Tiếng Khóc Âm Hồn

Chương 11: Là Mèo Hay Là……thứ Gì Khác


Bạn đang đọc Tiếng Khóc Âm Hồn – Chương 11: Là Mèo Hay Là……thứ Gì Khác


“ Bộp “
Lùi người ra phía sau, bất ngờ Phú đụng phải một thứ gì đó, do giật mình mà Phú không nhận ra thứ đó chính là tay thợ điện.

Hốt hoảng quay lại, khuôn mặt thất thần, Phú loạng choạng vung tay thì gã thợ điện nói:
— Ma….? Chú em bị hoang tưởng à…? Ma nào…? Anh đang định bảo chú mở cửa mấy phòng trên này để tiện anh kiểm tra lại đường điện bên trong luôn.

Làm sao đấy….? Mặt mũi tái nhợt đi thế kia..?
Phú ấp úng:
— Là…là anh à…? Ban nãy…..ban nãy anh có thấy cái gì đó vừa phóng vụt ra từ trong căn phòng này không…?
Tay thợ điện trả lời luôn:
— Có…..Ý chú là kia hả…?
Vừa nói, thợ điện vừa chỉ tay ra phía hành lang sau lưng, Phú nghiêng đầu sang nhìn thì đang đứng ở ngay gần bậc cầu thang lên xuống là một con mèo có lông màu tam thể.

Nó vẫn đứng đó ngoái đầu nhìn về phía hai kẻ vừa làm “ kinh động “ đến căn phòng.
“ Miao “
Hất đầu, kêu lên một tiếng, con mèo chạy xộc thẳng xuống dưới nhà.

Gã thợ điện nhìn Phú phì cười:
— Ha ha ha….Chú em mày nhìn cao to, vạm vỡ thế này mà cũng sợ ma hả…? Có con mèo thôi làm gì đến nỗi sợ bay hết cả hồn vía thế.

Nhà bỏ không mấy năm nay, chuyện mèo hoang đến ở cũng không có gì lạ.

Anh có bà chị họ, cũng mua nhà xong không ở, đi làm ăn xa đâu tầm 3 năm.

Lúc về, mở cửa nhà, nguyên một đàn mèo sống trong nhà luôn.

To bé đủ cả, sau này có người ở rồi mà thi thoảng chúng nó vẫn kéo đến.

Nhà chú rộng thế này đừng nói mèo.

không cẩn thận có khi còn có cả rắn ấy chứ……Ha ha ha, thanh niên thời nay chán quá.
Có chút bực mình bởi những lời chế giễu của tay thợ điện, hắn làm sao biết đêm qua Phú đã trải qua một giấc mơ đáng sợ như thế nào.

Nhưng dù sao đi nữa nếu chỉ là một con mèo thì thực sự Phú thấy nhẹ nhõm.

Phú còn chưa kịp định thần thì tay thợ điện mở luôn cánh cửa phòng thờ rồi bước vào bên trong.
Nhìn xung quanh một lượt, gã nói:
— Chà, phòng thờ rộng thật đấy, toàn đồ đẹp thế này mà bỏ không mấy năm qua.

Dù sao nơi thờ cúng cũng là nơi trang nghiêm nhất, phải dọn dẹp đi chứ, ai lại để bụi bám đầy thế này.

Phải tội chết, có thờ có thiêng, có kiêng có lành.


Cho dù có không tín đi nữa thì cũng phải giữ cho ban thờ, bát hương được sạch sẽ, thoáng đãng.

Không thờ thì thôi, chứ đã thờ thì phải thành tâm.

Linh tinh các cụ quở cho lại trách.

Chuyện thờ cúng không đùa được đâu, anh thì không tin có ma có quỷ gì đâu, nhưng trên đời này lắm cái mình không giải thích được.

Cơ mà đời anh gặp đúng 1 lần, không phải ma quỷ, mà là như này.

Số là bố anh mất cũng được 4 năm rồi, mãi đến năm thứ 4 mới bốc mả.

Chẳng hiểu bác cả bốc bát hương kiểu gì để người ta đưa đến cho cái bát hương bị nứt, đây là xong chuyện mới biết, chứ thật tình vết nứt nhỏ xíu, lại bị phần hoa văn che mất.

Phải soi thật kỹ mới nhìn thấy, thế là cả nhà bác cả đùng một phát lăn ra ốm.

Có thằng con nhỏ cứ tối đến ngủ là nằm mơ rồi bật dậy không nói không rằng, nó chỉ nhìn về phía ban thờ một lúc rồi lại nằm xuống.

Ba đêm liền như vậy, bác cả anh sợ quá mới đi xem thầy.

Thầy xem ban đầu cũng chỉ bảo là động mồ, động mả gì đấy.

Khổ nỗi mồ mả mới xây mới xong, bảo động nghe nó cũng hơi vô lý.

Thầy về làm lễ, cúng vái cũng chẳng ăn thua.

Đêm hôm ấy, thằng bé con nhà bác cả lại tỉnh dậy giữa đêm, hỏi nó làm sao nó không nói, nó đi ra trước ban thờ rồi chỉ tay vào bát hương lớn nhất chính giữa, nó cứ chỉ như vậy một lúc rồi lại quay về giường nằm ngủ tiếp.
Câu chuyện của tay thợ điện khiến Phú cũng phải tò mò, Phú hỏi:
— Sau đó thì sao ạ…?
Tay thợ điện tiếp:
— Còn sao nữa, sáng hôm sau, ông ấy gọi tất cả anh chị em trong nhà đến.

Kể lại chuyện thằng con đêm hôm qua.

Xong trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, trong đó có cả tao, ông ấy mới hạ cái bát hương xuống, soi xét tỉ mỉ, cẩn thận từng tí một thì phát hiện ra bát hương có một vết nứt nhỏ.

Vội vàng đi mua bát hương, gọi thầy về cúng rồi bốc lại bát hương.

Xong xuôi thì cả nhà hết ốm, mà thằng con cũng không còn tỉnh dậy nửa đêm nữa.

Thế nên lắm cái mình không muốn tin những đôi khi cũng phải tin.

Anh kể cái này không phải để dọa mày, mà là muốn bảo mày xem thế nào dọn dẹp cái phòng thờ này đi.


Để bụi bẩn, ẩm mốc như này không được đâu.

Cứ bảo tự nhiên đang khỏe mạnh lại lăn ra ốm, có khi chẳng có gì là tự nhiên cả.
Từ sáng tới giờ thì chỉ có mấy lời này của tay thợ điện là Phú nghe thấy hợp tai, Phú nghĩ trong đầu:
“ Có khi nào những chuyện xui xẻo cũng như giấc mơ đêm qua của mình cũng là điềm báo không..? Nhà rộng, nhiều phòng, bao phòng không mơ lại mơ ngay phòng thờ.

Tay thợ điện nói cũng hợp lý.

5 năm qua, cả gia đình ở bên kia, nhà cửa bỏ không đã đành, lẽ ra trước lúc đi không thờ cúng nữa thì cũng phải tìm cách gì đó hoá giải chứ để nguyên ban thờ, bát hương trơ trọi, lạnh tanh như này đúng là phải tội.

Mình cũng sơ suất quá, đi xa về lẽ ra chỗ cần dọn dẹp đầu tiên phải là nơi thờ cúng mới đúng.

Hầy…!!! “
Phú cảm ơn lời khuyên của tay thợ điện:
— Anh dạy chí phải, xong xuôi lát nữa em sẽ dọn dẹp.

Để em đi mở cửa mấy phòng còn lại cho anh kiểm tra nốt.
Phú đang định quay ra thì tay thợ điện hếch mũi lên ngửi ngửi, hít hít, xong gã hỏi:
— Khoan, này…..chú em có ngửi thấy mùi gì không..? Mùi thum thủm, đúng rồi trong phòng này có mùi gì như mùi chuột chết ấy.
Phú cũng thử ngửi, nhưng phải đi vào tận giữa phòng mới ngửi thấy.

Đúng là có mùi thối bốc ra ở đâu đó quanh đây.

Vì là phòng thờ nên ngoài ban bệ để thờ cúng thì không có đồ đạc gì.

Kiểm tra trên bàn thờ, bát hương, phía sau vách ban thờ, chân kệ cũng không phát hiện ra được mùi thối đó là từ đâu.

Lật cả những tấm rèm cửa sổ cũng không thấy gì.
Tay thợ điện mở tung tất cả cửa sổ trong phòng, không khí cũng như ánh nắng bên ngoài tràn vào, lạ thay, mùi thối kia cũng biến mất.
Tay thợ điện nói:
— Chắc do bí quá, ẩm mốc lâu ngày nên bốc mùi.

Đấy, anh mày biết sao thì nói vậy thôi.

Lo mà dọn dẹp, kể cả có không thờ thì cũng tìm cách bỏ mấy thứ đồ này đi.

Để trong nhà không hương khói là không được đâu.
“ Cạch “
Phú mở cửa phòng ngủ dành cho khách lưu lại, phòng này đồ đạc không có nhiều, chỉ có giường, tủ, một chiếc bàn nhỏ.


Mọi thứ ổn, không có gì thay đổi.

Tiếp đến là phòng ngủ của Phú, trong lúc Phú đang vặn chìa khoá thì tay thợ điện nói:
— Nhà lớn như vậy mà đồ đạc trong phòng cũng ít mà đơn giản quá nhỉ..?
Phú cười đáp:
— À không, phòng vừa rồi chỉ là phòng để trống, là phòng dành cho khách đến nhà muốn ngủ lại, ít sử dụng nên bày nhiều đồ làm gì đâu anh.

Còn đây là phòng em, đồ đạc đầy đủ mà rộng thênh thang luôn.

Có đủ mọi thứ, giường rộng 2m2, tủ 6 cánh, bàn PC, giá sách, kệ đồ……Nghĩ giờ dọn mới là mệt nè.
“ Cách “
Cửa phòng được mở, Phú để tay thợ điện bước vào trước.

Vừa nhìn vào phòng, gã đã kêu lên thảng thốt:
— Úi mẹ ơi, cái gì thế này…? Cậu ăn ở kiểu gì mà để phòng như cái bãi rác…..Đồ đạc đổ vỡ, ngổn ngang thế này á…?
Phú giật mình, Phú vội đi vào trong, trước mặt Phú, kệ sách bị xô đổ, máy tính bị đập nát, đồ đạc vứt bừa bãi.

Chưa hết, đứng trước chiếc giường ngủ, tay thợ điện nhìn xuống giường rồi quay lại nhìn Phú bằng một ánh mắt đầy nghi hoặc.
Gã nói:
— Chiếc giường này bị làm sao vậy….?
Phú nuốt nước bọt, Phú cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra trong căn phòng ngủ của mình.

Trên chiếc giường, tấm ga bị cào xé nham nhở, cả đệm cũng vậy, thứ gì đó đã xé nát phần mút đệm để lõi bông bên trong bung ra tung toé.

Chưa hết, mặt giường, mặt tủ đều xuất hiện những vết cào xước nham nhở.

Tất cả mọi thứ như bị đập phá, Phú hỏi tay thợ điện một câu:
— Anh….anh có nghĩ mấy…mấy cái này là do con mèo khi nãy gây ra không…?
Tay thợ điện nhìn vào những vết cào xước, nhìn vào tấm đệm rách tơi tả, gã gật gù:
— Ừ, cũng có thể ấy, mấy vết cào này có khi là do mèo cào cũng nên.

Nhưng mà để đổ vỡ hết như này thì một con sao làm nổi.

Có khi phải là cả một đàn mèo hoang ấy chứ.

Kinh thật, nhìn vào phòng cứ tưởng là bị cướp bóc, đập phá ấy chứ.

Tan tành hết cả, toàn đồ đẹp.

Phí thế…..Mà tài nhỉ, phòng kín thế này thì mèo nó chui đường nào vào được nhỉ..? Thôi, để anh ra chỗ ban công xem đường điện bên ngoài thế nào.
Len qua đống đồ đổ nát, tay thợ điện định mở chốt khoá cửa ban công phòng ngủ thì cánh cửa tự nhiên mở hé ra theo một cơn gió vừa thổi đến.
Gã chép miệng rồi lắc đầu nói với Phú:
— Ui trời, bảo sao, cửa ban công có khoá đâu, chưa động vào đã mở ra rồi này.

Thế thì chẳng trách mèo nó chui vào đây được.
Phú vẫn chưa thấy hợp lý lắm, bởi cho dù có là vậy thì sao con mèo lại có thể chạy sang được cả những phòng khác.
Phú đáp:
— Nếu nó chui vào từ cửa ban công, nhưng sao nó ra khỏi phòng này được vì phòng khoá cửa mà anh..?
Tay thợ điện cười cười rồi chỉ tay lên phía trên nóc của chiếc tủ 6 cánh.


Gã tiếp:
— Sớm đi xem các nơi trong nhà này thì anh mày phát hiện ra nhà của chú em xây khá là tiện lợi, trong nhà còn có cả một hệ thống thông thoát gió chạy đường ống.

Nhìn xem, lỗ thoát gió trong phòng của chú em bị cạy mất tấm chắn rồi.

Hệ thống thoát gió này được thiết kế chạy khắp nhà.

Thế nên không phải ngạc nhiên nếu lũ mèo có thể từ căn phòng này mò thông sang những nơi khác.

Hiểu rồi chứ….?
Nghe tay thợ điện phân tích Phú mới biết trong nhà mình có hệ thống cấp gió.

Xem xét xong xuôi, tay thợ điện đi ra ngoài rồi nói với Phú:
— Đường điện với bảng điều khiển vẫn ổn, giờ anh sẽ mở làm lại đồng hồ cho chú, sau khi xong sẽ có điện ngay thôi.

Có chút rắc rối bởi người đứng tên hộ khẩu không phải là chú em…Nhưng không sao, vẫn được…Hề hề, thế nhé, giờ xuống dưới nhà ký cho anh một số loại giấy tờ, thủ tục.

Xong xuôi đóng tiền lắp đặt là ổn áp.

Lưu số điện thoại anh vào, có vấn đề gì thì gọi.

Anh mày phụ trách chuyện điện đóm trong khu này mà.

Hỏng hóc cần sửa chữa cứ gọi anh, tất nhiên là anh tính công làm ngoài giờ.

Nhưng xem ra nhà chú em vẫn ngon lành lắm, chắc không cần sửa gì đâu.

Hề hề hề.
Phú trả lời:
— Dạ vâng, được thế thì cảm ơn anh quá.

Vậy anh xuống nhà em ký rồi thanh toán tiền, có thêm chút cho anh uống nước.
Tay thợ điện nháy mắt:
— Đúng là thanh niên đi Tây về có khác, nó phải thế chứ….Rồi, thủ tục giấy tờ anh để bên dưới, xuống thôi.
Cả hai rời khỏi tầng 2, Phú không đóng cửa phòng lại, gió bên ngoài thổi lướt khiến cánh cửa ban công đập ra, đập vào thành gờ nền nhà.

Căn phòng tan hoang, đồ đạc tung toé, bàn ghế, giường tủ bị cào xước nham nhở.

Nhưng nãy giờ, cả tay thợ điện cũng như Phú không hề nhận ra một điều.
Không phải thứ gì trong phòng này cũng bịa hư hại, bị đổ vỡ…….Có một thứ vẫn còn nguyên vẹn, thậm chí là mặc cho đồ đạc bám bụi sau 5 năm thì thứ này vẫn sạch bong, sáng bóng.
“ Roạt “
Trong góc nhà, tấm vải đen phủ kín thứ đồ vật đó vừa khẽ tuột xuống, mặc dù lúc này không có ai ở trong phòng cả.

Thứ bị che phủ ấy chính là một tấm gương soi cỡ lớn, tấm gương phải cao hơn 2m, viền gỗ sơn mạ vàng được chạm trổ những chi tiết tinh xảo vô cùng nổi bật.
Chẳng ai hay, cũng chẳng ai nhìn thấy…..Nhưng trong khoảnh khắc, trong gương vừa phản chiếu một cái bóng vụt ngang qua.
“ Hiu….Hiu….Hiu “
“ Hi….hiu….hi “
Tiếng gió lùa vào qua cánh cửa ban công nghe giống như tiếng ai đó đang khẽ cười trong căn phòng của cậu thanh niên vừa mới chân ướt chân ráo quay về Việt Nam……


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.