, ánh mắt đưa tình của người ta vào mắt cô thì bị xem là khinh khỉnh.
Muốn cô chú ý tới, cách tốt nhất là không thể hiện, không chủ động, không nhiệt tình cũng chẳng thờ ơ. Càng khó nắm bắt thì mới thu hút được sự chú ý của cô. Cô sẽ tò mò muốn biết rốt cuộc tâm tư đối phương như thế nào.
Mồi câu càng phong phú thì xác suất cá cắn câu càng cao.
Anh chỉ việc diễn vai ngư ông đắc lợi là xong.
Giữa trưa, nhà ăn luôn chật ních người.
Ngó nghiêng một hồi, Thanh Hoành phát hiện còn một chỗ trống ở bàn ăn của mấy người thuộc đội điều tra. Cô bưng suất cơm của mình lại, vừa đi vừa nói: “Cho tôi ngồi chung với nhé?”
Cửu Thiều vẫn yên vị, chỉ ngẩng đầu nhìn cô một cái.
Tần Tấn vội xích sang một bên: “Lại đây, lại đây. Chân dài phải ngồi cạnh đại gia mới hợp.”
Thanh Hoành vẫn đứng yên không nhúc nhích: “Tiếc quá, tôi muốn ngồi bên trái Nhã Ca, chỗ đó yên tĩnh.”
Vị trí bên trái Nhã Ca dĩ nhiên là chỗ của Cửu Thiều. Cô dùng ánh mắt nói với anh: Anh có định nhường chỗ không hả? Cơm nước no nê rồi thì đi đi.
Cửu Thiều mỉm cười: “Vì sao cô lại thích chỗ ngồi của tôi?”
Hà Tiểu Linh ngạc nhiên, nói: “Á, đúng đấy, vì sao?”
Thanh Hoành không ngờ anh lại hỏi như thế nên lúng túng, chưa biết trả lời ra sao. Cửu Thiều lại nói: “Xét về góc độ tâm lý mà nói, thông thường một người cố ý gây sự với người khác là vì muốn chú ý đến mình, cô thuộc kiểu nào?”
Cái gì mà kiểu nào? Rõ ràng anh chỉ đưa ra có một kiểu mà còn bắt người ta chọn! Thanh Hoành không biết trả lời thế nào khiến anh cứng họng nên đành im lặng.
Mạc Nhã Ca nhìn cô đầy thông cảm, hơi xích sang một bên, cười tủm tỉm: “Ngồi đây đi, tuy không được như mong muốn nhưng cũng tạm.”
Thanh Hoành lập tức chuyển đề tài để tránh xấu hổ: “Ồ, Lưu Hạ, sao nhìn anh chán đời thế? Thất tình?”
Cả đội điều tra, trừ Cửu Thiều và Lưu Hạ, đều cười ầm lên “Cô bị lây bệnh của sếp Tiêu từ lần thực hiện nhiệm vụ trước rồi ahr? Sao vừa nhìn đã nhận ra thế kia?”
Lưu Hạ tức giận: “Các người cười xong chưa?” Nói xong quay qua Cửu Thiều: “Không phải anh nói xác suất thành công là 56% à? Sao tôi vừa ra trận đã chết ngoẻo thế này?”
Cửu Thiều ngồi nghiêm chỉnh, liếc nhìn Thanh Hoành một cái, thản nhiên trả lời: “Tỏ tình tức là cho người ta cơ hội để từ chối. Cậu thất bại là đúng rồi còn gì?”
Lưu Hạ nghĩ lại, lập tức nói: “Đúng rồi, sao lúc ấy tôi lại không nghĩ tới nhỉ?”
Đối phó với kiểu người như Thanh Hoành, kế sách thứ ba chính là không bao giờ tỏ tình. Tỏ tình tức là cho cô cơ hội cự tuyệt.
Thanh Hoành nhớ lại câu nói của anh: “Tôi biết là em thích tôi”, trong lòng cô như chợt có mười vạn con thú hoang giày xéo.