Bạn đang đọc Tiếng Khóc Âm Hồn – Chương 100: Hành Động
Tắt máy, ông Khanh đặt chiếc điện thoại xuống, khuôn mặt có chút bần thần.
Quân khẽ hỏi:
– – Có chuyện gì vậy thủ trưởng…?
Ông Khanh nói:
– – Phía bệnh viện có thêm thông tin, có người đã nhìn thấy vào lúc các phòng bệnh tắt đèn đi ngủ không lâu, bên ngoài hành lang có người đi lại.
Quân tròn mắt:
– – Là ai vậy ạ…? Có phải là bác sĩ không..? Hay chính là hung thủ…?
Ông Khanh lắc đầu:
– – Không, là một đứa bé gái…..Nó vừa đi vừa hát một bài hát thiếu nhi có tên ” bài hát trốn tìm “.
Quân nói:
– – Như vậy có nghĩa là những suy đoán của thủ trưởng đều có cơ sở…?
Ông Khanh thở hắt ra:
– – Tiếc rằng, nhân chứng nhìn thấy đứa bé gái ấy lại chỉ là một cậu nhóc, mà lời nói của trẻ con thì không có giá trị.
Nhưng có một điều càng củng cố cho những gì tôi nói với các cậu, rằng thứ gϊếŧ người dã man ấy không phải con người.
Quân im lặng chờ đợi, ông Khanh tiếp:
– – Đứa bé gái ấy cứ như một ” bóng ma “, có người thấy, có người không…Giống như tiếng hát của nó vậy, trong cùng một dãy phòng bệnh, nhưng có người nghe thấy, cũng lại có người không nghe thấy.
Sự việc lần này càng lúc lại càng mang màu sắc huyền bí, ma mị.
Càng tìm hiểu, tôi lại cảm thấy rùng mình.
Mấy chục năm trong ngành, trải qua không biết bao nhiêu vụ án lớn nhỏ, nhưng chưa bao giờ tôi thấy lạnh gáy như vụ án lần này.
Chẳng lẽ đây chính là cảm giác khi phải đối mặt với một thế lực vô hình….Nhưng cho dù có là ma quỷ thì chẳng phải bọn chúng cũng có nguồn gốc bắt đầu từ người còn sống hay sao…..? Nếu mọi việc trên đời này đều có nguyên nhân, tôi sẽ là người giải đáp ra sự thật này.
” Cộc…Cộc….Cộc “
Ông Khanh ra hiệu cho Quân mở cửa, đứng bên ngoài là Trung và Quyết.
Bước vào trong, đặt một tập tài liệu lên trên mặt bàn, Trung nói:
– – Báo cáo sếp, đây là toàn bộ thông tin chúng em thu thập được về cậu thanh niên tên Phú kia.
Sếp xem đi ạ…!!
Mở tập tài liệu, ông Khanh bắt đầu đọc:
– – Đinh Đình Phú, 23 tuổi, con trai của ông Đinh Đình Cảnh và bà Hoàng Thị Thảo…..Năm 17 tuổi, cả nhà đột ngột qua Đức sinh sống sau đó định cư luôn ở Đức tính tới nay là 5 năm.
Ngôi nhà được xây trước khi gia đình rời khỏi Việt Nam 2 năm trước đó.
Công ty cổ phần thương mại và xuất nhập khẩu Hoàng Thảo chính là công ty của bà Thảo cổ đông lớn nhất với chức vị tổng giám đốc.
Ở đây các cậu còn thống kê dược dữ liệu, các con số lợi nhuận trong thời kỳ công ty vẫn còn hoạt động, rất chi tiết.
Quyết nói:
– – Tất nhiên rồi, hơn nữa đối với chúng ta mà nói việc tìm những dữ liệu này không khó.
Hơn thế, trước đây, công ty Hoàng Thảo là một trong những công ty đứng đầu trong việc xuất nhập khẩu.
Là một công ty có tiềm năng lớn, các khoản thuế cũng như chứng từ của họ đều rất minh bạch.
Do đó chỉ cần lục lại hồ sơ dữ liệu là ra ngay.
Ông Khanh khẽ nhau mày:
– – Chỉ mới đọc qua sơ bộ đã thấy một vấn đề khá khó hiểu.
Theo như những gì trong tài liệu cung cấp, gia đình này thời điểm đó thực sự đang vượng.
Việc làm ăn của công ty vẫn phát triển, để mua được miếng đất xây nhà trong khi dự án khu đô thị mới vẫn chỉ đang manh nha chắc chắn họ là người vừa có tiền, vừa có quan hệ.
Cho tới khi quyết định rời khỏi Việt Nam, việc làm ăn của công ty tuy có đi xuống, nhưng không đến mức trầm trọng.
Nhà cũng chỉ vừa xây được 2 năm, vậy lý do tại sao gia đình họ lại vội vã rời khỏi Việt Nam sang Đức rồi định cư bên đó….? Sự nghiệp như thế này không phải ai cũng có được…..Khi con người có thể từ bỏ tất cả, từ công danh, sự nghiệp, tiền bạc thì chỉ có 1 lý do duy nhất.
Quân hỏi:
– – Là lý do gì vậy sếp….?
Ông Khanh nhìn Quân mỉm cười:
– – Đó là con cái, khi nào cậu lấy vợ sinh con cậu sẽ hiểu.
Đừng nói những thứ kể trên, mà dù có là đánh đổi mạng sống cho con mình được sống, các bậc cha mẹ cũng sẽ làm.
Quyết tiếp:
– – Ý của sếp là vợ chồng Thảo – Cảnh bất ngờ từ bỏ toàn bộ sự nghiệp là vì cậu con trai?
Trung thay ông Khanh trả lời câu hỏi:
– – Rất có thể, bởi sau khi lục tìm tất cả những thông tin về Phú, từ việc học cấp 1 cho tới cấp 3 của cậu ta.
Tôi thấy có một vấn đề, nếu đưa vào trường hợp này có vẻ hợp lý.
Sếp, sếp mở tiếp bên dưới đi ạ, phần bìa có màu vàng nhạt đó.
Ông Khanh mở tiếp phần dưới của tập tài liệu:
– – Hồ sơ bệnh án….? Là của cậu Phú đó sao…?
Trung gật đầu:
– – Đúng vậy thưa sếp……Trong đó có khi, năm 17 tuổi, Phú được đưa vào bệnh viện thần kinh trung ương do có một vài triệu chứng như đau đầu, trầm cảm, không kiểm soát được hành vi của bản thân.
Nhưng lạ một điều, qua khám tổng thể, cơ thể cũng như não bộ của cậu ấy lại hoàn toàn bình thường, không phát hiện được nguyên nhân dẫn đến bệnh lý.
Gia đình cho cậu ta điều trị tâm lý ở bệnh viện 3 tháng, sau do mọi thứ không có biểu hiện khác thường, cậu ta được xuất viện về nhà.
Xét học bạ những năm đi học, có thể nói đây là một thanh niên có thành tích học tập ưu tú, luôn nằm trong top đầu của trường những năm cấp 3.
Cho dù môi trường học tập của Phú là một trường quốc tế, với sức cạnh tranh khá cao, được dạy bởi đội ngũ giáo viên tuyển chọn trong và ngoài nước.
Mọi thứ đều tốt đẹp cho tới khi cậu ta bị ảnh hưởng về tâm lý, sau đó không lâu, cả gia đình sang Đức sinh sống và định cư.
Ông Khanh đọc rất kỹ phần thông tin này của Phú, ông Khanh nói:
– – Tính tới nay là 5 năm……Tôi cần thông tin chi tiết hơn, rõ hơn về chứng bệnh mà cậu ta mắc phải.
Liên hệ với bệnh viện thần kinh TW, xem lại hồ sơ bệnh án của Phú 5 năm trước, ai là bác sĩ đã trực tiếp điều trị cho cậu ấy trong 3 tháng ở viện, Quyết và Trung, hai cậu sẽ đảm nhiệm việc này.
Còn Quân, cậu tiếp tục đi với tôi…..
Quân hỏi:
– – Chúng ta đi đâu vậy sếp…?
Ông Khanh cầm tờ văn bản trong tập tài liệu lên rồi nhìn vào đó đọc:
– – Trường THPT Quốc Tế St.
Paul.
Lẽ ra nếu như chúng ta có thể liên lạc được với bố mẹ cậu ta thì mọi việc sẽ dễ dàng hơn, nhưng giờ chưa có cách, đành phải lội ngược dòng quá khứ vậy.
Quyết hơi ấp úng:
– – Sếp, liệu chúng ta điều tra cậu ấy như vậy….có…đúng không….? Em thấy chúng ta cứ như đang đi theo một hướng hoàn toàn khác với những gì có liên quan đến vụ thảm sát.
Mọi thứ càng lúc càng rối tung lên, ban đầu sếp nói đứa bé gái là hung thủ, nhưng giờ chúng ta lại chỉ tập trung vào cậu Phú, một người bị hành hung đến giờ vẫn hôn mê bất tỉnh.
Em thấy không ổn…
Ông Khanh nhìn Quyết, ông Khanh nói:
– – Cậu nói đúng, lẽ ra chúng ta cần phải tập trung tìm đứa bé gái ấy mới phải.
Tôi và Quân đã làm như vậy.
Trước khi quay về trụ sở, tôi và cậu Quân đã ghé qua khu chợ người trước.
Mục đích là để xem có ai nhìn thấy đứa bé đó không….? Nhưng con bé không có ở đấy, hơn nữa mẹ con họ chỉ mới tới khu chợ người được 1 tuần nay.
Không ai có thông tin gì cả, hai mẹ con cũng không có chỗ ở, họ ngủ lại luôn ở khu chợ.
Tôi cũng đã tìm gặp tay bảo vệ hỏi dò, nhưng sau khi nghe tin, hắn ta còn lo lắng hơn cả tôi nữa.
Như vậy có thể hiểu, cả tay bảo vệ cũng không biết gì về mẹ con họ.
Ngay từ đầu tôi đã nói, chuyên án SQ1 là chuyên án hoàn toàn khác biệt với những gì chúng ta đã làm trước đây.
Bởi thứ chúng ta đang tìm kiếm không phải con người.
Linh cảm cũng như những dự đoán của tôi đều cho rằng, Phú chính là nguồn cơn bắt đầu mọi chuyện.
Một lần nữa, tôi muốn các cậu hãy tin tôi…….Nếu chúng ta còn chần chừ, sợ rằng sẽ càng xảy ra nhiều chuyện đáng tiếc.
Quyết đứng nghiêm, đưa tay lên chào điều lệnh, Quyết hô:
– – RÕ, TÔI HIỂU RỒI.
Ông Khanh đứng dậy nói:
– – Vậy thì hành động đi..