Đọc truyện Tiếng Hát Nơi Biển Cả – Chương 73
Có vẻ như không cần nói gì nhiều thì ai cũng biết tình hình chiến trận đang diễn biến ra sao. Với thanh Katana ngang nhiên, can đảm pha lẫn chút liều mình khi dám chĩa thẳng mũi nhọn về vị thần của đại dương và bão tố… À không. Đó không hẳn chỉ là vị thần của thiên nhiên, mà còn chính là vị thần tượng trưng cho sự phẫn nộ, đau đớn, hối hận về những tội lỗi mà Tsubaki đã trải qua trong ba năm dài dằng dặc. Đối mặt với thần, đồng nghĩa với việc Tsubaki phải đối mặt với chính mình của quá khứ… Đối măt với sự thật rằng mình không có quyền được nhận sự tha thứ, nhưng mình vẫn phải dành lấy chiến thắng, dành lấy niềm tin lẫn sự hy vọng.
_ Tsubaki Minamiya… cận vệ của cháu gái ta đấy sao? Lâu rồi không gặp nhỉ, nhãi ranh!
_ Đúng là một cuộc gặp gỡ chẳng ra làm sao, xin lỗi vì đã bỏ trốn trong khoảng thời gian lâu như thế. Ba năm trôi qua ngươi cũng biết cách trang điểm quá chứ nhỉ. Biến hình thành bộ dạng của ta chắc thú vị lắm ha!
Susanoo… Tố Trản Ô Tôn Susanoo no Mikoto, hiện diện trước Tsubaki bằng chính bộ dạng, gương mặt của hắn. Nói một cách chính xác thì ngài sử dụng dung mạo Tsubaki của ba năm trước… thời kỳ hoàng kim của một Đệ Nhất Kiếm Vũ Sư khi còn khoác trên người chiếc áo độc nhất, minh chứng cho người đủ thực lực trở thành hộ vệ cho cháu gái thần biển. Nhưng đó lại là một Tsubaki tàn ác, độc đoán, lạnh lùng còn hơn bản thể gốc. Thần biển nhếch miệng nở điệu cười khá xem thường.
_ Ngươi càng ngày càng xấc xược hơn thì phải. Để ta xem miệng lưỡi của ngươi còn cứng đến đâu sau khi biết đối phó với thần linh là điều ngu xuẩn nhất từ trước đến nay!
Một lần vung kiếm. Nước biển dưới chân tự động tách ra và hiện hữu thành một bánh răng cưa đang xoáy với cường độ cực nhanh. Dường như bánh răng nước ấy có đủ khả năng xé toạc mọi thứ nó đi qua nếu áp suất không giảm đi.
Theo lệnh của Susanoo, bánh răng cưa nước ấy bay thẳng về phía Tsubaki như thể muốn xé toạc Tsubaki làm hai mảnh tương tự khi ta dùng kiếm chém đứt trái táo đang nảy lên giữa không trung.
Nhanh chóng đưa tay rút một thanh Katana mình đã trang bị sẵn giắt sau thắt lưng. Tsubaki không dại đâm đầu trực diện. Hắn hạ đầu gối, cho cơ thể luồn xuống dưới bánh răng nước. Sau đó thì dùng thanh kiếm đâm thẳng vào trục xoay, và tung người ném trả lại thần biển. Susanoo chỉ việc vung kiếm thêm lần nữa, xem như chém đứt bánh răng một cách đơn giản mà cũng không tốn một giọt mồ hôi.
Vì chiêu thức vừa xong chính là nước biển có nồng độ muối vượt mức bình thường. Nên sau khi đánh trả, thanh kiếm trên tay Tsubaki trở nên rỉ sét, không thể sử dụng được nữa. Nhưng hắn vẫn làm bộ mặt bình thản, thở dài chán chường như thường ngày.
_ Con người đúng là không phải đối thủ của thần linh. Chỉ có điều, nếu cứ vì thế mà con người mất niềm tin vào chính bản thân mình thì thật là quá nhàm chán… Susanoo, ta có rất nhiều thứ muốn nói với ngươi. Và ta biết chắc chắn ngươi cũng thế. Vậy nên hãy để những người không liên quan, cản trở cuộc trò chuyện của chúng ta ok chứ?
Vị thần mang dung mạo của Tsubaki nhếch miệng nở nụ cười đắc chí. Ngài đặt thanh Katana lên vai, tay thì xua xua.
_ Muốn làm gì thì tùy. Nói thật, đấu với lũ ruồi nhặng ấy khiến ta hết hứng rồi. Chi bằng một chọi một với kẻ đã từng đối đầu ngang cơ với ta còn thú vị hơn!
_ Ngươi đúng là không thay đổi gì cả. Vẫn ngạo mạn như ngày nào!
Tsubaki ngoái cổ sang hai ba vệ sĩ nhà Tsuchimikaido và Minamiya gần đó hét lớn.
_ Này, lũ đầu đất kia, khôn hồn thì nhanh chóng đưa hai lão thống lĩnh già khọm từ chức vào đất liền mà trị thương. Ta không có rảnh tay mà vừa cứu họ vừa đối phó với Susanoo đâu!
Cách nói chuyện đáng ghét không phải bàn tới làm gì. Nhưng họ cũng không dám phủ nhận những gì hắn nói là sai. Đối với một vị thần hùng mạnh đầy quyền năng như Susanoo, thì không ai xứng đáng trở thành đối thủ của thần ngoại trừ Tsubaki, kẻ đã từng đánh một trận một mất một còn ngang cơ với thần biển ba năm trước. Việc mình có thể làm bây giờ là nhanh chóng hộ tống hai vị thống lĩnh tiền nhiệm vào đất liền chữa thương.
_ Tsubaru – sama, Chiba – sama, hướng này ạ!
Các vệ sĩ ngay lập tức đỡ lấy hai vị thống lĩnh và di chuyển vào đất liền, giao phó trận đấu lại cho Tsubaki. Trước khi đi, ngài Tsubaru lặng lẽ nhìn đứa con trai mình như muốn nói điều gì đó thì phải.
_ Tsubaki…
_ Còn chưa đi sao lão già? Tôi không có thời gian để nghe ông lải nhải về những chuyện trong quá khứ đại loại như tôi từ bỏ nhà Minamiya, bước đi trên con đường của một tên Ronin phản bội hay đánh mất Bushido gì gì đó đâu!
_ Dù cho con có chọn con đường như một Ronin. Dù cho con từ bỏ nhà Minamiya để trở thành một Samurai không chủ, thì đó chính là Bushido của riêng con. Ta chỉ có một điều duy nhất để nói với con dưới thân phận là một người bố bất lực trong tình hình này thôi!
_ Điều gì?
_ Dành lấy chiến thắng và trở về nhé con trai. Ta, mẹ con, cả gia tộc Minamiya vẫn luôn chờ con!
Đó là những câu nói cuối cùng trước khi ngài Tsubaru được di chuyển vào tuyến nhà của mình. Không biết câu nói ấy tác động như thế nào với Tsubaki. Chỉ biết sau khi nghe xong, hắn còn không chịu quay lại nhìn mặt bố. Hắn chỉ đứng ngay đó trong khi bờ môi khẽ nhỏ nhẹ nhép lên câu nói.
_ Cảm ơn, Otou – san!
……………………………
_ Oi, hàn thuyên xong chưa? Đứng chờ từ nãy đến giờ sốt hết cả ruột. Nhìn cảnh hai cha con ngươi mùi mẫn khiến ta ngứa tay đến mức muốn chém đứt sợi dây liên kết ấy không bằng!
_ Biết sao không? Bởi dĩ ngươi đâu biết tình cảm gia đình là như thế nào nên mới nói thế để che đi sự thiếu hiểu biết cũng như cái tính ghen ăn tức ở của ngươi. Còn về sợi dây liên kết với nhà Minamiya. Xin thứ lỗi chứ ngươi sẽ không có cơ hội làm được điều đó bởi chính tay ta đã chém đứt mối liên kết đó từ ba năm trước rồi!
_ Hể, từ bỏ gia tộc à. Vậy là cái danh tên Ronin phản bội vẫn chưa được gỡ bỏ sau suốt chừng ấy thời gian ư. Con người đúng thật là những sinh vật thấp kém khi cứ giữ khư khư nỗi hận thù trong trái tim nhỉ. Đó giải thích vì sao chúng không bao giờ có thể đầu thai thành một kiếp nào đó tốt đẹp hơn sau khi chết!
_ Ta nghĩ cuộc trò chuyện xúc xiểm này nên dừng lại ở đây được rồi, Susanoo. Không phải mục đích của ngươi đến đây là để giao chiến với kẻ đã đánh ngang tay với ngươi ba năm trước sao? Ngay bây giờ sao ta không đi vào vấn đề chính luôn nhỉ!
Với thanh Katana bình thường trên tay, Tsubaki mở đầu cuộc chiến với một bước phi thân tấn công trực diện. Không biết cách đánh nhanh thắng nhanh có giúp hắn chiếm được lợi thế hay không? Cái đó còn phải tùy thuộc vào khả năng của hắn lẫn nhiều yếu tố khác nữa.
Đợt tấn công đầu tiên, khi hai thanh Katana chạm vào nhau. Nó không chỉ vang lên âm thanh kim khí đến đinh tai nhức óc giống như khi ta dùng búa đập koong koong vào một chiếc chuông đồng treo lơ lửng. Khi hai người mạnh nhất vung kiếm chém vào nhau, sẽ tạo nên một lực ép lan tỏa ra bán kính nhất định xung quanh. Chỉ những ai có trong vùng ảnh hưởng của nó thì mới biết rõ rằng: cuộc chiến giữa người được chọn và thần linh.
Vung kiếm chém qua chém lại. Cả hai cố gắng làm sao không để cho lưỡi kiếm đối phương chạm vào mình. Chuyện đó cũng không phải là khó khăn khi thực lực của cả hai dư sức làm được những điều như thế. Đường kiếm của Susanoo tập trung vào ba yếu điểm bao gồm mặt, cổ và ngực. Nó không chỉ là các đường kiếm chí hiểm, mà còn là những nhát kiếm nhanh như tia chớp. Tsubaki vừa phải gồng mình, vừa phải tập trung quan sát cho thật kỹ để có thể nhìn thấu đáo được mọi nước đi của thần. Đồng thời cũng nghĩ cách chống trả. Nếu tìm được sơ hở phản công thì tốt. Nhưng với tình hình trước mắt, không ai dám phủ nhận một điều vô cùng thực tế là: Tsubaki đang dần dần mất ưu thế.
_ Sao thế Tsubaki? Ba năm trôi qua trốn chui trốn nhủi để tìm kiếm sự tha thứ đã khiến ngươi trở nên yếu đuối, chậm chạp như thế này ư? Từng cử động của ngươi thật nặng nề. Kiếm pháp của ngươi cũng không còn mạnh như xưa… Ngươi không thể vượt qua bản thân của ba năm trước sao? Tsubaki Minamiya?
Chém mạnh một nhát rồi lùi lại. Thanh Katana trên tay Tsubaki do phải chịu lực sát thương cũng như sức ép quá lớn nên đã vỡ vụn ngay trong chớp mắt. Hắn lạnh lùng ném thanh kiếm không còn thể dùng được nữa sang một bên, và nhẹ nhàng luồn tay rút thanh thứ ba sau lưng chuẩn bị ứng phó.
Tsubaki cất tiếng thở dài một hơi não nề.
_ Phải nhỉ. Ta không thể vượt qua chính con người của mình ba năm trước. Ta cũng không dám phủ nhận rằng ba năm trước, khoảng thời gian khoác trên người danh vị Đệ Nhất Kiếm Vũ Sư là thời khắc huy hoàng của ta!
_ Đúng!
Susanoo tiếp tục lao vào tấn công bằng những nhát chém vừa nhanh vừa mạnh. Thần biển không ngừng vung kiếm, không cho Tsubaki có cơ hội phản công.
_ Ba năm trước là thời gian hoàng kim của ngươi. Được tôn trọng như một Đệ Nhất Kiếm Vũ Sư. Được giao trọng trách vinh quang hộ vệ cho cháu gái ta… Lumina Minamiya đúng không?
Hai thanh kiếm lại chạm vào nhau. Và cả hai người chủ sở hữu chúng đều đang gắng sức kỳ cò qua lại.
_ Các ngươi đã giữ cháu gái ta. Tự tiện đặt một cái tên thường dân cho nó. Đó là một hành động ngu muội, nhạo báng khi dám coi một vị thần tương tự như một con người bình thường. Ta phải trừng phạt các ngươi như thế nào nhỉ!
Nhường thì nhường, không muốn động thủ thì có cho vàng cũng không thèm. Nhưng nếu muốn đánh thì Tsubaki cũng không cần phải nương tay nữa. Như một lời đâm chọt vào lương tâm Tsubaki. Hắn chợt trợn tròn ánh mắt trở nên vô cùng lạnh lùng và đáng sợ. Hắn dùng chân trái đá thẳng vào chân phải Susanoo, làm cho vị thần mất đà gục xuống. Tsubaki nhanh chóng nắm lấy cổ tay cầm kiếm Susanoo, dồn hết sức thực hiện một cú vật Akido từ bên trái sang bên phải.
Ngay khi vị thần lấy lại được thăng bằng, chống tay lộn nhào để không bị đập mặt xuống cát. Tsubaki tiếp tục phóng đến vung một kiếm ngang mặt Susanoo. Gây nên một chấn động khác đi đôi cùng sức ép như muốn thổi bay mọi thứ xung quanh. Cả Susanoo và Tsubaki nhanh chóng nhảy bật ra phía sau, tạo một khoảng trống an toàn vừa phải.
_ Cú đó khá nguy hiểm đấy nhãi ranh. Quả nhiên là ngươi đã không đánh bằng cả sức lực của mình!
Trong làn khói cát tung bay theo cơn bão tuyết ấy. Tsubaki vẫn hiên ngang chĩa kiếm về phía thần.
_ Ngươi làm sao có thể hiểu được ý nghĩa đằng sau cái tên ấy? Lumina, theo ngôn ngữ Slavic mang nghĩa là “ Dương Quang”. Đối với ta, cô ấy không khác chi một tia nắng mặt trời ấm áp đã cứu vớt, sưởi ấm cho thế giới đen tối lạnh lẽo xung quanh ta. Susanoo, ngươi sẽ chẳng bao giờ hiểu được… chẳng bao giờ ngươi có thể hiểu được tình thương của con người dù cho nó có nhỏ đến đâu. Ngươi chẳng bao giờ hiểu được một hạt mầm nhỏ cũng có thể tạo nên được một tia hy vọng cho tương lai!
Susanoo lại bất chợt phóng đến như một tia chớp và vung kiếm chém ngang mặt Tsubaki trong tích tắc. May mắn thay, hắn đã kịp thời đưa kiếm lên đỡ. Nguồn sát khí thoát ra từ thần biển thật đáng sợ. Đó chính xác là khí đen của sự dằn vặt, hối hận, cũng như sự phẫn nộ từ chính Tsubaki.
_ Nếu nói về kinh nghiệm ở đời thì ngươi chỉ là một hạt cát thôi nhãi ranh. Những lời nói sáo rỗng ấy không thể tác động đến thần linh như ta đâu, Tsubaki Minamiya!
_ Thế mới nói, thần linh tốt hơn hết là nên biến mất hết đi cho thế giới được thái bình!
Susanoo nhanh chóng hụp đầu xuống và tung một đá từ dưới lên. Sức mạnh của một vị thần nếu dùng một phép so sánh cụ thể thì có lẽ cũng bằng số trọng lượng của hơn 200 con voi Châu Phi. Cú đá ấy tuy không trúng, nhưng lại có công lực đủ hất thẳng Tsubaki lên giữa không trung.
Chưa dừng lại ở đó, Susanoo bỗng dưng xuất hiện ngay phía sau lưng Tsubaki và dang chân đá một phát khiến hắn đâm thẳng xuống nền cát mịt mờ. Đó quả thực là một cú đánh chí mạng sẽ làm cho nạn nhân thổ huyết, tệ lắm thì sẽ bị gãy vài đôi xương sườn. Có lẽ do sức chịu đựng tốt cũng như mức độ bảo hộ của chiến phục đặc biệt do Hanabi thiết kế đã cứu Tsubaki được phần nào. Tuy nhiên, không thể nói rằng hắn vẫn bình yên vô sự khi máu bắt đầu chảy dài từ trên trán xuống gương mặt. Hắn không cảm nhận được sự đau đớn, nên nét biểu hiện vẫn chẳng thay đổi gì nhiều. Thế nhưng hắn vẫn cảm giác thấy một chút nhói cũng tương tự như lần tắm mình trong đống cồn khi còn tham gia Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm.
Nếu còn nằm đây thì chắc chắn không toàn mạng. Tsubaki nhanh chóng lộn nhào bật ngược ra phía sau. Nhờ thế nên mới tránh được cú đâm chí hiểm từ trên xuống của thần biển.
_ Nhận lấy Tsubaki!
Susanoo không để lỡ mất thời cơ. Vị thần tiếp tục vung kiếm lên cao và chẻ xuống như khi ta dùng gậy bổ dưa hấu trong những lần vui chơi hè ngoài biển.
Tsubaki nhanh chóng đưa thanh kiếm lên chống đỡ. Chỉ cần nhận lấy một đòn trực diện như thế, thanh Katana trên tay Tsubaki như bắt đầu vỡ vụn từng mảnh nứt do không chịu đựng được. Thậm chí, hai bả vai, chân, và các cơ quan nội tạng trong cơ thể, Tsubaki cảm thấy chúng đang muốn bị đè bẹp bởi lực ép này không bằng. Nếu cứ tiếp tục thì người chịu thiệt thòi nhất vẫn sẽ là Tsubaki.
Hiểu rõ được mấu chốt của vấn đề, Tsubaki từ từ hạ tay trái, cho phần mũi kiếm nhếch xuống một góc 45 độ. Thanh kiếm của thần biển sẽ bị chệch theo đường ren mà trượt thẳng xuống, đồng thời cũng làm cho Susanoo bị hố đà. Nhân lúc Susanoo gặp chút trở ngại về thế đứng lẫn điểm mù, Tsubaki chuyển thanh kiếm về vùng thắt lưng, tạo thành thế chuẩn bị rút kiếm.
_ Kiếm pháp Minamiya: Lôi Minh Tàn Nguyệt Phá!
Thế rút kiếm Iai danh bất hư truyền của nhà Minamiya có thể sánh ngang như một tia sét cắt ngang qua, chẻ đôi mặt trăng tròn thành hai khúc liền nhau. Với một đòn pháp tuyệt điểm cũng như dứt điểm ấy, Tsubaki đã thành công khi tặng cho Susanoo một tuyệt thức trọn vẹn, chí mạng mà không phải ai cũng có thể làm được.
Lĩnh trọn Lôi Minh Tàn Nguyệt Phá không thiếu một chút đỉnh. Cơ thể Susanoo bị phá hủy gần như toàn bộ. Chỉ có điều, Susanoo không giống như bao người thường khác. Ngài mang hình dáng của Tsubaki, nhưng bản chất thì ngài vẫn là một vị thần… một vị thần vượt qua cả ranh giới của sự sống lẫn cái chết, đặc biệt là không thể bị tổn hại bởi tác động của con người. Máu của thần… cái thứ chất lỏng xuất hiện từ cơ thể ngài không phải là máu của thần, mà nó đơn thuần chỉ là nước biển. Giống như ngài được tạo nên từ nước biển vậy. Và nếu mọi thứ được cấu thành từ nước, thì dù phân rã hay tổ hợp, thì nó cũng chỉ là nước. Chẳng mấy chốc, Susanoo trở lại hình dạng ban đầu như chưa hề bị thương.
Vì chém phải nước biển có nồng độ muối cao, thanh kiếm trên tay Tsubaki trở nên rỉ sét và hoàn toàn không thể sử dụng được nữa.
_ Quả nhiên là không thể chém thần bằng những thứ lặt vặt tầm thường như thế này. Mà một phần cũng do gã thần ấy ỷ mình là thần nên chơi ăn gian không công bằng. Nên cũng không thể đổ lỗi toàn bộ cho thợ rèn kiếm!
Lạnh lùng vứt bỏ thanh kiếm ấy đi. Tsubaki tiếp tục thò tay lấy thanh Katana thứ tư giắt sau chiếc áo phông xám bạc.
_ Ngươi tính làm gì đây hả Tsubaki? Cứ tấn công ta bằng những thanh kiếm tầm thường như vậy không phải là ý hay đâu!
_ Phải, kiếm thường thì không thể chạm được vào ngươi. Nhưng chí ít thì ta biết một thứ có thể chẻ ngươi ra làm đôi đó Susanoo. Tốt hơn hết là ngươi nên bớt kiêu ngạo đi Tố Trản Ô Tôn… Ngươi có biết tình thế của ngươi bây giờ là như thế nào không? Hãy nhìn kỹ xung quanh một chút đi… đồ đần…
Nhìn kỹ xung quanh. Xung quanh đây thì có gì, vẫn chỉ là chiến trường đẫm máu hòa giữa những cơn gió lạnh cùng với những hạt tuyết muối bay mịt mờ như bão tuyết cấp độ lớn chứ có gì khác lạ nữa đâu.
_ Để ý cho kỹ dưới chân ngươi ấy Susanoo!
Dưới chân… dưới chân cũng đâu có gì đặc biệt ngoại trừ cát và… Chờ một chút, từ khi nào Susanoo đã đứng ở giữa bãi cát, thay vì là nước biển như lúc đầu? Susanoo ngoái cổ lại… ngài phát hiện ra quả thật mình đã tiến sâu vào đất liền, thay vì đang giao chiến ở nơi gần biển.
Thì ra là như vậy, Tsubaki cố tình đặt bản thân mình vào bất lợi để Susanoo mất cảnh giác. Hắn cứ lùi cho đến khi Susanoo hoàn toàn đứng giữa bãi cát cắt đất liền với biển. Ngay cả lúc hứng chịu đòn tấn công cũng là do hắn cố tình để kéo Susanoo vào sâu trong đất liền hơn. Đối với một vị thần đại dương. Không có nước, thì thật sự là một điều khá khó khăn.
_ Thì sao? Ngươi nghĩ không ở gần nơi có nước thì ta rơi vào tình huống bất lợi ư? Quá nông cạn Tsubaki Minamiya. Nếu muốn, ta có thể dâng mức nước biển lên, nhấn chìm cả một hòn đảo chỉ trong nháy mắt…
_ Phải, ngươi hoàn toàn có khả năng làm điều đó. Chỉ tiếc là trước khi thực hiện được thì mọi thứ đã xong đâu vào đấy hết rồi. Susanoo, ngươi nghĩ đó là mục đích ta lừa ngươi vào đất liền ư? Nhầm to rồi!
……………………….
Không biết bằng dấu hiệu nhận biết nào được gửi đến chỗ Hanabi. Chỉ biết là cô bé có tinh thần Otaku bất diệt ấy cho phép bắn hàng loạt những thanh Katana từ hai nòng đạn lớn hai bên như bắn tiểu liên. Những thanh Katana bay vút trên không trung cứ như một trận mưa tên ta vẫn thường hay thấy trong những bộ phim dã sử thời xưa. Chúng vượt qua các vệ sĩ lẫn các hình nhân nước. Cắm phập phập xuống nền cát vàng bao vây lấy xung quanh Tsubaki lẫn Susanoo. Vì nền đất là cát, không có nước biển nên những thanh kiếm vẫn bóng loáng, như mới, bình yên vô sự, sẵn sàng được sử dụng để chiến đấu.
_ Tsubaki – dono. Đã đến lúc rồi. Xin hãy kết thúc trận chiến đi ạ – desu!
……………………….
Cơn mưa Katana ấy không chỉ khiến cho các vệ sĩ ba gia tộc cảm thấy làm lạ đến nỗi tạm thời ngưng cuộc chiến. Ngay cả các nhân vật quan trọng như các thống lĩnh trẻ cũng phải để tâm đến.
Lúc đầu có chút ngạc nhiên, nhưng vì hiểu ý tên đối thủ của mình suốt bao năm nay, Hajima thiếu chủ chợt nở một nụ cười đắc chí.
_Thì ra là vậy… Tự biến tấu thành một dạng kiếm pháp mới dựa trên bộ thức cũ ư? Một thiên tài ngàn năm có một từ gia tộc Minamiya đây sao… Tên ấy, đúng là một con quái vật nguy hiểm!
Chisaki cũng bị cuốn theo hướng thay đổi ấy.
_Tsu – kun… vậy là cậu ấy cũng đã sử dụng đến kiếm pháp Thiên Chiếu Gia Trang. Bộ kiếm sát thần, cho phép lưỡi gươm bình thường có thể chém được thần linh!
Ngay cả William lẫn Nanami cũng thế. Họ cảm nhận được rằng sẽ có một sự việc nào đấy chấn động, cũng như thay đổi hoàn toàn số phận của những con chiên đang ra sức chiến đấu dành lấy niềm hy vọng lẫn niềm tin.
_Đúng, tiến lên đi Kazuto – kun, hãy cho mọi người thấy rõ…
_Thực lực của một Cựu Đệ Nhất Kiếm Vũ Sư. Kiếp sau của tổ sư Tsuneharu Minamiya!
Cuối cùng là Mikazuki. Niềm tin của cô ấy, niềm hy vọng của cô ấy, tất cả đều dành riêng cho Tsubaki từng chút từng chút một.
_Minamiya – san… làm ơn… là ơn hãy chiến thắng!
…………………………………….
…………………………………….
Địa hình xung quanh được bao phủ ngoài gió bão, âm thanh của chiến trường. Giờ đây Tsubaki và Susanoo sẽ phải đối mặt với nhau trên sàn đấu Katana. Hắn sẽ làm gì với hàng trăm thanh kiếm cắm cùng một lúc trên bãi cát thế này… Nó có liên quan gì đến bộ kiếm pháp sát thần.
Toàn cơ thể Tsubaki bỗng tỏa ra một nguồn linh lực rất lớn lan tỏa ra mọi hướng. Một nguồn linh lực thanh khiết, mạnh mẽ, không bị vấy bẩn bởi sự hận thù hay tội lỗi.
Chứng kiến một nguồn linh lực như thế, Susanoo bắt đầu cầm kiếm bằng cả hai tay, thể hiện sự thận trọng sâu trong đôi mắt nghiêm túc ấy.
_ Linh lực này thật quá quen thuộc… Dường như trước đây ta đã từng gặp một lần rồi thì phải!
_ Susanoo. Ta không còn là Tsubaki Minamiya, một thằng nhóc nhu nhược, chỉ biết ngạo mạn vào chính sức mạnh non yếu của bản thân khi khoác trên vai chiếc áo Đệ Nhất Kiếm Vũ Sư. Có thể ta yếu hơn so với ba năm trước. Nhưng ta đã có những thứ mà Tsubaki trong quá khứ không hề có được!
Tsubaki chạm vào chuôi thanh Katana ở gần mình nhất.
_ Hajima!
Hajima thiếu chủ đang không ngùng vung thương Omi Yari được bọc cẩn thận trong vật liệu chống thấm nước, vun vút liên tục hạ sát từng ảnh phân thân nước một. Dù đang đến cực hạn, nhưng Hajima vẫn cố gắng không từ bỏ. Vẫn đặt niềm tin vào tương lai, vào Tsubaki.
_ Chisaki!
Với thân hình nhỏ bé không thuận lợi, nhưng với thanh Katana luôn kề cận trung thành trên tay. Chisaki lần lượt hạ từng ảnh phân thân nước, nhằm cứu nguy cho các kiếm sỹ khác. Cả cô cung chủ nhỏ cũng không từ bỏ… Chisaki, vẫn tin tưởng vào Tsubaki.
_ William!
Dù chúng ta chỉ gặp nhau trong hai năm ngắn ngủi, nhưng William vẫn biết, vẫn hiểu, vẫn thông cảm cũng như trân trọng con người của Tsubaki. Gia tộc Saotome hay gia tộc Minamiya, tuy khó khăn nhưng chỉ cần có lòng tin, thì không một khó khăn nào có thể khiến ta chùn bước. Chính vì thế, đặt niềm tin vào Tsubaki… William sẽ làm như thế từ giờ cho đến mai sau.
_ Nanami!
Công chủ giả hay công chủ thật, đó không phải là điều quan trọng. Một con người bình thường chấp nhận trở thành kẻ tội đồ vì hạnh phúc của người khác. Vì mong muốn mọi ân oán, phẫn nộ, đau thương sẽ biến mất… Niềm tin của Nanami đối với Tsubaki, đối với một tên Ronin lang thang đáng nguyền rủa, cũng không hề nhỏ nhoi.
_ Và Mikazuki!
Mikazuki Tsuchimikaido. Người con gái mang gương mặt giống Lumina như hai giọt nước. Từ đôi mắt, đến đôi môi, và những chi tiết khác nữa. Bên cạnh cô ấy, Tsubaki có cảm giác như mình đang được ở bên cạnh Lumina. Nhưng dần dần hình bóng Lumina bên trong Mikazuki đã tan biến từ lúc nào không biết hay. Để rồi người duy nhất đứng trước mặt Tsubaki chính là Mikazuki. Cãi nhau thì có cãi nhau, gây lộn thì có gây lộn, thậm chí có những lúc vung kiếm dọa nạt nhau cũng không phải chuyện vừa. Nhưng chỉ những phút giây ấy, Tsubaki mới cảm thấy như trái tim mình được sưởi ấm phần nào. Những khi gặp khó khăn, chỉ cần nghĩ đến nụ cười của cô ấy, Tsubaki đều tự nhủ bản thân mình rằng “ Mình không bao giờ được phép ngã trên chiến trường”. Phải trở về… trở về để còn có thể nhìn thấy nụ cười lẫn mái tóc tím đen dài ấy thêm một lần nữa.
Mikazuki tin rằng Tsubaki sẽ chiến thắng… tin rằng Tsubaki sẽ đem đến kỳ tích. Tin rằng Tsubaki sẽ sớm vượt qua cái bóng của chính mình năm xưa với niềm tin lẫn sự hy vọng.
_ Susanoo. Thứ ta đang có, thứ ta cần phải trân trọng, thứ ta đã đánh mất, thứ khiến ta phải hối tiếc… Thứ mà Tsubaki của ba năm trước đã không hề có. Đó chính là lòng tin và sự hy vọng!
Rút thanh kiếm trước mặt mình, cộng với thanh mình đang cầm sẵn trên tay, như thế là đã đủ một cặp song kiếm. Song kiếm được xem là kỹ thuật thượng cấp chỉ duy nhất một mình Tsubaki mới có thể lĩnh hội cũng như sử dụng đến. Có thể thi triển song kiếm, điều đó đồng nghĩa với việc Tsubaki mặc sức chiến đấu với lợi thế tốt nhất.
Đầu tiên là lợi dụng tốc độ nhanh nhất có thể. Tsubaki xoay người, vung hai thanh kiếm ngang ngực Susanoo, chém hai nhát chí mạng.
_ Abura sumashu!
Chém xong nhát thứ nhất, Tsubaki đâm thanh Katana trên tay trái xuống cát rồi tiện thể rút thanh gần đó chém hai đường từ phải xuống.
_ Ame onna!
Tsubaki cắm hai thanh kiếm hai bên và với tay lấy hai thanh Katana gần đó, thực hiện một cú chém ngược từ dưới lên ngay vị trí lưng Susanoo.
_ Kappa!
Tsubaki tiếp tục chuyển sang sử dụng thanh kiếm khác. Miễn sao trên cả hai tay có đủ hai thanh tạo nên tuyệt kỹ song kiếm.
Bị tấn công bất ngờ một cách trực diện. Susanoo nhanh chóng quay lại đáp trả bằng một đường kiếm từ trái qua. Ngay lập tức, Tsubaki cầm ngược cả hai thanh kiếm để chặn lại. Hắn hất thật mạnh rồi xoay người một vòng, chém ngay vị trí ngực Susanoo hai nhát.
_ Kamaitachi!
Đó là một đòn kết hợp. Chỉ cần Susanoo có tìm cách đánh trả thì Tsubaki vẫn dễ dàng ngăn cản điều đó bằng tuyệt thức mình đang thực hiện. Cứ chém và chuyển tiếp kiếm qua lại không ngừng. Nhìn từ góc độ bên ngoài, Tsubaki đang tổng tấn công dồn dập không ngừng với toàn bộ Katana có sẵn trên sân đấu. Hắn phóng qua phóng lại, tặng kèm theo những lần vung kiếm vừa nhanh vừa chuẩn xác, khiến cho Susanoo không có cơ hội phản công.
_ Rokurokubi!
Hai nhát kiếm bổ thẳng từ trên xuống.
_ Oboroguruma!
Một nhát từ bên phải, nối tiếp theo là xoay người và thực hiện một nhát từ trái sang.
_ Azukiairai, Nurikabe, Mokumokuren, Gakitsuki, Bakeneko, Oonyuudou, Dorotabou, Konakijiji, Shirouneri, Karasu Tengu, Keukegen, Amikiri, Tsuchigumo, Sarugami, Enraenra, Umibozu, Ittan-momen, Kasabake, Nupefuhofu, Amanojaku, Sunakake Baba, Baku, Noppera bou, Kasha, Nekomata, Inugami, Okuri Inu, Gyuuki, Otoroshi, Tanuki, Gashadokuro, Betobeto, Kirin, Byakko, Daidarabotchi, Satori, Gagoze, Hanako, Isonade, Katawaguruma, Kuchisake-onna, Nure-onna, Yukionna, Nozuchi, Aobozu, Basan, Dodomeki, Funayurei, Futakuchi onna, Makura Gaeshi, Hariona, Hihi, Oni, Jami, Jubokko, Kechibi, Komainu, Mikaribaba, Mononoke, Okubi, Ubume, Shamichoro, Uwan, Yamabiko, Hyosube, Yamawaro, Yamajiji, Akamanto, Akkorokamui, Bake-kujira, Furaribi, Hakutaku, Hoo, Ikiryo, Ningyo, Jorogomo, Jishin Namaju, Kahaku, Daitengu, Kijimuna, Kodama, Kyokotsu, Mu-onna, Noderabo, Nue, Noburume, Samebito, Hyakume, Waira, Shirime, Tofu-kozo!
Một đợt tấn công dồn dập không ngừng nghỉ hòa chung với giai điệu của những thanh Katana sắc nhọn. Càng đánh, tốc độ của Tsubaki càng tăng lên đến nỗi mắt thường không thể theo kịp. Thứ ta có thể cảm nhận được chính là âm thanh kim loại va vào nhau liên tục. Ngoài ra không thể nhìn thấy được gì hết.
Susanoo chậc lưỡi khó chịu vì bản thân đánh cũng không được, lui cũng không xong. Nhân lúc Tsubaki chuẩn bị lao đến, ngài vung kiếm dứt điểm một đòn…
_ Nhãi ranh…
Tsubaki không thuộc dạng tấn công là liều cho đến khi đối phương chết mới dừng. Hắn biết dừng kịp thời, nâng kiếm lên cản. Hắn hất mạnh tay Susanoo sang một bên rồi tiếp tục chém hai đường từ cánh trái ngang vùng ngực.
_ Zashiki Warashi, Yosuzume…
_ Tại sao… tại sao một con người bình thường như thằng nhãi ấy lại đột ngột trở nên mạnh như thế? Tốc độ này… sức mạnh này… Không thể sai vào đâu được, nó chính là…
Xuất hiện ngay trước mặt Susanoo, trên tay Tsubaki chỉ còn lại một thanh Katana duy nhất. Hắn không ngần ngại chém thẳng xuống một nhát trực diện.
_ Hagoromo Kitsune Kuzunoha Shinoda!
Một nhát trực diện cho Susanoo lãnh đủ. Cả nền cát rung chuyển dữ dội bởi sức mạnh của kiếm pháp Tsubaki vừa thực hiện. Nó quả thật là một bộ kiếm đầy uy lực, cho phép tấn công thần linh.
Cứ nghĩ như thế là xong nhưng thực ra bộ kiếm pháp vẫn chưa dừng lại ở đó. Những thanh Katana mà Tsubaki sử dụng rồi chuyển đổi cắm rải rác trên nền cát bắt đầu tỏa lên một nguồn linh lực giống như Tsubaki. Chúng tự động bay lơ lửng giữa không trung, xếp thành hàng trăm thanh kiếm đêu đồng loạt chĩa thẳng về phía Susanoo đang cố gắng gượng dậy giống như đang có siêu năng lực tác động lên.
Đôi mắt lạnh lùng của Tsubaki trong phút chốc đã chuyển thành một tia nhìn chết chóc, đáng sợ, tàn nhẫn và chứa đựng đầy sự hận thù.
_ Đến đây là chấm dứt. Hãy trả lại những gì ngươi đã lấy của ta… Susanoo!
_ Thì ra là vậy… ta đã hiểu rồi. Linh lực đó… Kiếm pháp đó… Ngươi thật sự là kiếp sau của Tsuneharu Minamiya, tên môn đệ nhãi nhép của Amaterasu!
Tsubaki nghiến răng khó chịu.
_ Phải, và tên môn đệ nhãi nhép đó chuẩn bị kết thúc ngươi đây. Hãy tan biến vào trí tưởng tượng của con người mãi mãi, Tố Trản Ô Tôn Susanoo!
Dồn hết sự phẫn nộ chất chứa trong con tim suốt ba năm nay đã đến lúc thức tỉnh. Tsubaki đâm thanh Katana trên tay xuống nền cát.
_ Kiếm pháp Thiên Chiếu Gia Trang: Hyakki Yakou – Night Parade of One Hundred Demons ( Bách Quỷ Dạ Hành)!
Hàng trăm thanh Katana tỏa ra linh lực cộng hưởng với nhau. Như một dòng sông kiếm phóng thẳng vào Susanoo trực diện, gây lên một mức sát thương đáng kể chí hiểm cho thần biển.
Đòn cuối cùng, hàng trăm thanh kiếm hướng lên cao và đâm thẳng xuống giống như hàng trăm yêu quái dạ hành trong đêm. Đúng như với tên gọi của nó. Bách Quỷ Dạ Hành… Đêm diễu hành của một trăm yêu quái. Từng thanh kiếm tượng trưng cho một Youkai, đi đến đâu, gây nên nỗi sợ lẫn chết chóc đến đấy. Và nỗi sợ ấy được mường tượng dưới màu sắc đen đóm hắc ám mà linh lực của Tsubaki đã chuyển hóa… Đây chính là sức mạnh của sự uất hận, sự phẫn nộ… là sức mạnh còn sót lại của tổ tông Tsuneharu Minamiya.
……………………………………
_ Đừng có xem nhẹ thần linh nhãi ranh… Kiếp luân hồi chuyển thế của Tsuneharu Minamiya… Ngươi không thể chạm được vào ta … Mugen Tsukuyomi!
Tsukuyomi là tên của nữ thần mặt trăng, một trong bốn anh em Amaterasu, Susanoo và Kagutsuchi… cũng là con gái cua Izanami và Izanagi. Nhưng mặt trăng thì có liên quan gì ở đây? Giữa bầu trời đêm mịt mù bão tuyết thế này, tìm một đám mây cũng không thể chứ đừng nói đến…
Là mặt trăng ư? Không thể sai được… Cái thứ màu trắng hình tròn đang tỏa tia sáng vĩnh hằng xuống nhân gian ấy chính xác là mặt trăng. Làm thế nào trong thời tiết khắc nghiệt như vậy, mặt trăng lại có thể xuất hiện? Lẽ nào đây cũng là do Susanoo?
……………………………………
……………………………………
_ Đó chẳng phải là mặt trăng sao? Mặt trăng tròn xuất hiện vào ngay thời điểm này ư? Làm sao có thể?
Trái với vẻ tò mò luống cuống của mọi người. Ngài Akifusa vẫn hiên ngang tay nâng tẩu thuốc, miệng phì phèo làn khói ảo cho ấm người. Nhưng đâu đó sâu trong đôi mắt ngài lại hiện lên một nỗi suy tư không nhẹ.
_ Vậy là em đã quyết định sẽ đi theo Susanoo. Thiệt tình… cùng là anh chị em nhưng tại sao chúng ta phải đối đầu với nhau gay gắt như thế… Nếu như Kagutsuchi aniki còn sống… không biết anh ấy sẽ cảm thấy như thế nào!
_ Akifusa – sama…
_ Hanabi – bou. Vận mệnh sẽ thay đổi là từ đây… Những bí mật chưa được bật mí. Hay thậm chí là những ảo ảnh trong quá khứ sẽ được hiện hữu trong chốc lát. Sự thật mà mọi người luôn lầm tưởng… Đã đến lúc rồi!
……………………………………………….
……………………………………………….
Mặt trăng cứ tỏa thứ ánh sáng vĩnh hằng dịu dàng xuống nhân giân. Nhưng nào có ai biết được chính tia sáng nhẹ nhàng của nữ thần mặt trăng ấy là tác nhân thay đổi toàn bộ vận mệnh của nhiều người. Mugen Tsukuyomi, hay còn được biết đến với cái tên “Tsukuyomi vĩnh cửu”… Đó là một quyền năng của Susanoo. Đương nhiên không chỉ đơn thuần là khiến cho mặt trăng xuất hiện.
Và rồi cái gì đến cũng đến. Từ khi bị ánh sáng mặt trăng chiếu xuống. Toàn cơ thể Tsubaki bắt đầu mất dần kiểm soát, cứ run lẩy bẩy không ngừng. Hắn run như kiểu như đang sợ hãi đến nỗi đôi chân đứng còn không vững. Từng giọt mồ hôi lấm tấm, chảy dài trên gương mặt cùng đôi mắt căng tròn lo sợ ấy là minh chứng rõ ràng nhất. Điều quan trọng là tuyệt thức Hyakki Yakou không thể hoàn thành khi hàng trăm thanh kiếm cứ lơ lửng trên đầu Susanoo mà không đâm xuống.
_ Chuyện gì thế này… tại sao cơ thể mình lại không thể cử động… Cái cảm giác bồn chồn, đau đớn này là thế nào đây? Tại sao mình không thể đâm kiếm xuống…
Susanoo từ từ đứng dậy. Toàn thân ngài ấy cũng đang trong tình trạng tơi tả vì linh lực cũng như bộ kiếm pháp cho phép lưỡi kiếm chạm vào thần linh. Nói một cách dễ hiểu, Susanoo – sama hiện bị thương cũng khá nặng.
_ Nhớ lại đi nào Tsubaki. Hyakki Yakou, Bách Quỷ Dạ Hành… Đây không phải lần đầu tiên ngươi sử dụng bộ kiếm pháp đó. Nhìn hàng trăm thanh kiếm trên đầu ta thế này, có khiến ngươi liên tưởng đến gì không? Tên Ronin phản chủ Tsubaki Minamiya?
Tsubaki giật tròn mắt kinh hoàng. Từng hình ảnh mịt mờ trong quá khứ chợt hiện về trong tâm trí Tsubaki. Không chỉ có riêng Tsubaki, mà tất cả những người đang có mặt trong cuộc chiến ngày này cũng đều có thể nhìn thấy những ký ức đang dần dần ùa về như dòng suối cứ chảy không ngừng.
Chisaki, Hajima, William, Nanami và cả Mikazuki. Từ những người đã từng tham gia Đêm Định Mệnh ba năm trước như Chisaki lẫn Hajima cho đến những người không hề liên quan như William, Nanami và Mikazuki. Họ đều có thể nhìn thấy rất rõ những mảnh gương ký ức của Tsubaki. Đó là những ký ức về một người con gái tóc đỏ sở hữu gương mặt giống Mikazuki như hai giọt nước. Về một người con gái lúc nào cũng nở nụ cười hạnh phúc mỗi khi bên cạnh Tsubaki
_ Đây là… là ký ức của Tsu – kun… ký ức về Lumina…
_ Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao chúng ta lại có thể nhìn thấy những ký ức của Tsubaki? Và tại sao lại là Lumina?
_ Ký ức và quá khứ của Kazuto – kun. Quá khứ về một Samurai hào hùng tài giỏi đã bước đi trên con đường trở thành lãng khách Ronin vì đã không thể bảo vệ được lãnh chúa của mình!
_ Người đó… chính là Lumina Minamiya… cháu gái thần biển….
Có lẽ người bất ngờ nhất vẫn là Mikazuki. Đã rất nhiều người nói rằng Mikazuki và Lumina giống nhau như hai giọt nước. Nhưng cô không ngờ rằng hai người lại giống nhau đến thế. Đó là người con gái mà Tsubaki Minamiya đã yêu. Trong phút chốc, Mikazuki thoáng nghĩ có khi nào mình cũng cắt tóc rồi đi nhuộm thành màu đỏ hay không… Nhưng trong tình huống hiện giờ mà suy nghĩ đến việc đó không phải điều nên làm.
Những dòng hồi tưởng về Lumina cứ hiện ra không ngừng. Nhờ vào những mảnh gương ký ức ấy nối ghép với nhau đã tạo nên một mảnh gương rất lớn. Đó chính là mảnh ký ức bị thiếu sót mà bấy lâu nay Tsubaki không hề hay biết. Ký ức về Lumina Minamiya đang đứng giữa cuộc chiến rực màu đỏ của lửa và máu… Ký ức về cảnh chính Tsubaki là người đâm thanh Katana vào ngực trái Lumina. Mikazuki thấy rất rõ người con trai ấy chính là Tsubaki, và người con gái bị đâm ấy chính là Lumina… Nó giống như trong giấc mơ cách đây không lâu của Mikazuki.
_ Không thể nào… Người giết Lumina không phải Susanoo – sama, mà chính là Minamiya – san sao?
Mọi người bị một phen bất ngờ đến cùng cực. Cảnh tượng chiến trường đẫm máu đã hãi lắm rồi. Nay còn thêm chuyện Tsubaki tự tay giết chết Lumina nữa… Rút cuộc thì chuyện gì đang diễn ra tại đây thế này?
……………………………
Dõi theo những ký ức ấy, Hanabi cũng không thể không làm bộ mặt kinh sợ.
_ Akifusa – sama… chuyện gì… chuyện gì đang diễn ra vậy ạ… Tại sao… tại sao Tsubaki – dono lại…
_ Những gì ngươi thấy chính là sự thất đấy Hanabi – bou!
Sau cùng thì ngài Akifusa cũng đã chịu đứng dậy khỏi chiếc ghế. Ngài khẽ hướng lên mặt trăng tròn đang tỏa ánh sáng một cách phiền muộn.
_ Mugen Tsukuyomi, hay còn gọi là “Mặt trăng vĩnh cửu”. Đây chính là sức mạnh của Susanoo và Tsukuyomi khi cả hai phối hợp với nhau. Trong trận chiến ba năm trước, ngoài Susanoo, Tsukuyomi cũng xuất hiện. Quyền năng của Tsukuyomi giống như một tấm gương lưu giữ lại diễn biến của ngày hôm đó như một bản sao chép trong máy tính cá nhân. Nói một cách cho dễ hiểu, chính Tsukuyomi đã thay đổi toàn bộ ký ức của tất cả mọi người, làm ai ai cũng lầm tưởng Susanoo đã giết Lumina… Nhưng sự thật rằng, chính Tsubaki – bou mới là người xuống tay tước đi sinh mạng của Lumina!
_ Vậy là bấy lâu này… người giấu chúng thần… người giấu Tsubaki – dono biết sự thật đau lòng này ư? Akifusa – sama…
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Buông thanh Katana rơi trên nền cát vàng. Tsubaki gục xuống, tay ôm đầu, quằn quại trong đau đớn về tinh thần khi những ký ức ấy cứ ùa về. Ký ức về cảnh Tsubaki dùng Katana đâm chết Lumina không phải là ảo giác. Nhưng hắn vẫn không muốn tin đó là sự thật.
_ Nhớ lại chưa nào Tsubaki? Ba năm trước, đối thủ của ngươi không phải ta… Đúng, ba năm trước, đối thủ của các ngươi. Susanoo mà các ngươi phải ngăn cản chính là Lumina. Lòng thù hận ngủ sâu trong con bé đã bừng tỉnh khi chứng kiến những nỗi đau mà con người các ngươi phải gánh chịu… lòng thù hận ấy là nguyên nhân khiến con bé bị biến chất và trở thành một con ác quỷ thật sự. Lumina trừng phạt các ngươi như một vị thần giáng sự trừng phạt xuống sự ngông cuồng, ngạo mạn của con người. Và để ngăn chặn tai họa ập đến nhân gian. Ngươi đã không ngần ngại sử dụng kiếm pháp giết thần Hyakki Yakou tước đi sinh mạng của Lumina. Giờ thì ngươi nhớ ra rồi chứ? Tsubaki Minamiya, chính ngươi đã giết Lumina, giết người con gái mà mình thương yêu… giết người con gái mà ngươi đã từng thề là sẽ bảo vệ đến hơi thở cuối cùng. Vậy thì tại sao ngươi lại còn sống hả Tsubaki?
Susanoo bất ngờ thoát khỏi hàng trăm thanh Katana đang lơ lửng trên đầu. Phóng thẳng đến Tsubaki với tốc độ nhanh nhất cùng với thanh kiếm trên tay.
Tỉnh lại trong tích tắc, Tsubaki nhanh chóng nâng kiếm lên, đồng thời cũng bật lại phía sau vài bước để tránh né những đòn tấn công. Có lẽ vì mọi thứ diễn qua quá đột ngột, nên Tsubaki không kịp thích ứng với hoàn cảnh. Kết quả dẫn đến dù chống đỡ được nhiều nhưng vết thương trên cơ thể hắn mỗi lúc một nhiều.
_ Kiếm pháp nhà Tsuchimikaido: Minh Minh Diệc Nguyệt Kỳ Vũ!
Tsubaki dồn sức thực hiện nhát đâm như loài hạc trắng dùng mỏ. Mũi kiếm vừa nhanh vừa chuẩn xác nhưng tiếc lại không trúng khi Susanoo chỉ cần lách đầu sang trái một góc 25 độ là đã có thể tránh được.
Tức mình, Tsubaki xoay người để vung một đường chém từ bên trái sang.
_ Byakko – Minh Minh Bạch Hổ Liêm Vũ!
Lượt tấn công ấy cũng không thành công khi Susanoo nhanh chóng hụp đầu xuống tránh. Dù cho Tsubaki có tìm cách phản công như thế nào thì thần biển cũng đối phó được hết toàn bộ. Lợi thế đang dần dần rời xa khỏi Tsubaki từng chút từng chút một .
_ Ngươi hận thù ta, hận thù thần biển vì đã giết chết người con gái mà ngươi yêu thương. Tsuneharu Minamiya, ngươi đúng là tên môn đệ tệ hại nhất mà Amaterasu từng có. Ngươi bị chìm đắm trong tình yêu với cháu gái thần biển. Mặc sức chống lại ta nhưng kết quả cuối cùng thì vẫn là một sự nhục nhã trải dài qua bao nhiêu thế hệ. Chính ngươi, chính ngươi đã hại chết người mình yêu thương… chính ngươi đã tạo nên bánh xe định mệnh đè lên ba gia tộc. Tsuneharu Minamiya, Tsubaki Minamiya, chính ngươi là nguyên nhân dẫn đến cuộc chiến hiện tại!
Susanoo thực hiện vô số những nhát đâm chí mạng khiến cho vết thương trên cơ thể Tsubaki càng trở nên trầm trọng hơn. Ngài kết thúc bằng lối tấn công Tsubaki thích thú nhất là tựa tay vào chuôi kiếm cắm dưới cát, nâng cơ thể và tung chân đạp một phát ngay chính giữa lồng ngực. Nhờ cú đá của ngài mà Tsubaki bị đánh văng cả một đoạn dài la liệt trên nền cát
Tình thế thay đổi khi Tsubaki là người nằm dài trên cát. Hắn cố gắng gượng dậy nhưng chỉ có thể ngước cổ lên nhìn Susanoo một cách khó khăn. Cả cơ thể hắn không còn chịu hoạt động theo ý mình mong muốn nữa. Ngoài máu dính đầy áo, mặt mũi… đôi mắt Tsubaki cũng mờ dần như không còn thấy được mọi thứ rõ ràng. Nói một cách chính xác, con mắt trái của Tsubaki không thể sử dụng được nữa. Con mắt trái của hắn đã hỏng mất rồi. Hắn không thể thấy được bất cứ thứ gì từ con mắt trái ấy.
Susanoo lặng lẽ bước đến với thanh kiếm lạnh lùng, tàn nhẫn trên tay. Ngài nhìn Tsubaki chằm chằm không tránh khỏi sự thất vọng.
_ Thật nhàm chán Tsubaki… Ba năm trôi qua ngươi không chỉ yếu đi nhiều mà còn trở nên thảm hại như vậy. Niềm tin và sự hy vọng. Ta vẫn chưa thể thấy được tia sáng nào phát ra từ nó. Nỗi hận thù trong ngươi… Nỗi oán hận trong ngươi… sẽ đeo đuổi tên tội đồ Tsubaki Minamiya đến cuối đời. Vĩnh biệt, Tsubaki Minamiya, Tsuneharu Minamiya!
Tố Trản Ô Tôn Susanoo no Mikoto, vị thần của đại dương và bão tố. Ngài trả lại sự hận thù của Tsubaki qua lưỡi kiếm đưa lên cao như các Samurai chuẩn bị kết liễu kẻ thù chỉ bằng một đòn duy nhất. Đến đây là chấm dứt… cuộc chiến giữa thần linh và con người… cuộc chiến dành lấy niềm tin và hy vọng.
Xoạch.
Âm thanh của kiếm khi chém một thứ gì đó thật ngọt và xớt. Những giọt máu nhuộm đỏ đi màu vàng của cát. Những giọt máu bắn đầy lên trên gương mặt trợn tròn kinh hoàng của Tsubaki. Đôi mắt hắn căng to hết cỡ khi chứng kiến người con gái có mái tóc tím đen dài đang từ từ ngã xuống ngay phía trước.
_ Mi… Mikazuki… Tsuchimikaido…
Người con gái tóc tím đen ấy ngã xuống nền cát vàng. Trên cơ thể cô ấy hiện lên một đường chém đỏ hoẵm kéo dài từ mắt phải xuống cổ, đi qua ngực, tạo nên một vết kiếm chí hiểm nhất từ trước đến nay. Mikazuki Tsuchimikaido… người con gái giống với Lumina như hai giọt nước… Cô ấy đã chạy đến, trở thành tấm khiên chắn cho Tsubaki, đón nhận lấy sự trừng phạt chất đầy hận thù của Susanoo – sama. Cứu mạng Tsubaki trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
Nàng thiên sứ luôn mỉm cười. Nàng thiên sứ khiến trái tim hiu quạnh này một lần nữa được sống, được hạnh phúc… nay đã gãy mất đôi cánh rồi. Nàng thiên sứ bị nhuốm bẩn bởi máu đã ngã xuống…
_ Mikazuki… Mikazuki…
Tsubaki nghiến răng, dồn hết chút sức lực còn sót lại để có thể tiến đến gần chỗ Mikazuki. Bàn tay dính máu của hắn cứ hướng về cô ấy… hướng về Mikazuki như muốn chạm đến cô ấy càng nhanh càng tốt.
_ Mikazuki… Mikazuki…
Susanoo chậc lưỡi khó chịu. Ngài nhanh chóng bật lại xuống phía sau, tạo khoảng thời gian để suy nghĩ nên làm gì tiếp theo.
_ Tch… cái con bé ngu ngốc… Như thế thì quá khứ vẫn sẽ cứ tiếp diễn, chẳng thay đổi gì cả! Tại sao… Tại sao… Haona no Mikoto…
………………………..
Không quan tâm Susanoo có gào thét hay điên loạn như thế nào. Tsubaki quyết định đóng chặt tâm hồn mình, chỉ duy nhất nhẹ nhàng ôm lấy cả cơ thể Mikazuki và đỡ cô ấy trong vòng tay của mình.
_ Mikazuki… Oi, phò tóc tím… cô…
_ Tsu – kun…
Bàn tay nhỏ nhắn yếu ớt từ nàng thiên sứ đang cố gắng trút từng hơi thở hấp hối sau cùng nhẹ nhàng chạm nhẹ lên gương mặt dính đầy máu của Tsubaki.
_ Đã từ rất lâu… em luôn mong muốn được gọi anh như thế một lần… Xin lỗi… mắt phải của em không thể nhìn thấy gì được nữa… nên em không thể nhìn thấy toàn bộ vết thương trên cơ thể anh… Xin lỗi…
_ Đồ ngố, tôi cũng đâu thể nhìn thấy được gì từ con mắt trái đâu kia chứ… Thương tích của tôi… đương nhiên là đỡ hơn cô rồi!
_ Thế thì thật tốt… Fwahhh…
Mikazuki bất ngờ ho sặc sụa… Cô ấy thậm chí ho cả ra máu nữa.
_ Tsu – kun… cuộc chiến vẫn chưa kết thúc… Số mệnh của anh… là gỡ bỏ bánh xe định mệnh. Tiếp tục tin tưởng… hy vọng… chắc chắn không có em… anh cũng sẽ chiến thắng…
Tsubaki gục mặt xuống, lắc đầu lia lịa.
_ Im đi im đi, im hết đi. Tại sao cô lại nói những lời lẽ sặc mùi chia ly trong tình thế này thế hả? Tôi vẫn còn rất nhiều thứ muốn nói với cô… Ai cho phép cô rời xa khỏi tôi ngay khi tôi không cho phép kia chứ?
_ Thật trùng hợp là em cũng có rất nhiều điều muốn nói với anh… Nhưng chắc thời gian không cho phép nữa rồi… Tsu – kun…
Bàn tay cô ấy từ từ buông lơi xuống cát một cách nhẹ nhàng không chút sức. Đôi mắt nhỏ nhắn xinh xắn thường ngày dần khép lại. Nhưng trên đôi môi cô ấy vẫn còn giữ lại nụ cười thanh thản cuối cùng…
_ “Từ ngày chúng ta gặp nhau lần đầu tiên cho đến bây giờ, đã có rất nhiều chuyện trên trời dưới đất diễn ra. Nhưng em rất hạnh phúc khi được cùng anh trải qua những năm tháng vui buồn ấy. Và dần dần em cảm thấy như bức tường của chúng ta đã được tháo bỏ đi phần nào. Tsu – kun… cảm ơn vì đã gặp em… cảm ơn vì đã xuất hiện trong cuộc đời em… Em yêu anh, Tsu – kun”