Bạn đang đọc Tiếng Khóc Âm Hồn – Chương 77: Tìm Ma
Vinh cũng bất giác giật mình, bởi Vinh sợ có người vô tình nghe thấy tiếng rêи ɾỉ mà phát hiện ra bên việc chim chuột của gã cùng với đồng nghiệp.
Bởi dù sao đi nữa, Vinh cũng là người đã có vợ, nói một cách khác, hắn đang nɠɵạı ŧìиɦ.
Chính vì vậy, tranh thủ lúc bệnh viện bắt đầu vào giờ nghỉ ngơi, gã cùng với người tình lén lút trốn trong căn phòng này để giúp nhau ” lên đỉnh “.
Vẫn giữ nguyên tư thế, vẫn để cái “của nợ” bên trong cái ” hố đen ” của nữ y tá, Vinh nheo mày nhìn ra phía cửa kính gần hành lang.
Dưới ánh đèn mờ mờ bên ngoài, Vinh chẳng thấy có ai đứng đó như lời của bạn tình nói cả.
Vinh đáp:
– – Em sao vậy…? Làm gì có ai…? Mà còn nữa, kính của phòng này khác với những phòng khác.
Bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng bên ngoài thì không nhìn vào trong được, trừ khi trong này bật đèn.
Mà chúng ta đâu có bật đèn đâu….Chắc có lẽ bảo vệ đi tuần thôi.
Đang sung, tiếp tục nào, nhanh em còn phải về phòng trực nữa chứ…Hì hì hì…..Cúi thấp xuống, hơi đẩy hông lên cao một chút nào bé cưng….
Một tay ấn người nữ y tá xuống, Vinh tiếp tục công việc vẫn còn đang dang dở, gã cứ thế mà đẩy, mặc cho cảm xúc của bạn tình giờ đây đã chẳng còn mặn mà.
Nhưng quả thực, khi cả hai dừng lại, nữ y tá có nhìn tiếp ra bên ngoài cửa sổ, cô cũng không còn thấy ai đứng ở đó nữa.
Nhưng cô chắc chắn, hình ảnh người đứng bên ngoài nhìn vào trong không phải là hình ảnh bảo vệ mà Vinh vừa nói.
Đó là một đứa bé gái mặc bộ quần áo của bệnh nhân, tóc xõa dài, đứng trân trân ở đó mắt nhìn thẳng vào trong.
Nữ y tá còn cảm nhận được rõ ràng ánh mắt đó đang hướng về mình.
Nhưng có một chuyện Vinh nói đúng.
Đó là cửa kính của phòng này từ bên ngoài không nhìn được vào trong.
Tuy ban nãy, cô có rên rơi lớn tiếng, nhưng từ khoảng cách này tới cửa ra vào là cả một đoạn, chưa kể tới các cửa đều đã đóng kín, người bên ngoài có muốn nghe cũng không phải điều gì dễ dàng.
Nữ y tá tự trấn an mình:
” Hắn ta nói đúng, bên ngoài có nhìn được vào trong đâu.
Chắc khi nãy có thể là bệnh nhân nào đó đi ngang qua mà thôi.
Nhưng không ổn rồi, nếu là bệnh nhân thì đi lang thang ngoài hành lang giờ này cũng không được.
Khốn kiếp thật, thằng khốn này hôm nay nó uống thuốc gì mà lâu ra thế.
Ban nãy giật mình, giờ dưới đó khô hết cả rồi mà nó vẫn chưa chịu ngừng…..Lỡ đâu có ai thấy bệnh nhân đi bên ngoài hành lang lúc này thì mình không xong mất.
Phải làm sao cho hắn ra nhanh còn quay về phòng trực, đi lâu quá con Thắm nó nghi ngờ mất….Không vì mình chưa được ký hợp đồng chính thức thì sao phải qua lại với thằng khốn này chứ…..”
Nghĩ vậy, nữ y tá quay lại khẽ hỏi Vinh:
– – Ah….ah….anh Vinh……Anh…sắp ra chưa….em còn phải về…trực nữa….Em đi…hơi lâu rồi…Hôm…nay sao…anh khỏe thế…?
Vinh cười suиɠ sướиɠ:
– – Hề hề hề…..Anh lúc nào chẳng khỏe….Nãy anh gần ra thì em lại làm anh mất hứng…..Giờ muốn anh ra, em phải ” thể hiện ” một chút chứ…..Nào, làm gì đó cho anh hứng hơn nữa đi nào..
Cảm xúc đang tụt, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.
Nữ y tá đành phải làm theo lời của Vinh, vừa khẽ lắc hông, tự mình di chuyển, vừa khẽ rên những âm thanh đầy du͙ƈ vọиɠ.
Từ phía sau, Vinh như được kíƈɦ ŧɦíƈɦ, gã điên cuồng một cách mạnh bạo.
Toàn bộ cơ thể của nữ y tá rung lên, do không còn hứng thú nên lúc này nữ y tá tội nghiệp không còn cảm thấy suиɠ sướиɠ nữa, ngược lại, sự hưng phấn của Vinh đang khiến cho cô cảm thấy đau rát.
Cắn răng chịu đựng, thêm một lần nữa, nữ y tá ngước đầu lên nhìn về phía kính cửa sổ sát bên hành lang, trong đầu đang mong muốn việc này nhanh chóng kết thúc.
” Thằng khốn, hắn làm mình đau quá……Cảm giác như bên trong đang chảy máu rồi.
Sao mày không chết đi chứ…..Khốn kiếp….”
Cùng lúc đó, cũng lại một lần nữa, nữ y tá nhìn thấy rõ mồn một, đang đứng bên ngoài hành lang, úp mặt vào cửa kính chính là đứa bé gái mặc quần áo bệnh nhân khi nãy.
Thậm chí lúc này, nó còn đang đặt hai bàn tay lên tấm kính cửa.
mặt nó áp sát vào kính.
Không còn nghi ngờ gì nữa, ánh mắt của nó chính xác là đang nhìn thẳng về phía nữ y tá vẫn đang quằn quại nín nhịn chịu đựng sự hành xác.
” Rầm…Rầm..Rầm “
Đập mạnh tay liên tục xuống mặt bàn, nơi mà cơ thể cô đang nằm úp thân trên xuống đó.
Nữ y tá hốt hoảng thét lên, vì từ bên ngoài tấm kính, máu từ hai bàn tay đứa bé gái đang chảy xuống ròng ròng, nó đang nhoẻn miệng cười man dại, ánh mắt của nó vẫn chăm chăm nhìn thẳng vào trong:
– – Dừng….dừng lại…..Dừng…lại đi…..Bên…bên ngoài….
Nhưng từ nãy đến giờ, Vinh vẫn dập như một cái ” máy khâu “, gã không nói một lời nào cả.
Mặc cho nữ y tá đang kêu gào, gã vẫn cứ làm tiếp, thậm chí càng lúc lại càng làm mạnh hơn.
Hai bàn tay của gã túm chặt lấy hai cánh tay của nữ y tá, không cho cô vùng vẫy.
Nữ y tá sợ hãi gào thét:
– – Đồ điên…..Dừng…lại…đi……Tôi…đau quá……Anh bị…làm…sao vậy…..Á…..á…….đau….đau…quá…..Tha…tha..cho tôi….
Vinh vẫn không nói năng gì, cơ thể hắn giờ đây cứ như một hòn đá tảng, mỗi nhịp của hắn giống như người ta cầm đục sắt đục vào cái bánh bông lan mềm mịn.
Bánh vỡ nát là điều tất nhiên, nữ y tá đau đớn đến sắp mất đi ý thức, trong lúc vẫn còn cảm nhận được những gì đang diễn ra, cô ta biết máu từ chỗ đó đang chảy ra thành dòng.
Trong đầu nữ y tá vang lên một giọng nói trẻ con:
” Có..muốn…hắn…ta…chết…không…? “
Giọng nói đó vừa xa vừa gần, nhưng nữ y tá có thể cảm nhận được, nó phát ra từ phía kính cửa sổ bên ngoài hành lang.
Cô ta chỉ còn biết trả lời trong vô vọng:
– – Cứu….với….đau..quá……Làm..cho…hắn….chết…đi…..
Tiếng cười khúc khích vang lên:
” Hi…hi…hi….He…he….he…”
” Được…rồi….hắn…ta…sẽ…chết…”
” Hi…hi…hi….vui….quá….vui….quá….Bắt…được….tiếp…rồi…”
” Đến…lượt…bạn…làm….ma….nhé….”
” He…he…he…..He…he…he “
” Phụp “
Ánh đèn hành lang vụt tắt, mọi thứ tối om chẳng còn nhìn thấy gì nữa cả.
Bên trong căn phòng, không gian im ắng, tĩnh lặng, không còn tiếng động.
Hai bàn tay của Vinh vẫn giữ chặt lấy hai cánh tay của nữ y tá.
Nhưng giờ đây, cơ thể của hắn cứ như một pho tượng, hắn bất động, hắn đứng im không di chuyển, và hình như, hắn cũng đã ngừng thở.
Chỉ còn đó nữ y tá vẫn đang khò khè, sự hành xác đã được dừng lại.
Cuối cùng cô cũng đã rút được tay ra, dưới đó máu vẫn không ngừng chảy, từ nãy đến giờ, máu đã chảy ra quá nhiều, máu rơi xuống sàn tạo thành vũng.
Còn lại chút hơi sức, nữ y tá cố gắng đẩy người Vinh ra khỏi cơ thể mình.
Nhưng khốn nạn thay, nơi đó của Vinh vẫn cứ cắm chặt vào chỗ đó của cô gái khốn khổ mà không thể rút ra được.
Nữ y tá không còn sức nữa, hai bàn tay yếu ớt của cô cũng đã buông xuôi khi máu càng lúc chảy ra càng nhiều, từ từ gục xuống bàn trong khi cái tư thế hoan lạc ấy vẫn giữ nguyên, nữ y tá không còn cảm nhận thấy gì nữa, mọi thứ như đang chìm vào một màu đen vô tận, đôi mắt của cô vẫn mở trừng trừng nhưng giờ chỉ là đôi mắt vô hồn của một người sắp chết.
[…….]
” Nào…các…bạn…..các…bạn…ơi…
Mình…cùng…chơi….trò…chơi…trốn tìm..
Nhắm…mắt….lại…đừng…lim…dim…
Ai….bị…tìm….sẽ….phải…làm….ma…”
” Hi…hi..hi….ha…ha…ha…”
” Bé….đang….tới…đây…!”
[……]
Trong phòng trực, một nữ y tá khác đang sốt ruột vì người trực cùng mình đã đi đâu đến giờ vẫn chưa về.
Lấy điện thoại ra bấm số gọi, đã mấy hồi chuông, bên kia vẫn không bắt máy.
Đang mắc đi vệ sinh, người này nói:
– – Đi đâu không biết, bảo đi một chút về ngay mà lâu quá rồi….Giờ mà mình bỏ đi nữa, chỉ sợ có phòng nào báo chuông thì chết.
Nhưng mắc quá, không chịu nổi nữa….Chiều tối có ăn bún đậu mắm tôm, má ơi….Con phải làm sao đây…?
Cố gắng bấm gọi lại một lần nữa, nhưng cô ta đâu biết được rằng, bên kia đầu dây, điện thoại vẫn reo chuông, màn hình điện thoại vẫn sáng, nhưng ánh sáng từ điện thoại chỉ soi ra hai cái xác chết đang giữ nguyên tư thế làʍ ŧìиɦ.
– – Thôi kệ, đánh liều đi một lát vậy…Chứ giờ không lẽ bĩnh ra quần.
Nói vậy, cô ta mở cửa rồi nhìn trước ngó sau một lượt.
Bên ngoài hành lang không có một bóng người.
Nhưng ngay phía khúc cua sẽ tới khu vực này, nữ y tá thấy ánh đèn phía đó đang chớp tắt một cách khó hiểu.
Tuy nhiên, cơn đau bụng không cho phép cô ta kịp hiểu, bên cạnh đó thời gian bây giờ là một thứ xa xỉ.
Bỏ qua mọi chuyện, nữ y tá còn lại của ca trực ôm bụng chạy đi tới khu vực vệ sinh.
Khi cô ta đi khuất, từ khúc cua dẫn tới hành lang khu vực phòng trực, tiếng hát từ đâu lại vang lên, đèn điện chớp tắt.
Hình ảnh một đứa bé gái đứng bên ngoài hành lang nhìn vào bên trong phòng trực đang sáng đèn.
Nó nói với khuôn mặt buồn bã, pha chút thất vọng:
” Không…có…ai…..ở…đây…à….? Các…bạn…ơi….các…bạn….đâu…rồi…? “.