Bạn đang đọc Tiếng Khóc Âm Hồn – Chương 23: Đoạn Đường Ma Quỷ
Mới chỉ khoảng hơn 8h tối một chút, nhưng những ngôi nhà trong khu phố 1 đa phần đều đã đóng kín cửa, không phải họ ngủ sớm, mà ở đây họ sống như vậy, ai biết nhà nấy, không tụ tập, không buôn chuyện, tối đến đóng cửa, đóng cổng gia đình sinh hoạt bên trong.
Bởi vậy, đường xá vắng vẻ vô cùng, chỉ có ánh điện đường từ trên cao phả xuống in bóng của Phú đang lững thững từng bước không mấy vội vàng.
Vừa đi Phú vừa suy nghĩ lý do hai chị em Kim – Yến đến tìm mình là gì..? Chẳng lẽ vấn đề lùm xùm ở sân bay là nguyên nhân chính?
” Kịch “
Phú bất thình lình dừng lại, vừa có tiếng động gì đó phát ra ngay đằng sau lưng mình.
Nó giống như tiếng bước chân rất gần và có phần rón rén.
Lập tức Phú quay đầu lại, thu người về sau một bước, tay thủ thế đề phòng.
Quả nhiên, phía sau Phú có người…..
Thấy Phú đằng đằng sát khí, người này vội xua tay rối rít nói:
— Ấy…ấy….Bình tĩnh lại nào….Không phải kẻ thù….Không phải kẻ thù…Hì hì…!!!
Dưới ánh điện đường, Phú nhận ra người này, là người trong tổ bảo vệ mà Phú đã gặp chiều nay lúc chạy đi tìm kiếm bé Tươi.
Phú thu tay lại, chưa kịp nói gì thì tay bảo vệ đã cười cười thanh minh:
— Đừng hiểu nhầm, tôi đi tuần tra khu vực trước khi thay ca thôi.
Thấy cậu đi từ chỗ đằng kia mà cứ thơ thẩn nên tôi tính doạ cậu một chút.
Ai dè…..mà hình như cậu cũng biết võ à…?
Phú đáp:
— Tôi cũng biết chút phòng thân thôi….Tưởng có cướp chứ…? Anh làm tôi thấy sợ đấy….Tiếng bước chân thì rón rén, hơi thở không đều…Là tôi tưởng ai đó chuẩn bị thực hiện hành vi bất chính.
Tay bảo vệ gãi đầu cười xoà:
— Cậu tinh ý thật đấy, chỉ thế thôi mà cậu cũng đoán được hành vi của người khác.
Hì hì, cho tôi xin lỗi được chưa….Mà cậu đi đâu đấy..? Tính mua gì à..?
Phú trả lời:
— Tôi định ra đầu phố, chỗ cửa hàng tiện lợi để nạp tiền vào điện thoại…Mà tôi tưởng anh hết ca trực từ 5h chiều rồi chứ nhỉ…?
Tay bảo vệ nói:
– – Khì khì, đúng là thế, một ca có 2 người, ông bác trực cùng tôi đã về rồi, cũng có người ca sau đến thay nhưng mới đến có 1 người, người còn lại bận việc gia đình chưa đến được nên tôi ở lại trực thay.
Cơ mà lúc sớm lại gọi điện tới bảo có lẽ hôm nay không đi làm được nên chắc tôi trực thêm một ca nữa đến nửa đêm luôn.
Nãy định trêu cậu một chút thôi, chứ an ninh ở đây tốt lắm.
Bảo vệ lúc nào cũng được cắt cử người đầy đủ, cứ đến tối chúng tôi thay phiên nhau đi tuần các khu vực trong khu phố.
Cậu mới về đây, sống lâu lâu từ từ sẽ hiểu.
Khu này bây giờ toàn người giàu sinh sống, thể nên càng phải cẩn thận hơn.
Chiều nay lúc cậu đi tìm người cũng khiến cho chúng tôi một phen hú vía.
Nhắc đến chuyện chiều nay Phú cũng thấy mình suýt nữa khiến cả khu phố phải dậy sóng.
Phú cười đáp lại:
– – Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn anh….Mà trong số mấy người bảo vệ tôi thấy anh là người trẻ nhất thì phải, chắc anh cũng chỉ hơn tôi độ 2-3 tuổi.
Tôi tên Phú, năm nay 23 tuổi, còn anh….?
Tay bảo vệ trả lời:
– – Cậu nói đúng rồi, tôi là Cương năm nay 25 tuổi, mới xin vào đây làm được tầm hơn 1 năm nay.
Vậy thôi nhưng yêu cầu tuyển bảo vệ ở đây cao lắm đấy, bắt buộc phải học hết lớp 12, ngoại hình cao to, không bị cận thị, và ít nhiều phải được đào tạo qua một lớp kỹ năng tự vệ.
Mấy ông chú, ông bác làm ở đây, trông hơi cứng tuổi nhưng toàn là bảo vệ cứng cựa lâu năm, có người thời trai trẻ còn là vệ sĩ đi theo bảo vệ quan chức đấy.
Cỡ mấy thằng loai choai, có tí mặc muốn vào đây gây sự, gặp các bố già lúc sau chỉ biết cúp đuôi chạy tuột dép.
Cái này Cương không nói thì Phú cũng đoán được chút đỉnh, mấy tay bảo vệ ở đây đều có nghề, có người cũng đã gần 40 tuổi, nhưng nhìn bàn tay to bản cầm bộ đàm chằng chịt những vết sẹo, rồi cả những đường gân nổi trên cánh tay mỗi khi họ xắn tay áo lên làm việc, cả cái khí thế khi đứng hỏi han những người ra vào khuôn viên khu phố, tất cả rất chuyên nghiệp.
Cũng dễ hiểu thôi, trong khu này toàn người có điều kiện, việc họ chi tiền để tuyển những người đủ khả năng để đảm bảo an ninh cả ngày lẫn đêm là điều hoàn toàn hợp lý.
Việc có quá nhiều người giàu sống trong một khu chắc chắn sẽ khiến cho kẻ trộm hay những kẻ bất lương dòm ngó, và việc thắt chặt an ninh là vấn đề cần phải được ưu tiên.
Sau 5 năm, mọi thứ ở đây đã thay đổi nhanh chóng.
Đang đi, bỗng Cương dừng lại, lúc này mới bật đèn pin, Cương soi vào một lối rẽ rồi nói:
– – Chậc, sao điện đường trong đây không sáng….? Có khi nào bóng hỏng hay gặp vấn đề gì không ta….?
Tiến tới đầu lối rẽ, Cương tiếp:
– – Thôi, tôi phải đi kiểm tra một chút đây…..Chào cậu nhé, có vấn đề gì cần giúp đỡ, cứ tới bốt bảo vệ thông báo, chúng tôi sẽ hướng dẫn tận tình.
Cương soi đèn pin đi vào trong đường nhỏ, Phú cũng tiếp tục công việc đi nạp tiền điện thoại.
Vừa đi được độ 30 mét thì….
” Loong…..Coong…..Loong….Coong “
” Kịch “
Vừa có thứ gì đó lăn lông lốc rồi khẽ chạm vào gót chân Phú dừng lại.
Phú nhìn xuống dưới chân, đó là một vỏ lon nước ngọt.
Đằng sau lưng không có lấy một bóng người, Phú cúi xuống nhặt vỏ lon lên rồi quay ngang, quay dọc nhìn xem liệu có phải tay Cương bảo vệ ban nãy bày trò hay không….Nhưng bốn bề im bặt, chỉ duy nhất một mình Phú là đang xuất hiện ở ngoài đường.
Vung tay ném đi lon nước ngọt về phía chiếc thùng rác trước mặt độ 4-5m, nhưng cái lon không rơi vào trong thùng mà chạm mép thùng văng xuống đất.
Đang chép miệng tiếc rẻ với cú ném suýt trúng mục tiêu thì…..
” Xẹt….Xẹt “
Điện đường bất chợt chớp tắt, cái sáng cái không, chúng đang nhấp nháy rồi phát ra những tiếng lẹt xẹt như chập điện.
” Phụp “
Mất điện, không chỉ điện đường mà điện từ những khung cửa sổ của những ngôi nhà trong khu phố đồng loạt tắt ngóm.
Bầu trời đen kịt không một ánh sao, trong khoảnh khắc bóng tối lập tức bủa vây lấy Phú, thứ duy nhất có thể chiếu sáng lúc này là chiếc điện thoại Phú đang cầm theo bên người.
Bỏ điện thoại ra tính bật đèn pin, nhưng trớ trêu thay, dù đã ấn phím nguồn, nhưng màn hình điện thoại không sáng.
Kỳ quái ở chỗ, cho dù có mất điện, nhưng khi mắt đã quen với bóng tối thì việc có thể nhìn thấy mờ mờ những thứ xung quanh là điều sẽ xảy ra, nhưng không, mọi thứ lúc này với Phú chỉ là một màu đen tuyền, không phương hướng.
Còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì những tiếng động lạ bắt đầu vang lên.
Vẫn là những âm thanh…
” Loong….Coong…..Loong….Coong “
” Loong….Coong…..Loong….Coong “
” Kịch “
Thêm một lần nữa, thứ vừa lăn lông lốc, vừa phát ra âm thanh ” loong…coong ” đó khẽ chạm vào gót chân Phú rồi dừng lại.
Vẫn là một vỏ lon nước ngọt, khẽ nuốt nước bọt, run run đôi bàn tay, Phú cúi xuống nhặt lại cái lon lần nữa.
Cầm vỏ lon trên tay, Phú rùng mình bởi đây chính là cái lon mà khi nãy Phú vừa ném đi, nó có một vết móp ngay giữa lon giống hệt với cái lon trước.
Phú run giọng ấp úng:
– – Chuyện….quái….quỷ…gì….thế…này…..?
Nhưng chưa kịp định thần thì Phú cảm thấy lòng bàn tay mình có thứ gì đó nhớp nháp, nhìn lại, trên tay Phú giờ đây, thứ Phú đang cầm không phải vỏ lon nước ngọt nữa, nó là một cái đầu của trẻ sơ sinh, cái đầu trắng bệch, vẫn còn nguyên máu và dịch nhầy.
Phú hoảng sợ định ném thứ kỳ dị trên tay mình đi nhưng không được, cái đầu nhỏ bằng lòng bàn tay ấy như đang dính chặt vào tay của Phú.
Đáng sợ hơn, khi Phú cố gắng vứt nó đi thì từ cái đầu ấy lại đang phát ra tiếng cười của trẻ con:
” Hi…..hi….hi…….Hí….hí…..hí…”
Nhìn vào lòng bàn tay mình, Phú thấy nó đang nhoẻn miệng cười, đôi mắt cũng bắt đầu khẽ mở lim dim…….Thứ kinh dị ấy càng lúc lại càng cười to hơn:
” He….he….he……Hi….hi….hi….”
” Loong….Coong……Loong….Coong “
” Loong….Coong…..Loong….Coong “
” Loong…..Coong……Loong….Coong “
” Loong….Coong….Loong…..Coong “
” Loong….Coong….Loong….Coong “
Từ bốn phía, những âm thanh ” Loong…Coong ” nhất loạt vang lên, Phú nhìn thấy đang từ từ lăn về phía mình là 5 vỏ lon nước ngọt, chúng lăn lông lốc tứ những hướng khác nhau rồi đồng loạt chạm vào chân Phú và dừng lại.
Chỉ khi chúng không chuyển động nữa, Phú mới phát hoảng bởi đó không phải là những vỏ lon nước ngọt, chúng là những bộ phận còn lại của cơ thể một đứa trẻ sơ sinh, tay, chân, thân mình……Những khúc thịt nhơ nhớp dịch nhầy ấy bắt đầu tự chuyển động, chúng bám vào chân Phú rồi leo lên, trườn tới cánh tay nơi cái đầu đang bám chặt lấy lòng bàn tay của Phú.
Dường như những khúc thịt ấy đang tìm rồi gắn lại với nhau thành một bản thể đầy đủ.
” Hi…Hi….Hi……He….He….He “
Phú ra sức vằng chúng ra khỏi tay mình, nhưng chúng cứ bám chặt lấy không chịu buông.
Phú hét lên đầy kinh sợ:
– – CỨU……CỨU…..CÓ….AI KHÔNG……CỨU…..TÔI……VỚI.
Bản năng sống còn trong Phú mách bảo, Phú phải bỏ chạy, nhưng chạy đi đâu khi bốn bề xung quanh tối om như hũ nút.
Mồ hôi mồ kê nhễ nhại, Phú co chân cắm đầu chạy, vừa chạy vừa không quên đưa mắt nhìn vào cánh tay nơi thứ sinh vật gớm ghiếc ấy vẫn đang bám chặt.
Nhưng, nhìn lại một lần nữa, Phú không còn thấy nó đâu cả.
Phú dừng lại, thứ bóng tối đen kịt ấy cũng không còn, điện đường vẫn mất, nhưng mắt Phú đã có thể nhìn thấy cảnh vật xung quanh.
Phía trước mặt Phú có ánh đèn pin, ai đó đang soi đường.
Phú có thể nhìn thấy người đang soi đèn mặc bộ quần áo bảo vệ, chạy thêm vài bước nữa thì Phú nhận ra dáng của người này giống với Cương, tay bảo vệ Phú gặp khi nãy.
Anh ta đang đứng quay lưng về phía Phú, trên tay cầm đèn pin soi xuống dưới mặt đường.
” Hộc….Hộc….Hộc “
Phú thở như sắp hết hơi khi đã đồn toàn bộ sức để chạy tới chỗ Cương, Phú nói:
– – Anh….Cương…….Cứu…..tôi…..với……Có…..ma….
Phú chạm vào vai Cương, nhưng Cương không có động tĩnh gì….Phú tiếp tục gọi, nhưng bất giác Phú thả tay đang chạm vào người Cương xuống, chân khẽ lùi lại một bước, giọng Phú run run:
– – Là….là….anh…..Cương……phải không…?
Người mặc bộ quần áo bảo vệ trước mặt Phú lúc này mới từ từ quay lại, nhưng kinh khủng ở chỗ, chỉ có phần đầu của hắn là quay ngược hẳn về sau.
Và khi cái đầu đã quay xong thì phần thân mới bắt đầu dịch chuyển.
Nhìn cảnh tượng ấy Phú sợ đến không nhấc nổi đôi chân đã tê cứng vì kinh hãi, miệng Phú há hốc, ú ớ không thể thốt lên được lời nào.
Gã mặc quần áo bảo vệ tay cầm đèn pin chĩa ngược lên khuôn mặt của hắn, hắn nhe răng ra cười man dại:
” He he he……Nhìn…xem…..tao…..là……ai…..He….he….he “
Phú ngã ngửa ra phía sau, đôi mắt trợn trừng nhìn thẳng vào khuôn mặt đằng trước.
Phú chỉ thốt lên được 3 từ:
– – Không……thể…..nào……